Đế Vương Sủng Ái
Chương 29
"Nơi này là cấm địa khu lao ngục!" Trầm Sát thấy nàng không cử động liền đưa tay giữ lấy cổ tay nàng, kéo nàng một cái. Lâu Thất không ngờ hắn lại có hành động đó, nhất thời không chú ý, bị hắn kéo nhào về phía mình.
Trầm Sát nghĩ nàng ta không biết đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và bực bội, hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của nàng sau đó bay khỏi đây.
Đúng trong lúc này, khóe mắt Lâu Thất liếc nhìn thấy một loại thực vật mọc ở góc đình, nàng thầm giật mình nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trầm Sát đã ôm nàng rời khỏi nơi này. Vì người đang bay trên không, nhìn từ trên cao xuống, Lâu Thất mới phát hiện ra chỗ nàng ngồi ban nãy bị bảy cây hòe bao quanh. Bảy cây hòe đó cao lớn um tùm, che kín mái đình nhỏ.
Theo lý mà nói, góc này đúng là rất kín đáo, tại sao lúc trước nàng lại có thể tìm tới đây.
Trong lòng nàng có phần ngờ vực, đang cố gắng ngẫm nghĩ thì bất ngờ phía trước và phía sau có tiếng hỗn chiến vọng tới, xen kẽ trong đó là tiếng thủ vệ hô hào.
"Địch tập kích." Lâu Thất nghe ra, hướng đó chẳng phải là hướng mà khi trước nàng phá trận pháp Trà Sơn sao?
Chết tiệt, không trùng hợp vậy chứ, nàng vừa phá trận pháp liền có kẻ địch đánh lên núi từ hướng đó.
Lâu Thất nhanh chóng suy nghĩ, liền nghĩ ra những việc sắp sửa có thể xảy ra. Nàng bất giác nhíu mày, bỗng nhớ tới câu nói của lão đạo sĩ thối trong mơ.
Ông ta nói, vận mệnh của nàng không bao giờ là bình yên cả.
Chết tiệt.
"Chúng ta đi xem thử đi." Nàng nói với Trầm Sát đang ôm mình bay đi, vừa dứt lời, nàng bỗng phát hiện, nhiệt độ của cánh tay ôm eo nàng càng lúc càng thấp, trở nên lạnh cóng.
Bây giờ là mùa hạ.
Nàng còn nhớ, vừa nãy nàng cầm tay hắn vẫn còn rất bình thường.
Lâu Thất lập tức quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc: "Ngươi mau buông ta xuống."
Trầm Sát mím chặt môi không nói gì, cứ tiếp tục bế nàng bay đi, cho tới khi vào trong Tam Trùng Điện, tới thẳng tẩm thất của hắn.
Sau khi dừng lại, bước chân hắn cũng trở nên loạng choạng, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất. Lâu Thất vội vàng ôm lấy hắn, đưa hắn lên giường. Trong thời gian ngắn ngủi này, toàn thân hắn lạnh cóng, sắc mặt lại đỏ bừng bất thường, nhìn như thể trong người đang bốc lửa.
Vừa lạnh vừa nóng, vừa băng vừa hỏa, lẽ nào là...
Trầm Sát ngã xuống giường, lồng ngực nhấp nhô, hai mắt dần xuất hiện một màu đỏ.
"Chết tiệt, ngươi không phải chủ nhân Phá Vực sao, bị hại trên địa bàn của mình lẽ nào ngươi cũng không biết?" Lâu Thất nổi giận đùng đùng, quay người định đi: "Ta giúp ngươi gọi thần y."
Tay bị kéo lại, nàng cúi đầu nhìn xuống, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ý thức của Trầm Sát dần dần mất đi. Da hắn cũng càng lúc càng đỏ, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng thấp.
"Tử thủ Tam Trùng Điện, không được cho bất cứ ai vào, trừ thần y và tứ vệ." Trầm Sát khó khăn lắm mới nói xong câu này. Lâu Thất nghe xong đầu tiên là nhíu mày, sau đó sững người.
Nàng cúi người, khẽ nói: "Trầm Sát, ngươi tin tưởng ta tới vậy sao?".
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
"Ừ, tin." Hắn mơ mơ màng màng chỉ nói ra được hai chữ này sau đó buông tay nàng ra, sờ xuống dưới eo lấy ra một mảnh ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nàng.
