Độc Thiếp
Chương 9: Xin ngài, mua ta đi
Thấy sắc mặt Lý Thanh Ca âm trầm, Túy Nhi cẩn thận hỏi: “Tiểu thư, cô nương kia thật đáng thương, chúng ta có cần qua đó nhìn một cái không?”“Đáng thương?” Lý Thanh Ca ngẩn đầu nhìn Túy Nhi, gương mặt trái táo trắng hồng, đôi mắt trắng đen rõ ràng long lanh trong suốt, vẫn lương thiện đơn thuần như thế. Nếu nàng biết, kiếp trước chính vì cô nương đáng thương này hại nàng bị chết oan, nàng sẽ thế nào?“Tiểu thư?” Bị Lý Thanh Ca nhìn chằm chằm, Túy Nhi thấy khó chịu cả người.Lý Thanh Ca nhẹ nhàng nở nụ cười, không nói gì mà đứng dậy đi ra ngoài.“Tiểu thư, chờ nô tì một chút.” Túy Nhi lập tức mừng rỡ đuổi theo, trong lòng nghĩ, tiểu thư vẫn có lòng lương thiện, sẽ không mặc kệ như vậy.Trương thị cũng lập tức đuổi theo: “Tiểu thư, người của Cao phủ sắp đến rồi.”“Bà chờ ở đây là được rồi.” Túy Nhi liếc nhìn bà một cái, hứ, trước đây ỷ được tiểu thư sủng ái, mẹ con Trương thị đều gây khó dễ với nàng, lần này tiểu thư đột nhiên đổi tính, làm cho các nàng biết khổ một phen.Trương thị bị nghẹn, quát lên: “Nha đầu thối.”Túy Nhi làm mặt quỷ với bà, nắm tay Lý Thanh Họa đuổi theo Lý Thanh Ca.Đây là bến tàu lớn nhất kinh thành, người lui tới rất nhiều, cũng rất phức tạp.Mà tiết mục bán mình chôn cha này, giữa thời loạn lạc phân tranh vẫn thường hay có, như trước kia thì cũng không tạo nên được bao nhiêu hứng thú của mọi người. Nhưng hôm nay, người bán thân là một cô nương rất xinh xắn, làm hấp dẫn không ít khách qua đường.Lý Thanh Ca cũng đứng trong đám người, trái tim như bị ngâm trong chất độc, các loại đau khổ thi nhau ùa đến, bàn tay trong tay áo không ngừng nắm chặt, móng tay bấm vào lòng bàn tay, máu thịt be bét. Tuy nhiên, trên mặt nàng bình tĩnh không lay động, thậm chí, đôi mắt trong suốt như trẻ con còn mang theo mấy phần ý cười.Cho dù lưu lạc đến mức phải bán mình chôn cha, Lý Bích Như vẫn sửa soạn cho bản thân thật sạch sẽ gọn gàng, mảnh vá nhỏ trên quần áo có chút trắng bệch, tựa hồ còn tỏa ra mùi hương. Mái tóc cho dù khô vàng vì không được chăm sóc, nhưng cũng rất sạch sẽ, còn dùng một cây trâm gỗ búi lại.Giờ khắc này, nàng quỳ trên đất, trước người bày ra một tấm bố cáo ghi lại thân thế đáng thương, mặc cho người bu chung quanh chỉ trỏ, nàng vẫn không nhúc nhích, tấm lưng thẳng tắp kia tựa hồ còn lộ ra mấy phần thanh cao và quật cường. Chỉ là, đôi mắt đang cúi xuống thỉnh thoảng lại nhỏ một giọt nước mắt lóng lánh, khóc không một tiếng động, càng lộ ra vẻ điềm đạm đáng yêu.Tiếng chế nhạo trêu đùa dần dần thay đổi, có không ít người cho rằng, cô gái này hẳn là con nhà khá giả, có lẽ là thiên kim tiểu thư gặp rủi ro, cứ nhìn khí độ trên người nàng thì biết.Ý cười trên môi dần tan đi, hai mắt Lý Thanh Ca chăm chú nhìn vào Lý Bích Như. Đúng rồi, kiếp trước mình gặp được nàng ta trên phố, cũng là bán mình chôn cha, lúc nàng vừa thấy nàng ta, cũng giống như mọi người ở đây, cho rằng nàng ta nhất định phải gặp biến cố gì đó mới lưu lạc đến mức này.Còn bản thân mình thì may mắn, có Cao gia giúp đỡ, lại có vị hôn phu tuyệt vời như Cao Dật Đình.Nhưng cô gái này thê thảm hơn rất nhiều.Nhất thời cảm động liền nhẹ dạ giúp nàng ta.Nhưng vật đổi sao dời, chuyện cũ luân hồi, lần thứ hai gặp lại Lý Bích Như, Lý Thanh Ca cười gằn, Lý Bích Như là loại người gì chứ? Đó là một nữ tử lòng cao hơn trời, xưa nay đều chưa từng từ bỏ dã tâm bay lên cành cao biến thành phượng hoàng. Bây giờ cũng vậy, muốn dùng hoàn cảnh bán thân chôn cha để lấy được sự đồng tình của người khác, một bước lên mây.Nhưng mà, kiếp trước nàng bị che mắt, kiếp này, nàng làm sao lại để nàng ta như ý được?Trong lúc đang suy tư, không ngờ Lý Bích Như đột nhiên nhào tới trước, không ngừng dập đầu với Lý Thanh Ca: “Tiểu thư, xin ngài, mua ta đi.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương