Độc Sủng Kiều Thê: Vì Em Là Vợ Anh
Chương 9: Nhất định sẽ trân trọng
Đúng năm giờ chiều hôn lễ diễn ra, vệ sĩ đẩy xe lăn của Trần Hạo Phong tiến vào lễ đường trước sự chứng kiến của rất nhiều người thuộc nhiều tầng lớp khác nhau. Đa số đều là đối tác kinh doanh của tập đoàn JK và người quen của Trần gia.
Ban đầu Trần Hạo Huân chỉ định tổ chức một hôn lễ nhỏ với những người thân quen để tránh làm cho Trần Hạo Phong cảm thấy khó xử, nhưng Lâm Mỹ Hạnh lại không đồng ý với ý kiến của ông. Bà cho rằng người nhà họ Trần thuộc hàng tứ đại tài phiệt nên việc tổ chức hôn lễ phải trang trọng hơn những người khác, không những thế Trần Hạo Phong còn là đại thiếu gia cao quý của nhà họ Trần, vậy nên việc kết hôn càng không thể qua loa được.
Mặc dù ngoài mặt Lâm Mỹ Hạnh đều nói những lời tốt đẹp, nhưng trong thâm tâm bà ta biết càng làm hôn lễ lớn cho Trần Hạo Phong thì hắn càng mất mặt trước nhiều người. Mục đích mà bà ta làm như vậy chính là để mọi người thấy rằng Trần Hạo Phong đã thật sự trở thành phế vật của Trần gia nhưng vẫn muốn tiêu xài hoang phí, hơn hết bà ta muốn nhìn thấy vẻ mặt chán đời và khó xử của Trần Hạo Phong khi đối diện với khách mời.
Trần Hạo Phong được vệ sĩ đặt trên lễ đường, hắn đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đang dần được mở ra, đó cũng chính là khoảnh khắc mà hắn không muốn quên nhất trong đời…
Phương Tú Âm khoác lên mình một bộ váy cô dâu được thiết kế riêng với những viên kim cương lấp lánh, trên cổ cô còn đeo một loại trang sức độc quyền tượng trưng cho gia tộc nhà họ Trần. Bình thường cô đã rất xinh đẹp, nhưng hôm nay cô lại được các thợ trang điểm chuyên nghiệp tô điểm thêm cho vẻ đẹp ấy, càng khiến cô trở nên nổi bật trước đám đông.
Phương Tú Âm được cha mình dẫn vào lễ đường, cô chậm rãi đưa mắt nhìn người chồng tàn tật đang đợi mình trên khán đài, sau đó lại cụp xuống mà nắm chặt lấy tay cha mình. Dường như cha cô có thể ngầm hiểu rằng cô không hề muốn gả cho người đàn ông đó một chút nào…
Phương Hoàng biết con gái đang miễn cưỡng chịu đựng, nhưng ông không thể làm gì khác để thay đổi chuyện này, ông chỉ trách bản thân quá sơ suất nên mới bị Trần Hạo Huân tính kế, ép buộc phải gả con gái để Phương gia có một con đường sống.
Phương Hoàng xoa nhẹ tay con gái mình để trấn an cô đôi chút, sau đó ông trao tay con gái vào tay Trần Hạo Phong, còn không quên dặn dò hắn đôi điều…
“Ta chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng nó, hôm nay ta giao nó cho con, hy vọng con có thể thay ta yêu thương nó suốt phần đời còn lại!”
Trần Hạo Phong không thể bày ra vẻ mặt hớn hở vui mừng nên chỉ đành gật đầu nhận lời trao phó của Phương Hoàng, hắn liền đưa mắt nhìn cô dâu xinh đẹp của mình rồi nắm chặt lấy tay cô…
Mc đứng trên lễ đường bắt đầu chủ trì để thực hiện một vài nghi thức quan trọng, sau đó là đến phân đoạn quan trọng nhất chính là trao nhẫn cưới cho đối phương, cũng như khẳng định tình yêu của hai người…
Phương Tú Âm ra hiệu cho vệ sĩ mang nhẫn cưới mà cô đã chuẩn bị sẵn lên khán đài, sau đó cô nhẹ nhàng lên tiếng với Trần Hạo Phong…
“Đây là nhẫn kết hôn mà em đã thiết kế cho chúng ta, mặc dù không phải đồ vật đắt tiền nhưng em hy vọng anh sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận…”
Trần Hạo Phong không nghĩ rằng Phương Tú Âm lại để tâm đến chuyện này, mặc dù hắn không bày ra vẻ biểu cảm gì quá quắt nhưng bên trong đã muốn nhảy dựng lên mà ôm lấy cô rồi…
“Cảm ơn em, anh nhất định sẽ trân trọng nó…”
Phía dưới khán đài, Lâm Mỹ Hạnh đang ngồi cùng con trai của mình là Trần Hạo Dương, cả hai đều cảm thấy buồn cười trước những gì đang diễn ra trước mắt. Trần Hạo Dương nhanh chóng quay người sang nói chuyện với mẹ mình…
“Con cảm thấy mối hôn sự này quá tốt, đáng ra phải tìm người tệ hại hơn cho anh ta mới đúng!”
Lâm Mỹ Hạnh nở nụ cười khó đoán, bà ta cũng muốn chọn cho Trần Hạo Phong một người con gái tệ hại vô tích sự nhưng chồng bà lại không đồng ý. Nào ngờ đâu phát sinh sự cố trang sức nên ông dựa vào đó để bắt ép Phương Tú Âm phải kết hôn với con trai của mình…
“Cuộc đời của nó đã quá thảm hại rồi, con phải để cho nó vui mừng vài ngày chứ…”
Trần Hạo Phong nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Mỹ Hạnh và Trần Hạo Dương nhưng vẫn không tỏ ra bực tức, ngược lại còn giữ biểu cảm bình tĩnh đến mức khó tin. Bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, mẹ hắn luôn dạy bảo hắn không nên so đo với những người yếu thế hơn mình…
Vì Trần Hạo Phong đi lại không tiện nên hắn không thể tiếp khách. Thay vào đó là Trần Hạo Dương và Lâm Mỹ Hạnh sẽ đi chào hỏi mọi người, tiện thể nói chuyện về các dự án sắp tới của tập đoàn. Dĩ nhiên bọn họ cũng không quên nói xấu Trần Hạo Phong và cô dâu mới cưới của hắn…
Ban đầu Trần Hạo Huân chỉ định tổ chức một hôn lễ nhỏ với những người thân quen để tránh làm cho Trần Hạo Phong cảm thấy khó xử, nhưng Lâm Mỹ Hạnh lại không đồng ý với ý kiến của ông. Bà cho rằng người nhà họ Trần thuộc hàng tứ đại tài phiệt nên việc tổ chức hôn lễ phải trang trọng hơn những người khác, không những thế Trần Hạo Phong còn là đại thiếu gia cao quý của nhà họ Trần, vậy nên việc kết hôn càng không thể qua loa được.
Mặc dù ngoài mặt Lâm Mỹ Hạnh đều nói những lời tốt đẹp, nhưng trong thâm tâm bà ta biết càng làm hôn lễ lớn cho Trần Hạo Phong thì hắn càng mất mặt trước nhiều người. Mục đích mà bà ta làm như vậy chính là để mọi người thấy rằng Trần Hạo Phong đã thật sự trở thành phế vật của Trần gia nhưng vẫn muốn tiêu xài hoang phí, hơn hết bà ta muốn nhìn thấy vẻ mặt chán đời và khó xử của Trần Hạo Phong khi đối diện với khách mời.
Trần Hạo Phong được vệ sĩ đặt trên lễ đường, hắn đưa mắt nhìn về phía cánh cửa đang dần được mở ra, đó cũng chính là khoảnh khắc mà hắn không muốn quên nhất trong đời…
Phương Tú Âm khoác lên mình một bộ váy cô dâu được thiết kế riêng với những viên kim cương lấp lánh, trên cổ cô còn đeo một loại trang sức độc quyền tượng trưng cho gia tộc nhà họ Trần. Bình thường cô đã rất xinh đẹp, nhưng hôm nay cô lại được các thợ trang điểm chuyên nghiệp tô điểm thêm cho vẻ đẹp ấy, càng khiến cô trở nên nổi bật trước đám đông.
Phương Tú Âm được cha mình dẫn vào lễ đường, cô chậm rãi đưa mắt nhìn người chồng tàn tật đang đợi mình trên khán đài, sau đó lại cụp xuống mà nắm chặt lấy tay cha mình. Dường như cha cô có thể ngầm hiểu rằng cô không hề muốn gả cho người đàn ông đó một chút nào…
Phương Hoàng biết con gái đang miễn cưỡng chịu đựng, nhưng ông không thể làm gì khác để thay đổi chuyện này, ông chỉ trách bản thân quá sơ suất nên mới bị Trần Hạo Huân tính kế, ép buộc phải gả con gái để Phương gia có một con đường sống.
Phương Hoàng xoa nhẹ tay con gái mình để trấn an cô đôi chút, sau đó ông trao tay con gái vào tay Trần Hạo Phong, còn không quên dặn dò hắn đôi điều…
“Ta chỉ có một đứa con gái, từ nhỏ đã yêu thương chiều chuộng nó, hôm nay ta giao nó cho con, hy vọng con có thể thay ta yêu thương nó suốt phần đời còn lại!”
Trần Hạo Phong không thể bày ra vẻ mặt hớn hở vui mừng nên chỉ đành gật đầu nhận lời trao phó của Phương Hoàng, hắn liền đưa mắt nhìn cô dâu xinh đẹp của mình rồi nắm chặt lấy tay cô…
Mc đứng trên lễ đường bắt đầu chủ trì để thực hiện một vài nghi thức quan trọng, sau đó là đến phân đoạn quan trọng nhất chính là trao nhẫn cưới cho đối phương, cũng như khẳng định tình yêu của hai người…
Phương Tú Âm ra hiệu cho vệ sĩ mang nhẫn cưới mà cô đã chuẩn bị sẵn lên khán đài, sau đó cô nhẹ nhàng lên tiếng với Trần Hạo Phong…
“Đây là nhẫn kết hôn mà em đã thiết kế cho chúng ta, mặc dù không phải đồ vật đắt tiền nhưng em hy vọng anh sẽ giữ gìn nó thật cẩn thận…”
Trần Hạo Phong không nghĩ rằng Phương Tú Âm lại để tâm đến chuyện này, mặc dù hắn không bày ra vẻ biểu cảm gì quá quắt nhưng bên trong đã muốn nhảy dựng lên mà ôm lấy cô rồi…
“Cảm ơn em, anh nhất định sẽ trân trọng nó…”
Phía dưới khán đài, Lâm Mỹ Hạnh đang ngồi cùng con trai của mình là Trần Hạo Dương, cả hai đều cảm thấy buồn cười trước những gì đang diễn ra trước mắt. Trần Hạo Dương nhanh chóng quay người sang nói chuyện với mẹ mình…
“Con cảm thấy mối hôn sự này quá tốt, đáng ra phải tìm người tệ hại hơn cho anh ta mới đúng!”
Lâm Mỹ Hạnh nở nụ cười khó đoán, bà ta cũng muốn chọn cho Trần Hạo Phong một người con gái tệ hại vô tích sự nhưng chồng bà lại không đồng ý. Nào ngờ đâu phát sinh sự cố trang sức nên ông dựa vào đó để bắt ép Phương Tú Âm phải kết hôn với con trai của mình…
“Cuộc đời của nó đã quá thảm hại rồi, con phải để cho nó vui mừng vài ngày chứ…”
Trần Hạo Phong nhìn thấy vẻ mặt đắc ý của Lâm Mỹ Hạnh và Trần Hạo Dương nhưng vẫn không tỏ ra bực tức, ngược lại còn giữ biểu cảm bình tĩnh đến mức khó tin. Bởi vì ngay từ khi còn nhỏ, mẹ hắn luôn dạy bảo hắn không nên so đo với những người yếu thế hơn mình…
Vì Trần Hạo Phong đi lại không tiện nên hắn không thể tiếp khách. Thay vào đó là Trần Hạo Dương và Lâm Mỹ Hạnh sẽ đi chào hỏi mọi người, tiện thể nói chuyện về các dự án sắp tới của tập đoàn. Dĩ nhiên bọn họ cũng không quên nói xấu Trần Hạo Phong và cô dâu mới cưới của hắn…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương