Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em
Chương 38
Theo ước tính thời gian, thì người bên trong có lẽ cũng đã nhận ra sự xuất hiện của Kiều Uyển Đình, Lâm Hàn không quá gấp gáp mà lấy chiếc loa ra nói lớn…
**Nếu đã đến rồi thì mau ra đây đi, còn nấp ở đó làm gì nữa…**
Nhìn một xung quanh cũng chỉ có cái cây to đằng kia là chỗ thuận tiện để ẩn nấp, Lâm Hàn đoán chắc chắn rằng Kiều Uyển Đình đang ở đó…
Cũng vì quá hiểu con người Kiều Uyển Đình là người đứa con rất hiếu thảo, hắn ta liền lợi dụng điểm yếu này của cô, sau đó lên kế hoạch bắt cóc mẹ Kiều…
Kế hoạch này cũng đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước, nhưng vẫn chưa có cơ hội để ra tay, may mắn thay hôm nay Vũ Liên Hách có một cuộc họp lớn…
Lợi dụng thời cơ này, Lâm Hàn liền liên lạc cho Kiều Uyển Đình, vì đoán chắc rằng hôm nay cô sẽ đến đây một mình…
Nếu không có Vũ Liên Hách giúp đỡ, thì lần này Kiều Uyển Đình khó mà thoát khỏi đây được, bởi vì Lâm Hàn đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ lưỡng…
Kiều Uyển Đình biết mình không thể ẩn nấp tiếp tục, nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau đó liền gửi một tin nhắn thoại đến cho Vũ Liên Hách ngay…
**Liên Hách anh xong việc phải đến đây tìm tôi ngay đấy, nếu không anh sẽ hối hận lắm đấy…**
**Được rồi, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian thêm một lúc, hi vọng anh sẽ đến kịp…**
Biết rõ là hôm nay mình sẽ rời khỏi đây an toàn cùng với mẹ Kiều, nhưng vì lo lắng mẹ Kiều sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay…
Nên cho dù thế nào thì Kiều Uyển Đình cũng phải đến đây, chỉ kịp gửi lại cho Vũ Liên Hách một tin nhắn thoại với định vị nơi này, sau đó ném điện thoại xuống đất, bước ra ngoài…
Trong khi Lâm Hàn nở nụ cười xảo quyệt nhìn Kiều Uyển Đình lên tiếng…
**Đến rất nhanh đấy…**
**Các người còn đứng đó làm gì, mau đi đến bắt cô ta lại cho tôi…**
Sau khi quan sát một lượt không nhìn thấy Vũ Liên Hách ở đâu cả, Lâm Hàn lúc này mới an tâm, bảo đám thuộc hạ đến bắt Kiều Uyển Đình lại…
Mấy gã đàn ông to lớn liền ra hiệu cho một tên khác đến bắt lấy Kiều Uyển Đình lại, vì cho rằng cô là thân phụ nữ yếu đuối…
Nhưng Kiều Uyển Đình đâu phải người dễ dàng bị kẻ khác bắt được chứ, cô liền tung ra mấy chiêu, gã đó liền ngã lăn ra đất đau đớn…
**Chuyện này…**
Cả đám đàn ông to lớn vừa nhìn cũng khá bất ngờ, không ngờ cô gái này lại biết võ, bọn chúng liền xoay lại nhìn Lâm Hàn…
Mặc dù Lâm Hàn cũng rất bất ngờ, nhưng những người mà hắn ta thuê đâu phải người dễ động vào, ngay lập tức hắn ta liền hét lớn…
**Còn ngơ ra đấy làm gì, các người cùng nhau xong đến bắt cô ta lại cho tôi ngay…**
Thật sự đến bây giờ Lâm Hàn vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, hắn ta càng không ngờ Kiều Uyển Đình vậy mà lại giấu hắn chuyện mình biết võ…
Nếu lúc đầu Lâm Hàn không tính toán kỹ lưỡng, thuê toàn đám sát thủ có võ công khá cao, thì bây giờ kế hoạch lần này sẽ thất bại thảm hại rồi…
Còn chuyện vì sao hắn có tiền để thuê đám sát thủ này, thì là do Lâm Hàn đã đem bán luôn căn nhà mà hắn đang ở…
Nhưng chỉ đủ được một nửa mà thôi, số tiền còn lại sau khi xong việc sẽ lấy đủ, còn việc Lâm Hàn đào đâu ra số tiền lớn như vậy thì không ai biết cả…
Kiều Uyển Đình một thân nữ nhi, liên tục đánh đấm với mấy tên sát thủ này cũng đã thấm mệt, nhưng dù là vậy cô vẫn không chịu thua…
Lâm Hàn ở một bên đứng nhìn cũng cảm thấy nhàm chán, liền ra hiệu cho một tên khác lôi mẹ Kiều ra ngoài…
Ngay khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình đang đánh nhau cùng với những tên sát thủ kia, bà vô cùng lo lắng cái miệng bị dân chặt không ngừng lắc đầu ú ớ…
Sau đó Lâm Hàn chẳng chút thương tình gì, bóp chặt vết thương trên tay của mẹ Kiều lại, hét to để Kiều Uyển Đình nghe thấy…
**Vũ phu nhân biết điều thì nên dừng tay lại, nếu không thì người chịu thiệt sẽ là mẹ cô đấy…**
Mà Kiều Uyển Đình lúc này lại bị lời nói của Lâm Hàn làm cho phân tâm, liền ăn ngay một cú đá thật mạnh vào bụng, khiến cô ngã lăn xuống đất…
Nhưng cô vẫn không để bọn họ được như ý, nhanh chóng ngồi bật dậy chuẩn bị đánh tiếp…
Trong khi mẹ Kiều cũng vì không thể chịu nổi cơn đau, lại chảy máu khá nhiều khiến bà ngất ngay sau đó…
**Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ…**
**Lâm Hàn mau đưa bà ấy đến bệnh viện ngay, tôi sẽ ở lại đây không chống cự nữa, nếu không bà ấy sẽ chết mất…**
Ngay khi mẹ Kiều ngất đi, Kiều Uyển Đình vô cùng sợ hãi mà hét lớn, sau đó đứng yên để cho bọn chúng trói lại…
**Lúc đầu hiểu chuyện như thế thì có phải tốt hơn rồi không, được rồi mau mang cô ấy vào trong đi…**
**Còn bà ấy thì mang đi đi…**
Kiều Uyển Đình cứ nghĩ Lâm Hàn sẽ vì niệm tình xưa mà mang mẹ Kiều đến bệnh viện chữa trị, nên mới buông tay đầu hàng…
**Nếu đã đến rồi thì mau ra đây đi, còn nấp ở đó làm gì nữa…**
Nhìn một xung quanh cũng chỉ có cái cây to đằng kia là chỗ thuận tiện để ẩn nấp, Lâm Hàn đoán chắc chắn rằng Kiều Uyển Đình đang ở đó…
Cũng vì quá hiểu con người Kiều Uyển Đình là người đứa con rất hiếu thảo, hắn ta liền lợi dụng điểm yếu này của cô, sau đó lên kế hoạch bắt cóc mẹ Kiều…
Kế hoạch này cũng đã được chuẩn bị từ mấy ngày trước, nhưng vẫn chưa có cơ hội để ra tay, may mắn thay hôm nay Vũ Liên Hách có một cuộc họp lớn…
Lợi dụng thời cơ này, Lâm Hàn liền liên lạc cho Kiều Uyển Đình, vì đoán chắc rằng hôm nay cô sẽ đến đây một mình…
Nếu không có Vũ Liên Hách giúp đỡ, thì lần này Kiều Uyển Đình khó mà thoát khỏi đây được, bởi vì Lâm Hàn đã chuẩn bị mọi thứ rất kĩ lưỡng…
Kiều Uyển Đình biết mình không thể ẩn nấp tiếp tục, nhanh chóng lấy điện thoại ra, sau đó liền gửi một tin nhắn thoại đến cho Vũ Liên Hách ngay…
**Liên Hách anh xong việc phải đến đây tìm tôi ngay đấy, nếu không anh sẽ hối hận lắm đấy…**
**Được rồi, tôi sẽ cố gắng kéo dài thời gian thêm một lúc, hi vọng anh sẽ đến kịp…**
Biết rõ là hôm nay mình sẽ rời khỏi đây an toàn cùng với mẹ Kiều, nhưng vì lo lắng mẹ Kiều sẽ xảy ra chuyện gì đó không hay…
Nên cho dù thế nào thì Kiều Uyển Đình cũng phải đến đây, chỉ kịp gửi lại cho Vũ Liên Hách một tin nhắn thoại với định vị nơi này, sau đó ném điện thoại xuống đất, bước ra ngoài…
Trong khi Lâm Hàn nở nụ cười xảo quyệt nhìn Kiều Uyển Đình lên tiếng…
**Đến rất nhanh đấy…**
**Các người còn đứng đó làm gì, mau đi đến bắt cô ta lại cho tôi…**
Sau khi quan sát một lượt không nhìn thấy Vũ Liên Hách ở đâu cả, Lâm Hàn lúc này mới an tâm, bảo đám thuộc hạ đến bắt Kiều Uyển Đình lại…
Mấy gã đàn ông to lớn liền ra hiệu cho một tên khác đến bắt lấy Kiều Uyển Đình lại, vì cho rằng cô là thân phụ nữ yếu đuối…
Nhưng Kiều Uyển Đình đâu phải người dễ dàng bị kẻ khác bắt được chứ, cô liền tung ra mấy chiêu, gã đó liền ngã lăn ra đất đau đớn…
**Chuyện này…**
Cả đám đàn ông to lớn vừa nhìn cũng khá bất ngờ, không ngờ cô gái này lại biết võ, bọn chúng liền xoay lại nhìn Lâm Hàn…
Mặc dù Lâm Hàn cũng rất bất ngờ, nhưng những người mà hắn ta thuê đâu phải người dễ động vào, ngay lập tức hắn ta liền hét lớn…
**Còn ngơ ra đấy làm gì, các người cùng nhau xong đến bắt cô ta lại cho tôi ngay…**
Thật sự đến bây giờ Lâm Hàn vẫn chưa thể lấy lại bình tĩnh, hắn ta càng không ngờ Kiều Uyển Đình vậy mà lại giấu hắn chuyện mình biết võ…
Nếu lúc đầu Lâm Hàn không tính toán kỹ lưỡng, thuê toàn đám sát thủ có võ công khá cao, thì bây giờ kế hoạch lần này sẽ thất bại thảm hại rồi…
Còn chuyện vì sao hắn có tiền để thuê đám sát thủ này, thì là do Lâm Hàn đã đem bán luôn căn nhà mà hắn đang ở…
Nhưng chỉ đủ được một nửa mà thôi, số tiền còn lại sau khi xong việc sẽ lấy đủ, còn việc Lâm Hàn đào đâu ra số tiền lớn như vậy thì không ai biết cả…
Kiều Uyển Đình một thân nữ nhi, liên tục đánh đấm với mấy tên sát thủ này cũng đã thấm mệt, nhưng dù là vậy cô vẫn không chịu thua…
Lâm Hàn ở một bên đứng nhìn cũng cảm thấy nhàm chán, liền ra hiệu cho một tên khác lôi mẹ Kiều ra ngoài…
Ngay khi nhìn thấy Kiều Uyển Đình đang đánh nhau cùng với những tên sát thủ kia, bà vô cùng lo lắng cái miệng bị dân chặt không ngừng lắc đầu ú ớ…
Sau đó Lâm Hàn chẳng chút thương tình gì, bóp chặt vết thương trên tay của mẹ Kiều lại, hét to để Kiều Uyển Đình nghe thấy…
**Vũ phu nhân biết điều thì nên dừng tay lại, nếu không thì người chịu thiệt sẽ là mẹ cô đấy…**
Mà Kiều Uyển Đình lúc này lại bị lời nói của Lâm Hàn làm cho phân tâm, liền ăn ngay một cú đá thật mạnh vào bụng, khiến cô ngã lăn xuống đất…
Nhưng cô vẫn không để bọn họ được như ý, nhanh chóng ngồi bật dậy chuẩn bị đánh tiếp…
Trong khi mẹ Kiều cũng vì không thể chịu nổi cơn đau, lại chảy máu khá nhiều khiến bà ngất ngay sau đó…
**Mẹ, mẹ làm sao vậy, mẹ…**
**Lâm Hàn mau đưa bà ấy đến bệnh viện ngay, tôi sẽ ở lại đây không chống cự nữa, nếu không bà ấy sẽ chết mất…**
Ngay khi mẹ Kiều ngất đi, Kiều Uyển Đình vô cùng sợ hãi mà hét lớn, sau đó đứng yên để cho bọn chúng trói lại…
**Lúc đầu hiểu chuyện như thế thì có phải tốt hơn rồi không, được rồi mau mang cô ấy vào trong đi…**
**Còn bà ấy thì mang đi đi…**
Kiều Uyển Đình cứ nghĩ Lâm Hàn sẽ vì niệm tình xưa mà mang mẹ Kiều đến bệnh viện chữa trị, nên mới buông tay đầu hàng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương