Độc Sủng Kiều Thê...Một Đời Yêu Em
Chương 65
Bởi vì tất cả đèn trong nhà đều được kết nối với điều khiển từ xa, mà cái điều khiển kia lúc này đang nằm trong tay Kiều Uyển Đình…
Vũ Liên Hách lần theo thói quen hằng ngày đi vào nhà, loay hoay mở đèn led điện thoại, bất ngờ đụng phải cái bình trên kệ, khiến nó ngã ngay xuống sàn vỡ tan tành…
**Xoảng…**
Điều khiến Vũ Liên Hách không ngờ rằng là tiếng động lúc nãy, vừa hay đã bị Kiều Uyển Đình nghe thấy…
Vũ Liên Hách nhanh chóng dùng đèn led điện thoại để nhặt từng mảnh vỡ lại, lo lắng ngày mai Kiều Uyển Đình không cẩn thận giẫm lên sẽ bị thương…
Mà Kiều Uyển Đình lúc này cũng vừa hay đi đến chỗ cầu thang, chỉ nhìn thấy cái bóng đen đi qua đi lại dưới bóng đèn led…
Lúc đầu Kiều Uyển Đình cho rằng có trộm đột nhập, nên rất cẩn thận quan sát từng hành động của đối phương…
Càng nhìn kĩ, càng thấy vóc dáng người này rất quen thuộc, Kiều Uyển Đình liền nghĩ ngay là Vũ Liên Hách đã về, vội bấm nút điều khiển trên tay, bật hết tất cả đèn trong nhà…
Ngay khi chắc chắn người đó là Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình không một chút chần chừ mà chạy như bay về phía anh…
Trong khi đó Vũ Liên Hách đang loay hoay tìm kiếm thùng rác để vức bỏ số mảnh vỡ trên tay, thì đèn nhà bất ngờ được bật sáng…
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt khiến cho Vũ Liên Hách có chút khó chịu mà nhíu lại, chưa kịp hiểu chuyện gì thì trên cầu thang Kiều Uyển Đình đã chạy xuống, nhảy trực tiếp bám lên người anh…
**Chồng ơi cuối cùng anh cũng về rồi…**
**Huhu…anh có biết em nhớ anh lắm không hả…**
Đến khi Vũ Liên Hách kịp phản ứng lại thì Kiều Uyển Đình đã như mèo con quấn chặt lấy anh…
Không ai có thể biết được rằng suốt hơn nửa tháng nay, Kiều Uyển Đình đã nhớ anh nhiều như thế nào đâu…
Không hiểu thế nào mà tâm trạng Kiều Uyển Đình mấy ngày gần đây thay đổi rất nhiều, cảm thấy lúc nào rất thèm ăn…
Đến cả giấc ngủ cũng thay đổi ít nhiều, một khi đã ngủ là chẳng còn biết trời trăng gì nữa cả, bởi vậy cho nên khi Vũ Liên Hách quay về Kiều Uyển Đình mới không hề hay biết gì cả…
Kiều Uyển Đình lúc này òa khóc lên như một đứa trẻ đầy hờn dỗi…
Trong lòng Vũ Liên Hách lúc này đang không ngừng cảm thấy tự trách, bởi vì quá chuyên tâm vào công việc, mà anh đã bỏ qua cảm xúc của người anh yêu…
Ngay lập tức Vũ Liên Hách liền nhận hết lỗi lầm về mình, giọng điệu đầy cưng chiều lên tiếng…
**Được rồi vợ à, anh biết anh sai rồi, anh không nên vì quá tham mê công việc mà bỏ em ở nhà như vậy…**
**Tất cả đều là lỗi của anh, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ quay về nhà sớm, không để em ngủ một mình như vậy nữa, được không…**
Lo lắng những mảnh vỡ sẽ làm Kiều Uyển Đình bị thương, Vũ Liên Hách chỉ có thể dùng một tay còn lại để vuốt nhẹ lưng an ủi cô…
**Ừm…**
Kiều Uyển Đình đáp lại bằng tiếng nấc nghẹn, vòng tay càng thêm siết chặt lấy người Vũ Liên Hách, như thể sợ bỏ ra anh sẽ lại đi mất…
Hết cách với độ bám người này của cô vợ nhỏ, Vũ Liên Hách đành bất lực đứng yên chịu trận…
Sau đó lại nhìn thấy đôi chân trần của Kiều Uyển Đình, mà dưới sàn nhà lúc này vẫn còn vô số mảnh vỡ nhỏ, Vũ Liên Hách ngay lập tức nhíu mày lại…
Định sẽ lên tiếng chất vấn Kiều Uyển Đình về cái tội không biết yêu thương cơ thể mình, nhưng lời vừa đến miệng lại thôi…
Bởi vì suy cho cùng tất cả chuyện này đều do anh mà ra, sau này anh sẽ tự kiểm điểm bản thân mình lại…
Mà lúc nãy do sự việc xảy ra quá bất ngờ, nên Kiều Uyển Đình mới sơ suất không đi dép vào chân…
Một lúc sau cảm thấy Kiều Uyển Đình đã dần nín khóc, chỉ còn nghe thấy vài tiếng nấc nghẹn, lúc này Vũ Liên Hách mới nhẹ nhàng lên tiếng…
**Vợ à, sau này không được đi chân trần như vậy nữa biết không, nếu em bị thương anh sẽ đau lòng lắm đấy…**
Vài giây đã trôi qua nhưng vẫn không thấy Kiều Uyển Đình trả lời, Vũ Liên Hách liền vỗ nhẹ vào vai gọi thêm vài tiếng…
**Vợ ơi…**
**Vợ…**
Nhưng đáp lại Vũ Liên Hách chính là hơi thở đều đều của Kiều Uyển Đình, có lẽ vì khóc nhiều quá nên mệt mỏi mà ngủ thiếp đi chăng…
**Vợ à, em vậy mà ngủ rồi sao…**
**Anh còn tưởng hôm nay sẽ được cùng em tìm bé con nữa là…**
Vũ Liên Hách lúc này chỉ biết lắc đầu mà thở dài, khó khăn di chuyển đến chỗ cái bàn, sau đó đặt tạm những mảnh vỡ ở đây…
Rồi nhanh chóng bế Kiều Uyển Đình về phòng ngủ cho thoải mái, cẩn thận đắp chăn lại cho cô…
Sau đó lại quay xuống dưới nhà dọn dẹp đống mảnh vỡ lúc nãy, cảm thấy có chút đói nên đã vào bếp nấu tạm gói mỳ ăn liền…
Chưa vội đi tắm ngay, Vũ Liên Hách liền qua phòng sắp xếp lại một số thứ quan trọng…
Một lúc sau mới quay về phòng tắm gội lại, hôm nay mọi công việc đều sẽ gác ngang một bên, chuyện quan trọng lúc này là phải dỗ dành cô vợ nhỏ này…
Vũ Liên Hách lần theo thói quen hằng ngày đi vào nhà, loay hoay mở đèn led điện thoại, bất ngờ đụng phải cái bình trên kệ, khiến nó ngã ngay xuống sàn vỡ tan tành…
**Xoảng…**
Điều khiến Vũ Liên Hách không ngờ rằng là tiếng động lúc nãy, vừa hay đã bị Kiều Uyển Đình nghe thấy…
Vũ Liên Hách nhanh chóng dùng đèn led điện thoại để nhặt từng mảnh vỡ lại, lo lắng ngày mai Kiều Uyển Đình không cẩn thận giẫm lên sẽ bị thương…
Mà Kiều Uyển Đình lúc này cũng vừa hay đi đến chỗ cầu thang, chỉ nhìn thấy cái bóng đen đi qua đi lại dưới bóng đèn led…
Lúc đầu Kiều Uyển Đình cho rằng có trộm đột nhập, nên rất cẩn thận quan sát từng hành động của đối phương…
Càng nhìn kĩ, càng thấy vóc dáng người này rất quen thuộc, Kiều Uyển Đình liền nghĩ ngay là Vũ Liên Hách đã về, vội bấm nút điều khiển trên tay, bật hết tất cả đèn trong nhà…
Ngay khi chắc chắn người đó là Vũ Liên Hách, Kiều Uyển Đình không một chút chần chừ mà chạy như bay về phía anh…
Trong khi đó Vũ Liên Hách đang loay hoay tìm kiếm thùng rác để vức bỏ số mảnh vỡ trên tay, thì đèn nhà bất ngờ được bật sáng…
Ánh sáng bất ngờ chiếu vào mắt khiến cho Vũ Liên Hách có chút khó chịu mà nhíu lại, chưa kịp hiểu chuyện gì thì trên cầu thang Kiều Uyển Đình đã chạy xuống, nhảy trực tiếp bám lên người anh…
**Chồng ơi cuối cùng anh cũng về rồi…**
**Huhu…anh có biết em nhớ anh lắm không hả…**
Đến khi Vũ Liên Hách kịp phản ứng lại thì Kiều Uyển Đình đã như mèo con quấn chặt lấy anh…
Không ai có thể biết được rằng suốt hơn nửa tháng nay, Kiều Uyển Đình đã nhớ anh nhiều như thế nào đâu…
Không hiểu thế nào mà tâm trạng Kiều Uyển Đình mấy ngày gần đây thay đổi rất nhiều, cảm thấy lúc nào rất thèm ăn…
Đến cả giấc ngủ cũng thay đổi ít nhiều, một khi đã ngủ là chẳng còn biết trời trăng gì nữa cả, bởi vậy cho nên khi Vũ Liên Hách quay về Kiều Uyển Đình mới không hề hay biết gì cả…
Kiều Uyển Đình lúc này òa khóc lên như một đứa trẻ đầy hờn dỗi…
Trong lòng Vũ Liên Hách lúc này đang không ngừng cảm thấy tự trách, bởi vì quá chuyên tâm vào công việc, mà anh đã bỏ qua cảm xúc của người anh yêu…
Ngay lập tức Vũ Liên Hách liền nhận hết lỗi lầm về mình, giọng điệu đầy cưng chiều lên tiếng…
**Được rồi vợ à, anh biết anh sai rồi, anh không nên vì quá tham mê công việc mà bỏ em ở nhà như vậy…**
**Tất cả đều là lỗi của anh, sau này sẽ không như vậy nữa, sẽ quay về nhà sớm, không để em ngủ một mình như vậy nữa, được không…**
Lo lắng những mảnh vỡ sẽ làm Kiều Uyển Đình bị thương, Vũ Liên Hách chỉ có thể dùng một tay còn lại để vuốt nhẹ lưng an ủi cô…
**Ừm…**
Kiều Uyển Đình đáp lại bằng tiếng nấc nghẹn, vòng tay càng thêm siết chặt lấy người Vũ Liên Hách, như thể sợ bỏ ra anh sẽ lại đi mất…
Hết cách với độ bám người này của cô vợ nhỏ, Vũ Liên Hách đành bất lực đứng yên chịu trận…
Sau đó lại nhìn thấy đôi chân trần của Kiều Uyển Đình, mà dưới sàn nhà lúc này vẫn còn vô số mảnh vỡ nhỏ, Vũ Liên Hách ngay lập tức nhíu mày lại…
Định sẽ lên tiếng chất vấn Kiều Uyển Đình về cái tội không biết yêu thương cơ thể mình, nhưng lời vừa đến miệng lại thôi…
Bởi vì suy cho cùng tất cả chuyện này đều do anh mà ra, sau này anh sẽ tự kiểm điểm bản thân mình lại…
Mà lúc nãy do sự việc xảy ra quá bất ngờ, nên Kiều Uyển Đình mới sơ suất không đi dép vào chân…
Một lúc sau cảm thấy Kiều Uyển Đình đã dần nín khóc, chỉ còn nghe thấy vài tiếng nấc nghẹn, lúc này Vũ Liên Hách mới nhẹ nhàng lên tiếng…
**Vợ à, sau này không được đi chân trần như vậy nữa biết không, nếu em bị thương anh sẽ đau lòng lắm đấy…**
Vài giây đã trôi qua nhưng vẫn không thấy Kiều Uyển Đình trả lời, Vũ Liên Hách liền vỗ nhẹ vào vai gọi thêm vài tiếng…
**Vợ ơi…**
**Vợ…**
Nhưng đáp lại Vũ Liên Hách chính là hơi thở đều đều của Kiều Uyển Đình, có lẽ vì khóc nhiều quá nên mệt mỏi mà ngủ thiếp đi chăng…
**Vợ à, em vậy mà ngủ rồi sao…**
**Anh còn tưởng hôm nay sẽ được cùng em tìm bé con nữa là…**
Vũ Liên Hách lúc này chỉ biết lắc đầu mà thở dài, khó khăn di chuyển đến chỗ cái bàn, sau đó đặt tạm những mảnh vỡ ở đây…
Rồi nhanh chóng bế Kiều Uyển Đình về phòng ngủ cho thoải mái, cẩn thận đắp chăn lại cho cô…
Sau đó lại quay xuống dưới nhà dọn dẹp đống mảnh vỡ lúc nãy, cảm thấy có chút đói nên đã vào bếp nấu tạm gói mỳ ăn liền…
Chưa vội đi tắm ngay, Vũ Liên Hách liền qua phòng sắp xếp lại một số thứ quan trọng…
Một lúc sau mới quay về phòng tắm gội lại, hôm nay mọi công việc đều sẽ gác ngang một bên, chuyện quan trọng lúc này là phải dỗ dành cô vợ nhỏ này…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương