Độc Giả Hòa Chủ Giác Tuyệt Bức Thị Chân
Chương 70
CHƯƠNG 70Độc giả: Người không tìm đường chết thì sẽ không phải chết..Sáu trăm năm trước, một phù thủy tên là Louis bước ra khỏi vùng đất thất lạc, y rải rắc ôn dịch, giết hại sinh linh, xây dựng quân đoàn Vong Linh. Ở thời kì đó, chỉ cần bị Vong Linh tiến vào thành trấn, sẽ không một ai còn sống sót. Nhân tộc hoảng sợ không thể ngăn cản bước tiến của Vong Linh, họ như đang đối mặt với thiên tai, chỉ biết chạy trốn mà không thể kháng cự..Bởi vậy, tất cả mọi người đều gọi trận đại nạn này là “thiên tai Vong Linh”, tạo ra tất cả chính là phù thủy Louis bị người người gọi là “tử thần”. Trước thiên tai Vong Linh, ba đế quốc lớn mất đi gần một nửa nhân khẩu, khoảng một phần ba thành trấn bị phá hủy. Bất cứ một người đời sau nào, một khi nhắc đến phù thủy Louis, ai ai cũng sẽ biến sắc..Sở dĩ, Đỗ Trạch biết rõ như vậy là vì tác giả từng tả rất rành mạch. Khi《Hỗn huyết》vẫn còn tiêu chuẩn trong sáng của YY văn, Nhất Diệp Tri Khâu đã dành ba chương để giới thiệu về thiên tai Vong Linh và phù thủy Louis. Khi đóĐỗ Trạch rất ngốc rất ngây thơ, không hiểu gì về mưu đồ của tác giả. Lúc thấy manh chủ bị người ta buộc tội có quan hệ với Louis, độc giả ngốc nghếch mới hiểu ra đại đại nhà cậu đã phát rồ rồi. Những câu giới thiệu đó là nền tảng để ngược manh chủ đó!.Tác giả đang khiêu chiến nỗi đau đây mà! Q口Q.Nhớ lại lúc tình tiết thần được triển khai, Đỗ Trạch đã bị ngược đến kêu cha gọi mẹ. Tuy tháp ma pháp của Louis đã giúp Tu chiếm được thần khí Thiên Biến, nhưng cũng gián tiếp dẫn đến sự thức tỉnh của huyết thống Vong Linh. Tuy nhiên, so với bị cả đại lục đuổi giết, đối mặt với những sự việc tàn ác, Đỗ Trạch thà rằng Tu không tham gia vào thử luyện tháp ma pháp, chứ không muốn hắn bị buộc tội là có quan hệ với Louis..Đám xương khô nhanh chóng xử lý xong thôn trang nhỏ, chúng tràn ra từ mỗi phòng ốc, sau đó xếp ngay ngắn trước mặt Tu. Pháp sư lại đứng trước toàn thể xương khô, nói với Tu rằng: [Bách phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.].Ngoại trừ pháp sư, họ không còn nguồn thông tin nào nữa, hoàn toàn không biết phải làm gì mới có thể qua cửa. Mọi người nhìn nhau, tuy vẫn còn nghi ngờ, nhưng đáy lòng cũng tin chắc đây là sắp xếp của thần tháp. Cho dù được chứng kiến khung cảnh chân thật đến đâu, Đỗ Trạch vẫn không quên họ đang ở trong thần tháp, những thứ trước mắt chỉ là hình ảnh mà thần tháp hư cấu nên — Đấu trường ma thần của kỷ nguyên thứ nhất có thể tạo ra thì việc tái hiện thiên tai Vong Linh cách đây mấy trăm năm dĩ nhiên cũng khá dễ dàng..Ở đấu trường ma thần, họ cần chiến đấu với chúng ma thần. Lúc này đây, thần tháp không để cho họ chiến đấu với Vong Linh, mà là muốn họ chỉ huy một đám Vong Linh thực hiện thiên tai Vong Linh ư? Đỗ Trạch thoáng lướt mắt qua thôn trang yên tĩnh, sau đó nhìn về phía đám xương khô. Nếu không phải số lượng xương khô đã gia tăng thì mọi thứ thoạt nhìn vẫn không có gì thay đổi. Cậu bỗng cảm thấy vớ vẩn, trong thiên tai Vong Linh, họ lại đứng ở đại bản doanh của Vong Linh, sắm vai kẻ xâm lấn..Đỗ Trạch nhìn Tu, chắn chắn Tu đã rõ hiện trạng, nhưng vẫn không có ý kiến nào. Khi Đỗ Trạch nhìn qua, Tu ấn gáy tên ngốc nhà mình mà trấn an..“Trước tiên cứ nghỉ ở đây.”.Đoàn người tạm ở lại trong thôn trang, nhưng thần tháp lại không tốt bụng để Tu yên tâm dưỡng thương như vậy. Ngày hôm sau, Đỗ Trạch bị tiếng binh khí va chạm đánh thức. Cậu ra khỏi phòng, phát hiện cả thôn trang lâm vào một trận hỗn chiến, đám xương khô đang đánh nhau với toán dân binh trang bị thô sơ..Một vòng tay vươn đến từ đằng sau ôm cậu vào lòng, Đỗ Trạch nghiêng đầu nhìn Tu, kinh ngạc hỏi: “Xảy ra, chuyện gì?”.“Cách đó không xa có một trấn nhỏ.” Tu thờ ơ nói: “Ngày hôm qua kẻ trốn được đã lan truyền tin tức, họ tập hợp chừng một trăm người tấn công nơi này.”.Đỗ Trạch không còn lời gì để nói mà nhìn những bộ xương khô giao chiến với dân binh. Thực lực của họ nhỉnh hơn xương khô, nhưng số lượng xương khô lại nhiều hơn họ. Hai bên giằng co hồi lâu, khi thương vong xuất hiện, cán cân thắng lợi nhanh chóng nghiêng về bên Vong Linh. Xương khô chỉ cần không bị đánh nát đầu, cho dù bị chém ngang eo cũng vẫn di chuyển được; mà sau khi dân binh chết, thi thể của họ mau chóng chuyển hóa thành khô lâu, gia nhập vào hàng ngũ Vong Linh và bắt đầu giết những người đã từng là bạn. Trước việc này, dân binh cứ như trứng chọi đá, cuối cùng chỉ biết chạy tán loạn..Tu cản đám xương khô truy kích, có vẻ như hắn đã nhàm chán khi nhìn việc khôi hài này. Đỗ Trạch nhìn lướt qua chiến trường, qua trận chiến này, số lượng xương khô gần như tăng gấp đôi, chúng đứng đầy thôn trang, trông như binh lính chờ duyệt binh. John giữ lại vài dân binh muốn hỏi thêm tin tức, nhưng ngoại trừ những tiếng hét sợ hãi, không còn từ ngữ nào khác phát ra từ miệng họ..Đỗ Trạch vốn tưởng rằng đã kết thúc, nhưng vào ngày thứ ba, trong tầm nhìn của họ lại xuất hiện thêm một đoàn dân binh, lần này có đến năm trăm người, gần như tất cả nam nhân trong trấn đều xuất động. Dân binh và đám xương khô đồng thời lao vào nhau, lần này dân binh dễ dàng chiếm thế thượng phong. Dẫn đầu đoàn dân binh là một Kiếm Sĩ, mỗi một lần vung kiếm đều giải quyết được hai bộ xương khô, hắn vạch ra phòng tuyến của xương khô và vọt tới Tu. Từ thông tin ban đầu, cái người có sừng và cánh chính là chỉ huy của đàn Vong Linh..Thấy Kiếm Sĩ đó phi tới, trong đầu Đỗ Trạch chỉ có một câu: người không tìm đường chết thì sẽ không phải chết..Tu đã mất kiên nhẫn lắm rồi. Hắn hơi nheo mắt tỏa ra sát ý. Tên Kiếm Sĩ chạy được nửa đường thì bị John cho một cú dập tim, điều này như tín hiệu mở đầu, hai chị em Ma tộc lần lượt ra tay. Dưới sự trợ giúp của John, đoàn quân của đối phương nhanh chóng bị diệt, pháp sư đong đưa cốt trượng của nó, kẽo kẹt niệm một đoạn chú văn khá dài. Làn khói đen bao phủ cả thôn trang, tất cả thi thể chuyển hóa thành Vong Linh từ từ đứng lên. Tên Kiếm Sĩ cũng lảo đảo gượng