Sắc mặt Lâu Thất lập tức có chút phức tạp.
Trầm Sát gắng gượng mở mắt nói: "Nhìn lệnh bài như nhìn thấy bổn Đế Quân."
Hắn ta lại cho nàng một lệnh bài như vậy.
Lâu Thất cũng biết bây giờ không phải thời gian nhiều lời, hậu sơn không biết bị kẻ nào xông vào, không biết khả năng của bọn chúng ra sao, nếu bây giờ chúng xông vào đây, Trầm Sát hoàn toàn không có năng lực chống cự. Nàng cúi người đắp chăn cho hắn, nhìn hắn thở dài nói: "Đúng là không biết ngươi đắc tội bao nhiêu người, lại còn đắc tội nặng với ai?"
Trúng độc, trúng cổ, bây giờ còn cả bùa chú.
Chà chà, hắn có thể sống tới bây giờ đúng là một kỳ tích.
Trầm Sát không nói lên lời nhưng có thể nghe được lời nàng nói, nghe vậy cũng chỉ đảo mắt nhìn nàng, đôi mắt hơi đỏ vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như thường.
Nàng bĩu môi, thực sự không biết tại sao hắn vẫn có thể trấn tĩnh tới vậy, lại còn thực sự tin tưởng nàng.
Không phải nàng không biết Trầm Sát vẫn thăm dò nàng, trong mắt hắn, nàng chắc chắn không phải một kẻ vô dụng, nhưng hắn cũng không nên hoàn toàn tin tưởng nàng thế này. Nhỡ kẻ địch quá hung tàn, có lẽ nàng sẽ mặc kệ hắn mà bỏ chạy.
Bước ra khỏi cửa, hai thị vệ ngoài điện nhìn thấy ngọc bội trên tay nàng đều biến sắc mặt, lập tức quỳ một gối xuống.
"Lâu cô nương có gì sai bảo?"
"Ám vệ của Đế Quân đâu?" Lâu Thất hỏi. Nàng không tin hắn chỉ có tứ vệ, tứ vệ xuất hiện bên ngoài, danh tiếng không nhỏ, ai cũng biết rõ, hắn bị hãm hại độc sát nhiều lần tới vậy, bên cạnh sao lại không có ám vệ được, cho dù là nàng, nếu như ở vào địa vị và hoàn cảnh nguy hiểm thế này cũng sẽ cần có ám vệ.
Nghĩ tới ám vệ nàng lại nhớ tới Minh Liệt, tâm trạng lập tức không vui.
Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, Lâu Thất lắc lắc miếng ngọc bội trên tay.
Hai người này chắc là hai ám vệ, đừng tưởng nàng ngốc. Người chưa gặp bao giờ, chỉ khi Trầm Sát ôm nàng về, hai người này mới không biết chui ra từ góc nào, trấn thủ ngoài tẩm cung.
Xem ra, tình trạng đột ngột phát sinh thế này, họ đã gặp nhiều lần rồi.
"Thuộc hạ Thiên Nhất, đội trưởng đội ám vệ của Đế Quân, xin Lâu cô nương cứ sai bảo."
"Thuộc hạ Địa Nhị, xin Lâu cô nương sai bảo."
Quả nhiên là ám vệ, vừa xuất hiện đã đứng hạng một hạng hai, xem ra họ cũng ý thức được nguy hiểm, ám vệ của Trầm Sát cũng không tệ.
"Đội ám vệ tổng cộng có bao nhiêu người? Bây giờ ở đây cả chứ?" Nàng không cảm thấy có sự tồn tại của người khác, có lẽ là không ở đây, nhưng cũng có thể công phu ẩn náu của họ rất tốt.
"Bẩm Lâu cô nương, đội ám vệ tổng cộng có hai tư người, hiện tại đều ở Nhị Trùng Điện, bình thường Đế Quân không thích chúng thuộc hạ đi theo, chỉ trong tình huống đặc biệt hoặc nguy hiểm mọi người mới tới." Thiên Nhất bình tĩnh trả lời.
"Gọi mọi người tới hết, ta giao tẩm cung của Đế Quân cho các ngươi, bất luận xảy ra việc gì, bất luận là ai tới, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chỉ là bảo vệ tẩm cung, kẻ nào xông vào kẻ đó phải chết, hiểu chứ?"
Sau đó lại nói với Địa Nhị: "Bây giờ ngươi lập tức đi mời thần y tới đây, không được cho ai nhìn thấy, hiểu chứ?"
"Thuộc hạ hiểu!"
"Thuộc hạ hiểu!"
Thiên Nhất đứng dậy phát tín hiệu lên không, Địa Nhị thì bay đi tìm thần y.
Hai hai ám vệ khác có mặt đầy đủ trong vòng hai phút, điều này khiến Lâu Thất rất khen ngợi tố chất của đội ám vệ. Dưới sự chỉ huy của Thiên Nhất, hơn hai mươi người lặng lẽ tản ra, bảo vệ cả tẩm cung của Trầm Sát, sau đó lại ẩn náu kín đáo.
Địa Nhị cũng nhanh chóng đưa thần y tới, thần y sắc mặt lo lắng, ôm chặt hộp thuốc của ông ta.
"Lâu cô nương." Thần y nhìn thấy Lâu Thất thì rất kinh ngạc, vì buổi sáng rõ ràng nghe nói sảnh nghị sự xảy ra chuyện, sau đó Tuyết vệ và Lâu cô nương đều bị Đế Quân nhốt vào thủy lao, lúc này sao nàng ta lại ở đây, nhưng ám vệ của Đế Quân đích thân dẫn ông ta tới đây, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, bây giờ không phải lúc truy cứu ngọn ngành, hơn nữa, cũng không tới lượt ông ta truy cứu, việc ông cần làm chẳng qua là chẩn đoán bệnh tình cho Đế Quân.
"Thần y, vào trong."
Lâu Thất cũng không nhiều lời, đi trước dẫn đường vào trong.
Thần y thấy nàng đi thẳng tới trước giường của Đế Quân mà không cần kiêng dè gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hơn nữa nàng vừa dừng lại liền cúi người cầm tay Đế Quân lên.
"Còn đứng đó làm gì?"
Bất ngờ nàng quay đầu lại, lạnh lùng quát một câu.
Lúc này thần y liền có cảm giác áp lực như thể Đế Quân đang nói chuyện với mình, nhìn lại, Lâu Thất vẫn là Lâu Thất. Nhưng ông không dám chần chừ nữa, lập tức bước tới chẩn đoán.
"Đế Quân trúng phải bùa chú Tây Cương, sau khi trúng bùa chú này cơ thể băng hàn nhưng bề ngoài cơ thể thì sung huyết, nhìn giống như băng hỏa đan xen, khiến người ta mất đi năng lực hành động. Bùa chú này được yểm từ nhiều năm trước, chỉ có điều không biết tại sao vẫn luôn được khống chế." Thần y vẻ mặt lo lắng.
Bây giờ phải làm sao đây, Đế Quân vốn đã trúng độc, lại bị hạ cổ, giờ lại còn bị yểm bùa chú. Ông thấy rằng gánh nặng trên vai mình càng nặng nề, nhưng nếu như khó chữa đã đành, loại bùa chú này ông cũng không biết giải.
Lâu Thất thấy sắc mặt ông ta nhăn nhó liền nói: "Ngươi có biết giải bùa không?"
"Không giấu gì Lâu cô nương, ta chỉ biết giải độc, tới cổ trên người Đế Quân cũng không biết giải, bùa chú này càng không hiểu."
Lâu Thất nghe xong ngạc nhiên: "Ta tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết." Nếu không ông ta sao lại luôn bình tĩnh tới vậy. Nàng còn tưởng rằng ông ta đang tìm kiếm đủ thuốc dẫn mà thôi, nói mãi hóa ra còn chưa tìm được người giải cổ, hơn nữa bây giờ lại còn thêm một tầng bùa chú.
Thần y rầu rĩ: "Là ta vô dụng, vì ta không giải được cổ, độc cổ trong người Đế Quân vừa hay tương khắc, nên kéo dài tới giờ vẫn chưa giải được độc."
Trong lúc trò chuyện, ngoài điện có tiếng cấp báo: "Thuộc hạ Ưng, Nguyệt cầu kiến Đế Quân."
Lâu Thất giật mình, lẽ nào kẻ tấn công rất lợi hại, tới Ưng và Nguyệt cũng không cản nổi, đang lo lắng.
Nghe nói tứ vệ Phá Vực, Tuyết là nữ nhân, công phu kém nhất, Ưng và Nguyệt ngang hàng nhau, người có công phu lợi hại nhất là Hỏa vệ đại nhân, đang có nhiệm vụ, đã ba tháng chưa trở về.
"Để họ vào." Lâu Thất nói vọng ra ngoài cửa.
Thiên Nhất và Địa Nhị lúc này mới cho họ vào. Ưng và Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, họ cũng nghe ra đó là giọng của Lâu Thất.
Ưng vừa vào đã nhìn thấy Lâu Thất vẫn còn lành lặn, trong lòng thở phào, nhưng nhìn thấy Trầm Sát nằm bất động trên giường, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
"Chủ tử." Nhìn thấy Thiên Nhất và Địa Nhị ở ngoài điện, họ đã cảm thấy sự việc không ổn, bây giờ xem ra, sự việc nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?" Lâu Thất không muốn lãng phí thời gian giải thích, liền hỏi thẳng.
"Chủ tử sao vậy?" Nguyệt bước lên trước một bước, đưa tay định kéo Lâu Thất ở mép giường ra.
Hắn vẫn còn đang quan sát Lâu Thất, tình hình này đương nhiên không thể tin tưởng nàng, chủ tử xảy ra chuyện, họ nên ở bên cạnh chủ tử bảo vệ mới đúng, nàng ta là người ngoài không rõ thân phận, có tư cách gì?
Nguyệt vệ ra tay cho dù người có công phu nhất định cũng khó tránh được nhưng không ngờ, nhìn như thể sắp sửa túm được tay nàng, hai chân nàng không hề di chuyển, chỉ xoay eo một cái, đã có thể né tránh.
Trầm Sát nghĩ nàng ta không biết đã ở đây bao nhiêu lâu rồi, trong lòng không khỏi có chút lo lắng và bực bội, hắn cũng không nghĩ nhiều, cứ thế đưa tay ôm lấy vòng eo nhỏ bé của nàng sau đó bay khỏi đây.
Đúng trong lúc này, khóe mắt Lâu Thất liếc nhìn thấy một loại thực vật mọc ở góc đình, nàng thầm giật mình nhưng chưa kịp lên tiếng thì Trầm Sát đã ôm nàng rời khỏi nơi này. Vì người đang bay trên không, nhìn từ trên cao xuống, Lâu Thất mới phát hiện ra chỗ nàng ngồi ban nãy bị bảy cây hòe bao quanh. Bảy cây hòe đó cao lớn um tùm, che kín mái đình nhỏ.
Theo lý mà nói, góc này đúng là rất kín đáo, tại sao lúc trước nàng lại có thể tìm tới đây.
Trong lòng nàng có phần ngờ vực, đang cố gắng ngẫm nghĩ thì bất ngờ phía trước và phía sau có tiếng hỗn chiến vọng tới, xen kẽ trong đó là tiếng thủ vệ hô hào.
"Địch tập kích." Lâu Thất nghe ra, hướng đó chẳng phải là hướng mà khi trước nàng phá trận pháp Trà Sơn sao?
Chết tiệt, không trùng hợp vậy chứ, nàng vừa phá trận pháp liền có kẻ địch đánh lên núi từ hướng đó.
Lâu Thất nhanh chóng suy nghĩ, liền nghĩ ra những việc sắp sửa có thể xảy ra. Nàng bất giác nhíu mày, bỗng nhớ tới câu nói của lão đạo sĩ thối trong mơ.
Ông ta nói, vận mệnh của nàng không bao giờ là bình yên cả.
Chết tiệt.
"Chúng ta đi xem thử đi." Nàng nói với Trầm Sát đang ôm mình bay đi, vừa dứt lời, nàng bỗng phát hiện, nhiệt độ của cánh tay ôm eo nàng càng lúc càng thấp, trở nên lạnh cóng.
Bây giờ là mùa hạ.
Nàng còn nhớ, vừa nãy nàng cầm tay hắn vẫn còn rất bình thường.
Lâu Thất lập tức quay đầu lại nhìn hắn, kinh ngạc: "Ngươi mau buông ta xuống."
Trầm Sát mím chặt môi không nói gì, cứ tiếp tục bế nàng bay đi, cho tới khi vào trong Tam Trùng Điện, tới thẳng tẩm thất của hắn.
Sau khi dừng lại, bước chân hắn cũng trở nên loạng choạng, cơ thể lảo đảo ngã xuống đất. Lâu Thất vội vàng ôm lấy hắn, đưa hắn lên giường. Trong thời gian ngắn ngủi này, toàn thân hắn lạnh cóng, sắc mặt lại đỏ bừng bất thường, nhìn như thể trong người đang bốc lửa.
Vừa lạnh vừa nóng, vừa băng vừa hỏa, lẽ nào là...
Trầm Sát ngã xuống giường, lồng ngực nhấp nhô, hai mắt dần xuất hiện một màu đỏ.
"Chết tiệt, ngươi không phải chủ nhân Phá Vực sao, bị hại trên địa bàn của mình lẽ nào ngươi cũng không biết?" Lâu Thất nổi giận đùng đùng, quay người định đi: "Ta giúp ngươi gọi thần y."
Tay bị kéo lại, nàng cúi đầu nhìn xuống, trong khoảng thời gian ngắn ngủi, ý thức của Trầm Sát dần dần mất đi. Da hắn cũng càng lúc càng đỏ, nhiệt độ cơ thể càng lúc càng thấp.
"Tử thủ Tam Trùng Điện, không được cho bất cứ ai vào, trừ thần y và tứ vệ." Trầm Sát khó khăn lắm mới nói xong câu này. Lâu Thất nghe xong đầu tiên là nhíu mày, sau đó sững người.
Nàng cúi người, khẽ nói: "Trầm Sát, ngươi tin tưởng ta tới vậy sao?".
||||| Truyện đề cử: Nhan Tiểu Thư, Em Mãi Là Người Tình |||||
"Ừ, tin." Hắn mơ mơ màng màng chỉ nói ra được hai chữ này sau đó buông tay nàng ra, sờ xuống dưới eo lấy ra một mảnh ngọc bội đặt vào lòng bàn tay nàng.
Sắc mặt Lâu Thất lập tức có chút phức tạp.
Trầm Sát gắng gượng mở mắt nói: "Nhìn lệnh bài như nhìn thấy bổn Đế Quân."
Hắn ta lại cho nàng một lệnh bài như vậy.
Lâu Thất cũng biết bây giờ không phải thời gian nhiều lời, hậu sơn không biết bị kẻ nào xông vào, không biết khả năng của bọn chúng ra sao, nếu bây giờ chúng xông vào đây, Trầm Sát hoàn toàn không có năng lực chống cự. Nàng cúi người đắp chăn cho hắn, nhìn hắn thở dài nói: "Đúng là không biết ngươi đắc tội bao nhiêu người, lại còn đắc tội nặng với ai?"
Trúng độc, trúng cổ, bây giờ còn cả bùa chú.
Chà chà, hắn có thể sống tới bây giờ đúng là một kỳ tích.
Trầm Sát không nói lên lời nhưng có thể nghe được lời nàng nói, nghe vậy cũng chỉ đảo mắt nhìn nàng, đôi mắt hơi đỏ vẫn lạnh lùng, bình tĩnh như thường.
Nàng bĩu môi, thực sự không biết tại sao hắn vẫn có thể trấn tĩnh tới vậy, lại còn thực sự tin tưởng nàng.
Không phải nàng không biết Trầm Sát vẫn thăm dò nàng, trong mắt hắn, nàng chắc chắn không phải một kẻ vô dụng, nhưng hắn cũng không nên hoàn toàn tin tưởng nàng thế này. Nhỡ kẻ địch quá hung tàn, có lẽ nàng sẽ mặc kệ hắn mà bỏ chạy.
Bước ra khỏi cửa, hai thị vệ ngoài điện nhìn thấy ngọc bội trên tay nàng đều biến sắc mặt, lập tức quỳ một gối xuống.
"Lâu cô nương có gì sai bảo?"
"Ám vệ của Đế Quân đâu?" Lâu Thất hỏi. Nàng không tin hắn chỉ có tứ vệ, tứ vệ xuất hiện bên ngoài, danh tiếng không nhỏ, ai cũng biết rõ, hắn bị hãm hại độc sát nhiều lần tới vậy, bên cạnh sao lại không có ám vệ được, cho dù là nàng, nếu như ở vào địa vị và hoàn cảnh nguy hiểm thế này cũng sẽ cần có ám vệ.
Nghĩ tới ám vệ nàng lại nhớ tới Minh Liệt, tâm trạng lập tức không vui.
Hai thị vệ đưa mắt nhìn nhau, Lâu Thất lắc lắc miếng ngọc bội trên tay.
Hai người này chắc là hai ám vệ, đừng tưởng nàng ngốc. Người chưa gặp bao giờ, chỉ khi Trầm Sát ôm nàng về, hai người này mới không biết chui ra từ góc nào, trấn thủ ngoài tẩm cung.
Xem ra, tình trạng đột ngột phát sinh thế này, họ đã gặp nhiều lần rồi.
"Thuộc hạ Thiên Nhất, đội trưởng đội ám vệ của Đế Quân, xin Lâu cô nương cứ sai bảo."
"Thuộc hạ Địa Nhị, xin Lâu cô nương sai bảo."
Quả nhiên là ám vệ, vừa xuất hiện đã đứng hạng một hạng hai, xem ra họ cũng ý thức được nguy hiểm, ám vệ của Trầm Sát cũng không tệ.
"Đội ám vệ tổng cộng có bao nhiêu người? Bây giờ ở đây cả chứ?" Nàng không cảm thấy có sự tồn tại của người khác, có lẽ là không ở đây, nhưng cũng có thể công phu ẩn náu của họ rất tốt.
"Bẩm Lâu cô nương, đội ám vệ tổng cộng có hai tư người, hiện tại đều ở Nhị Trùng Điện, bình thường Đế Quân không thích chúng thuộc hạ đi theo, chỉ trong tình huống đặc biệt hoặc nguy hiểm mọi người mới tới." Thiên Nhất bình tĩnh trả lời.
"Gọi mọi người tới hết, ta giao tẩm cung của Đế Quân cho các ngươi, bất luận xảy ra việc gì, bất luận là ai tới, nhiệm vụ duy nhất của các ngươi chỉ là bảo vệ tẩm cung, kẻ nào xông vào kẻ đó phải chết, hiểu chứ?"
Sau đó lại nói với Địa Nhị: "Bây giờ ngươi lập tức đi mời thần y tới đây, không được cho ai nhìn thấy, hiểu chứ?"
"Thuộc hạ hiểu!"
"Thuộc hạ hiểu!"
Thiên Nhất đứng dậy phát tín hiệu lên không, Địa Nhị thì bay đi tìm thần y.
Hai hai ám vệ khác có mặt đầy đủ trong vòng hai phút, điều này khiến Lâu Thất rất khen ngợi tố chất của đội ám vệ. Dưới sự chỉ huy của Thiên Nhất, hơn hai mươi người lặng lẽ tản ra, bảo vệ cả tẩm cung của Trầm Sát, sau đó lại ẩn náu kín đáo.
Địa Nhị cũng nhanh chóng đưa thần y tới, thần y sắc mặt lo lắng, ôm chặt hộp thuốc của ông ta.
"Lâu cô nương." Thần y nhìn thấy Lâu Thất thì rất kinh ngạc, vì buổi sáng rõ ràng nghe nói sảnh nghị sự xảy ra chuyện, sau đó Tuyết vệ và Lâu cô nương đều bị Đế Quân nhốt vào thủy lao, lúc này sao nàng ta lại ở đây, nhưng ám vệ của Đế Quân đích thân dẫn ông ta tới đây, chắc chắn đã xảy ra chuyện lớn, bây giờ không phải lúc truy cứu ngọn ngành, hơn nữa, cũng không tới lượt ông ta truy cứu, việc ông cần làm chẳng qua là chẩn đoán bệnh tình cho Đế Quân.
"Thần y, vào trong."
Lâu Thất cũng không nhiều lời, đi trước dẫn đường vào trong.
Thần y thấy nàng đi thẳng tới trước giường của Đế Quân mà không cần kiêng dè gì, trong lòng vô cùng kinh ngạc, hơn nữa nàng vừa dừng lại liền cúi người cầm tay Đế Quân lên.
"Còn đứng đó làm gì?"
Bất ngờ nàng quay đầu lại, lạnh lùng quát một câu.
Lúc này thần y liền có cảm giác áp lực như thể Đế Quân đang nói chuyện với mình, nhìn lại, Lâu Thất vẫn là Lâu Thất. Nhưng ông không dám chần chừ nữa, lập tức bước tới chẩn đoán.
"Đế Quân trúng phải bùa chú Tây Cương, sau khi trúng bùa chú này cơ thể băng hàn nhưng bề ngoài cơ thể thì sung huyết, nhìn giống như băng hỏa đan xen, khiến người ta mất đi năng lực hành động. Bùa chú này được yểm từ nhiều năm trước, chỉ có điều không biết tại sao vẫn luôn được khống chế." Thần y vẻ mặt lo lắng.
Bây giờ phải làm sao đây, Đế Quân vốn đã trúng độc, lại bị hạ cổ, giờ lại còn bị yểm bùa chú. Ông thấy rằng gánh nặng trên vai mình càng nặng nề, nhưng nếu như khó chữa đã đành, loại bùa chú này ông cũng không biết giải.
Lâu Thất thấy sắc mặt ông ta nhăn nhó liền nói: "Ngươi có biết giải bùa không?"
"Không giấu gì Lâu cô nương, ta chỉ biết giải độc, tới cổ trên người Đế Quân cũng không biết giải, bùa chú này càng không hiểu."
Lâu Thất nghe xong ngạc nhiên: "Ta tưởng rằng ngươi cái gì cũng biết." Nếu không ông ta sao lại luôn bình tĩnh tới vậy. Nàng còn tưởng rằng ông ta đang tìm kiếm đủ thuốc dẫn mà thôi, nói mãi hóa ra còn chưa tìm được người giải cổ, hơn nữa bây giờ lại còn thêm một tầng bùa chú.
Thần y rầu rĩ: "Là ta vô dụng, vì ta không giải được cổ, độc cổ trong người Đế Quân vừa hay tương khắc, nên kéo dài tới giờ vẫn chưa giải được độc."
Trong lúc trò chuyện, ngoài điện có tiếng cấp báo: "Thuộc hạ Ưng, Nguyệt cầu kiến Đế Quân."
Lâu Thất giật mình, lẽ nào kẻ tấn công rất lợi hại, tới Ưng và Nguyệt cũng không cản nổi, đang lo lắng.
Nghe nói tứ vệ Phá Vực, Tuyết là nữ nhân, công phu kém nhất, Ưng và Nguyệt ngang hàng nhau, người có công phu lợi hại nhất là Hỏa vệ đại nhân, đang có nhiệm vụ, đã ba tháng chưa trở về.
"Để họ vào." Lâu Thất nói vọng ra ngoài cửa.
Thiên Nhất và Địa Nhị lúc này mới cho họ vào. Ưng và Nguyệt đưa mắt nhìn nhau, họ cũng nghe ra đó là giọng của Lâu Thất.
Ưng vừa vào đã nhìn thấy Lâu Thất vẫn còn lành lặn, trong lòng thở phào, nhưng nhìn thấy Trầm Sát nằm bất động trên giường, trong lòng lại vô cùng lo lắng.
"Chủ tử." Nhìn thấy Thiên Nhất và Địa Nhị ở ngoài điện, họ đã cảm thấy sự việc không ổn, bây giờ xem ra, sự việc nghiêm trọng hơn họ tưởng tượng nhiều.
"Xảy ra chuyện gì?" Lâu Thất không muốn lãng phí thời gian giải thích, liền hỏi thẳng.
"Chủ tử sao vậy?" Nguyệt bước lên trước một bước, đưa tay định kéo Lâu Thất ở mép giường ra.
Hắn vẫn còn đang quan sát Lâu Thất, tình hình này đương nhiên không thể tin tưởng nàng, chủ tử xảy ra chuyện, họ nên ở bên cạnh chủ tử bảo vệ mới đúng, nàng ta là người ngoài không rõ thân phận, có tư cách gì?
Nguyệt vệ ra tay cho dù người có công phu nhất định cũng khó tránh được nhưng không ngờ, nhìn như thể sắp sửa túm được tay nàng, hai chân nàng không hề di chuyển, chỉ xoay eo một cái, đã có thể né tránh.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương