Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)

Chương 3: Thưởng



Lâm Nhất do dự, Tô Hàm Nguyệt lại không hề để ý, tay cầm bảo kiếm quay người rời đi.

Nam đệ tử dung mạo tuấn tú, khí chất phi phàm đó trừng mắt nhìn Lâm Nhất rồi vội vàng xoay người đuổi theo.

"Chết tiệt, tên tiểu tử Lâm Nhất đó vận khí tốt thật, lại nhận được Tô sư tỷ ban thưởng, trong bình ngọc ít nhất chắc cũng phải có ba viên Dưỡng Thân đan ấy, thích thật!"

"Hơn hai năm nay, không biết Tô sư tỷ đã ban bao nhiêu đan dược cho tên tiểu tử đó rồi, đổi lại là ta thì sớm đã đột phá võ đạo tầng ba rồi, đưa cho tên đó đúng là lãng phí".

"Ha ha, cho nên có vài chuyện cũng không cần ngưỡng mộ, tên tiểu tử này được ban thưởng nhiều như vậy mà vẫn không thể đột phá võ đạo tầng ba, chắc buồn bực đến thổ huyết rồi".

"Không sai, một ngày làm nô cả đời làm nô, cả đời này của hắn chỉ có thể làm Kiếm Nô thôi".

Mấy người tạp dịch làm việc trước cửa đại viện phòng Tẩy Kiếm chứng kiến chuyện này, có kẻ thèm muốn nên bắt đầu mỉa mai khiêu khích.

Bọn họ là tạp dịch, được ở lại Thanh Vân Môn hai năm, trong hai năm này nếu như không đột phá được võ đạo tầng ba thì sẽ phải cuốn gói rời khỏi Thanh Vân, muốn tiếp tục ở lại thì phải giống như Lâm Nhất, bán thân làm nô bộc.

Nhưng người chấp nhất như Lâm Nhất trên thế gian này đã ít lại càng ít.

Không phải ai cũng tình nguyện từ bỏ tự do, cam tâm làm nô bộc, đánh đổi tiền đồ phía trước.

Đám tạp dịch này từ trước đến nay luôn cho rằng mình cao hơn một bậc so với Lâm Nhất, có cảm giác ưu việt cực mạnh, nên nói năng lúc nào cũng không thiếu sự mỉa mai châm chọc.

Làm người ở cả hai thế giới, Lâm Nhất khá thoải mái với những việc này, cũng chẳng so đo nhiều, chỉ có chút đăm chiêu nhìn bình ngọc dưới chân.

"Cái tay này, hôm nay đổi tính đổi nết rồi à? Tô sư tỷ ban thưởng cho ngươi, ngươi lại không lấy, ngươi không lấy ta lấy nhé".

Nam tử gầy yếu đứng bên cạnh Lâm Nhất cười nói rồi khom lưng cúi xuống nhặt bình ngọc lên.

Đúng lúc đang gần chạm vào bình thuốc thì một bàn chân mang theo tiếng gió đá lên cánh tay của gã, sau đó bàn chân đó đá về trước một chút, chạm vào bình ngọc.

Phốc!

Bình ngọc bắn lên cao, Lâm Nhất hạ chân xuống duỗi tay ra tóm lấy rồi nắm chặt trong tay.

Trọn bộ hành động đều lưu loát như nước chảy mây bay, không chút ngắt quãng.

Nam tử gầy yếu đó suýt chút nữa là té ngã, sau khi đứng vững lại thì giận tím mặt, chỉ vào Lâm Nhất nói: "Tên khốn nhà ngươi lại dám chơi ta, có phải chán sống rồi không?"

Người này tên là Chu Bình, là một đệ tử ngoại môn, có năng lực võ đạo tầng bốn, tư chất không cao, nhưng phụ thân lại là trưởng lão ngoại môn, nên được phân tới đây quản lý phòng Tẩy Kiếm.

Mặc dù phòng Tẩy Kiếm yên tĩnh, không bằng được những nơi như phòng Đan Dược, Tông Vụ đường, Linh Bảo điện. Nhưng được cái lại không có ai tranh giành, tất cả những lợi ích đều có thể độc chiếm.

Ngày thường, tên này không ít lần bắt nạt Lâm Nhất, những thứ mà Tô Hàm Nguyệt ban thưởng thường bị người này ngang nhiên cướp đi hơn phân nửa.

"Bỏ đi, không chấp một tên Kiếm Nô như ngươi, mất mặt tiểu gia đây. Quy tắc cũ, trong bình ngọc có ba viên Dưỡng Thân đan, đưa hai viên đây, hôm nay ta tạm thời tha cho ngươi".

Chu Bình buông tay xuống, phủi phủi bụi bặm rồi thản nhiên nói.

Vì là đan dược do Tô Hàm Nguyệt ban thưởng nên gã ta cũng không dám quá đáng cướp hết toàn bộ, nhưng vơ vét hơn phân nửa là điều bắt buộc. . Truyện Bách Hợp

Lâm Nhất trước kia trong lòng bất mãn, nhưng vì tình thế nên đành ép dạ cầu toàn.

Nhưng trước khác nay khác, Lâm Nhất của bây giờ đã không còn là Lâm Nhất ngày xưa nữa, huống chi đã đột phá võ đạo tầng ba rồi, căn bản không sợ người này.

Liếc nhìn bình ngọc trong lòng bàn tay, ánh mắt Lâm Nhất lóe lên một tia thần sắc phức tạp, nhét bình ngọc vào trong ngực áo, quay người đi về phía phòng Tẩy Kiếm.

"Đứng lại cho ta!"

Thấy Lâm Nhất không thèm để ý đến mình mà quay người rời đi, Chu Bình lập tức nổi cơn điên.

Trước mặt nhiều tạp dịch như vậy, tên này lại dám không nể mặt gã, vậy sau này gã ta làm sao có thể khiến mọi người phục được, nhưng Lâm Nhất vẫn không dừng bước, vẫn tiếp tục đi về phía phòng Tẩy Kiếm.

"Muốn chết!"

Chu Bình đạp không bay lên, song chưởng triển khai, giống như một con diều hâu phẫn nộ, bổ nhào về phía Lâm Nhất, xương cốt trong cơ thể run lên, dẫn đến luồng hơi tán loạn, hóa thành tiếng rống cuồng phong giận dữ.

Máu huyết trong cơ thể lưu động, sôi trào ầm ầm, giống như tiếng sấm trầm đục, khí thế trên người cơ hồ tăng vọt.

Nội khí trong máu chuyển động theo ý, khí huyết như sấm, chứng tỏ gã ta đã đạt đến võ đạo tầng bốn đỉnh phong.
Chương trước Chương tiếp
W88

SAO WIN

NEW88

Tele: @erictran21
Loading...