Độc Chiếm Vợ Trước: Hàn Thiếu, Sủng Tận Trời
Chương 32: Vô Cốt Giận Dỗi
Editor: Vi + Beta: Điêu Kỷ Hi Nguyệt nhún vai vô tội nói: "Đây là lần đầu mà. Tôi còn chưa quen. Giờ thì bắt đầu đi!" Vừa nói vừa bước tới chỗ trống trước mặt Vô Cốt. "Cô cho rằng tôi sẽ dạy võ cho cô luôn từ đầu à? Thân thể của cô chẳng có chút sức lực nào, cả người đều là mỡ thịt. Cho nên trước hết cô phải luyện cơ. Thân thể khỏe mạnh mới là cơ sở tốt nhất." Vô Cốt lạnh lùng bắt đầu dạy. "Ừm!" Kỷ Hi Nguyệt hơi bĩu môi. Người phụ nữ này nhất định sẽ hành hạ chết cô. "Đầu tiên cùng tôi làm nóng người. Sau đó ép dẻo!" Vô Cốt nói xong liền bày ra tư thế. Kỷ Hi Nguyệt cũng vội vàng bắt chước theo. Nhưng mà dù sao cũng không thường xuyên vận động, tư thế lại khá khó, giữ vững được không lâu thì ngã xuống, mà Vô Cốt lại yêu cầu rất nghiêm khắc. Cho nên tiếp đó tất cả đều là tiếng hét phẫn nộ. Việc Kỷ Hi Nguyệt bị hành hạ thân thể không ngừng khiến cho cô kêu gào thảm thiết. Nhất định là người phụ nữ này dùng việc công báo thù việc riêng. Có cần phải ác như vậy không? Cô bị ép đến lợi hại luôn rồi, cảm giác cánh tay sắp lìa ra. "Đại tiểu thư! Chút khổ này cũng không chịu được, làm sao cô có thể đứng cạnh chủ tử đây?" Vô Cốt nhìn dáng vẻ thảm hại của Kỷ Hi Nguyệt, trong lòng rất vui sướng. "Vô Cốt! Tôi thì nghĩ là cô không muốn tôi đứng bên cạnh chủ tử của cô thì đúng hơn!" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói. Đôi mắt Vô Cốt dần híp lại, ngay sau đó khóe miệng lạnh lùng cong lên: "Là cô không có tư cách đứng cạnh chủ tử của tôi! Nếu cô muốn như thế, ít nhất thân thủ phải hơn tôi! Nếu không xin đừng trách người thuộc hạ này xem thường cô!" Kỷ Hi Nguyệt hít một hơi. Cô biết Vô Cốt nói không sai, nếu cô muốn trở thành người phụ nữ của Triệu Húc Hàn, vậy thì ít nhất cũng phải khiến cho thuộc hạ của anh tôn trọng cô, nếu không cô sẽ ném đi hết mặt mũi của Đại ma vương. Kiếp trước cô đã khiến Đại ma vương chịu rất nhiều nhục nhã. Kiếp này được sống lại, cô sẽ không để anh thất vọng nữa. Nghĩ tới đó, cô vốn đang mồ hôi đẫm lưng, dáng vẻ mệt mỏi uể oải lập tức lấy lại tinh thần, cắn răng tiếp tục nghe theo Vô Cốt huấn luyện. Triệu Húc Hàn đã luyện võ xong. Anh lấy nước trong hồ, chậm rãi tưới cho những chậu hoa lan, chăm sóc những thứ mà anh quý giá nhất, thỉnh thoảng lại liếc nhìn Kỷ Hi Nguyệt. Anh phát hiện gương mặt của cô gái nhỏ đã nhễ nhại mồ hôi, biểu cảm lạ thường, nhưng phần lớn vẫn là thống khổ. Miệng vẫn liên tục kêu thảm thiết nhưng cô chưa từng có ý định từ bỏ. Điều đó khiến cho đôi mắt lạnh giá của anh hiện lên vài tia ấm áp. Cô gái này đã thay đổi rất nhiều. Nếu là trước đó, cô sẽ nổi giận, quay đầu bỏ đi, hoặc cũng có thể xông lên đánh nhau với Vô Cốt. Chỉ là nếu có đánh nhau, đương nhiên cô không phải là đối thủ của Vô Cốt. Nhưng anh nghĩ rằng cô sẽ không nhận thua. Dáng vẻ sống chết cũng xông lên, không sợ sẽ bị Vô Cốt đánh cho ngất xỉu. Bởi vì trước kia cô say rượu đánh nhau cũng như vậy. Dù biết là sẽ thua, nhưng cô dù hết sức cũng sẽ không từ bỏ. Thỉnh thoảng Vô Cốt lại nhìn về phía Triệu Húc Hàn. Thấy anh đang nhìn Kỷ Hi Nguyệt, ánh mắt đó so với nhìn cô ta mềm mại, dịu dàng hơn rất nhiều, cô ta hiện lên ý không cam lòng. Trực tiếp đá một phát vào cẳng chân đang làm trụ đỡ của Kỷ Hi Nguyệt. "A!" Kỷ Hi Nguyệt đau đớn hét lên. Cả người ngã xuống đất, tức giận nhìn về phía Vô Cốt: "Sao cô lại đá tôi?" "Tư thế của cô không đúng! Lại còn hét lớn như thế làm gì!" Vô Cốt cũng rất sắc bén, hoàn toàn không có ý định nhường nhịn. "Cô...! Tôi mới là ngày đầu tiên luyện tập, tôi không tin đây chính là tiêu chuẩn trong ngày đầu tiên bắt đầu tập võ. Nếu tôi thành công ngay, tôi còn cần cô huấn luyện làm gì nữa! Hơn nữa, cô không cần phải đá mạnh như vậy!" Kỷ Hi Nguyệt bùng phát lửa giận. Vô Cốt sửng sốt. Có thể là do không nghĩ tới Kỷ Hi Nguyệt mắng người hung ác như vậy. Nhìn đôi mắt cô đều bốc cháy ngọn lửa vùn vụt, cô ta nhếch miệng cười lạnh: "Kỷ tiểu thư, đây là yêu cầu của chủ tử muốn tôi nghiêm khắc dạy cô. Cô nghĩ là tôi muốn dạy cô sao?" "Không muốn thì cút! Tôi cũng không muốn được cô dạy dâu! Có bản lĩnh thì cô tìm chủ tử của cô mà nói phải trái đi!" Kỷ Hi Nguyệt tức giận nói xong quay đầu bước đi.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương