Độc Tôn Truyền Kỳ (Kiếm Thần Yêu Nghiệt)
Chương 3969: Đó là đầu của một con mãng xà
Bụi đất bay lên trong rừng đá, kèm theo đó là một tiếng gầm lạnh băng. Một sinh vật khổng lồ xuất hiện trong tầm mắt mọi người.
Đó là đầu của một con mãng xà, chỉ riêng cái đầu đã cao hơn rất nhiều so với khu rừng đá cao chót vót ở xung quanh.
Vút!
Cái đầu lơ lửng bay lên, cơ thể nó quấn thành từng vòng tròn trước mặt mọi người, chẳng mấy chốc đã cao tới hàng trăm mét.
Áp lực khủng khiếp đè lên người họ, máu trong cơ thể mọi người đều có xu hướng đồng lại.
Nhìn từ xa, cơ thể đối phương được bao phủ bởi những lớp vảy màu xanh lam, lấp lánh ánh sáng kim loại thãm màu như áo giáp của con người. Ánh mắt nó tràn ngập lạnh nhạt và hung dữ, miệng thốt ra tiếng người, rõ ràng có linh trí Cực cao.
Đây là loài trăn vảy xanh, trên người vẫn còn sót mùi tanh của nước biển. Nó là vua của các loài trăn vảy xanh.
Nó sinh ra đã mang dòng máu của kẻ vương giả, khiến nó không có đối thủ trong số các yêu thú cùng loại. Sở dĩ gọi là yêu thú cấp Vương đều là những tồn tại gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.
Ngoài các yêu thú cấp Vương khác loài ra thì nó không có thiên địch nào cả. Con trăn vảy xanh trước mặt này chắc chắn cũng có địa bàn dưới đáy biển.
Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trên đảo Thiên Thủy chứ nói gì đến khu rừng đá này.
Điều này rất lạ và khó hiểu.
Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng hung ác cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải nó kiêng kị sự tồn tại của Diệp Tử Lăng thì e rằng đã ra tay với họ rồi.
"Đây không phải là nơi ngươi nên đến." Diệp Tử Lăng không chút sợ hãi nhìn đối phương, rồi lạnh lùng nói.
Liễu Nguyên ở bên cạnh trầm giọng nói: "Thanh Lân Vương, trước đây Phù Vân Kiếm tông chúng ta đã từng trao đổi với ngươi. Ngươi ở vùng biển đó, Phù 'Vân Kiếm tông chưa từng vượt qua ranh giới!"
'Trong mắt con trăn vảy xanh lóe lên tia máu, lạnh lùng nói: 'Dạo này dưới đáy biển xảy ra thay đổi lớn, lãnh thổ của ta đã bị kẻ khác chiếm đóng, rừng đá này là lãnh địa mới của ta, yêu thú khác cũng theo ta đến đây. Ta chỉ muốn khu vực này, đừng ép ta quá mức, nếu không các ngươi đều phải chết, Phù Vân Kiếm tông cũng đừng hòng chiếm giữ đảo Thiên Thủy!"
"Mạnh miệng ghê? Nếu như ngươi chỉ tạm thời ở đây thì ta còn có thể trò chuyện với ngươi, nhưng xem ra khỏi bàn rồi!"
Trong mắt Diệp Tử Lăng lóe lên vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ngươi là yêu thú cấp Vương thì ta sẽ sợ ngươi. Dù sao nơi này là đất liền, chứ không phải biển!"
Lâm Nhất thầm hiểu ra, dù con trăn vảy xanh này có mạnh đến đâu, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải chiến đấu trong nước.
Cho dù là yêu thú cấp vương, cũng chưa chắc có thể phát huy hết sức mạnh, Diệp Tử Lăng thật sự không dễ chọc như vậy.
"Trong rừng đá này nhất định có điều kỳ quái. Có lẽ yêu thú khác không biết bí mật, nhưng chắc chắn nó biết."
Diệp Tử Lăng đã lén truyền cho mọi người, ám chỉ rằng khó tránh khỏi phải đánh một trận.
Lâm Nhất thầm cảm động, nghĩ đến ngay cả Diệp Tử Lăng cũng không tin lời khỉ gió của đối phương. Một yêu thú từ đáy biển lại muốn lên đất liền chiếm núi làm vua.
Trùng hợp thế nàp lại đi chiếm cứ đảo Thiên Thủy nơi Phù Vân Kiếm tông đã chọn.
Trong đó không có ẩn tình gì mới lạ!
Mấy đệ tử thân truyền lén lút truyền âm, nhanh chóng quyết định, không thể nào đáp ứng yêu cầu của con trăn vảy xanh này.
Họ chẳng những không đồng ý mà còn phải giữ nó lại và hỏi ra bí mật của rừng đá.
Cảm nhận của yêu thú về trời đất thường nhạy bén hơn con người, nên đối phương chắc chắn biết được một vài manh mối.
"Lâm Nhất, đệ ở lại chăm sóc Vũ Nhược." Diệp Tử Lăng hờ hững nói, rồi lập tức phóng ra kiếm ý Thông Thiên, trong nháy mắt đã phá vỡ uy áp vương giả của đối phương.
Bùm!
Đó là đầu của một con mãng xà, chỉ riêng cái đầu đã cao hơn rất nhiều so với khu rừng đá cao chót vót ở xung quanh.
Vút!
Cái đầu lơ lửng bay lên, cơ thể nó quấn thành từng vòng tròn trước mặt mọi người, chẳng mấy chốc đã cao tới hàng trăm mét.
Áp lực khủng khiếp đè lên người họ, máu trong cơ thể mọi người đều có xu hướng đồng lại.
Nhìn từ xa, cơ thể đối phương được bao phủ bởi những lớp vảy màu xanh lam, lấp lánh ánh sáng kim loại thãm màu như áo giáp của con người. Ánh mắt nó tràn ngập lạnh nhạt và hung dữ, miệng thốt ra tiếng người, rõ ràng có linh trí Cực cao.
Đây là loài trăn vảy xanh, trên người vẫn còn sót mùi tanh của nước biển. Nó là vua của các loài trăn vảy xanh.
Nó sinh ra đã mang dòng máu của kẻ vương giả, khiến nó không có đối thủ trong số các yêu thú cùng loại. Sở dĩ gọi là yêu thú cấp Vương đều là những tồn tại gần như vô địch trong cùng một cảnh giới.
Ngoài các yêu thú cấp Vương khác loài ra thì nó không có thiên địch nào cả. Con trăn vảy xanh trước mặt này chắc chắn cũng có địa bàn dưới đáy biển.
Đáng lẽ nó không nên xuất hiện trên đảo Thiên Thủy chứ nói gì đến khu rừng đá này.
Điều này rất lạ và khó hiểu.
Đôi mắt của nó tỏa ra ánh sáng hung ác cực kỳ đáng sợ. Nếu không phải nó kiêng kị sự tồn tại của Diệp Tử Lăng thì e rằng đã ra tay với họ rồi.
"Đây không phải là nơi ngươi nên đến." Diệp Tử Lăng không chút sợ hãi nhìn đối phương, rồi lạnh lùng nói.
Liễu Nguyên ở bên cạnh trầm giọng nói: "Thanh Lân Vương, trước đây Phù Vân Kiếm tông chúng ta đã từng trao đổi với ngươi. Ngươi ở vùng biển đó, Phù 'Vân Kiếm tông chưa từng vượt qua ranh giới!"
'Trong mắt con trăn vảy xanh lóe lên tia máu, lạnh lùng nói: 'Dạo này dưới đáy biển xảy ra thay đổi lớn, lãnh thổ của ta đã bị kẻ khác chiếm đóng, rừng đá này là lãnh địa mới của ta, yêu thú khác cũng theo ta đến đây. Ta chỉ muốn khu vực này, đừng ép ta quá mức, nếu không các ngươi đều phải chết, Phù Vân Kiếm tông cũng đừng hòng chiếm giữ đảo Thiên Thủy!"
"Mạnh miệng ghê? Nếu như ngươi chỉ tạm thời ở đây thì ta còn có thể trò chuyện với ngươi, nhưng xem ra khỏi bàn rồi!"
Trong mắt Diệp Tử Lăng lóe lên vẻ sắc bén, lạnh lùng nói: "Đừng cho rằng ngươi là yêu thú cấp Vương thì ta sẽ sợ ngươi. Dù sao nơi này là đất liền, chứ không phải biển!"
Lâm Nhất thầm hiểu ra, dù con trăn vảy xanh này có mạnh đến đâu, nhưng rốt cuộc đây cũng không phải chiến đấu trong nước.
Cho dù là yêu thú cấp vương, cũng chưa chắc có thể phát huy hết sức mạnh, Diệp Tử Lăng thật sự không dễ chọc như vậy.
"Trong rừng đá này nhất định có điều kỳ quái. Có lẽ yêu thú khác không biết bí mật, nhưng chắc chắn nó biết."
Diệp Tử Lăng đã lén truyền cho mọi người, ám chỉ rằng khó tránh khỏi phải đánh một trận.
Lâm Nhất thầm cảm động, nghĩ đến ngay cả Diệp Tử Lăng cũng không tin lời khỉ gió của đối phương. Một yêu thú từ đáy biển lại muốn lên đất liền chiếm núi làm vua.
Trùng hợp thế nàp lại đi chiếm cứ đảo Thiên Thủy nơi Phù Vân Kiếm tông đã chọn.
Trong đó không có ẩn tình gì mới lạ!
Mấy đệ tử thân truyền lén lút truyền âm, nhanh chóng quyết định, không thể nào đáp ứng yêu cầu của con trăn vảy xanh này.
Họ chẳng những không đồng ý mà còn phải giữ nó lại và hỏi ra bí mật của rừng đá.
Cảm nhận của yêu thú về trời đất thường nhạy bén hơn con người, nên đối phương chắc chắn biết được một vài manh mối.
"Lâm Nhất, đệ ở lại chăm sóc Vũ Nhược." Diệp Tử Lăng hờ hững nói, rồi lập tức phóng ra kiếm ý Thông Thiên, trong nháy mắt đã phá vỡ uy áp vương giả của đối phương.
Bùm!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương