Độc Sủng Vợ Yêu
Chương 74: Không Còn Là Kẻ Mù Nữa (2)
Cúi đầu nhìn người phụ nữ ngủ say trong lòng, Vũ Vĩ Phong thoáng mỉm cười. Sau đó, anh cẩn thận bế Dạ Tuyết Ninh lên, sải những bước vững vàng hướng về phòng ngủ chính.Có lẽ, khi được bồng trên cao, biên độ nhấp nhênh khiến cô có chút khó chịu nên cặp mày nhỏ mảnh nhíu thật chặt, phải đến khi được Vũ Vĩ Phong thả xuống mặt giường êm ấm, trên mặt cô mới xuất hiện vẻ thỏa mãn.Vũ Vĩ Phong ngồi xuống đầu giường, ngón trỏ thon dài nhẹ nhàng vén những sợi tóc mai của Dạ Tuyết Ninh ra sau tai, ánh mắt anh ôn nhu, cử chỉ cẩn thận, dường như tất cả sự lãnh đạm và quyết tuyệt trước kia đã bị hòa tan triệt để.Vài phút trước, Vũ Vĩ Phong vừa kết thúc một cuộc điện thoại. Hải Nam Xuyên nói với anh, Dạ Tuyết Ninh đang mang thai, nếu dùng thuốc rất có khả năng sẽ ảnh hưởng tới thai nhi. Không thể phủ định, Vũ Vĩ Phong đã do dự. Cô là bảo bối của anh, hơn ai hết, anh chỉ muốn cô chữa lành đôi mắt, mỗi lần đứng trước mặt anh đều thật toàn vẹn. Nhưng nếu anh nói với cô điều này, cô nhất định sẽ trách anh ích kỉ, suy cho cùng đó cũng là con của anh.Ngón tay Vũ Vĩ Phong lướt dần xuống gò má Dạ Tuyết Ninh, đi kèm với chút thương tiếc là ít ỏi run rẩy.Bên trong Uyển Nguyệt có cây ngô đồng, trên cây ngô đồng có một tổ chim. Chim mẹ ngoái đầu nhìn các con của mình, sau đó cất cánh bay đi mất. Vào khoảnh khắc, nhánh cây bị động lực làm rung nhẹ, đâu đó có chiếc lá vàng theo gió đậu trên bệ cửa sổ đang mở, dường như Vũ Vĩ Phong cũng vừa mới quyết định xong một chuyện nào đó.---Dựa theo kế hoạch đã lên, cuộc phẫu thuật sắp xếp vào ngày kia. Trước đó một ngày, Vũ Vĩ Phong cho gọi Thiệu Duy Thành đến, hai người ở trong thư phòng đến chiều tối mới ra.Rốt cuộc, ngày đặt lịch hẹn với bệnh viện An Hòa cũng tới. Vũ Vĩ Phong dậy rất sớm, anh tự mình xuống bếp làm bữa sáng cho Dạ Tuyết Ninh. Món ăn không quá cầu kì nên chuẩn bị xong rất nhanh. Anh đặt đĩa trứng rán cuối cùng lên bàn, đầu hơi ngửa nhìn đồng hồ treo tường, lát sau anh khẽ mỉm cười, nhấc chân hướng về dãy cầu thang.Vũ Vĩ Phong hơi dùng sức xoay tay đấm cửa, không ngoài dự đoán nhìn thấy bảo bối của anh vẫn còn đang ngủ say. Cô nằm thẳng, hai tay đặt quy củ trên bụng, so với hai năm trước, thật sự là thay đổi không ít.Vũ Vĩ Phong không nhịn được gõ nhẹ sóng mũi cô, dịu dàng nói: "Ninh Nhi, dậy nào."Đáp lại Vũ Vĩ Phong, chỉ có một tiếng "ưm" khe khẽ. Anh có chút buồn cười, đột nhiên cảm thấy, cô i như một con lợn con vậy. "Tuyết ninh, dậy thôi."Cơ hồ bị âm thanh bên tai quấy nhiễu nên khi Vũ Vĩ Phong lần thứ ba gọi cô, cuối cùng Dạ Tuyết Ninh cũng bị làm tỉnh.Trông thấy cô dụi mắt, Vũ Vĩ Phong vội vàng vươn người để đỡ cô, sau khi Dạ Tuyết Ninh dựa vào lồng ngực Vũ Vĩ Phong, anh giơ tay vuốt nhẹ mái tóc ngắn của cô. Thật lòng mà nói, anh thích người phụ nữ của mình có mái tóc dài hơn, nhưng điều đó không quan trọng miễn là cô thích."Ăn sáng xong, anh đưa em đến bệnh viện." Vũ Vĩ Phong đặt lên trán Dạ Tuyết Ninh một nụ hôn rồi mới nói.Dạ Tuyết Ninh chưa hoàn toàn tỉnh ngủ, cô nghe câu được câu không cũng gật đầu.Nhìn thấy người trong lòng mắt lại muốn nhắm chặt, anh không nhịn được bật cười, cốc đầu cô mắng yêu: "Con heo lười."
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương