Độc Trị Tổng Tài: Ác Nữ Nhân Bản
Chương 24: Mẹ Chồng Nàng Dâu
DINH THỰ SỬ THANH.Lúc này cả hai người cùng về đến nhà tâm trạng tốt lên một chút thì đột nhiên khựng lại. Cung Ngọc Từ Yên cũng ở đó, bà ta nhìn ra ngoài sân thấy Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật ngày càng thân mật làm bà ta có phần bất an."Thiên Duật..con nói chuyện với mẹ một chút" - Bắc phu nhân chậm rãi uống trà, thần sắc nghiêm nghị."Được rồi, cô về phòng nghĩ ngơi trước đi" - Hắn gật đầu rồi quay sang Vệ Điềm giọng nói nhẹ nhàng vài phần quan tâm nhắc nhở."Ít ra tôi nên chào mẹ chồng mình một tiếng" - Cô lại bước đến một bước thì Bắc phu nhân không mấy hài lòng thẳng tay hất nước trà xuống đất suýt nữa thì văng hết nước trà vào người cô."Mẹ à.." - Bắc Thiên Duật tính khí nóng nảy định đến gần kéo Vệ Điềm về sau nhưng cô nàng ngăn lại nét cười nhẹ nhàng vẫn không đổi."Con biết mẹ không thích đứa con dâu này...mẹ thấy rồi đó dù mẹ đối xử thế nào đi nữa thì thân phận dâu con trong Bắc Thị vẫn không thể thay đổi.." - Cô còn thậm chí không hề sợ hãi mà lời nói ẩn ý người nghe còn thấy khó chịu giống như đang bị khiêu khích."Vệ Điềm cô đừng vọng tưởng cao như vậy..tôi cũng chẳng phải đồ ngu ngốc không nhìn ra hôn nhân dối trá này của hai cô cậu..Thiên Duật nó tôi không thể hiểu nỗi góp cuộc cô uy hiếp con trai tôi thế nào mà khiến nó đồng ý cưới một người mưu mô xảo huyệt như cô vào nhà nữa"- Cung Ngọc Từ Yên tức đến run tay ngồi cũng không vững nữa, giọng bà đầy ấp sự giận dữ chán ghét đến nỗi người làm gần đó đều nỗi gai óc lên hết."Con vốn không thích đấu đá với người trong nhà chỉ là thưa mẹ con muốn mẹ đừng xen vào lợi ích và kế hoạch xây dựng kinh tế phát triển của con đối với cả tập đoàn Bắc Thị này" -Vệ Điềm đứng yên mạnh mẽ đối diện với Bắc phu nhân với giọng điệu đơn điệu nghiêm túc không lớn cũng không nhỏ."Cô.." - Cung Ngọc Từ Yên bị Vệ Điềm làm cho tức đến tái mặt mà bỏ đi một nước ra xe lập tức rời đi.Nếu không thể hoà bình mà giải quyết thì cô phải lấy cả nền kinh tế của Bắc Thị ra để nói. Hiện nay cả hai tập đoàn lớn xác nhập thành một ngay cả cổ phiếu đi lên một cách kinh ngạc doanh thu tăng đến chóng mặt ngay cả chủ tịch Bắc Hinh cũng đánh giá cao về khả năng của Vệ Điềm.Bắc Thiên Duật đứng ở vị trí giữa hai bên mẹ ruột và người vợ trên giấy tờ thật sự cũng chẳng biết nói thế nào. Hắn không phũ nhận sự thông minh của cô chỉ là những cách thức làm việc của cô có đôi khi quá ác tâm tàn nhẫn, chuyện gì cũng rất dứt khoác không hề suy nghĩ...Buổi tối, Vệ Điềm và Bắc Thiên Duật dùng cơm và có cả Ân Giả Dương cũng đến ăn trực vì hắn cũng đang cực kì đói bụng vì cả ngày phải chạy tìm tài liệu điều tra cho Bắc Thiên Duật."Cậu bị chết đói sao ?" - Bắc Thiên Duật ánh mắt có phần khinh miệt lạnh lùng nhìn cậu ta."Đồ vô nhân tính..cậu còn hỏi tôi, cả ngày đi quay tối lại còn phải chạy đi giúp cậu điều tra vụ án rắc rối kia đến cả cơm còn chưa bỏ vào bụng" - Ân Giả Dương oán trách nhìn hắn mà tay vẫn liên tục gắp thức ăn."Vụ án..hai người tham gia vụ án gì vậy ?" - Nét mặt bình thản không mấy quan tâm của Vệ Điềm nhưng vẫn không qua mắt được Bắc Thiên Duật."Thì đó là.." - Ân Giả Dương còn chưa nói hết thì bị đá một cái vào bàn chân suýt nữa thì phun cả cơm ra ngoài."Không có gì..chuyện thu mua vài mảnh đất tôi nhờ cậu ta đi xem giá thôi" - Bắc Thiên Duật giọng điệu lạnh lùng chậm rãi dùng cơm rồi trả lời."Phải..phải đó, chỉ là chuyện công ty" -Ân Giả Dương cười gượng gạo nhìn qua cũng đủ biết chắc chắn hai người họ có gì đó muốn giấu Vệ Điềm."Ừm..ngày mai tôi phải đến Anh tham gia dự án mới của công ty chắc sẽ lâu lắm mới về" - Vệ Điềm chậm rãi nói nhưng đổi lại chỉ thấy cái gật đầu hờ hững của người đàn ông kia."Cậu không nên im lặng vậy nhỉ" - Ân Giả Dương vội bỏ bát cơm ghé sát tai của Bắc Thiên Duật thì thầm.Bắc Thiên Duật liếc cậu ta một cái rồi nhìn qua cô cả mắt cũng muốn sụp xuống luôn rồi lại còn mệt mõi nhiều chuyện như vậy. Hắn đẩy nhẹ bát canh tổ yến đặc biệt chuẩn bị đến trước mặt cô."Tôi không thích nhìn cái xác chết di động đâu..cô đã xanh xao như thế người ta nhìn vào nói Bắc Gia đối xử tệ bạc thì ảnh hưởng đến tôi" - Hắn đúng là chết cũng phải giữ liêm sỉ đến mức Ân Giả Dương chỉ biết cười một cách khinh bỉ lộ rõ nhìn hắn."Được rồi" - Vệ Điềm cầm lấy bát canh uống một hơi
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương