Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em
Chương 24
**Được rồi, bình tĩnh lại một chút, lại đây ngồi xuống rồi chúng ta từ từ nói chuyện…**
Mặc dù biết rất rõ vì sao Kiều Uyển Đình lại giận dữ như vậy, nhưng Vũ Liên Hách vẫn dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói với cô…
Trong khi Kiều Uyển Đình cũng đang cố gắng kiềm nén, bước đến ngồi xuống đối diện với Vũ Liên Hách, giọng khó chịu lên tiếng…
**Vũ tổng anh làm vậy là có ý gì, không phải điều kiện của anh tôi đã thật hiện rồi sao, vậy tại sao đến giờ anh vẫn chưa chuyển tiền đầu tư vào Kiều thị…**
**Hay là anh muốn để Kiều thị phá sản rồi anh mới ra tay giúp đỡ đây…**
Ngược lại với vẻ mặt giận dỗi của Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách lại nhếch môi cười nhẹ một cái, không ngờ lúc giận dỗi lại có thể đáng yêu đến như vậy…
Ngay sau đó anh liền đứng dậy, đi đến chỗ bàn làm việc, lấy một tập tài liệu mang đến đưa cho cô…
**Khoan hãy giận, em xem cái này trước đi…**
**Nhưng đây là cái gì…**
**Em cứ xem đi rồi sẽ biết…**
Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng Kiều Uyển Đình vẫn nhanh chóng cầm lấy xem qua một lượt…
Đợi đến khi Kiều Uyển Đình xem rất hết tập tài liệu, Vũ Liên Hách mới chậm rãi giải thích cho cô hiểu…
**Bây giờ em đã hiểu vì sao tôi vẫn chưa chuyển tiền vào Kiều thị rồi chứ…**
**Kiều thị có quá nhiều lỗ hổng, trong khi chủ tịch Kiều là một người rất giỏi về kinh doanh, nhưng vì quá tin tưởng người khác, nên mới bị qua mặt như vậy…**
**Hiện tại tôi đã bảo trợ lý Mã đi xử lý những vấn đề này, cậu ấy cũng sẽ điều hành Kiều thị một thời gian, đợi đến khi nào ba em hoàn toàn khỏe mạnh sẽ trả lại cho ông ấy, em không có ý kiến gì chứ…**
Về phía Kiều Uyển Đình mặc dù kinh doanh không phải là sở trường của cô, nhưng nhìn qua cô vẫn có thể hiểu được một chút…
Biết rõ tình hình hiện tại của Kiều thị rất khó khăn, rất cần một người tài giỏi về kinh doanh quán xuyến…
Trong khi Kiều Uyển Đình lại chẳng biết gì cả, ba Kiều lại đang nằm bệnh viện, trước mắt vẫn nên để trợ lý Mã giúp đỡ vậy…
**Được tôi tin tưởng anh, hi vọng anh sẽ giúp Kiều thị vượt qua khó khăn lần này…**
**Chuyện đó là tất nhiên, Vũ Liên Hách này đã từng nói sẽ để Kiều thị vươn xa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời…**
Ngay sau đó anh liền đưa đến cho cô một tập tài liệu khác và một cây bút…
**Đây em xem qua một lượt rồi kí tên vào…**
Kiều Uyển Đình lúc đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mở ra xem, hoá ra đây là hợp đồng hôn nhân…
Bên trong mọi điều khoản đều có lợi cho cô, chỉ có một việc cô không thích là lúc nào cũng phải xuất hiện bên cạnh Vũ Liên Hách, khi anh ta cần…
Mặc dù là vậy nhưng Kiều Uyển Đình vẫn đặt bút vào ký tên mình vào sau đó đẩy đến chỗ anh…
Vũ Liên Hách nhìn thấy kế hoạch của mình đã thành công liền nhếch môi cười đắc ý, trong lòng không ngừng mở hội…
““Cuối cùng cũng bắt được vợ rồi, vợ ơi lần này em đừng mong thoát khỏi tay anh…””
Ngay lúc này, trong phòng trợ lý Mã, Mặc Thiên sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện về cô gái xinh đẹp lúc nãy, khuôn mặt liền lập tức dãn ra…
**Hoá ra là mỹ nhân cứu anh hùng, thảo nào bảo sao cậu ấy không si mê cho được…**
**Nhưng mình vẫn không muốn đến gặp cậu ấy nói cho rõ, dự án lần này cậu ấy cũng không thể vì ở nhà âu yếm vợ, mà để chúng ta chịu khổ được…**
Mặc Thiên nói xong định đi tìm Vũ Liên Hách chất vấn, nhưng lần nữa đã bị trợ lý Mã giữ lại…
**Cậu đừng làm vậy, cứ để cho chủ tịch tận hưởng đi, không phải cậu không biết chủ tịch rất không thích phụ nữ đến gần hay sao, lần này xem như giúp ngài ấy chữa bệnh đi mà…**
**Cậu yên tâm đi về dự án kia, mình sẽ dốc toàn bộ sức lực giúp cậu một tay, chắc chắn sẽ hoàn thành sớm hơn dự định, yên tâm…**
Trợ lý Mã mặc dù đang khóc ròng trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra mình rất ổn, khuyên ngăn Mặc Thiên…
**Được xem như lần này mình nể mặt cậu đấy…**
Mặc Thiên sau khi nói xong thì đi thẳng một mạch về phòng làm việc của mình…
Kiều Uyển Đình sau đó quay về nhà, một mình buồn bã ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ trong phòng mà thở dài…
**Xa cách mấy năm, bây giờ mới quay trở về, tưởng rằng sẽ được ở nhà bên cạnh ba mẹ, được làm nũng, được ăn những món ngon do mẹ nấu…**
**Nhưng thật đáng tiếc ngày mai lại phải rời đi nữa rồi…**
Ngay sau đó Kiều Uyển Đình liền lấy hết quần áo trong tủ mang ra ngoài, chuẩn bị xếp ngay ngắn vào vali…
Ngay lúc này điện thoại bất ngờ reo lên, mà số điện thoại đang gọi đến là số nước ngoài, Kiều Uyển Đình nhìn thấy số quen thuộc, không chần chừ liền nhấn vào nút nghe…
**Dạ em nghe đây thầy…**
**Uyển Đình sao em vẫn chưa bệnh viện để thực tập vậy…**
**Địa chỉ thầy đã gửi qua email cho em rồi đấy, em đã xem chưa…**
Mặc dù biết rất rõ vì sao Kiều Uyển Đình lại giận dữ như vậy, nhưng Vũ Liên Hách vẫn dùng giọng điệu hết sức nhẹ nhàng nói với cô…
Trong khi Kiều Uyển Đình cũng đang cố gắng kiềm nén, bước đến ngồi xuống đối diện với Vũ Liên Hách, giọng khó chịu lên tiếng…
**Vũ tổng anh làm vậy là có ý gì, không phải điều kiện của anh tôi đã thật hiện rồi sao, vậy tại sao đến giờ anh vẫn chưa chuyển tiền đầu tư vào Kiều thị…**
**Hay là anh muốn để Kiều thị phá sản rồi anh mới ra tay giúp đỡ đây…**
Ngược lại với vẻ mặt giận dỗi của Kiều Uyển Đình, Vũ Liên Hách lại nhếch môi cười nhẹ một cái, không ngờ lúc giận dỗi lại có thể đáng yêu đến như vậy…
Ngay sau đó anh liền đứng dậy, đi đến chỗ bàn làm việc, lấy một tập tài liệu mang đến đưa cho cô…
**Khoan hãy giận, em xem cái này trước đi…**
**Nhưng đây là cái gì…**
**Em cứ xem đi rồi sẽ biết…**
Mặc dù không biết đây là cái gì, nhưng Kiều Uyển Đình vẫn nhanh chóng cầm lấy xem qua một lượt…
Đợi đến khi Kiều Uyển Đình xem rất hết tập tài liệu, Vũ Liên Hách mới chậm rãi giải thích cho cô hiểu…
**Bây giờ em đã hiểu vì sao tôi vẫn chưa chuyển tiền vào Kiều thị rồi chứ…**
**Kiều thị có quá nhiều lỗ hổng, trong khi chủ tịch Kiều là một người rất giỏi về kinh doanh, nhưng vì quá tin tưởng người khác, nên mới bị qua mặt như vậy…**
**Hiện tại tôi đã bảo trợ lý Mã đi xử lý những vấn đề này, cậu ấy cũng sẽ điều hành Kiều thị một thời gian, đợi đến khi nào ba em hoàn toàn khỏe mạnh sẽ trả lại cho ông ấy, em không có ý kiến gì chứ…**
Về phía Kiều Uyển Đình mặc dù kinh doanh không phải là sở trường của cô, nhưng nhìn qua cô vẫn có thể hiểu được một chút…
Biết rõ tình hình hiện tại của Kiều thị rất khó khăn, rất cần một người tài giỏi về kinh doanh quán xuyến…
Trong khi Kiều Uyển Đình lại chẳng biết gì cả, ba Kiều lại đang nằm bệnh viện, trước mắt vẫn nên để trợ lý Mã giúp đỡ vậy…
**Được tôi tin tưởng anh, hi vọng anh sẽ giúp Kiều thị vượt qua khó khăn lần này…**
**Chuyện đó là tất nhiên, Vũ Liên Hách này đã từng nói sẽ để Kiều thị vươn xa thì chắc chắn sẽ không nuốt lời…**
Ngay sau đó anh liền đưa đến cho cô một tập tài liệu khác và một cây bút…
**Đây em xem qua một lượt rồi kí tên vào…**
Kiều Uyển Đình lúc đầu cũng có chút bất ngờ, nhưng vẫn mở ra xem, hoá ra đây là hợp đồng hôn nhân…
Bên trong mọi điều khoản đều có lợi cho cô, chỉ có một việc cô không thích là lúc nào cũng phải xuất hiện bên cạnh Vũ Liên Hách, khi anh ta cần…
Mặc dù là vậy nhưng Kiều Uyển Đình vẫn đặt bút vào ký tên mình vào sau đó đẩy đến chỗ anh…
Vũ Liên Hách nhìn thấy kế hoạch của mình đã thành công liền nhếch môi cười đắc ý, trong lòng không ngừng mở hội…
““Cuối cùng cũng bắt được vợ rồi, vợ ơi lần này em đừng mong thoát khỏi tay anh…””
Ngay lúc này, trong phòng trợ lý Mã, Mặc Thiên sau khi nghe được toàn bộ câu chuyện về cô gái xinh đẹp lúc nãy, khuôn mặt liền lập tức dãn ra…
**Hoá ra là mỹ nhân cứu anh hùng, thảo nào bảo sao cậu ấy không si mê cho được…**
**Nhưng mình vẫn không muốn đến gặp cậu ấy nói cho rõ, dự án lần này cậu ấy cũng không thể vì ở nhà âu yếm vợ, mà để chúng ta chịu khổ được…**
Mặc Thiên nói xong định đi tìm Vũ Liên Hách chất vấn, nhưng lần nữa đã bị trợ lý Mã giữ lại…
**Cậu đừng làm vậy, cứ để cho chủ tịch tận hưởng đi, không phải cậu không biết chủ tịch rất không thích phụ nữ đến gần hay sao, lần này xem như giúp ngài ấy chữa bệnh đi mà…**
**Cậu yên tâm đi về dự án kia, mình sẽ dốc toàn bộ sức lực giúp cậu một tay, chắc chắn sẽ hoàn thành sớm hơn dự định, yên tâm…**
Trợ lý Mã mặc dù đang khóc ròng trong lòng, nhưng vẫn cố tỏ ra mình rất ổn, khuyên ngăn Mặc Thiên…
**Được xem như lần này mình nể mặt cậu đấy…**
Mặc Thiên sau khi nói xong thì đi thẳng một mạch về phòng làm việc của mình…
Kiều Uyển Đình sau đó quay về nhà, một mình buồn bã ngồi ngắm nhìn lại mọi thứ trong phòng mà thở dài…
**Xa cách mấy năm, bây giờ mới quay trở về, tưởng rằng sẽ được ở nhà bên cạnh ba mẹ, được làm nũng, được ăn những món ngon do mẹ nấu…**
**Nhưng thật đáng tiếc ngày mai lại phải rời đi nữa rồi…**
Ngay sau đó Kiều Uyển Đình liền lấy hết quần áo trong tủ mang ra ngoài, chuẩn bị xếp ngay ngắn vào vali…
Ngay lúc này điện thoại bất ngờ reo lên, mà số điện thoại đang gọi đến là số nước ngoài, Kiều Uyển Đình nhìn thấy số quen thuộc, không chần chừ liền nhấn vào nút nghe…
**Dạ em nghe đây thầy…**
**Uyển Đình sao em vẫn chưa bệnh viện để thực tập vậy…**
**Địa chỉ thầy đã gửi qua email cho em rồi đấy, em đã xem chưa…**
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương