Nữ tử trẻ tuổi thật cẩn thận đi đến mép giường, tới lúc này tuy rằng nàng biết Dư Tu Bách trúng dược, hẳn là đã ngủ thiếp đi, không nghe được thanh âm và đông tác của nàng ta.
Nhưng Chu Thấm Nhiên có tật giật mình, động tác so với ngày thường càng cẩn thận hơn nhiều, không dám phát ra thanh âm quá lớn.
"Tu Bách, ta thật sự rất thích ngươi."
Cô nương thấp giọng nỉ non một câu, liền chuẩn bị đem thân thể nam nhân lật qua, tham lam muốn nhìn mặt hắn một chút
Bộ dáng nam tử cực đáng tin cậy
“Tu Bách, ta hiện tại là thật sự thích ngươi, nhưng mà vì saon gươi lại không thích ta nữa?"
Nữ tử ngơ ngác sửng sốt, nước mắt như hạt đậu lớn rơi xuống từ ánh đôi thâm thúy của nàng ta.
“Là bởi vì gia thế của nhà ta không bằng người? Hay là ngươi chỉ đang chơi đùa ta mà thôi?" Nữ tử lẩm bẩm nói.
Chỉ còn một bước, chỉ kém một bước, nàng ta lại bỗng nhiên muốn từ bỏ.
Chuyện như vậy, hổ thẹn với sự dạy dỗ của tổ phụ đối, chính là nàng ta cũng thật sự không cam lòng!
Bọn họ từ nhỏ đã quen biết, cùng nhau học võ, cùng nhau lớn lên, từ nhỏ hắn đã thích trêu chọc nàng ta, vây quanh nàng.
Vì sao hắn chỉ là đi biên quan một chuyến, bên người liền có thêm một tiểu biểu muội để hắn chiếu cố thật cẩn thận tỉ mỉ, lúc trước thiếu niên kia có chuyện gì mới, có việc vui gì, đều gấp
không chờ nổi muốn chia sẻ cho nàng, kỳ thật, từ khi hắn từ biên quan trở về cũng đã không thuộc về nàng ta nữa rồi.
Chu Thấm Nhiên hối hận lúc trước không thích hắn sớm một chút, nếu sớm biết sau này nàng ta sẽ thích hắn, nếu sớm biết như vậy, sau khi hắn đi biên quan, nàng ta sẽ không tùy tiện chặt
đứt liên hệ với hắn.
Biểu muội của hắn cũng sẽ không có cơ hội thừa cơ chen vào.
Chính là hiện tại...... Tựa hồ nói gì cũng đã chậm một bước, thiếu niên nàng ta thích, đã thích một cô nương trẻ tuổi khác, hắn đã không còn là thiếu niên của ngày xưa, lúc hắn thích cô nương nhà nào, đã không còn cố tình chọc ghẹo cô nương đó để giành được chú ý của nàng, hắn ở trước mặt cô nương hắn thích, thành thục, ổn trọng, là một nam tử bộ dáng vô cùng đáng tin cậy.
Chu Thấm Nhiên có chút khó chịu, không cam lòng, cũng không thể không thừa nhận, Dư Tu Bách để lại cho nàng ta dáng hình của một niên thiếu ấu trĩ, lại dùng dáng vẻ thành thục chiếu cố, an ủi để lại cho Nguyên Sắt Sắt.
Ghen ghét giống như liệt hỏa không ngừng thiêu đốt trong lồng ngực Chu Thấm Nhiên, đau đến nói không nên lời, không thể đứng thẳng người.
“Vì sao lúc trước ngươi không thể đối xử với ta tốt như đối với Nguyên Sắt Sắt?"
Nữ tử lẩm bẩm trong miệng, giống như đang hỏi Dư Tu Bách lại tựa như đang hỏi chính mình.
“Vì sao đã đáp ứng ta, rồi lại muốn đổi ý vứt bỏ ta?"
Nàng ta muốn gả cho Dư Tu Bách, nhưng tâm lý vẫn quật cường kiêu ngạo, làm nàng ta chậm chạp làm không ra bước tiếp theo.
"Vì sao không thích ra nữa, chờ đến khi ta cũng động tâm với ngươi?"
Có lẽ là người bên ngoài nghe được trong phòng thật lâu không có động tĩnh, vốn dĩ canh giữ ở ngoài ma ma đột nhiên gõ gõ cửa, nhắc nhở Chu Thấm Nhiên động tác nhanh lên chút.
"Đã biết."
Cho dù có người ở bên ngoài thúc giục, Chu Thấm Nhiên vẫn chậm chạp không hạ được quyết tâm.
Đi tới một bước này, nàng ta thật sự không thể quay đầu.
“Thực xin lỗi...... " Nữ tử ngửa mặt lên trời lùi về sau, trong mắt đều là nước mắt.
Nàng ta vẫn là...... không làm được.
Đột nhiên, từ phía sau bình phong, có hai người đi ra.
Hai người đi ra kia chính là Dư Tu Bách cùng Vi Lệ Hoa.
Trong ánh mắt hai mẹ con hắn nhìn nàng đều có loại cảm xúc phức tạp, còn có một loại lạnh nhạt giống nhau.