dậy, da thịt trên người hắn không bị hòa tan. Dưới tác dụng của pháp thuật Vong Linh, kẻ có trình độ Kiếm Sĩ này biến thành một thây ma..Sau khi làn khói đen tan biến, gần bảy trăm Vong Linh đứng trước mặt họ, tốc độ tăng trưởng khủng khiếp này khiến Đỗ Trạch phải run sợ. Pháp sư di chuyển tới, nói với Tu: [Bách phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.].Lúc này đây, Tu đáp lại, hắn nhìn về hướng trấn nhỏ phía trước, đồng tử hẹp dài sâu không thấy đáy..“Đi tới.”.Đám Vong Linh không chút do dự chấp hành mệnh lệnh của Tu, chúng xuất phát tới trấn nhỏ phía trước, đoàn người Tu đi sau cùng. Trấn nhỏ đó cũng không xa lắm, chỉ mất nửa ngày họ đã đến được. Đám Vong Linh thanh trừ một nửa trấn. Quân chủ lực của trấn bị tiêu diệt, chỉ còn sót lại vài cụ già bệnh tật. Đỗ Trạch nghe xung quanh trấn nhỏ vang lên những tiếng thét chói tai, dù biết đây là khung cảnh hư cấu của thần tháp, nhưng cậu cũng không thể tránh khỏi sự hốt hoảng..Sau khi mọi việc kết thúc, Đỗ Trạch đã không còn đếm được số lượng của Vong Linh là bao nhiêu. Trừ xương khô, đã có vài thây ma xuất hiện, thậm chí còn có một u linh. Pháp sư đến trước Tu, khục khặc nói: [Thiên phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.].Đỗ Trạch để ý cách xưng hô của pháp sư đã thay đổi, vì số lượng Vong Linh vượt qua một ngàn, cho nên từ bách phu trưởng biến thành thiên phu trưởng ư? Giống như một kiểu thăng cấp, nếu như Ma tộc là trò chơi vật lộn quyết liệt thì Vong Linh lại là trò chơi chiến lược. Dãy số của đấu trường ma thần cho họ biết mình còn cách đích bao xa, nhưng tại đây, cấp giai sẽ do thần tháp thiết lập giới hạn để qua cửa. Nếu muốn qua tầng này, họ phải làm quân đoàn Vong Linh lớn mạnh, cố gắng tăng cấp giai..Làm cách nào để gia tăng số lượng Vong Linh nhanh nhất? Thần tháp đã biểu thị với họ rằng, đó là phải gieo rắc tử vong..Đám người tìm được một ít tư liệu trong trấn nhỏ. Bản đồ ở đó biểu hiện họ đang ở nơi giao nhau giữa Tinh quốc và đế quốc Quang Minh. Sau khi phỏng đoán được thiên tai Vong Linh, Tu suy tư nhìn chằm chằm tấm bản đồ. Trong lịch sử, phù thủy Louis bắt đầu xâm lấn từ Tinh quốc, bởi vì Tinh quốc hoang vắng, thông tin liên lạc ở mỗi thành trấn không thuận tiện, bởi vậy mãi đến khi màn trời Vong Linh xuất hiện, đại lục hỗn độn mới khiếp sợ phát hiện ra dã tâm của Louis..Hiện nay, màn trời của Vong Linh đã xuất hiện, việc xâm lấn Tinh quốc đã không còn ý nghĩa, khu vực quá rộng lớn sẽ làm chậm tốc độ tăng trưởng của Vong Linh. Mắt Tu dừng lại trung tâm bản đồ, đó là vị trí của đế quốc Quang Minh. So với Tinh quốc, đế quốc Quang Minh có nhân số đông đảo, giao thông tiện lợi, thực lực mạnh, còn có thần điện Quang Minh là khắc tinh của Vong Linh. Nhưng bất cứ chuyện gì cũng đều có tính tương đối, trong mắt Tu, nhân số đông đảo có nghĩa là tư liệu Vong Linh nhiều, giao thông tiện lợi có nghĩa họ không cần tốn nhiều thời gian đi đường; chỉ cần người chết khi còn sống càng mạnh thì sau khi chuyển hóa sẽ trở thành Vong Linh mạnh; về phần thần điện Quang Minh, Tu nở nụ cười, thật đúng lúc..Tu vươn tay, móng tay đen bóng xẹt qua đế quốc Quang Minh như đang chặt ngang nó..“Chúng ta tới nơi này.”.Quyết định mục tiêu xong, Tu không chần chừ, bắt đầu chuẩn bị cho việc tấn công đế quốc Quang Minh. Hắn tạo một đội hình đơn giản cho Vong Linh đang có mặt, sau đó để chúng tấn công bốn hướng của thành trấn. Tu không để More và John ra tay, chỉ điều khiển Vong Linh di chuyển. Ba ngày sau, số lượng Vong Linh đã tăng vọt lên bốn ngàn người, đại bộ phận là xương khô, thây ma cũng không hề ít, còn có một ít quỷ ăn xác trúng chiêu trong nghĩa địa. Lực công kích của quỷ ăn xác không cao, nhưng móng vuốt của chúng có thể phá hư hệ hống thần kinh của kẻ bị tấn công, thích hợp cho việc trinh sát..Theo báo cáo của quỷ ăn xác, hành động của Tu đã kinh động đến đế quốc Quang Minh, họ bắt đầu tập kết quân đội tại thành ánh sáng gần nhất. Nghe tin tức xong, Tu khá vừa lòng, Đỗ Trạch nhìn nụ cười của hắn, phảng phất thấy được kết cục của thành ánh sáng..Khi thành ánh sáng đã tụ tập đầy đủ binh lính, Tu gọi tất cả Vong Linh đến, sau đó từ từ tiến tới thành ánh sáng. Nửa đường, Vong Linh chạm phải tập kích từ thành ánh sáng. Thành ánh sáng xuất động thần điện Quang Minh và hai ngàn binh sĩ, trong đó chủ lực là kỵ binh, mỗi một người đều được trang bị hoàn hảo. Kỵ binh xung phong, một ngàn Vong Linh tiên phong bỏ mình..Bất quá cũng chỉ có lần xung phong ban đầu là lợi hại, đại bộ phận Vong Linh lượt sau bắt đầu áp đảo, u linh trên trời phát ra tiếng thét thê lương, cung tiễn thủ bắn cốt tiễn, thây ma da dày thịt béo làm lá chắn trên cùng, quỷ ăn xác du đãng trên chiến trường, canh cơ hội để đánh lén. Tư tế thần điện thi triển thánh quang chúc phúc cho vũ khí của binh sĩ, vũ khi được chúc phúc khảm vào, Vong Linh không còn ưu thế bất tử nữa..Gió thổi qua tai Đỗ Trạch, tuy không thấy được gì, Đỗ Trạch vẫn vô thức xoay người nhìn một chút. Lúc này, Đỗ Trạch và Tu đang đứng dưới thành ánh sáng, pháp sư đi theo sau họ. Tên ngốc nhìn đăm đắm vào tường thành cao ngất, nhịn không được bi ai vì thành ánh sáng — đối phương không hề biết, thứ đáng sợ nhất không phải bốn ngàn Vong Linh kia, mà là những người đi theo manh chủ..“Lên đi.”.Nghe mệnh lệnh xong, More hóa thành cự long. Trong ánh mắt khiếp sợ của binh sĩ thủ thành, Hắc Long bám trên tường thành, móng vuốt nó tiến vào trong tường thành. Binh sĩ thủ thành kinh hoảng dùng vũ khí tấn công More, nhưng lại không có chút tác dụng nào với lớp vảy cứng rắn đó. Hắc Long quét đuôi qua, binh sĩ thủ thành ào ào rớt xuống, chết ngay khi nện xuống đất. Pháp sư niệm pháp thuật Vong Linh, binh lính đã chết lại đứng lên, loạng choạng gia nhập vào hàng ngũ công thành..Thấy binh sĩ không ngăn được Hắc Long, đối phương bắt đầu xuất động ma pháp sư. Có vài cầu lửa nện lên người More, nhưng đòn tấn công này hoàn toàn không tạo nên thương tổn nơi More. Hắc Long duỗi cái cổ dài, cắn một phát vào ma pháp sư, kẽo kẹt một tiếng, Hắc Long nhả thi thể ma pháp sư ra. Trong pháp thuật Vong Linh, cơ thể ma pháp sư bị hòa tan, biến thành một pháp sư xương khô, nó mờ mịt một hồi rồi niệm pháp thuật Vong Linh cùng pháp sư..Nhất Diệp Tri Khâu đã từng nói qua, Ma tộc có thực lực cá nhân cực mạnh, Vong Linh giáp quân cực mạnh, Long tộc công thành cực mạnh..Không ai ngăn được More phá hủy tường thành, trong ánh mắt tuyệt vọng của Nhân tộc, tường thành sập xuống, thành ánh sáng cứ thế hiện lên trước mắt Tu. Kết quả đã rõ ràng, dưới tình huống tất cả quân chủ lực và thần điện Quang Minh đều vắng mặt, thành ánh sáng giống như trái cây bị lột vỏ, chỉ chờ Tu gặt hái nữa mà thôi..Khi đội quân của thành ánh sáng giải quyết xong bốn ngàn Vong Linh trở về, trước mặt họ là cả một tòa thành Vong Linh. Đám lính kinh ngạc nhìn ngôi nhà của họ đã bị phá hủy. Khi Vong Linh lao tới chỗ họ, một ít binh sĩ theo bản năng chuẩn bị phản kích, nhưng khi thấy trang phục phụ kiện quen thuộc trên người những Vong Linh đó, không ít binh sĩ đã sụp đổ..Đó là trưởng bối đáng kính, người yêu và con cái của họ, cho dù hóa thành Vong Linh, họ cũng không cách nào giết chết chúng lần thứ hai..So với đoàn binh sĩ do dự, Vong Linh bên này lại xuống tay không chút lưỡng lự. Chúng nghe theo khát vọng về thân thể và linh hồn, từng chút từng chút phá tan đội quân thành ánh sáng. Một bộ xương khô ôm lấy kẻ đã từng là người yêu của mình, vặn gãy cổ đối phương trong khi đối phương đang rơi lệ..Đỗ Trạch không đành lòng nhìn tiếp. Cậu dời tầm mắt sang Tu. Ma tộc đó im lặng nhìn tất cả. Khi nhận thấy ánh mắt Đỗ Trạch, Tu quay đầu đi, ráng chiều chiếu sáng nửa bên mặt hắn, u ám bao phủ lấy từng đường nét góc cạnh..“Hiện giờ ta làm càng nhiều, càng hiểu ra tại sao khi trước những người đó lại sợ hãi và căm hận Vong Linh đến vậy. Rất đáng châm chọc đúng không?”.Bởi vì có quan hệ với Louis, Tu bị cả đại lục đuổi giết; giờ ở đây, thần tháp lại muốn Tu tái hiện thiên tai Vong Linh của Louis, để hắn tận mắt chứng kiến tất cả. Điều này quả thật rất đáng châm chọc, nhưng Đỗ Trạch lại không thể gật đầu, cậu chỉ cảm thấy quy tắc quá tàn nhẫn..Trong lúc hai người trầm mặc, Vong Linh đã xử lý xong đội quân. Ngoại trừ người của thần điện Quang Minh, những kẻ khác đều biến thành Vong Linh, trong đó không ít kỵ binh trở thành Kỵ Sĩ Tử Vong, còn có một vài Hắc Võ Sĩ, đây đều là chủng binh khá cao cấp của Vong Linh. Tất cả Vong Linh ào ào tập trung dưới thành, mắt không thể thấy được điểm cuối. Pháp sư xương khô đó vẫn đứng đầu tiên, ngửa đầu nói với Tu: [Vạn phu trưởng đại nhân, xin hãy chỉ huy chúng ta chiếm cứ đại lục hỗn độn.].Họ muốn tăng cấp giai để qua cửa thì phải phá hủy càng nhiều thành trấn, tạo ra càng nhiều Vong Linh..Đỗ Trạch nhìn biển Vong Linh dưới tường thành..Đây là phó bản Vong Linh. Trong văn án của Nhất Diệp Tri Khâu, Vong Linh lấy bất tử, trả giá thiện lương..
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương