Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Chương 34: Nhiệm vụ linh thạch thứ nhất hoàn thành
Thân thể của hắn sau khi được năm viên Tôi Thể đan đánh bóng đã rực rỡ hẳn lên.
Thu hoạch lớn hơn chính là tấn thăng lên Thuần Dương Công tầng thứ ba, nội kình của hắn cũng tăng thêm một bậc, thâm hậu mà cô đọng, bá đạo cương mãnh.
Vốn là cần gia tăng nội kình, Táng Hoa kiếm rất tiêu hao sức khi sử dụng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cầm kiếm trong tay đã có thể tùy ý sử dụng.
Dung mạo thiếu niên tuấn lãng thanh tú cũng không có quá nhiều biến đổi, chỉ có đôi mắt đen láy trong suốt như sơn thủy là có thêm tia tự tin nồng đậm.
"Đã trôi qua ba canh giờ, hai người này cũng nên quay về rồi".
Lâm Nhất nhìn về phía xa, tự nói với mình.
Tại lối ra của Bách Hoa cốc.
Hai tay đại hán của Vân gia không giấu nổi vẻ vui sướng và hưng phấn trên gương mặt, kích động không thôi.
"Sảng khoái! Lần này kiếm được vố lớn rồi, nhiệm vụ Thiếu chủ giao phó đã hoàn thành dễ dàng".
"Ha ha, tài nguyên lấy từ con Huyết Diễm Xà này đủ để hai chúng ta tu luyện một hồi rồi".
"Yêu thú đúng là yêu thú, giết con Huyết Diễm Xà vẫn phiền phức thật, nếu không phải tu vi của hai chúng ta cao hơn nó một bậc thì cũng khó nói lắm. Tên vô dụng của Thanh Vân Môn đó lại không biết xấu hổ nói do hắn phát hiện ra trước".
"Cũng may là biết thức thời, bằng không thì cũng giết hắn luôn, trên người đệ tử tông môn chắc chắn có Tôi Thể đan, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thả cho hắn chạy đúng là có chút đáng tiếc".
Hai người vui vẻ phấn chấn trò chuyện, cười nói không ngừng, có thể thấy sảng khoái vô cùng.
Hưu!
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra.
Không một tiếng động dọa cho hai tên đại hán của Vân gia giật mình, lập tức im bặt lại không nói chuyện nữa.
Người đến đương nhiên chính là Lâm Nhất lần theo tiếng nói mà đến.
Trông dáng vẻ của Lâm Nhất, hai tên đại hán của Vân gia không hề tỏ ra căng thẳng, mà lại khẽ nhếch mép lên cười.
"Huyết Bách Hợp, đang ở trong tay ai".
Gương mặt thanh tú của Lâm Nhất không chút cảm xúc, hai tay chống kiếm xuống.
Khi mở miệng nói chuyện, lòng bàn tay đã lặng lẽ chống vào chuôi kiếm, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động.
Nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc trầm tĩnh, trong lòng hai người đó bất giác trào lên một cảm giác có chút không đúng lắm.
"Ngươi muốn làm gì? Huyết Bách Hợp trong tay của ta đây, sao hả? Ngươi muốn cướp lại ư!"
Hắc y đại hán bên trái thấy Lâm Nhất vẫn hết sức bình tĩnh, tựa như chưa chịu từ bỏ ý định, cười khẩy nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử tông môn là ghê gớm lắm. Ở nơi đồng không mông quạnh này, lão tử giết người cũng chẳng có ai biết đâu!"
Tụ Kiếm Thành Phong!
Đối phương còn chưa nói hết câu, lòng bàn tay trái của Lâm Nhất liền hút lấy chuôi kiếm, mạnh mẽ nhấc lên, thân thể cũng đồng thởi nhảy dựng lên.
Kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa kiếm giống như nước mắt mùa thu bắn nhanh ra, trường kiếm điên cuồng xoay tròn dưới lòng bàn tay, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động vào đúng lúc này uy thế đã đạt đến đỉnh phong.
Lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm đã đạt đến uy thế đỉnh phong chém về phía người vừa nói.
Xưu!
Hoàn toàn không có thời gian phản ứng, hắc y đại hán bên trái bị một kiếm của Lâm Nhất đâm trúng vào tim.
Thình thịch!
Máu tươi thấm đẫm trước ngực, hắn ta trút hơi thở cuối cùng ngay tại chỗ, thi thể bị lực đạo khổng lồ đánh bay trăm mét.
Lâm Nhất đã tấn thăng lên võ đạo tầng năm, uy lực của Tụ Kiếm Thành Phong cũng tăng lên hai lần. Trong khoảng cách gần như thế, bị hắn tấn công trước thì người có võ đạo tầng sáu cũng rất khó có con đường sống.
Tất cả xảy ra như trong tích tắc, nhanh đến mức khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Người bên phải sợ đến mức trợn mắt há mồm, thất kinh kêu lên một tiếng, không chút do dự quay đầu điên cuồng bỏ chạy.
Bỏ chạy lại đúng là cứu hắn một mạng.
Nếu như ngây ra tại chỗ thêm hai ba giây nữa thì người chết tiếp theo sẽ chính là hắn ta.
"Đáng tiếc".
Lâm Nhất thầm nghĩ, người có võ đạo tầng sáu đứng trước mặt hắn lại một mực bỏ chạy. Nghĩ đến truy đuổi đúng là quá lãng phí thời gian, nếu như có một môn thân pháp thì tốt rồi.
Chạy thì cho chạy, đạt được mục đích là được.
Bước lên một bước, Lâm Nhất thành công tìm lại được hộp gấm đựng Huyết Bách Hợp trên ngực áo của hắc y đại hán.
Vật phẩm yêu thú Huyết Diễm Xà cũng ở trên người gã ta, toàn bộ lục soát ra.
"Kỳ lạ, không có tia máu đó ư?"
Những vật phẩm quý giá trên người Huyết Diễm Xà như gan rắn, nanh độc đều có cả, duy nhất là không tìm thấy tia máu trên lưng rắn đâu.
Có lẽ trên người kẻ còn lại rồi, thôi không sao.
Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều, mười đóa Bách Huyết Hợp thu thập thành công, đã hoàn thành một trong ba nhiệm vụ linh thạch rồi.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ linh thạch tiếp theo thì phải giết chết được tên đạo tặc Cuồng Diệm.
Thu kiếm vào vỏ, ống tay áo khẽ bay, thân ảnh Lâm Nhất biến mất khỏi Bách Hoa cốc đang dần bị màn đêm bao phủ.
Sự việc đã qua như rèn luyện bản thân, đi một bước tính một bước!
Thu hoạch lớn hơn chính là tấn thăng lên Thuần Dương Công tầng thứ ba, nội kình của hắn cũng tăng thêm một bậc, thâm hậu mà cô đọng, bá đạo cương mãnh.
Vốn là cần gia tăng nội kình, Táng Hoa kiếm rất tiêu hao sức khi sử dụng đã nhẹ nhõm hơn nhiều, cầm kiếm trong tay đã có thể tùy ý sử dụng.
Dung mạo thiếu niên tuấn lãng thanh tú cũng không có quá nhiều biến đổi, chỉ có đôi mắt đen láy trong suốt như sơn thủy là có thêm tia tự tin nồng đậm.
"Đã trôi qua ba canh giờ, hai người này cũng nên quay về rồi".
Lâm Nhất nhìn về phía xa, tự nói với mình.
Tại lối ra của Bách Hoa cốc.
Hai tay đại hán của Vân gia không giấu nổi vẻ vui sướng và hưng phấn trên gương mặt, kích động không thôi.
"Sảng khoái! Lần này kiếm được vố lớn rồi, nhiệm vụ Thiếu chủ giao phó đã hoàn thành dễ dàng".
"Ha ha, tài nguyên lấy từ con Huyết Diễm Xà này đủ để hai chúng ta tu luyện một hồi rồi".
"Yêu thú đúng là yêu thú, giết con Huyết Diễm Xà vẫn phiền phức thật, nếu không phải tu vi của hai chúng ta cao hơn nó một bậc thì cũng khó nói lắm. Tên vô dụng của Thanh Vân Môn đó lại không biết xấu hổ nói do hắn phát hiện ra trước".
"Cũng may là biết thức thời, bằng không thì cũng giết hắn luôn, trên người đệ tử tông môn chắc chắn có Tôi Thể đan, bây giờ nghĩ lại, lúc đó thả cho hắn chạy đúng là có chút đáng tiếc".
Hai người vui vẻ phấn chấn trò chuyện, cười nói không ngừng, có thể thấy sảng khoái vô cùng.
Hưu!
Đúng lúc này, một đạo thân ảnh từ bên cạnh nhảy ra.
Không một tiếng động dọa cho hai tên đại hán của Vân gia giật mình, lập tức im bặt lại không nói chuyện nữa.
Người đến đương nhiên chính là Lâm Nhất lần theo tiếng nói mà đến.
Trông dáng vẻ của Lâm Nhất, hai tên đại hán của Vân gia không hề tỏ ra căng thẳng, mà lại khẽ nhếch mép lên cười.
"Huyết Bách Hợp, đang ở trong tay ai".
Gương mặt thanh tú của Lâm Nhất không chút cảm xúc, hai tay chống kiếm xuống.
Khi mở miệng nói chuyện, lòng bàn tay đã lặng lẽ chống vào chuôi kiếm, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động.
Nhìn Lâm Nhất với vẻ mặt lạnh nhạt, thần sắc trầm tĩnh, trong lòng hai người đó bất giác trào lên một cảm giác có chút không đúng lắm.
"Ngươi muốn làm gì? Huyết Bách Hợp trong tay của ta đây, sao hả? Ngươi muốn cướp lại ư!"
Hắc y đại hán bên trái thấy Lâm Nhất vẫn hết sức bình tĩnh, tựa như chưa chịu từ bỏ ý định, cười khẩy nói: "Đừng tưởng rằng ngươi là đệ tử tông môn là ghê gớm lắm. Ở nơi đồng không mông quạnh này, lão tử giết người cũng chẳng có ai biết đâu!"
Tụ Kiếm Thành Phong!
Đối phương còn chưa nói hết câu, lòng bàn tay trái của Lâm Nhất liền hút lấy chuôi kiếm, mạnh mẽ nhấc lên, thân thể cũng đồng thởi nhảy dựng lên.
Kiếm ra khỏi vỏ, Táng Hoa kiếm giống như nước mắt mùa thu bắn nhanh ra, trường kiếm điên cuồng xoay tròn dưới lòng bàn tay, Lưu Phong kiếm pháp vận sức chờ phát động vào đúng lúc này uy thế đã đạt đến đỉnh phong.
Lòng bàn tay nắm chặt chuôi kiếm, một kiếm đã đạt đến uy thế đỉnh phong chém về phía người vừa nói.
Xưu!
Hoàn toàn không có thời gian phản ứng, hắc y đại hán bên trái bị một kiếm của Lâm Nhất đâm trúng vào tim.
Thình thịch!
Máu tươi thấm đẫm trước ngực, hắn ta trút hơi thở cuối cùng ngay tại chỗ, thi thể bị lực đạo khổng lồ đánh bay trăm mét.
Lâm Nhất đã tấn thăng lên võ đạo tầng năm, uy lực của Tụ Kiếm Thành Phong cũng tăng lên hai lần. Trong khoảng cách gần như thế, bị hắn tấn công trước thì người có võ đạo tầng sáu cũng rất khó có con đường sống.
Tất cả xảy ra như trong tích tắc, nhanh đến mức khiến người ta hoàn toàn không kịp phản ứng lại.
Người bên phải sợ đến mức trợn mắt há mồm, thất kinh kêu lên một tiếng, không chút do dự quay đầu điên cuồng bỏ chạy.
Bỏ chạy lại đúng là cứu hắn một mạng.
Nếu như ngây ra tại chỗ thêm hai ba giây nữa thì người chết tiếp theo sẽ chính là hắn ta.
"Đáng tiếc".
Lâm Nhất thầm nghĩ, người có võ đạo tầng sáu đứng trước mặt hắn lại một mực bỏ chạy. Nghĩ đến truy đuổi đúng là quá lãng phí thời gian, nếu như có một môn thân pháp thì tốt rồi.
Chạy thì cho chạy, đạt được mục đích là được.
Bước lên một bước, Lâm Nhất thành công tìm lại được hộp gấm đựng Huyết Bách Hợp trên ngực áo của hắc y đại hán.
Vật phẩm yêu thú Huyết Diễm Xà cũng ở trên người gã ta, toàn bộ lục soát ra.
"Kỳ lạ, không có tia máu đó ư?"
Những vật phẩm quý giá trên người Huyết Diễm Xà như gan rắn, nanh độc đều có cả, duy nhất là không tìm thấy tia máu trên lưng rắn đâu.
Có lẽ trên người kẻ còn lại rồi, thôi không sao.
Lâm Nhất cũng không nghĩ nhiều, mười đóa Bách Huyết Hợp thu thập thành công, đã hoàn thành một trong ba nhiệm vụ linh thạch rồi.
Muốn hoàn thành nhiệm vụ linh thạch tiếp theo thì phải giết chết được tên đạo tặc Cuồng Diệm.
Thu kiếm vào vỏ, ống tay áo khẽ bay, thân ảnh Lâm Nhất biến mất khỏi Bách Hoa cốc đang dần bị màn đêm bao phủ.
Sự việc đã qua như rèn luyện bản thân, đi một bước tính một bước!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương