Độc Chiếm Thâm Tình
Chương 3
"Ừm."
Một tiếng đáp trầm thấp từ cổ họng anh phát ra, tựa như có như không trả lời cô.
Đằng này khí thế của Trình Hoài Thứ lạnh lùng, khóe môi mím chặt, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh khiến người khác không dám đến gần.
Nếu Đường Ninh không nghe thấy tiếng đáp đó còn tưởng rằng mình bị phớt lờ.
Anh không dựa vào gậy có lẽ đã mò tìm được hướng cửa vào phòng chứa đồ rồi đi vào.
Đường Ninh đi theo sau Trình Hoài Thứ, phát hiện dù lúc này anh mặc đồ ngủ nhưng dáng người vẫn oai vệ, không hề giống những chàng trai cùng tuổi khác đi lại không vững.
Trong phòng chứa đồ chật hẹp, người đàn ông ngẩng đầu, cơ bắp trên cánh tay săn chắc dễ dàng lấy hộp sữa xuống tạm thời đặt xuống đất.
Đường Ninh thấy cổ họng khô khốc, ngồi xổm xuống lấy một hộp sữa tối nay muốn uống, lịch sự nói: "Cảm ơn chú Trình."
Vì anh cũng đang cúi người, nên trong nháy mắt hai người lại ở rất gần nhau.
Có lẽ là do Trình Hoài Thứ vừa mới tắm xong, trong mũi cô tràn ngập mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.
Trong lòng cô cũng giống như mặt hồ bị hòn đá nhỏ ném xuống, từng gợn sóng lan ra mãi không ngừng.
Bản thân Đường Ninh cũng thấy phản ứng này của mình hơi kỳ lạ, khi nói chuyện với Trình Triệt cô chỉ cần cung kính lễ phép là được.
Còn khi ở cùng Trình Húc, dù có trêu chọc thế nào cô cũng thấy mình thích hợp với vai trò em gái hơn.
Còn đến Trình Hoài Thứ thì lại trở nên gượng gạo không giống nhau, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
"Đường Ninh?" Theo hai chữ này, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Cô bối rối: "Vâng?"
Ngoài Vu Hồng ra, đây là lần đầu tiên cô thấy căng thẳng khi người khác gọi tên mình.
Dĩ nhiên Trình Hoài Thứ không nhận ra tâm tư của cô, công tư phân minh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có..." Giọng cô nhỏ nhẹ: "Cháu về phòng đây."
Trong phòng, đèn bàn nhỏ vẫn sáng tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt.
Đường Ninh cắn ống hút, cảm nhận chất lỏng chảy qua cổ họng ngọt lịm.
Tuy là tay cầm bút nhưng trong đầu lại không kìm được nghĩ đến bóng lưng của anh.
Rộng lớn, thẳng tắp... hoàn toàn trái ngược với vẻ lêu lổng của Trình Húc.
Nghe Trình Húc nói anh tên là Trình Hoài Thứ.
Đường Ninh không biết tên anh có hai chữ nào đằng sau, cô rút một tờ giấy trắng từ trong đống giấy nháp, bắt đầu đoán hai chữ đó dựa theo cách phát âm.
Hoài Thụ? Hoài Thứ? Hay là...
Đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đường Ninh mới như bừng tỉnh khỏi mộng, tìm một quyển sách giáo khoa đè lên tờ giấy trắng đó.
Cô hắng giọng: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"
Lúc mới đến nhà họ Trình, cô còn chưa sửa được cách gọi lúc nào cũng gọi Tô Hồi và Trình Bách Thành là chú, dì.
Sau này ông nội nghe thấy đã gọi cô sang nói chuyện, ông cụ nghiêm túc nói: "Ninh Ninh, nên đổi cách gọi rồi."
Kể từ đó, cô mặc định vẫn luôn gọi như vậy.
Tô Hồi bưng cho cô một đĩa hoa quả, vẻ mặt đầy yêu thương: "Học mệt rồi đúng không, ăn chút hoa quả bổ sung vitamin đi."
Cô xiên một miếng táo nhỏ, nuốt xuống rồi mới hỏi: "Chú út... sẽ ở nhà chúng ta bao lâu ạ?"
Tô Hồi nói: "Chờ mắt chú ấy hồi phục rồi tính, dù sao cũng phải trở về quân đội."
"Bây giờ bồi dưỡng một phi công không dễ, huống chi là người như Trình Hoài Thứ, cấp trên đều rất quan tâm đến tình hình hồi phục của chú ấy."
Trước đây, Đường Ninh chỉ thấy trong phim lính đặc chủng nhảy dù hoặc lái máy bay tiêm kích, không biết Trình Hoài Thứ thuộc loại nào nhưng đối với phi công, tầm quan trọng của đôi mắt thì không cần phải nói.
Tình trạng hiện tại của Trình Hoài Thứ giống như con cưng của trời đột nhiên rơi xuống vũng bùn.
Tưởng tượng đến thế giới màu hồng bỗng trở nên tối sầm lại, cảm giác này khiến Đường Ninh nghẹt thở.
Tô Hồi mở khóa điện thoại, nói: "Mẹ cho con số điện thoại của chú út, nếu mẹ và ba con không ở nhà có chuyện gì gấp thì cũng tiện liên lạc."
Tô Hồi và Trình Bách Thành bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác ngoại tỉnh mấy ngày không về nhà, bình thường đều là dì Lưu chăm sóc cuộc sống của cô.
Cô sao chép dãy số điện thoại đó xuống, bấm vào mục tên liên hệ, nghiêm túc đánh chữ "Trình".
Sau đó, Tô Hồi bưng đĩa hoa quả xuống lầu, trước khi đi tắm Đường Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, lại đọc đi đọc lại dãy số xa lạ này nhiều lần.
Ngày hôm sau là ngày công bố kết quả thi tháng.
Kỳ thi tháng của trường Phổ thông công bố kết quả rất nhanh, sau khi thống kê điểm và xếp hạng, các lớp sẽ dán bảng điểm còn ở dưới tầng sẽ công bố bảng xếp hạng.
Đường Ninh trước tiên biết được điểm từng môn, tìm trong bảng xếp hạng toàn khối thấy tên cô ẩn núp ở một góc không mấy nổi bật.
Quả nhiên là thi rất tệ.
Xếp hạng của Trương Linh Nguyệt có lùi lại đôi chút, nhưng cô ấy có ưu điểm là tâm lý tốt, giờ ra chơi lại đến căng tin mua hai gói bánh quy gặm.
Đường Ninh nhai một miếng thấy có chút nhạt nhẽo.
Tiết cuối buổi trưa là tiết tiếng Anh của cô Vu Hồng.
Mà lần này cô lùi hạng nhiều như vậy phần lớn là do bị môn tiếng Anh kéo xuống.
Không còn cách nào khác, lúc thi nghe bụng cô đột nhiên đau dữ dội, trong tai ù ù, cuối cùng chẳng nghe được gì.
Vừa hết tiết các bạn trong lớp ùa nhau đi ăn trưa.
Còn cô Vu Hồng thì gọi tên cô vào phòng làm việc: "Đường Ninh, ngồi xuống đi, cô trò mình nói chuyện."
Ôi, đãi ngộ được uống trà trong phòng làm việc cũng chỉ đến vậy thôi.
Cô ấy xem qua một lượt bài thi của Đường Ninh, nhắc nhở: "Bất kể em có theo con đường vũ công hay không thì hiện tại em vẫn chưa đến mức có thể thoát ly khỏi bài vở, hẳn là em hiểu rõ điều này trong lòng."
"Một năm học lớp 12 sắp tới rất quan trọng, thành tích của em hơi tụt lùi nhưng không phải là không thể cứu vãn được."
Đường Ninh im lặng lắng nghe, bụng hơi đói, lúc này mới hối hận vì giờ ra chơi trước đã không ăn thêm mấy miếng bánh quy mà Trương Linh Nguyệt đưa.
Cô Vu Hồng nói thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng dừng lại: "Thế này nhé, em đưa số điện thoại của phụ huynh cho cô, cô sẽ trao đổi với họ một chút."
Đường Ninh: "..."
Thực ra, Tô Hồi và Trình Bách Thành vẫn luôn phản đối chuyện cô học nhảy.
Không phải vì lý do gì khác mà là vì vụ tai nạn giao thông xảy ra khi cô tám tuổi, không chỉ khiến cô mất đi người thân yêu nhất mà di chứng để lại là chân cô cũng bị thương.
Bác sĩ khuyên rằng sau này nên hạn chế tham gia các hoạt động cường độ cao, bao gồm cả nhảy.
Giờ thì sẹo trên chân đã mờ đi nhiều, nhưng cứ đến những ngày mưa gió chỉ có Đường Ninh mới hiểu rõ mức độ khó khăn khi cô tập luyện lớn hơn người khác rất nhiều.
Để lựa chọn tiếp tục theo con đường nhảy múa, Đường Ninh đã mất rất lâu mới thuyết phục được Tô Hồi đồng ý.
Nếu lần này kết quả thi tháng không tốt khiến thái độ của Tô Hồi thay đổi hoàn toàn thì mọi nỗ lực trước đây của cô đều trở nên vô ích.
Cô Vu Hồng thúc giục: "Sao vậy?"
Đường Ninh không chớp mắt nói dối: "Mẹ em đang bận, cô Vu, cô gọi cho ba em được không?"
Không còn cách nào khác, cô có vẻ ngoài thuần khiết dù là nói dối thì cũng khiến người khác dễ dàng tin tưởng.
Mọi chuyện ở trường của cô vẫn luôn liên lạc với Tô Hồi, bao gồm cả việc gọi điện cho giáo viên, họp phụ huynh, cho nên cô Vu Hồng không biết giọng nói của Trình Bách Thành là chuyện bình thường.
Đường Ninh báo một dãy số đó, cảm thấy tóc mình dựng đứng vì nói dối.
Giao diện cuộc gọi vang lên tiếng tút tút.
Lỡ như Trình Hoài Thứ không nghe máy thì kế hoạch của cô sẽ loạn hết cả lên.
Cô như đang ngồi trên đống lửa một lúc, giây tiếp theo đầu dây bên kia đã bắt máy.
Cô Vu Hồng mở lời thẳng thắn: "Alo, xin chào, có phải là phụ huynh của Đường Ninh không?"
Không khí mùa hè oi bức, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ không kéo chặt của phòng làm việc chiếu vào, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài.
Cuối cùng, bên kia im lặng hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Phải."
Giọng nói của Trình Hoài Thứ trầm ấm, qua điện thoại đặc điểm của giọng nói này càng rõ ràng hơn khiến người nghe thấy tê tê trong lòng.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nắm chặt ngón tay hơn.
Cô Vu Hồng: "Là thế này, lần thi tháng này của Đường Ninh thứ hạng tụt dốc rất nhiều, phụ huynh cần chú ý một chút xem có phải có yếu tố nào khác khiến em ấy sao nhãng việc học hay không..."
Dù cô Vu Hồng nói thế nào, Trình Hoài Thứ đều bày tỏ thái độ lắng nghe và phối hợp, khiến Đường Ninh đứng ngồi không yên.
Không hiểu sao lại phải nghe một cuộc điện thoại bị giáo viên phê bình mà Trình Hoài Thứ vẫn có thể phối hợp một cách hoàn hảo.
Cô nghĩ ít nhất thì anh cũng không phải là người vô tình như Trình Húc đã nói.
Cuối cùng, cô Vu Hồng nhìn vào thời gian trên điện thoại có vẻ như đã chuẩn bị cho cô đi rồi.
Trình Hoài Thứ dừng lại một chút, giọng nói trầm trầm: "Tôi sẽ giáo dục con gái của chúng tôi thật tốt."
"Con gái của chúng tôi" nghe thật thân mật làm sao, sự ứng biến này có trao giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng không quá đáng.
Mà câu nói này không sai một chữ nào lọt vào tai cô, Đường Ninh cảm thấy bối rối, mặt đỏ như tôm luộc.
Không biết thái độ của Trình Hoài Thứ thế nào nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm.
Dù sao thì đây cũng là hạ sách trong lúc cấp bách, còn hơn là cắt đứt ý định nhảy múa của cô.
Đường Ninh tự an ủi bản thân, tâm trạng nhất thời vui vẻ hơn nhiều.
Buổi tối về đến nhà, cô ăn vội vài miếng cơm rồi vội vàng lên lầu làm bài tập.
Vừa rồi trên bàn ăn, Trình Hoài Thứ cũng không nhắc đến chuyện này vậy nên...anh định mắt mắt cho qua sao?
Sợ Trình Hoài Thứ quay lại kể chuyện này với Trình Bách Thành, Đường Ninh không kìm được chạy đến cửa phòng chứa đồ đợi anh.
Phòng của anh ở ngay đối diện phòng chứa đồ, nhưng cô hoàn toàn không có can đảm để gõ cửa.
Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng kêu "cạch" một tiếng mở ra.
Có lẽ Trình Hoài Thứ định đi tắm, cổ áo sơ mi mở vài cúc trông có vẻ phóng túng hơn trước nhưng không hề có vẻ lố.
"Chú Trình, cháu xin lỗi." Đường Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ đáng thương: "Cháu cũng không còn cách nào khác."
Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, không dám nhìn biểu cảm của Trình Hoài Thứ.
Đèn hành lang sáng trưng như càng tô đậm đường nét của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, Đường Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện ra vẻ mặt của anh hờ hững và kiên nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Trình Hoài Thứ từ từ mở miệng nói: "Muốn chú phối hợp với cháu nói dối với giáo viên, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị ba mẹ mắng một trận."
"Không phải vậy." Nghĩ đến đây, cô lại tủi thân, hốc mắt đỏ hoe.
"Dù sao thì... chú Trình..." Cô hít mũi, ổn định cảm xúc: "Chú là người tốt, giúp cháu lần này đi mà."
Trình Hoài Thứ sửng sốt, lưng cứng đờ, bất đắc dĩ cong môi cười nhẹ.
Sao đứa trẻ này lại cho rằng anh là người tốt thế nhỉ?!
Một tiếng đáp trầm thấp từ cổ họng anh phát ra, tựa như có như không trả lời cô.
Đằng này khí thế của Trình Hoài Thứ lạnh lùng, khóe môi mím chặt, toàn thân toát ra một luồng khí lạnh khiến người khác không dám đến gần.
Nếu Đường Ninh không nghe thấy tiếng đáp đó còn tưởng rằng mình bị phớt lờ.
Anh không dựa vào gậy có lẽ đã mò tìm được hướng cửa vào phòng chứa đồ rồi đi vào.
Đường Ninh đi theo sau Trình Hoài Thứ, phát hiện dù lúc này anh mặc đồ ngủ nhưng dáng người vẫn oai vệ, không hề giống những chàng trai cùng tuổi khác đi lại không vững.
Trong phòng chứa đồ chật hẹp, người đàn ông ngẩng đầu, cơ bắp trên cánh tay săn chắc dễ dàng lấy hộp sữa xuống tạm thời đặt xuống đất.
Đường Ninh thấy cổ họng khô khốc, ngồi xổm xuống lấy một hộp sữa tối nay muốn uống, lịch sự nói: "Cảm ơn chú Trình."
Vì anh cũng đang cúi người, nên trong nháy mắt hai người lại ở rất gần nhau.
Có lẽ là do Trình Hoài Thứ vừa mới tắm xong, trong mũi cô tràn ngập mùi sữa tắm tươi mát trên người anh.
Trong lòng cô cũng giống như mặt hồ bị hòn đá nhỏ ném xuống, từng gợn sóng lan ra mãi không ngừng.
Bản thân Đường Ninh cũng thấy phản ứng này của mình hơi kỳ lạ, khi nói chuyện với Trình Triệt cô chỉ cần cung kính lễ phép là được.
Còn khi ở cùng Trình Húc, dù có trêu chọc thế nào cô cũng thấy mình thích hợp với vai trò em gái hơn.
Còn đến Trình Hoài Thứ thì lại trở nên gượng gạo không giống nhau, muốn nói nhưng lại nói không nên lời.
"Đường Ninh?" Theo hai chữ này, yết hầu anh trượt lên trượt xuống.
Cô bối rối: "Vâng?"
Ngoài Vu Hồng ra, đây là lần đầu tiên cô thấy căng thẳng khi người khác gọi tên mình.
Dĩ nhiên Trình Hoài Thứ không nhận ra tâm tư của cô, công tư phân minh hỏi: "Còn chuyện gì nữa không?"
"Không có..." Giọng cô nhỏ nhẹ: "Cháu về phòng đây."
Trong phòng, đèn bàn nhỏ vẫn sáng tỏa ra quầng sáng nhàn nhạt.
Đường Ninh cắn ống hút, cảm nhận chất lỏng chảy qua cổ họng ngọt lịm.
Tuy là tay cầm bút nhưng trong đầu lại không kìm được nghĩ đến bóng lưng của anh.
Rộng lớn, thẳng tắp... hoàn toàn trái ngược với vẻ lêu lổng của Trình Húc.
Nghe Trình Húc nói anh tên là Trình Hoài Thứ.
Đường Ninh không biết tên anh có hai chữ nào đằng sau, cô rút một tờ giấy trắng từ trong đống giấy nháp, bắt đầu đoán hai chữ đó dựa theo cách phát âm.
Hoài Thụ? Hoài Thứ? Hay là...
Đợi đến khi bên ngoài vang lên tiếng gõ cửa, Đường Ninh mới như bừng tỉnh khỏi mộng, tìm một quyển sách giáo khoa đè lên tờ giấy trắng đó.
Cô hắng giọng: "Mẹ, có chuyện gì vậy ạ?"
Lúc mới đến nhà họ Trình, cô còn chưa sửa được cách gọi lúc nào cũng gọi Tô Hồi và Trình Bách Thành là chú, dì.
Sau này ông nội nghe thấy đã gọi cô sang nói chuyện, ông cụ nghiêm túc nói: "Ninh Ninh, nên đổi cách gọi rồi."
Kể từ đó, cô mặc định vẫn luôn gọi như vậy.
Tô Hồi bưng cho cô một đĩa hoa quả, vẻ mặt đầy yêu thương: "Học mệt rồi đúng không, ăn chút hoa quả bổ sung vitamin đi."
Cô xiên một miếng táo nhỏ, nuốt xuống rồi mới hỏi: "Chú út... sẽ ở nhà chúng ta bao lâu ạ?"
Tô Hồi nói: "Chờ mắt chú ấy hồi phục rồi tính, dù sao cũng phải trở về quân đội."
"Bây giờ bồi dưỡng một phi công không dễ, huống chi là người như Trình Hoài Thứ, cấp trên đều rất quan tâm đến tình hình hồi phục của chú ấy."
Trước đây, Đường Ninh chỉ thấy trong phim lính đặc chủng nhảy dù hoặc lái máy bay tiêm kích, không biết Trình Hoài Thứ thuộc loại nào nhưng đối với phi công, tầm quan trọng của đôi mắt thì không cần phải nói.
Tình trạng hiện tại của Trình Hoài Thứ giống như con cưng của trời đột nhiên rơi xuống vũng bùn.
Tưởng tượng đến thế giới màu hồng bỗng trở nên tối sầm lại, cảm giác này khiến Đường Ninh nghẹt thở.
Tô Hồi mở khóa điện thoại, nói: "Mẹ cho con số điện thoại của chú út, nếu mẹ và ba con không ở nhà có chuyện gì gấp thì cũng tiện liên lạc."
Tô Hồi và Trình Bách Thành bận rộn công việc, thường xuyên đi công tác ngoại tỉnh mấy ngày không về nhà, bình thường đều là dì Lưu chăm sóc cuộc sống của cô.
Cô sao chép dãy số điện thoại đó xuống, bấm vào mục tên liên hệ, nghiêm túc đánh chữ "Trình".
Sau đó, Tô Hồi bưng đĩa hoa quả xuống lầu, trước khi đi tắm Đường Ninh nhìn vào màn hình điện thoại, lại đọc đi đọc lại dãy số xa lạ này nhiều lần.
Ngày hôm sau là ngày công bố kết quả thi tháng.
Kỳ thi tháng của trường Phổ thông công bố kết quả rất nhanh, sau khi thống kê điểm và xếp hạng, các lớp sẽ dán bảng điểm còn ở dưới tầng sẽ công bố bảng xếp hạng.
Đường Ninh trước tiên biết được điểm từng môn, tìm trong bảng xếp hạng toàn khối thấy tên cô ẩn núp ở một góc không mấy nổi bật.
Quả nhiên là thi rất tệ.
Xếp hạng của Trương Linh Nguyệt có lùi lại đôi chút, nhưng cô ấy có ưu điểm là tâm lý tốt, giờ ra chơi lại đến căng tin mua hai gói bánh quy gặm.
Đường Ninh nhai một miếng thấy có chút nhạt nhẽo.
Tiết cuối buổi trưa là tiết tiếng Anh của cô Vu Hồng.
Mà lần này cô lùi hạng nhiều như vậy phần lớn là do bị môn tiếng Anh kéo xuống.
Không còn cách nào khác, lúc thi nghe bụng cô đột nhiên đau dữ dội, trong tai ù ù, cuối cùng chẳng nghe được gì.
Vừa hết tiết các bạn trong lớp ùa nhau đi ăn trưa.
Còn cô Vu Hồng thì gọi tên cô vào phòng làm việc: "Đường Ninh, ngồi xuống đi, cô trò mình nói chuyện."
Ôi, đãi ngộ được uống trà trong phòng làm việc cũng chỉ đến vậy thôi.
Cô ấy xem qua một lượt bài thi của Đường Ninh, nhắc nhở: "Bất kể em có theo con đường vũ công hay không thì hiện tại em vẫn chưa đến mức có thể thoát ly khỏi bài vở, hẳn là em hiểu rõ điều này trong lòng."
"Một năm học lớp 12 sắp tới rất quan trọng, thành tích của em hơi tụt lùi nhưng không phải là không thể cứu vãn được."
Đường Ninh im lặng lắng nghe, bụng hơi đói, lúc này mới hối hận vì giờ ra chơi trước đã không ăn thêm mấy miếng bánh quy mà Trương Linh Nguyệt đưa.
Cô Vu Hồng nói thao thao bất tuyệt một hồi, cuối cùng dừng lại: "Thế này nhé, em đưa số điện thoại của phụ huynh cho cô, cô sẽ trao đổi với họ một chút."
Đường Ninh: "..."
Thực ra, Tô Hồi và Trình Bách Thành vẫn luôn phản đối chuyện cô học nhảy.
Không phải vì lý do gì khác mà là vì vụ tai nạn giao thông xảy ra khi cô tám tuổi, không chỉ khiến cô mất đi người thân yêu nhất mà di chứng để lại là chân cô cũng bị thương.
Bác sĩ khuyên rằng sau này nên hạn chế tham gia các hoạt động cường độ cao, bao gồm cả nhảy.
Giờ thì sẹo trên chân đã mờ đi nhiều, nhưng cứ đến những ngày mưa gió chỉ có Đường Ninh mới hiểu rõ mức độ khó khăn khi cô tập luyện lớn hơn người khác rất nhiều.
Để lựa chọn tiếp tục theo con đường nhảy múa, Đường Ninh đã mất rất lâu mới thuyết phục được Tô Hồi đồng ý.
Nếu lần này kết quả thi tháng không tốt khiến thái độ của Tô Hồi thay đổi hoàn toàn thì mọi nỗ lực trước đây của cô đều trở nên vô ích.
Cô Vu Hồng thúc giục: "Sao vậy?"
Đường Ninh không chớp mắt nói dối: "Mẹ em đang bận, cô Vu, cô gọi cho ba em được không?"
Không còn cách nào khác, cô có vẻ ngoài thuần khiết dù là nói dối thì cũng khiến người khác dễ dàng tin tưởng.
Mọi chuyện ở trường của cô vẫn luôn liên lạc với Tô Hồi, bao gồm cả việc gọi điện cho giáo viên, họp phụ huynh, cho nên cô Vu Hồng không biết giọng nói của Trình Bách Thành là chuyện bình thường.
Đường Ninh báo một dãy số đó, cảm thấy tóc mình dựng đứng vì nói dối.
Giao diện cuộc gọi vang lên tiếng tút tút.
Lỡ như Trình Hoài Thứ không nghe máy thì kế hoạch của cô sẽ loạn hết cả lên.
Cô như đang ngồi trên đống lửa một lúc, giây tiếp theo đầu dây bên kia đã bắt máy.
Cô Vu Hồng mở lời thẳng thắn: "Alo, xin chào, có phải là phụ huynh của Đường Ninh không?"
Không khí mùa hè oi bức, ánh nắng xuyên qua rèm cửa sổ không kéo chặt của phòng làm việc chiếu vào, tiếng ve kêu râm ran bên ngoài.
Cuối cùng, bên kia im lặng hồi lâu mới bình tĩnh nói: "Phải."
Giọng nói của Trình Hoài Thứ trầm ấm, qua điện thoại đặc điểm của giọng nói này càng rõ ràng hơn khiến người nghe thấy tê tê trong lòng.
Đường Ninh thở phào nhẹ nhõm, đồng thời nắm chặt ngón tay hơn.
Cô Vu Hồng: "Là thế này, lần thi tháng này của Đường Ninh thứ hạng tụt dốc rất nhiều, phụ huynh cần chú ý một chút xem có phải có yếu tố nào khác khiến em ấy sao nhãng việc học hay không..."
Dù cô Vu Hồng nói thế nào, Trình Hoài Thứ đều bày tỏ thái độ lắng nghe và phối hợp, khiến Đường Ninh đứng ngồi không yên.
Không hiểu sao lại phải nghe một cuộc điện thoại bị giáo viên phê bình mà Trình Hoài Thứ vẫn có thể phối hợp một cách hoàn hảo.
Cô nghĩ ít nhất thì anh cũng không phải là người vô tình như Trình Húc đã nói.
Cuối cùng, cô Vu Hồng nhìn vào thời gian trên điện thoại có vẻ như đã chuẩn bị cho cô đi rồi.
Trình Hoài Thứ dừng lại một chút, giọng nói trầm trầm: "Tôi sẽ giáo dục con gái của chúng tôi thật tốt."
"Con gái của chúng tôi" nghe thật thân mật làm sao, sự ứng biến này có trao giải Oscar cho nam diễn viên chính xuất sắc nhất cũng không quá đáng.
Mà câu nói này không sai một chữ nào lọt vào tai cô, Đường Ninh cảm thấy bối rối, mặt đỏ như tôm luộc.
Không biết thái độ của Trình Hoài Thứ thế nào nhưng trong lòng cô vẫn thấp thỏm.
Dù sao thì đây cũng là hạ sách trong lúc cấp bách, còn hơn là cắt đứt ý định nhảy múa của cô.
Đường Ninh tự an ủi bản thân, tâm trạng nhất thời vui vẻ hơn nhiều.
Buổi tối về đến nhà, cô ăn vội vài miếng cơm rồi vội vàng lên lầu làm bài tập.
Vừa rồi trên bàn ăn, Trình Hoài Thứ cũng không nhắc đến chuyện này vậy nên...anh định mắt mắt cho qua sao?
Sợ Trình Hoài Thứ quay lại kể chuyện này với Trình Bách Thành, Đường Ninh không kìm được chạy đến cửa phòng chứa đồ đợi anh.
Phòng của anh ở ngay đối diện phòng chứa đồ, nhưng cô hoàn toàn không có can đảm để gõ cửa.
Đang suy nghĩ miên man thì cánh cửa phòng kêu "cạch" một tiếng mở ra.
Có lẽ Trình Hoài Thứ định đi tắm, cổ áo sơ mi mở vài cúc trông có vẻ phóng túng hơn trước nhưng không hề có vẻ lố.
"Chú Trình, cháu xin lỗi." Đường Ninh hít một hơi thật sâu, cố gắng để giọng mình nghe có vẻ đáng thương: "Cháu cũng không còn cách nào khác."
Cô cúi đầu, tim đập thình thịch, không dám nhìn biểu cảm của Trình Hoài Thứ.
Đèn hành lang sáng trưng như càng tô đậm đường nét của người đàn ông.
Một lúc lâu sau, Đường Ninh ngẩng đầu lên, phát hiện ra vẻ mặt của anh hờ hững và kiên nhẫn hơn nhiều so với những gì cô nghĩ.
Trình Hoài Thứ từ từ mở miệng nói: "Muốn chú phối hợp với cháu nói dối với giáo viên, tính chất nghiêm trọng hơn nhiều so với việc bị ba mẹ mắng một trận."
"Không phải vậy." Nghĩ đến đây, cô lại tủi thân, hốc mắt đỏ hoe.
"Dù sao thì... chú Trình..." Cô hít mũi, ổn định cảm xúc: "Chú là người tốt, giúp cháu lần này đi mà."
Trình Hoài Thứ sửng sốt, lưng cứng đờ, bất đắc dĩ cong môi cười nhẹ.
Sao đứa trẻ này lại cho rằng anh là người tốt thế nhỉ?!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương