Độc Sủng Cô Vợ Ấm Áp
Chương 21
Giang Nguyễn Nguyễn bật cười. Cô nhanh chóng giải cứu hai đứa con của mình khỏi móng vuốt của cô bạn thân rồi lại nghĩ đến chuyện khác.
“Lần này về nhà vội quá nên suýt chút nữa mình quên mất. Công việc sắp tới sẽ rất bận nên không thể đưa Triều Triều và Mộ Mộ đi cùng được. Mình muốn hỏi cậu gần đây có trường mẫu giáo nào không? Còn nữa, chúng ta cũng cần tìm một bảo mẫu.”
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ cũng không nói gì.
Với chỉ số IQ của hai đứa thì không cần phải đi học mẫu giáo.
Tuy nhiên mẹ thực sự rất bận nên bọn họ chỉ đành phối hợp.
Nghe xong, Tịch Mộ Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường mẫu giáo là một nơi tốt.”
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bạn thân: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Gần đây có một trường mẫu giáo quý tộc khá tốt và rất nổi tiếng ở Hải thành. Chương trình giảng dạy cũng rất phong phú, có thể học ngôn ngữ của nhiều quốc gia và có rất nhiều giáo viên rất nổi tiếng. Rất nhiều nhà có tiền chật vật đưa con mình vào đây học nên không cần lo lắng chuyện bị bắt nạt đâu.”
Tịch Mộ Vi giới thiệu.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyên lập tức nói: “Thật sao? Tớ sẽ lên mạng tra thử. Nếu không có vấn đề gì thì tớ sẽ gửi hai đứa nhỏ đến đó.” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Trang viên nhà họ Lệ.
Đêm khuya, Lệ Bạc Thâm lặng lẽ bước vào phòng của Tiểu Tinh Tinh và đắp lại chăn cho cô bé.
Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngủ say một lúc lâu mới xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi phòng, Lộ Khiêm đã tới báo cáo: “Thiếu gia, tôi đã đến nhà hàng đó kiểm tra nhưng camera giám sát của nhà hàng đã bị hỏng nên không phát hiện được gì cả.”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Trùng hợp vậy sao?”
Ngay lúc hắn nghi ngờ thì camera giám sát của nhà hàng lại bị hỏng ư?
Lộ Khiêm có vẻ khó xử, ngập ngừng nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi ạ. Dù sao thiếu phu nhân…Không, cô Giang đã đi lâu như vậy, chúng ta cũng không có được tin tức gì của cô ấy suốt những năm qua, rất khó có khả năng cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nước.”
Vừa dứt lời, anh ta đã thấy sắc mặt của thiếu gia tối sầm lại.
Trong lòng Lộ Khiêm hơi căng thẳng, cúi đầu không nói thêm nữa.
“Tôi biết rồi.”
Lệ Bạc Thâm nói xong, xoay người đi về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo quý tộc mà Tịch Mộ Vi giới thiệu.
Hiệu suất làm việc của cô rất cao. Sau khi xác nhận với trường mẫu giáo vào tối qua, cô đã hoàn thành tất cả thủ tục liên quan chỉ trong một đêm.
Hôm nay, cô đưa hai đứa nhỏ đến trường làm thủ tục nhập học.
Như Tịch Mộ Vi đã nói, đầu vào của trường mẫu giáo ở Hải Thành này rất cao. Những đứa trẻ được đi học ở đó đều là tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thiên kim.
Việc sàng lọc phụ huynh của trường mẫu giáo cũng rất quan trọng.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đến văn phòng hiệu trưởng đã được hỏi về nghề nghiệp, giá trị tài sản ròng cũng như các tài liệu chứng nhận liên quan.
May mà Tịch Mộ Vi đã nói trước nên Giang Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
“Lần này về nhà vội quá nên suýt chút nữa mình quên mất. Công việc sắp tới sẽ rất bận nên không thể đưa Triều Triều và Mộ Mộ đi cùng được. Mình muốn hỏi cậu gần đây có trường mẫu giáo nào không? Còn nữa, chúng ta cũng cần tìm một bảo mẫu.”
Nghe mẹ nói vậy, hai đứa nhỏ cũng không nói gì.
Với chỉ số IQ của hai đứa thì không cần phải đi học mẫu giáo.
Tuy nhiên mẹ thực sự rất bận nên bọn họ chỉ đành phối hợp.
Nghe xong, Tịch Mộ Vi trầm ngâm một lát rồi nói: “Trường mẫu giáo là một nơi tốt.”
Giang Nguyễn Nguyễn nhìn bạn thân: “Chúng ta nói chuyện đi.”
“Gần đây có một trường mẫu giáo quý tộc khá tốt và rất nổi tiếng ở Hải thành. Chương trình giảng dạy cũng rất phong phú, có thể học ngôn ngữ của nhiều quốc gia và có rất nhiều giáo viên rất nổi tiếng. Rất nhiều nhà có tiền chật vật đưa con mình vào đây học nên không cần lo lắng chuyện bị bắt nạt đâu.”
Tịch Mộ Vi giới thiệu.
Nghe vậy, Giang Nguyễn Nguyên lập tức nói: “Thật sao? Tớ sẽ lên mạng tra thử. Nếu không có vấn đề gì thì tớ sẽ gửi hai đứa nhỏ đến đó.” .
||||| Truyện đề cử: Sư Phụ Tôi Là Thần Tiên (Vô Địch Tiên Nhân - Ngạo Thế Tiên Giới) |||||
Trang viên nhà họ Lệ.
Đêm khuya, Lệ Bạc Thâm lặng lẽ bước vào phòng của Tiểu Tinh Tinh và đắp lại chăn cho cô bé.
Lệ Bạc Thâm nhìn cô bé ngủ say một lúc lâu mới xoay người đi ra ngoài.
Hắn vừa ra khỏi phòng, Lộ Khiêm đã tới báo cáo: “Thiếu gia, tôi đã đến nhà hàng đó kiểm tra nhưng camera giám sát của nhà hàng đã bị hỏng nên không phát hiện được gì cả.”
Nghe vậy, Lệ Bạc Thâm khẽ cau mày: “Trùng hợp vậy sao?”
Ngay lúc hắn nghi ngờ thì camera giám sát của nhà hàng lại bị hỏng ư?
Lộ Khiêm có vẻ khó xử, ngập ngừng nói: “Có lẽ chỉ là trùng hợp thôi ạ. Dù sao thiếu phu nhân…Không, cô Giang đã đi lâu như vậy, chúng ta cũng không có được tin tức gì của cô ấy suốt những năm qua, rất khó có khả năng cô ấy đột nhiên xuất hiện ở trong nước.”
Vừa dứt lời, anh ta đã thấy sắc mặt của thiếu gia tối sầm lại.
Trong lòng Lộ Khiêm hơi căng thẳng, cúi đầu không nói thêm nữa.
“Tôi biết rồi.”
Lệ Bạc Thâm nói xong, xoay người đi về phòng ngủ.
Sáng sớm hôm sau, sau khi ăn sáng xong, Giang Nguyễn Nguyễn đưa hai đứa nhỏ đến trường mẫu giáo quý tộc mà Tịch Mộ Vi giới thiệu.
Hiệu suất làm việc của cô rất cao. Sau khi xác nhận với trường mẫu giáo vào tối qua, cô đã hoàn thành tất cả thủ tục liên quan chỉ trong một đêm.
Hôm nay, cô đưa hai đứa nhỏ đến trường làm thủ tục nhập học.
Như Tịch Mộ Vi đã nói, đầu vào của trường mẫu giáo ở Hải Thành này rất cao. Những đứa trẻ được đi học ở đó đều là tiểu thiếu gia hoặc là tiểu thiên kim.
Việc sàng lọc phụ huynh của trường mẫu giáo cũng rất quan trọng.
Giang Nguyễn Nguyễn vừa đến văn phòng hiệu trưởng đã được hỏi về nghề nghiệp, giá trị tài sản ròng cũng như các tài liệu chứng nhận liên quan.
May mà Tịch Mộ Vi đã nói trước nên Giang Nguyễn Nguyễn đã chuẩn bị sẵn mọi thứ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương