Độc Tôn Vô Thượng
Chương 15: Hắn ta phải đi câu cứu!
Ánh mắt Ngao Thiên lóe lên, hắn ta dường như đã hiểu, lập tức điều khiển xe ngựa tiến về cổng thành.
Cổng thành chỉ có các hán tử di chuyển chậm chạp, hai bên là dân chúng muốn vào thành nhưng chỉ biết im lặng đứng chờ.
Một chiếc xe ngựa đột ngột xuất hiện trước cổng thành, không có ý định dừng lại chờ đợi, rõ ràng muốn vào thành ngay lập tức.
"Ê, hắn định làm gì thế!" Đám đông nhìn Ngao Thiên trên xe ngựa, tỏ vẻ khó hiểu.
"Hắn muốn vào thành à? Điên rồi hả, không thấy Hồng Nhai Tông đang làm việc sao..."
"Có thể là người bên ngoài, không biết Hồng Nhai Tông cũng đáng thông cảm..."
Đám đông xì xào bàn tán.
"Láo xược, ngươi là ai! Xuống xe! Không thấy Hồng Nhai Tông đang trưng dụng sao!"
Mấy đệ tử Hồng Nhai Tông thấy xe ngựa cũng sững sờ, kẻ nào không có mắt thế này? Tên đánh đập hán tử lúc nãy tiến đến trước xe ngựa quát.
Đám hán tử khuân bao liếc nhìn cảnh này, vội dừng lại nghỉ ngơi. Thật sự quá nặng rồi...
"Các ngươi lo việc của các ngươi, ta lo việc của ta, không can thiệp nhau. Lời đã nói đến đây, tốt nhất các ngươi nên biết điều chút..."
Ngao Thiên ngồi trên xe không hề xuống, nhìn đệ tử Hồng Nhai Tông nói với vẻ sâu xa.
Chỉ có đôi mắt lóe lên sát ý.
"Mau gây khó dễ đi, mau gây khó dễ đi..." Ngao Thiên thầm lẩm bẩm.
"Xì... Gan lì ghê, không biết từ đâu tới mà dám chống đối Hồng Nhai Tông." Trong đám đông có người hít một hơi lạnh nói.
"Chắc là thiếu niên liều lĩnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Cũng có người nói thế, tuy vậy ánh mắt vẫn tỏ ra hứng thú.
Đệ tử Hồng Nhai Tông nếu biết suy nghĩ của Ngao Thiên lúc này, chắc sẽ tức ói máu! Đây là thứ người gì chứ!
Quả nhiên! Nghe vậy, ánh mắt của tên đệ tử Hồng Nhai Tông đầy hung ác, không nói thêm lời vô nghĩa, liếc nhìn ba đồng môn, gật đầu ra hiệu...
Ba tên kia đột nhiên lao về phía Ngao Thiên, chặn hết đường lui của xe ngựa!
"Ta sẽ giết ngươi! Làm gương cho những kẻ khác! Bọn mèo mọi ranh con nào cũng dám khiêu khích uy nghiêm của Hồng Nhai Tông trên địa bàn của bọn ta sao!" Thấy mọi đường lui đã bị chặn, tên đệ tử Hồng Nhai Tông gầm lên.
Dưới chân ba tên vây chặn hiện lên võ hoàn màu cam bình thường, tên đối mặt với Ngao Thiên thì màu võ hoàn cam gần như đậm nhất!
Ba Võ Sư trung kỳ, một Võ Sư đỉnh phong!
Trân Chân là đệ tử thân truyền của Hồng Nhai Tông, hiện là Võ Sư đỉnh phong, thực lực cách Võ Linh một bước.
Nhờ được tông môn coi trọng, nên nhiệm vụ khai thác, vận chuyển đá không gian được giao cho hắn ta. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Tất cả đều rất thuận lợi, cho đến hôm nay! Ngày cuối cùng lại xuất hiện kẻ mất dạy, làm sao hắn ta không tức cho được! Cho nên vừa ra tay đã là sát chiêu!
Sắp tới gần Ngao Thiên...
"Chiến kỹ Hoàng giai đỉnh phong! Hồng Nhai Toái Tâm Quyền!" Trần Chân gầm lên.
Chỉ thấy võ hoàn màu da cam bao bọc năm đấm phải của hắn ta! Rung động dữ dội!
Ngoài việc phân biệt thực lực, võ hoàn còn có một chức năng lớn nhất, cũng có thể nói là ý nghĩa tồn tại của nó: Đó là tất cả chiến kỹ đều phải thông qua võ hoàn mới phóng xuất ra ngoài!
Từ phía đám đông, họ thấy một đệ tử Hồng Nhai Tông cúi người, mặt hung tợn dùng năm đấm lóe ánh màu cam mạnh mẽ đấm tới Ngao Thiên!
Tưởng tượng bóng dáng người kia sẽ bị đấm bay ra ngoài...
Xôn xao! Đám đông kiếp sợ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
"Ngươi, ngươi, làm sao có thể!" Sắc mặt Trân Chân thay đổi lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc theo trán.
Trần Chân nhìn chằm chằm ngón trỏ của thanh niên trước mặt nhẹ nhàng chống lại nắm đấm mạnh mẽ của hắn ta, khiến hắn ta không thể tiến tới được.
Đám đông trợn mắt há mồm, không dám bàn tán thêm.
Ba đệ tử Hồng Nhai Tông khác cũng thay đổi sắc mặt lớn, bọn họ biết rõ sức mạnh của Trần Chân sư huynh.
Một đệ tử sắc mặt tái nhợt gật đầu ra hiệu với hai đệ tử còn lại, lập tức vội vàng chạy vào thành hướng về phía Hồng Nhai Tông!
Hắn ta phải đi câu cứu!
... Ñgao Thiên lãnh đạm nhìn theo đệ tử Hồng Nhai Tông đã đi xa, không có ý định ngăn cản.
"Xin lỗi nhé, e rằng ngươi sẽ không cầm cự được đến khi trưởng bối môn phái ngươi đến cứu ngươi đâu." Ngao Thiên xoay đầu nhìn Trần Chân đẫm mồ hôi, lạnh lùng nói.
Còn một câu hắn ta giữ trong lòng không nói ra.
Cho dù bậc trưởng bối của ngươi tới, ngươi cũng vẫn phải chết! Bậc trưởng bối của ngươi dám cản, thì họ cũng chếtI!
Ngao Thiên lúc này có khí thế hết sức uy nghiêm!
Lục Nam Chước vẫn nhắm mắt yên lặng chờ đợi trong xe ngựa.
Đôi khi, có một tên thuộc hạ thực sự có thể giúp hắn thanh tịnh rất nhiều...
Cổng thành chỉ có các hán tử di chuyển chậm chạp, hai bên là dân chúng muốn vào thành nhưng chỉ biết im lặng đứng chờ.
Một chiếc xe ngựa đột ngột xuất hiện trước cổng thành, không có ý định dừng lại chờ đợi, rõ ràng muốn vào thành ngay lập tức.
"Ê, hắn định làm gì thế!" Đám đông nhìn Ngao Thiên trên xe ngựa, tỏ vẻ khó hiểu.
"Hắn muốn vào thành à? Điên rồi hả, không thấy Hồng Nhai Tông đang làm việc sao..."
"Có thể là người bên ngoài, không biết Hồng Nhai Tông cũng đáng thông cảm..."
Đám đông xì xào bàn tán.
"Láo xược, ngươi là ai! Xuống xe! Không thấy Hồng Nhai Tông đang trưng dụng sao!"
Mấy đệ tử Hồng Nhai Tông thấy xe ngựa cũng sững sờ, kẻ nào không có mắt thế này? Tên đánh đập hán tử lúc nãy tiến đến trước xe ngựa quát.
Đám hán tử khuân bao liếc nhìn cảnh này, vội dừng lại nghỉ ngơi. Thật sự quá nặng rồi...
"Các ngươi lo việc của các ngươi, ta lo việc của ta, không can thiệp nhau. Lời đã nói đến đây, tốt nhất các ngươi nên biết điều chút..."
Ngao Thiên ngồi trên xe không hề xuống, nhìn đệ tử Hồng Nhai Tông nói với vẻ sâu xa.
Chỉ có đôi mắt lóe lên sát ý.
"Mau gây khó dễ đi, mau gây khó dễ đi..." Ngao Thiên thầm lẩm bẩm.
"Xì... Gan lì ghê, không biết từ đâu tới mà dám chống đối Hồng Nhai Tông." Trong đám đông có người hít một hơi lạnh nói.
"Chắc là thiếu niên liều lĩnh, chưa thấy quan tài chưa đổ lệ." Cũng có người nói thế, tuy vậy ánh mắt vẫn tỏ ra hứng thú.
Đệ tử Hồng Nhai Tông nếu biết suy nghĩ của Ngao Thiên lúc này, chắc sẽ tức ói máu! Đây là thứ người gì chứ!
Quả nhiên! Nghe vậy, ánh mắt của tên đệ tử Hồng Nhai Tông đầy hung ác, không nói thêm lời vô nghĩa, liếc nhìn ba đồng môn, gật đầu ra hiệu...
Ba tên kia đột nhiên lao về phía Ngao Thiên, chặn hết đường lui của xe ngựa!
"Ta sẽ giết ngươi! Làm gương cho những kẻ khác! Bọn mèo mọi ranh con nào cũng dám khiêu khích uy nghiêm của Hồng Nhai Tông trên địa bàn của bọn ta sao!" Thấy mọi đường lui đã bị chặn, tên đệ tử Hồng Nhai Tông gầm lên.
Dưới chân ba tên vây chặn hiện lên võ hoàn màu cam bình thường, tên đối mặt với Ngao Thiên thì màu võ hoàn cam gần như đậm nhất!
Ba Võ Sư trung kỳ, một Võ Sư đỉnh phong!
Trân Chân là đệ tử thân truyền của Hồng Nhai Tông, hiện là Võ Sư đỉnh phong, thực lực cách Võ Linh một bước.
Nhờ được tông môn coi trọng, nên nhiệm vụ khai thác, vận chuyển đá không gian được giao cho hắn ta. Hoàn thành nhiệm vụ sẽ được thưởng hậu hĩnh.
Tất cả đều rất thuận lợi, cho đến hôm nay! Ngày cuối cùng lại xuất hiện kẻ mất dạy, làm sao hắn ta không tức cho được! Cho nên vừa ra tay đã là sát chiêu!
Sắp tới gần Ngao Thiên...
"Chiến kỹ Hoàng giai đỉnh phong! Hồng Nhai Toái Tâm Quyền!" Trần Chân gầm lên.
Chỉ thấy võ hoàn màu da cam bao bọc năm đấm phải của hắn ta! Rung động dữ dội!
Ngoài việc phân biệt thực lực, võ hoàn còn có một chức năng lớn nhất, cũng có thể nói là ý nghĩa tồn tại của nó: Đó là tất cả chiến kỹ đều phải thông qua võ hoàn mới phóng xuất ra ngoài!
Từ phía đám đông, họ thấy một đệ tử Hồng Nhai Tông cúi người, mặt hung tợn dùng năm đấm lóe ánh màu cam mạnh mẽ đấm tới Ngao Thiên!
Tưởng tượng bóng dáng người kia sẽ bị đấm bay ra ngoài...
Xôn xao! Đám đông kiếp sợ, không dám tin vào cảnh tượng trước mắt.
"Ngươi, ngươi, làm sao có thể!" Sắc mặt Trân Chân thay đổi lớn, mồ hôi lạnh bắt đầu chảy dọc theo trán.
Trần Chân nhìn chằm chằm ngón trỏ của thanh niên trước mặt nhẹ nhàng chống lại nắm đấm mạnh mẽ của hắn ta, khiến hắn ta không thể tiến tới được.
Đám đông trợn mắt há mồm, không dám bàn tán thêm.
Ba đệ tử Hồng Nhai Tông khác cũng thay đổi sắc mặt lớn, bọn họ biết rõ sức mạnh của Trần Chân sư huynh.
Một đệ tử sắc mặt tái nhợt gật đầu ra hiệu với hai đệ tử còn lại, lập tức vội vàng chạy vào thành hướng về phía Hồng Nhai Tông!
Hắn ta phải đi câu cứu!
... Ñgao Thiên lãnh đạm nhìn theo đệ tử Hồng Nhai Tông đã đi xa, không có ý định ngăn cản.
"Xin lỗi nhé, e rằng ngươi sẽ không cầm cự được đến khi trưởng bối môn phái ngươi đến cứu ngươi đâu." Ngao Thiên xoay đầu nhìn Trần Chân đẫm mồ hôi, lạnh lùng nói.
Còn một câu hắn ta giữ trong lòng không nói ra.
Cho dù bậc trưởng bối của ngươi tới, ngươi cũng vẫn phải chết! Bậc trưởng bối của ngươi dám cản, thì họ cũng chếtI!
Ngao Thiên lúc này có khí thế hết sức uy nghiêm!
Lục Nam Chước vẫn nhắm mắt yên lặng chờ đợi trong xe ngựa.
Đôi khi, có một tên thuộc hạ thực sự có thể giúp hắn thanh tịnh rất nhiều...
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương