Độc Hành Tu Luyện Ký
Chương 12: Khai mở huyệt đạo
Chu Giáp vội vàng đi qua ngoài nhấc điện thoại lên bấm một số lạ bắt đầu gọi điện.
"Tút, tút, tút".
Không qua mười giây đầu dây bên kia đã bắt máy, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói già nua.
"Ngươi gọi ta có việc gì sao".
Lời nói không có uy nghiêm, tựa như một lão già gần đất xa trời đang thì thào, nhưng khi Chu Giáp nghe thấy giọng nói này sống lưng càng thẳng hơn, trên mặt hiện lên nồng đậm tôn kính.
Hoàng Vân thì vẫn ngồi trong phòng khách yên tĩnh nhắm mắt lại, nhưng không ai biết đôi tai hắn hơi vểnh lên nghe lén cuộc nói chuyện bên ngoài. Thính giác của hắn rất mạnh, dù cho từ chỗ Chu Giáp cách phòng khách qua nhiều bức tường nhưng cũng bị Hoàng Vân nghe được nhất thanh nhị sở. Hắn đang xem thái độ của 'cấp trên' Chu Giáp đối với mình như thế nào để có kế hoạch ứng đối.
"Xin chào thượng tướng Đức Hải".
Chu Giáp cất tiếng chào dõng dạc mang theo kính nể chi ý nói với Đức Hải.
"Ngươi không cần phải xưng hô xa lạ như thế, hiện tại có chuyện gì muốn nói".
Giọng nói Đức Hải già yếu vang lên, tuy không có sự hùng hồn, hoành tráng nhưng mang theo ma lực đặc biệt khiến người khác không thể không tuân theo.
Hoàng Vân đang nghe trộm thì tâm cũng nhảy một cái, hắn có cảm giác như mình đã bị vị bô lão này phát giác.
"Báo cáo thượng tướng...".
Tiếp đó Chu Giáp nói ra hết những gì Hoàng Vân mới nói, một chữ không bỏ sót truyền vào tai Đức Hải.
Khi đã nói xong Chu Giáp dừng lại đợi Đức Hải suy nghĩ đưa ra kế sách. Bên kia yên ắng, thi thoảng có tiếng như một người đang cầm chiếc quạt xếp phất qua phất lại.
Một lúc lâu sau Đức Hải mới nói.
"Đưa cho hắn đi, nhưng ngươi cũng nên bảo hắn cẩn thận với Sơn Quân".
"Ta hiểu".
Khi nghe tới cái tên Sơn Quân thì bản mặt Chu Giáp cũng trở nên âm trầm, như đang kìm nén thứ gì sắp bùng nổ.
Phía đầu dây bên kia Đức Hải như biết được tâm trạng Chu Giáp, ông lão lên tiếng nhắc nhở.
"Chu Giáp!".
Tiếng nói vang lên kiềm chế lại sự tức giận, Chu Giáp thấy mình thất lễ liền vội vàng xin lỗi Đức Hải.
"Hôm nay tới đây thôi, ngươi đi thực hiện đi".
Sau khi nói xong Đức Hải liền tắt máy, trước khi gác máy ông hơi thở dài như có tâm sự nặng nề.
Chu Giáp tắt máy bước vào phòng khách nhìn thấy Hoàng Vân đang ngồi tĩnh thần nhắm mắt, hắn nói.
"Phía trên đã đồng ý điều kiện của ngươi, vật phẩm ngày mai sẽ mang tới".
Hoàng Vân cũng rất vui vẻ khi quân đội đồng ý điều kiện của mình, hắn lấy thuốc phục hồi không phải để sử dụng. Bằng thân thể cùng thiên phú thôn phệ của bản thân thì cho dù bị thương nặng cũng sẽ được chữa trị trong thời gian ngắn, thuốc hồi phục chưa đủ đập vào mắt hắn.
Hắn nghĩ thuốc hồi phục là thành phần tổng hợp từ các nguyên liệu quý hiếm, có khả năng chữa lành vết thương nên giá trị sẽ cao hơn đồ vật bình thương rất nhiều. Việc này có thể lợi dụng để thôn phệ tăng cường tự thân lực lượng.
Số lượng nguyên chất lần trước hắn vẫn giữ lại chưa có sử dụng, Hoàng Vân mong chờ lần này có thể giúp thực lực mình tăng vọt.
"Như vậy ta cũng nên bày tỏ thành ý".
Nói xong hắn đi ra ngoài sân biệt thự, ở đây rất rộng thích hợp thực hiện khai huyệt.
Một lúc sau mấy người Ảnh sát đang tụ tập ở một căn phòng khác cũng bị Hoàng Vân tập hợp lại một chỗ ngoài sân.
Bọn hắn cũng biết hôm nay đến đây để làm gì, bốn người thành viên Ảnh Sát ánh mắt mong chờ kìm nén phấn khích nhìn Hoàng Vân. Hắn cho bốn người xếp thành hàng ngang rồi mới bắt đầu nói.
"Ta chắc các ngươi đều rõ hôm nay đến đây làm gì, các ngươi chỉ cần ở yên đấy còn lại để ta tới lo".
Mấy người nghe thế thì đứng im không nói một lời đợi Hoàng Vân ra tay.
Còn về Hoàng Vân thì bây giờ hắn đang đứng trước mặt Hi Hoa, thành viên nữ duy nhất của Ảnh Sát. Hai bàn tay nắm lại tụ lực sau đó dùng hết sức đánh vào từng chỗ trên cơ thể của nàng.
"Bành! Bành!".
Hoàng Vân đấm từng quyền tới da thịt của một cô gái yếu đuối. Cứ tưởng Hi Hoa sẽ như vải rách bay ngược ra ngoài nhưng mỗi lần nắm đấm Hoàng Vân tiếp xúc với cơ thể nàng đều mang theo một lực lượng khống chế điêu luyện nhằm giảm sát thương nhưng càng chuẩn xác hơn khi đả thông huyệt đạo.
Từng quyền đánh tới mang theo tiếng gió rít gào nhưng mỗi khi chạm vào mục tiêu đều nhẹ như lông hồng, giống như chiếc lá rơi chậm chạm xuống mặt đất. Trên quần áo Hi Hoa có từng gợn sóng đung đưa theo từng quyền của Hoàng Vân.
Thoạt nhìn qua giống như môn Nhu Quyền.
Bẩn thân nàng cũng không hề cảm thấy đau đớn, trái lại mỗi lần tiếp xúc với quyền phong đánh tới nàng cảm giác thân thể mình càng lúc càng nhẹ nhõm, tựa như thứ gì được gõ bỏ ra, sức lực cũng tăng lên rất nhiều.
Bảy mươi hai quyền rất nhanh được thực hiện xong, Hoàng Vân hoàn thành trong vòng năm giây. Không phải hắn không thể làm nhanh hơn nhưng khai thông huyệt đạo có quy luật nhất định, không được quá nhanh cũng không được quá chậm, tối đa trong phạm vi năm giây.
Đây cũng là lí do lớn làm rối óc các nhà khoa học khi tạo ra siêu nhân loại nhưng đối với Hoàng Vân thì lại dễ như trở bàn tay.
Máy móc có khi sẽ sai nhưng cảm giác của một cường giả luôn đúng.
Xung quanh mấy người đang đứng quan sát cũng hơi nuốt nước bọt, dù là lần thứ hai được nhìn thấy nhưng cảm giác lại không bao giờ thay đổi như lúc ban đầu. Chính là Hoàng Vân có thể dễ dàng bóp chết bọn hắn.
Hi Hoa đứng tại chỗ một hồi lâu, nàng đang cảm nhận cảm giác sức mạnh trong thân thể được gỡ bỏ. Thực lực đang tăng từng giây từng phút, thậm chí còn mang đến cảm giác nàng bây giờ đã vô địch.
Trong khi Hi Hoa đang thích ứng thân thể, Hoàng Vân lại đi tới một tên tiếp theo chính là Lí Phong.
Lí Phong trên khuôn mặt mang theo sẹo dữ tợn nhưng biểu cảm như đứa trẻ phấn khích nhìn Hoàng Vân.
"Hoàng...".
"Không cần nói tiếp, thời gian của ta có hạn, việc của ngươi là đứng yên đấy".
Nghe Hoàng Vân nói Lí Phong thành thật im miệng lại.
Tiếp đó từng quyền của Hoàng Vân đánh vào trên thân thể Lí Phong, không khác lúc thực hiện với Hi Hoa.
Khi giải quyết xong Lí Phong hắn lại tới chỗ hai người còn lại là Khải Trạch và Lăng Nghệ để hoàn thành nốt công việc.
Không qua năm phút bốn người đã được đả thông huyệt đạo, từ bây giờ đã chính thức trở thành những siêu nhân loại đầu tiên trên thế giới.
Bốn người đều kích động đi tới cúi người xuống nói.
"Cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ".
Hoàng Vân lạnh nhạt nói.
"Các ngươi không cần cảm ơn ta vì ta làm theo lợi ích thôi, với cả ta không phải đội trưởng".
Sau khi Hoàng Vân nói xong mấy người cũng không ngẩng đầu, hắn cũng không làm gì được quay ra nói với Chu Giáp.
"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ".
Chu Giáp vui mừng đáp.
"Cảm ơn ngươi".
"Ngài không cần khách khí".
Sau đó mấy người quay lại nói chuyện vui vẻ, đúng lúc này đằng kia Vĩ Thành im lặng đã lâu tiến lại chỗ Hoàng Vân nói.
"Vân đội trưởng, lần trước là do ta sai mong ngươi bỏ qua cho ta".
Hoàng Vân không phải loại người hẹp hòi, lần trước dạy dỗ Lí Phong như thế đủ rồi, hắn không có muốn tính toán. Bên kia Vĩ trương cũng tới xin lỗi Hoàng Vân vì lần trước có một vài xô sát nhỏ. Hoàng Vân không để ý liền cho qua.
Mấy người nói chuyện với nhau được nửa giờ đồng hồ thì Chu Giáp kêu quân đội tới đưa thành viên Ảnh Sát về căn cứ.
Chắc hẳn mấy người trở về kiểm tra thân thể, phân tích số liệu từ đòn đánh của hắn lúc nãy.
Khi nãy lúc đả thông huyệt đạo cho bọn họ, Hoàng Vân đã cảm thấy trong thân thể mỗi người đều có những thiết bị hấp thu chấn động phân tích kĩ càng kĩ thuật cùng mánh khoé của hắn.
Hoàng Vân không có nói gì, dù sao bọn hắn phân tích động tác của mình hắn không cấm được, có lẽ không lâu sau đó sẽ có một đội ngũ siêu nhân loại xuất hiện. Điều này không thể tránh, có khi trên trời đang có vệ tinh giám sát hắn cũng nên.
Vì thế nên Hoàng Vân mới ra giá cao để kiếm chút lời, dù sao một thời gian ngắn nữa bên quân đội cũng không cần Hoàng Vân tạo ra siêu nhân loại nữa, chính bọn họ sẽ thực hiện.
Bất ngờ là khi Ảnh Sát đã rời đi nhưng Chu Hồng cùng Chu Giáp vẫn ở lại phòng khách, Hoàng Vân liền biết hai người có chuyện muốn nói.
"Ta muốn ngươi khai mở huyệt đạo cho Chu Hồng".
Chu Giáp không nói lòng vòng đi thẳng vào chủ đề chính.
Hoàng Vân hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, Chu Hồng không hề tập võ nên khi khai huyệt sẽ không có biểu hiện rõ ràng như mấy người Ảnh Sát, nhưng cũng giúp nàng có một cơ thể khoẻ mạnh hơn người nên Chu Giáp yêu cầu hắn cũng không lạ.
Chu Hồng một bên ngồi nghe thì giương mắt đẹp nhìn Hoàng Vân, cặp mắt mang theo vẻ mong chờ.
Nhìn thấy Hoàng Vân ngồi im không nói gì, Chu Giáp lại tiếp tục.
"Ngươi có thể nói điều kiện".
"Chu tướng quân hiểu nhầm, ta không nói bàn điều kiện, ngài giúp ta rất nhiều nên đây coi như ta báo đáp ngài".
Chu Giáp nghe Hoàng Vân nói thì cũng thở nhẹ.
"Cảm ơn ngươi".
Hoàng Vân xua tay liên tục bảo không có việc gì.
Tiếp đó không có gì bất ngờ Hoàng Vân ra tay đả thông huyệt đạo cho Chu Hồng. Mọi việc coi như xong xuôi Chu Giáp cũng cáo từ ra về.
Chu Hồng đứng tại chỗ không có cảm giác gì, nhưng nàng biết Hoàng Vân đã giúp nàng. Nàng rón rén lại bên người Hoàng Vân nhún chân lên hôn nhẹ lên má hắn sau đó mặt đỏ bừng chạy theo Chu Giáp đi ra ngoài.
Nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm sượt qua có chút vụng về, Hoàng Vân cũng hơi sững sờ không nghĩ mình bất cẩn bị hôn trộm.
Vứt chuyện này ra sau đầu, Hoàng Vân lại lên mạng tìm kiếm học hỏi tri thức, xung quanh có linh khí mỏng manh tiến vào các tế bào của thân thể từng giờ từng phút.
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua.
"Tút, tút, tút".
Không qua mười giây đầu dây bên kia đã bắt máy, từ trong điện thoại truyền ra giọng nói già nua.
"Ngươi gọi ta có việc gì sao".
Lời nói không có uy nghiêm, tựa như một lão già gần đất xa trời đang thì thào, nhưng khi Chu Giáp nghe thấy giọng nói này sống lưng càng thẳng hơn, trên mặt hiện lên nồng đậm tôn kính.
Hoàng Vân thì vẫn ngồi trong phòng khách yên tĩnh nhắm mắt lại, nhưng không ai biết đôi tai hắn hơi vểnh lên nghe lén cuộc nói chuyện bên ngoài. Thính giác của hắn rất mạnh, dù cho từ chỗ Chu Giáp cách phòng khách qua nhiều bức tường nhưng cũng bị Hoàng Vân nghe được nhất thanh nhị sở. Hắn đang xem thái độ của 'cấp trên' Chu Giáp đối với mình như thế nào để có kế hoạch ứng đối.
"Xin chào thượng tướng Đức Hải".
Chu Giáp cất tiếng chào dõng dạc mang theo kính nể chi ý nói với Đức Hải.
"Ngươi không cần phải xưng hô xa lạ như thế, hiện tại có chuyện gì muốn nói".
Giọng nói Đức Hải già yếu vang lên, tuy không có sự hùng hồn, hoành tráng nhưng mang theo ma lực đặc biệt khiến người khác không thể không tuân theo.
Hoàng Vân đang nghe trộm thì tâm cũng nhảy một cái, hắn có cảm giác như mình đã bị vị bô lão này phát giác.
"Báo cáo thượng tướng...".
Tiếp đó Chu Giáp nói ra hết những gì Hoàng Vân mới nói, một chữ không bỏ sót truyền vào tai Đức Hải.
Khi đã nói xong Chu Giáp dừng lại đợi Đức Hải suy nghĩ đưa ra kế sách. Bên kia yên ắng, thi thoảng có tiếng như một người đang cầm chiếc quạt xếp phất qua phất lại.
Một lúc lâu sau Đức Hải mới nói.
"Đưa cho hắn đi, nhưng ngươi cũng nên bảo hắn cẩn thận với Sơn Quân".
"Ta hiểu".
Khi nghe tới cái tên Sơn Quân thì bản mặt Chu Giáp cũng trở nên âm trầm, như đang kìm nén thứ gì sắp bùng nổ.
Phía đầu dây bên kia Đức Hải như biết được tâm trạng Chu Giáp, ông lão lên tiếng nhắc nhở.
"Chu Giáp!".
Tiếng nói vang lên kiềm chế lại sự tức giận, Chu Giáp thấy mình thất lễ liền vội vàng xin lỗi Đức Hải.
"Hôm nay tới đây thôi, ngươi đi thực hiện đi".
Sau khi nói xong Đức Hải liền tắt máy, trước khi gác máy ông hơi thở dài như có tâm sự nặng nề.
Chu Giáp tắt máy bước vào phòng khách nhìn thấy Hoàng Vân đang ngồi tĩnh thần nhắm mắt, hắn nói.
"Phía trên đã đồng ý điều kiện của ngươi, vật phẩm ngày mai sẽ mang tới".
Hoàng Vân cũng rất vui vẻ khi quân đội đồng ý điều kiện của mình, hắn lấy thuốc phục hồi không phải để sử dụng. Bằng thân thể cùng thiên phú thôn phệ của bản thân thì cho dù bị thương nặng cũng sẽ được chữa trị trong thời gian ngắn, thuốc hồi phục chưa đủ đập vào mắt hắn.
Hắn nghĩ thuốc hồi phục là thành phần tổng hợp từ các nguyên liệu quý hiếm, có khả năng chữa lành vết thương nên giá trị sẽ cao hơn đồ vật bình thương rất nhiều. Việc này có thể lợi dụng để thôn phệ tăng cường tự thân lực lượng.
Số lượng nguyên chất lần trước hắn vẫn giữ lại chưa có sử dụng, Hoàng Vân mong chờ lần này có thể giúp thực lực mình tăng vọt.
"Như vậy ta cũng nên bày tỏ thành ý".
Nói xong hắn đi ra ngoài sân biệt thự, ở đây rất rộng thích hợp thực hiện khai huyệt.
Một lúc sau mấy người Ảnh sát đang tụ tập ở một căn phòng khác cũng bị Hoàng Vân tập hợp lại một chỗ ngoài sân.
Bọn hắn cũng biết hôm nay đến đây để làm gì, bốn người thành viên Ảnh Sát ánh mắt mong chờ kìm nén phấn khích nhìn Hoàng Vân. Hắn cho bốn người xếp thành hàng ngang rồi mới bắt đầu nói.
"Ta chắc các ngươi đều rõ hôm nay đến đây làm gì, các ngươi chỉ cần ở yên đấy còn lại để ta tới lo".
Mấy người nghe thế thì đứng im không nói một lời đợi Hoàng Vân ra tay.
Còn về Hoàng Vân thì bây giờ hắn đang đứng trước mặt Hi Hoa, thành viên nữ duy nhất của Ảnh Sát. Hai bàn tay nắm lại tụ lực sau đó dùng hết sức đánh vào từng chỗ trên cơ thể của nàng.
"Bành! Bành!".
Hoàng Vân đấm từng quyền tới da thịt của một cô gái yếu đuối. Cứ tưởng Hi Hoa sẽ như vải rách bay ngược ra ngoài nhưng mỗi lần nắm đấm Hoàng Vân tiếp xúc với cơ thể nàng đều mang theo một lực lượng khống chế điêu luyện nhằm giảm sát thương nhưng càng chuẩn xác hơn khi đả thông huyệt đạo.
