Độc Tình Cám Dỗ Chí Mạng
Chương 34: Bộ mặt thật. Kết thúc mối tình đầu
Nam Huyền Dạ vòng tay mạnh mẽ ôm lấy eo nhỏ của cô, cả người cô lập tức rơi vào hơi ấm của anh, hơi thở anh vương mùi hương bạc hà quyến rũ bên tai
"Bảo bối, em chạy đi đâu vậy? Anh tìm em mãi."
Thẩm Hy Hy nhìn thấy Nam Huyền Dạ một thân khí chất phi phàm hơn cả Ôn Hạo, ánh mắt lộ rõ ghen tị. Đặc biệt là cái dáng vẻ thân mật bên cạnh Thời Ninh kia.
Nhưng sau đó rất nhanh cô ta nhếch môi cười khẩy, cất tiếng nói
"Vị tiên sinh này, anh có biết là mình đã bị cắm sừng hay không?"
Cô ta nghĩ Thời Ninh không thể nào là bạn gái của Nam Huyền Dạ được, cô nhất định là sau lưng anh dan díu với một ông phú nhị đại bụng to nào đó.
"Cắm sừng?"
Anh cau mày, đáy mắt lạnh đi.
Thẩm Hy Hy cười càng tươi, chắc mẩm mình đã đoán đúng rồi, lại nói tiếp
"Đúng vậy, cô ấy từng là bạn học của tôi, vừa nãy tôi đã nhìn thấy cô ấy đi cùng với một ông chú bụng bự nào đó, không ngờ bây giờ cô ấy lại như thế, tiên sinh à, tôi nghĩ ngài nên xem lại người bên cạnh mình đi, tránh khỏi việc bất ngờ mọc thêm hai cái sừng mà không rõ nguyên do."
Cô ta còn không kiêng nể bịa chuyện cô đi cùng với một người đàn ông khác, Thời Ninh vốn dĩ định coi lời của Thẩm Hy Hy như tiếng chó sủa thôi nhưng cô ta lại đặt điều quá đáng như vậy, thật không thể nào chịu nổi mà.
Nam Huyền Dạ nhìn Thẩm Hy Hy từ đầu đến chân, cô ta bỗng nổi da gà.
Thời Ninh đang định lên tiếng thì anh đã nói
"Cô nói cắm sừng, là nói bản thân mình sao?"
Dám nói xấu bảo bối của anh như vậy?
Thẩm Hy Hy đờ người
"Anh..anh nói gì cơ?"
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Đầu óc có vấn đề thì nên vào bệnh viện uống thuốc đi, tránh cho sau này ra đường sủa bậy."
Thời Ninh nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh ái mộ. Nam Huyền Dạ thoải mái hưởng thụ ánh mắt đó, còn nhéo nhéo má mềm của cô.
Bảo bối nhà anh há lại để người ngoài khi dễ, anh thương yêu cô còn không hết nữa là.
Dứt lời, Nam Huyền Dạ ôm eo cô đẩy xe đẩy đi qua, nhưng Thẩm Hy Hy lại chắn đường của bọn họ, nhìn vào đống thức ăn trong xe, nhếch miệng cười nói
"Thời Ninh, khá khen cho cô cao tay đi câu dẫn đàn ông, tôi có lòng tốt nhắc nhở, không nghe thì thôi. Còn đồ ở trong siêu thị này hôm nay mấy người đừng hòng mua!"
Cô ta giữ một chân ở bánh xe, sau đó vòng tay ôm lấy Ôn Hạo, cất giọng nũng nịu
"Hạo...anh nói gì đi, bọn họ ỷ thế đông người bắt nạt em, đồ ở siêu thị của chúng ta không thể bán cho loại người như bọn họ được."
Bắt nạt sao? Từ nãy đến giờ chỉ có Thẩm Hy Hy đứng đặt điều bịa chuyện thì có.
Thời Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hạo, trước mặt cô anh ta thản nhiên quàng tay qua vai Thẩm Hy Hy, bênh vực cô ta
"Đúng vậy. Mấy người nói năng lung tung, xúc phạm người khác, mau xin lỗi Hy Hy đi."
Cô không thể tin được anh có thể nói ra những lời đó, Thẩm Hy Hy là người thế nào chứ? Cô ta kiêu căng ngạo mạn, hồi đi học luôn tìm cách phá cô, bây giờ thì hay rồi, được ở bên cạnh Ôn Hạo nên cô ta rất đắc ý.
"Chúng tôi không xin lỗi đấy thì sao?"
Thời Ninh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thời Ninh, cô dám vênh mặt lên với Hạo à?!"
Thẩm Hy Hy vốn ghét cô từ lâu, nay lại muốn ra tay đánh cô.
Đáng tiếc bàn tay giờ lên còn chưa kịp chạm vào gương mặt của cô thì đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt. Cô ta cảm tưởng như cổ tay mình sắp gãy.
"Á! Đau quá! Buông tôi ra!"
Cô ta hét lên như bị chọc tiết.
"Hình như tôi đã quá nhẹ nhàng với các người rồi phải không? Có tôi ở đây mà cô dám ra tay, còn lăng mạ bảo bối?"
Nam Huyền Dạ lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như ác quỷ, hồi trước chỉ cần cô bị xước xát thôi là anh đã kết liễu bọn chúng rồi.
Ôn Hạo ở bên cạnh tiến đến, lớn tiếng
"Anh muốn làm gì?!"
"Làm gì?" Anh nhếch môi cười khẩy "Tôi còn chưa hỏi anh về việc dám đưa bảo bối đi đâu đấy, chuyện đó có nên tính toán một thể luôn không?"
Giọng nói anh như tỏa ra sát khí. Ôn Hạo nuốt nước bọt, còn Thẩm Hy Hy bị đau quá liên tục kêu than.
Mọi người xung quanh nhìn thấy bắt đầu đứng xem rồi chỉ trỏ. Thời Ninh không muốn ở đây dây dưa với bọn họ, làm ảnh hưởng tới Nam Huyền Dạ nữa bèn kéo tay anh
"Dạ, bỏ đi. Coi như hôm nay xui xẻo, em không muốn ở lại đây thêm nữa."
Nam Huyền Dạ hừ một tiếng rồi hất tay Thẩm Hy Hy ra, nếu không có Ôn Hạo đỡ thì cô ta đã ngã sõng xoài ra đất.
"Quản lí tốt cái miệng của mình nếu không muốn chết."
Anh lạnh lùng nói, sau đó ôm eo cô bá đạo rời đi, Thời Ninh không thèm nhìn Ôn Hạo lấy một lần. Anh ta cứu mạng cô, sau đó ở sau lưng qua lại với Thẩm Hy Hy, còn cùng cô ta sắp tổ chức lễ cưới. Một màn này e là cũng đủ cho cô rồi, không ai nợ ai nữa.
Thẩm Hy Hy nghiến răng, cục tức này làm sao cô ta có thể nuốt trôi. Lập tức quay sang nói với Ôn Hạo
"Hạo, anh để cô ta đi như vậy sao? Còn người đàn ông kia nữa, suýt nữa bẻ gãy tay em."
"Người đàn ông đó chúng ta không dây vào được đâu. Nhưng yên tâm, anh cũng sẽ không để yên cho bọn họ."
Ôn Hạo nói, Thẩm Hy Hy cười nép vào lòng anh ta, mấy người xung quanh thấy không còn chuyện gì nữa thì cũng rời đi.
Nam Huyền Dạ và Thời Ninh lên xe ô tô, vốn dĩ hôm nay định mua đồ mà bị Thẩm Hy Hy phá hỏng hết cả tâm trạng, còn cả Ôn Hạo, bây giờ cô mới biết bộ mặt thật của anh ta.
Nam Huyền Dạ căn bản không có ý định bỏ qua cho bọn họ, nhưng vì bảo bối nên anh mới nhịn lúc đó. Còn sau này thì anh vẫn chưa tính đâu.
Vừa gặp chuyện của Nam Yên Vũ, nay lại bị Thẩm Hy Hy và Ôn Hạo đâm sau lưng, anh lo cô sẽ buồn.
Nam Huyền Dạ nhấc cô từ trên ghế xe lên đùi, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi nói
"Bảo bối, em muốn anh trừng trị bọn chúng không?"
"Bảo bối, em chạy đi đâu vậy? Anh tìm em mãi."
Thẩm Hy Hy nhìn thấy Nam Huyền Dạ một thân khí chất phi phàm hơn cả Ôn Hạo, ánh mắt lộ rõ ghen tị. Đặc biệt là cái dáng vẻ thân mật bên cạnh Thời Ninh kia.
Nhưng sau đó rất nhanh cô ta nhếch môi cười khẩy, cất tiếng nói
"Vị tiên sinh này, anh có biết là mình đã bị cắm sừng hay không?"
Cô ta nghĩ Thời Ninh không thể nào là bạn gái của Nam Huyền Dạ được, cô nhất định là sau lưng anh dan díu với một ông phú nhị đại bụng to nào đó.
"Cắm sừng?"
Anh cau mày, đáy mắt lạnh đi.
Thẩm Hy Hy cười càng tươi, chắc mẩm mình đã đoán đúng rồi, lại nói tiếp
"Đúng vậy, cô ấy từng là bạn học của tôi, vừa nãy tôi đã nhìn thấy cô ấy đi cùng với một ông chú bụng bự nào đó, không ngờ bây giờ cô ấy lại như thế, tiên sinh à, tôi nghĩ ngài nên xem lại người bên cạnh mình đi, tránh khỏi việc bất ngờ mọc thêm hai cái sừng mà không rõ nguyên do."
Cô ta còn không kiêng nể bịa chuyện cô đi cùng với một người đàn ông khác, Thời Ninh vốn dĩ định coi lời của Thẩm Hy Hy như tiếng chó sủa thôi nhưng cô ta lại đặt điều quá đáng như vậy, thật không thể nào chịu nổi mà.
Nam Huyền Dạ nhìn Thẩm Hy Hy từ đầu đến chân, cô ta bỗng nổi da gà.
Thời Ninh đang định lên tiếng thì anh đã nói
"Cô nói cắm sừng, là nói bản thân mình sao?"
Dám nói xấu bảo bối của anh như vậy?
Thẩm Hy Hy đờ người
"Anh..anh nói gì cơ?"
"Nghe không hiểu tiếng người sao? Đầu óc có vấn đề thì nên vào bệnh viện uống thuốc đi, tránh cho sau này ra đường sủa bậy."
Thời Ninh nhìn anh bằng ánh mắt lấp lánh ái mộ. Nam Huyền Dạ thoải mái hưởng thụ ánh mắt đó, còn nhéo nhéo má mềm của cô.
Bảo bối nhà anh há lại để người ngoài khi dễ, anh thương yêu cô còn không hết nữa là.
Dứt lời, Nam Huyền Dạ ôm eo cô đẩy xe đẩy đi qua, nhưng Thẩm Hy Hy lại chắn đường của bọn họ, nhìn vào đống thức ăn trong xe, nhếch miệng cười nói
"Thời Ninh, khá khen cho cô cao tay đi câu dẫn đàn ông, tôi có lòng tốt nhắc nhở, không nghe thì thôi. Còn đồ ở trong siêu thị này hôm nay mấy người đừng hòng mua!"
Cô ta giữ một chân ở bánh xe, sau đó vòng tay ôm lấy Ôn Hạo, cất giọng nũng nịu
"Hạo...anh nói gì đi, bọn họ ỷ thế đông người bắt nạt em, đồ ở siêu thị của chúng ta không thể bán cho loại người như bọn họ được."
Bắt nạt sao? Từ nãy đến giờ chỉ có Thẩm Hy Hy đứng đặt điều bịa chuyện thì có.
Thời Ninh đưa mắt nhìn Ôn Hạo, trước mặt cô anh ta thản nhiên quàng tay qua vai Thẩm Hy Hy, bênh vực cô ta
"Đúng vậy. Mấy người nói năng lung tung, xúc phạm người khác, mau xin lỗi Hy Hy đi."
Cô không thể tin được anh có thể nói ra những lời đó, Thẩm Hy Hy là người thế nào chứ? Cô ta kiêu căng ngạo mạn, hồi đi học luôn tìm cách phá cô, bây giờ thì hay rồi, được ở bên cạnh Ôn Hạo nên cô ta rất đắc ý.
"Chúng tôi không xin lỗi đấy thì sao?"
Thời Ninh lạnh lùng nhìn thẳng vào mắt anh.
"Thời Ninh, cô dám vênh mặt lên với Hạo à?!"
Thẩm Hy Hy vốn ghét cô từ lâu, nay lại muốn ra tay đánh cô.
Đáng tiếc bàn tay giờ lên còn chưa kịp chạm vào gương mặt của cô thì đã bị một bàn tay to lớn nắm chặt. Cô ta cảm tưởng như cổ tay mình sắp gãy.
"Á! Đau quá! Buông tôi ra!"
Cô ta hét lên như bị chọc tiết.
"Hình như tôi đã quá nhẹ nhàng với các người rồi phải không? Có tôi ở đây mà cô dám ra tay, còn lăng mạ bảo bối?"
Nam Huyền Dạ lạnh giọng, ánh mắt sắc bén như ác quỷ, hồi trước chỉ cần cô bị xước xát thôi là anh đã kết liễu bọn chúng rồi.
Ôn Hạo ở bên cạnh tiến đến, lớn tiếng
"Anh muốn làm gì?!"
"Làm gì?" Anh nhếch môi cười khẩy "Tôi còn chưa hỏi anh về việc dám đưa bảo bối đi đâu đấy, chuyện đó có nên tính toán một thể luôn không?"
Giọng nói anh như tỏa ra sát khí. Ôn Hạo nuốt nước bọt, còn Thẩm Hy Hy bị đau quá liên tục kêu than.
Mọi người xung quanh nhìn thấy bắt đầu đứng xem rồi chỉ trỏ. Thời Ninh không muốn ở đây dây dưa với bọn họ, làm ảnh hưởng tới Nam Huyền Dạ nữa bèn kéo tay anh
"Dạ, bỏ đi. Coi như hôm nay xui xẻo, em không muốn ở lại đây thêm nữa."
Nam Huyền Dạ hừ một tiếng rồi hất tay Thẩm Hy Hy ra, nếu không có Ôn Hạo đỡ thì cô ta đã ngã sõng xoài ra đất.
"Quản lí tốt cái miệng của mình nếu không muốn chết."
Anh lạnh lùng nói, sau đó ôm eo cô bá đạo rời đi, Thời Ninh không thèm nhìn Ôn Hạo lấy một lần. Anh ta cứu mạng cô, sau đó ở sau lưng qua lại với Thẩm Hy Hy, còn cùng cô ta sắp tổ chức lễ cưới. Một màn này e là cũng đủ cho cô rồi, không ai nợ ai nữa.
Thẩm Hy Hy nghiến răng, cục tức này làm sao cô ta có thể nuốt trôi. Lập tức quay sang nói với Ôn Hạo
"Hạo, anh để cô ta đi như vậy sao? Còn người đàn ông kia nữa, suýt nữa bẻ gãy tay em."
"Người đàn ông đó chúng ta không dây vào được đâu. Nhưng yên tâm, anh cũng sẽ không để yên cho bọn họ."
Ôn Hạo nói, Thẩm Hy Hy cười nép vào lòng anh ta, mấy người xung quanh thấy không còn chuyện gì nữa thì cũng rời đi.
Nam Huyền Dạ và Thời Ninh lên xe ô tô, vốn dĩ hôm nay định mua đồ mà bị Thẩm Hy Hy phá hỏng hết cả tâm trạng, còn cả Ôn Hạo, bây giờ cô mới biết bộ mặt thật của anh ta.
Nam Huyền Dạ căn bản không có ý định bỏ qua cho bọn họ, nhưng vì bảo bối nên anh mới nhịn lúc đó. Còn sau này thì anh vẫn chưa tính đâu.
Vừa gặp chuyện của Nam Yên Vũ, nay lại bị Thẩm Hy Hy và Ôn Hạo đâm sau lưng, anh lo cô sẽ buồn.
Nam Huyền Dạ nhấc cô từ trên ghế xe lên đùi, nắm lấy bàn tay mềm mại của cô rồi nói
"Bảo bối, em muốn anh trừng trị bọn chúng không?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương