Ba ngày sau
Tiểu cô nương vẫn luôn dùng thuốc theo đơn mà Phó Triều Sinh kê cho để điều dưỡng tốt thân thể, sau khi uống vào thuốc được làm từ nhụy hoa Tuyết Liên, liền ngủ suốt một ngày một đêm.
Hai nam nhân không ai nhường ai đều ở trong phòng một ngày một đêm trông coi nàng.
Phó Triều Sinh là đại phu phụ trách của Nguyên Sắt Sắt, hắn lo lắng sau khi tiểu cô nương dùng thuốc xong sẽ xuất hiện phản ứng quái ác gì, mọi lúc đều phải tự mình trông chừng nàng.
Trong lòng Dư Tu Bách đã coi Nguyên Sắt Sắt như thê tử chưa quá cửa của mình, cho dù lòng Dư Tu Bách lớn đến mấy nhưng sao có thể không lo lắng trai đơn gái chiếc Phó Triều Sinh và Nguyên Sắt Sắt ở một chỗ một mình, hắn cũng sẽ không ở lúc như vậy đều không đến, không tự mình nhìn một ngày quan trọng nhất này.
Ban đầu đương nhiên Phó Triều Sinh không cho Dư Tu Bách đi vào, nhưng tú tài gặp binh, có lý cũng nói không được, ở trên phương diện càn quấy, Phó Triều Sinh một chút cũng không phải đối thủ của Dư Tu Bách.
Hắn cũng khinh thường tranh giành với Dư Tu Bách.
Ngày quan trọng hơn bình thường này.
Chỉ cần qua hôm nay, mười mấy năm Nguyên Sắt Sắt ăn khổ đều có ý nghĩa, năm đó thân thể tiểu cô nương bị thương đến giờ tinh thần và thể xác có thể bù đắp được.
Thuốc Tuyết Liên thần kỳ như vậy, luôn là muốn mà không có được.
Sơn trang Bạch Vân có thể có một gốc cây như vậy, người một nhà Lâm Nguyệt San đều cảm thấy rất kinh hỉ, từ đáy lòng bọn họ đều rất cảm kích Phó Triều Sinh nguyện ý lấy ra một gốc cây thuốc này tới cứu Nguyên Sắt Sắt.
Bọn họ cảm thấy, ân tình của Nguyên Sắt Sắt với Phó Triều Sinh đã sớm đã trả hết, khi còn nhỏ Nguyên Sắt sốt lên suýt chút nữa chịu không nổi mà mất, cũng nhờ thuốc của sơn trang Bạch Vân cứu được Nguyên Sắt Sắt.
Khi còn nhỏ tiểu cô nương lặng lẽ trèo tường rào vì tò mò thế giới bên ngoài, vừa lúc cứu được Hương Vân và Phó Triều Sinh đang bị lừa bán đi.
Khi đó biên giới còn chưa khôi phục hoàn toàn, còn có rất nhiều việc cần phải làm. Dùng sức tưởng tượng thì loại người nào cũng có, như người bán thân đến bán trẻ em thì quản lý như thế nào đều không quản hết được.
Lúc đó thân thể Hương Vân vẫn hoàn hảo, nhưng một chân của Phó Triều Sinh đã bị đánh gãy, khuôn mặt nhỏ như bôi thêm hoa đỏ bừng.
Nguyên Sắt Sắt quậy lên, chỉ huy một đội thị vệ của An Định hầu do phụ thân nàng phái đến trông coi và bảo vệ nàng, tiểu cô nương nghĩ việc gì thì muốn làm việc đó, đột nhiên ập nhanh đến cứu hết bọn nhỏ ra ngoài.
Lúc ấy Lâm Nguyệt San vội không xong, không có quá nhiều thời gian để trông coi những việc này.
Từ nhỏ tiểu cô nương đều nhốt ở trong phòng uống thuốc, thân thể suy yếu vô cùng, ca ca tỷ tỷ đau lòng, đối với nàng muốn gì được nấy, cơ hồ thứ gì cũng là của nàng, chỉ cần tiểu cô nương nhà mình vui là được.
Xử lý hậu quả đều là do huynh trưởng và tỷ tỷ Nguyên Sắt Sắt đến giải quyết.
Phó Triều Sinh phái người đưa thuốc tới trợ giúp Nguyên Sắt Sắt có thể cầm cự qua ải tử thần, mà đến đại phu đều nói sống không qua ngay cả đại phu cũng lắc đầu phán tử kiếp, từ lâu người nhà sớm đã cảm thấy ân tình với Phó Triều Sinh đã trả hết, không nợ Sắt Sắt thứ gì.
Bởi vậy lần này Phó Triều Sinh không yêu cầu việc gì mà nguyện ý "kéo dài mạng" cho Nguyên Sắt Sắt, người một nhà An Định hầu đều hận không thể tự mình tới đây cảm ơn hắn.
Nguyên Vệ Sơ phụ thân Nguyên Sắt Sắt đối với tin tức này mừng rỡ như điên, phái người tặng rất nhiều vật phủ An Định hầu gìn giữ bao năm qua tới, mấy xe lớn đều chứa không hết, nếu không phải có đồ vật không tiện vận chuyển, Nguyên gia còn có nhiều quà cáp hơn nữa muốn đưa tới đây.
- ------
Thứ thuốc Nguyên Sắt Sắt uống rất tốt, mọi thứ đều phù hợp với tình huống trong dự đoán của Phó Triều Sinh, gần như là không có phản ứng xấu.
Cả đêm Phó Triều Sinh canh giữ bên cạnh tiểu cô nương, ở một bên Dư Tu Bách cũng ngồi nôn nóng chờ đợi, hai người sống một ngày như một năm, đều chờ đợi tiểu cô nương có thể chân chính khoẻ lên.
Phó Triều Sinh luôn đứng ở góc nhìn của Nguyên Sắt Sắt, y chướng mắt Dư Tu Bách đã từng thích qua cô nương khác, trong lòng đối với hắn rất có thành kiến, cho dù mấy ngày nay Dư Tu Bách chăm sóc tiểu cô nương ân cần, thì trước sau gì y cũng đối với hắn ta rất lãnh đạm.
Hai người trừ bỏ khi Nguyên Sắt Sắt ở đây nói vài lời khách sáo giả vờ ôn hoà, thì số lời nói trong hơn nửa tháng nay tuyệt đối không vượt qua năm ngón tay.
Trông nom tiểu cô nương một đêm này, hai người không ai để ý tới ai, mỗi người giữ một góc, giống như Tứ Đại Thiên Vương canh giữ bốn phương.
Một bên Dư Tu Bách trông Nguyên Sắt Sắt một bên lại chua xót, Nguyên Sắt Sắt có thể không chút do dự cho Phó Triều Sinh bước vào phòng nàng, có thể cho phép Phó Triều Sinh tùy ý sờ đầu nàng.
Nàng cư xử với hai người bọn họ không có gì khác biệt, làm Dư Tu Bách muốn dấm cũng không được.
Thì ra người tiểu cô nương hết lòng tin tưởng cũng không phải chỉ có hắn và huynh trưởng thân sinh của tiểu cô nương, còn có Phó Triều Sinh một người chỉ nghe qua tên.
Trong lòng Dư Tu Bách nghẹn muốn chết, hắn ở trong lòng tiểu cô nương rõ ràng là hình tượng anh tuấn tiêu sái, hoàn toàn không chịu thừa nhận là mình gặp phải đối thủ, nhưng trên thực tế, ở trong lòng hắn, Phó Triều Sinh sớm đã là nhân vật nguy hiểm đứng đầu đang tiếp cận Nguyên Sắt Sắt.
Vì vậy, Phó Triều Sinh sớm phát hiện, chỉ cần y trong thời gian cố định đi tìm Nguyên Sắt Sắt, luôn có thể thấy ánh mắt Du Tư Bách nhìn ý và ánh mắt của y dành cho Du Tư Bách cũng không có gì khác nhau.
Dư Tu Bách phiền y, mà ta cũng rất phiền Dư Tu Bách.
Phó Triều Sinh không hiểu tình yêu nam nữ, y không rõ tiểu cô nương vì sao không chịu nghe lời y, luôn luôn gạt đi lời khuyên của y, một hai phải thích nam nhân này.
Phó Triều Sinh nguyện ý giúp Nguyên Sắt Sắt, người đời thường nói, quá dễ dàng có được, sẽ không bao giờ biết quý trọng, bởi vậy hắn sẽ cố gắng hết sức giúp tiểu cô nương.
Y hy vọng bọn họ sớm ngày nhìn nhau mà ghét bỏ.
Ba ngày sau, sau khi tiểu cô nương dùng thuốc, sẽ vì mười mấy năm qua dùng thuốc bổ tích tụ mà bùng phát, sau đó Phó Triều Sinh sẽ điều chế phương thuốc, làm tiểu cô nương có thể thông qua phương thức nam nữ giao hợp phát tiết ra hết.