Từng quyền đánh tới mang theo tiếng gió rít gào nhưng mỗi khi chạm vào mục tiêu đều nhẹ như lông hồng, giống như chiếc lá rơi chậm chạm xuống mặt đất. Trên quần áo Hi Hoa có từng gợn sóng đung đưa theo từng quyền của Hoàng Vân.
Thoạt nhìn qua giống như môn Nhu Quyền.
Bẩn thân nàng cũng không hề cảm thấy đau đớn, trái lại mỗi lần tiếp xúc với quyền phong đánh tới nàng cảm giác thân thể mình càng lúc càng nhẹ nhõm, tựa như thứ gì được gõ bỏ ra, sức lực cũng tăng lên rất nhiều.
Bảy mươi hai quyền rất nhanh được thực hiện xong, Hoàng Vân hoàn thành trong vòng năm giây. Không phải hắn không thể làm nhanh hơn nhưng khai thông huyệt đạo có quy luật nhất định, không được quá nhanh cũng không được quá chậm, tối đa trong phạm vi năm giây.
Đây cũng là lí do lớn làm rối óc các nhà khoa học khi tạo ra siêu nhân loại nhưng đối với Hoàng Vân thì lại dễ như trở bàn tay.
Máy móc có khi sẽ sai nhưng cảm giác của một cường giả luôn đúng.
Xung quanh mấy người đang đứng quan sát cũng hơi nuốt nước bọt, dù là lần thứ hai được nhìn thấy nhưng cảm giác lại không bao giờ thay đổi như lúc ban đầu. Chính là Hoàng Vân có thể dễ dàng bóp chết bọn hắn.
Hi Hoa đứng tại chỗ một hồi lâu, nàng đang cảm nhận cảm giác sức mạnh trong thân thể được gỡ bỏ. Thực lực đang tăng từng giây từng phút, thậm chí còn mang đến cảm giác nàng bây giờ đã vô địch.
Trong khi Hi Hoa đang thích ứng thân thể, Hoàng Vân lại đi tới một tên tiếp theo chính là Lí Phong.
Lí Phong trên khuôn mặt mang theo sẹo dữ tợn nhưng biểu cảm như đứa trẻ phấn khích nhìn Hoàng Vân.
"Hoàng...".
"Không cần nói tiếp, thời gian của ta có hạn, việc của ngươi là đứng yên đấy".
Nghe Hoàng Vân nói Lí Phong thành thật im miệng lại.
Tiếp đó từng quyền của Hoàng Vân đánh vào trên thân thể Lí Phong, không khác lúc thực hiện với Hi Hoa.
Khi giải quyết xong Lí Phong hắn lại tới chỗ hai người còn lại là Khải Trạch và Lăng Nghệ để hoàn thành nốt công việc.
Không qua năm phút bốn người đã được đả thông huyệt đạo, từ bây giờ đã chính thức trở thành những siêu nhân loại đầu tiên trên thế giới.
Bốn người đều kích động đi tới cúi người xuống nói.
"Cảm ơn đội trưởng đã giúp đỡ".
Hoàng Vân lạnh nhạt nói.
"Các ngươi không cần cảm ơn ta vì ta làm theo lợi ích thôi, với cả ta không phải đội trưởng".
Sau khi Hoàng Vân nói xong mấy người cũng không ngẩng đầu, hắn cũng không làm gì được quay ra nói với Chu Giáp.
"Ta đã hoàn thành nhiệm vụ".
Chu Giáp vui mừng đáp.
"Cảm ơn ngươi".
"Ngài không cần khách khí".
Sau đó mấy người quay lại nói chuyện vui vẻ, đúng lúc này đằng kia Vĩ Thành im lặng đã lâu tiến lại chỗ Hoàng Vân nói.
"Vân đội trưởng, lần trước là do ta sai mong ngươi bỏ qua cho ta".
Hoàng Vân không phải loại người hẹp hòi, lần trước dạy dỗ Lí Phong như thế đủ rồi, hắn không có muốn tính toán. Bên kia Vĩ trương cũng tới xin lỗi Hoàng Vân vì lần trước có một vài xô sát nhỏ. Hoàng Vân không để ý liền cho qua.
Mấy người nói chuyện với nhau được nửa giờ đồng hồ thì Chu Giáp kêu quân đội tới đưa thành viên Ảnh Sát về căn cứ.
Chắc hẳn mấy người trở về kiểm tra thân thể, phân tích số liệu từ đòn đánh của hắn lúc nãy.
Khi nãy lúc đả thông huyệt đạo cho bọn họ, Hoàng Vân đã cảm thấy trong thân thể mỗi người đều có những thiết bị hấp thu chấn động phân tích kĩ càng kĩ thuật cùng mánh khoé của hắn.
Hoàng Vân không có nói gì, dù sao bọn hắn phân tích động tác của mình hắn không cấm được, có lẽ không lâu sau đó sẽ có một đội ngũ siêu nhân loại xuất hiện. Điều này không thể tránh, có khi trên trời đang có vệ tinh giám sát hắn cũng nên.
Vì thế nên Hoàng Vân mới ra giá cao để kiếm chút lời, dù sao một thời gian ngắn nữa bên quân đội cũng không cần Hoàng Vân tạo ra siêu nhân loại nữa, chính bọn họ sẽ thực hiện.
Bất ngờ là khi Ảnh Sát đã rời đi nhưng Chu Hồng cùng Chu Giáp vẫn ở lại phòng khách, Hoàng Vân liền biết hai người có chuyện muốn nói.
"Ta muốn ngươi khai mở huyệt đạo cho Chu Hồng".
Chu Giáp không nói lòng vòng đi thẳng vào chủ đề chính.
Hoàng Vân hơi bất ngờ nhưng cũng không nói gì, Chu Hồng không hề tập võ nên khi khai huyệt sẽ không có biểu hiện rõ ràng như mấy người Ảnh Sát, nhưng cũng giúp nàng có một cơ thể khoẻ mạnh hơn người nên Chu Giáp yêu cầu hắn cũng không lạ.
Chu Hồng một bên ngồi nghe thì giương mắt đẹp nhìn Hoàng Vân, cặp mắt mang theo vẻ mong chờ.
Nhìn thấy Hoàng Vân ngồi im không nói gì, Chu Giáp lại tiếp tục.
"Ngươi có thể nói điều kiện".
"Chu tướng quân hiểu nhầm, ta không nói bàn điều kiện, ngài giúp ta rất nhiều nên đây coi như ta báo đáp ngài".
Chu Giáp nghe Hoàng Vân nói thì cũng thở nhẹ.
"Cảm ơn ngươi".
Hoàng Vân xua tay liên tục bảo không có việc gì.
Tiếp đó không có gì bất ngờ Hoàng Vân ra tay đả thông huyệt đạo cho Chu Hồng. Mọi việc coi như xong xuôi Chu Giáp cũng cáo từ ra về.
Chu Hồng đứng tại chỗ không có cảm giác gì, nhưng nàng biết Hoàng Vân đã giúp nàng. Nàng rón rén lại bên người Hoàng Vân nhún chân lên hôn nhẹ lên má hắn sau đó mặt đỏ bừng chạy theo Chu Giáp đi ra ngoài.
Nụ hôn nhẹ nhàng như cánh bướm sượt qua có chút vụng về, Hoàng Vân cũng hơi sững sờ không nghĩ mình bất cẩn bị hôn trộm.
Vứt chuyện này ra sau đầu, Hoàng Vân lại lên mạng tìm kiếm học hỏi tri thức, xung quanh có linh khí mỏng manh tiến vào các tế bào của thân thể từng giờ từng phút.
Một ngày bận rộn cứ thế trôi qua.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương