Đế Vương Sủng Ái
Chương 592
Sương độc như vậy, cho dù là Trầm Sát và Lâu Thất gặp phải cũng gánh không nổi, mặc dù không đến nỗi mất mạng, nhưng da dẻ bị tổn thương thì hậu quả cũng vẫn là bị hủy dung.
Lâu Thất vẫn tự nhận khá hài lòng với khuôn mặt của bản thân, mà tướng mạo của Trầm Sát càng khiến nàng hài lòng, mặc dù yêu hắn, nhưng nếu như mặt hắn bị hủy, nàng sẽ rất buồn phiền đó.
Trầm Sát thấy thế nhịn không được hỏi: "Tại sao ta lại cảm thấy... nàng rất lo lắng cho khuôn mặt của ta nhỉ?" Bởi bên cạnh còn những người khác, hắn không tự xưng là bổn Đế Quân.
"Ðương nhiên rồi, khuôn mặt đẹp như vậy, ai hủy ta liền lấy mạng hắn." Lâu Thất trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Những người khác nghe thấy hai người bọn họ lúc này vẫn còn lo lắng đàm luận về dung mạo, trong lòng liền bừng tỉnh, hai người nói chuyện có chút mờ ám, xem ra thật sự là loại quan hệ đó.
Lúc này, đến cả ánh mắt vợ chồng Mạc Vấn cũng nhìn họ có chút là lạ.
Một lão giả bên cạnh ngượng ngùng nói: "Hai vị...tình cảm đậm sâu, thế nhưng giờ có thể nên nghĩ cách trước hay không?"
Lâu Thất liếc mắt: "Các người không nghĩ được sao?"
Đều là người lạ có được hay không, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng trông cậy được vào bọn họ.
Đương lúc nói chuyện, sương đen dần dần bay tới, thu nhỏ vòng vây. Ở nơi này, trừ đám Lâu Thất, vẫn còn năm người khác nữa, vợ chồng Mạc Vấn, lão giả kia, và còn hai người đàn ông trung niên. Vốn dĩ bình thường là như vậy, đa số những người có nội lực đủ sâu thì đều đã có tuổi rồi, dù sao thì nội lực cũng phải tu luyện từ tháng năm tuổi trẻ, không phải ai cũng là yêu nghiệt như Trầm Sát.
Tuy nhiên, dù là yêu nghiệt, sau khi giải được cổ độc, việc hắn vẫn luôn thể hiện nội lực thâm hậu cũng thường khiến Lâu Thất cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ huyết mạch của vương triều Trầm thị lại mạnh mẽ đến vậy? Khả nãng này chắc không lớn, bằng không, sao Trầm Hương lại không có huyết mạch mạnh đến thế cơ chứ?
Lâu Thất nhớ tới Trầm Hương, trong lòng có chút lo lắng. Nàng để Hiên Viên Ý đem Trầm Hương đến vương triều Trầm thị gặp ông nội của Trầm Sát trước, ôm mục đích như vậy, hi vọng Trầm thị Thái thượng hoàng có đủ bản lĩnh khống chế bệnh tình của Trầm Hương, đợi đến lúc nàng đem được lão đạo sĩ thối cùng tới đó thay nàng cứu chữa,
"Mọi người dùng chưởng phong đẩy bay sương đen kia đi, về lại đường cũ!" Lão giả vừa bị Lâu Thất nói lúc trước liền quay lại, phóng khoáng đập một chưởng về phía sương đen.
Hai người trung niên còn lại lập tức lách người tới đằng sau lão giả, giúp lão một tay.
"Cùng ra tay sẽ dễ dàng phá được một lỗ hổng."
"Đế Quân Đế Hậu, chúng ta có cần ra tay không?" Hỏa bảo vệ bên người bọn họ, thấp giọng hỏi.
Mà vợ chồng Mạc Vấn thỉnh thoảng lại chú ý tới bên này.
Trầm Sát khẽ cau mày, nhìn Lâu Thất: "Bổn Đế Quân vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Ừm, các ngươi nhìn kỹ sương đen bên cạnh chúng ta mà xem, rồi lại nhìn sương đen bên phía bọn họ ấy." Lâu Thất kéo hắn đứng yên không động, mà bọn họ cũng không động, đám Hỏa tất nhiên cũng không động.
Trầm Sát híp mắt, được nàng nhắc nhở liền nhìn ra, "Sương đen bên cạnh chúng ta bay rất chậm."
Mọi người đều cả kinh, không phải vậy chứ? Bọn họ đều đứng bất động, cơ hồ không nhìn ra sương đen bên cạnh đang lại gần, nhưng nhìn đến ba người đang cố gắng dùng chưởng đẩy lùi sương đen, đám sương đen ấy lại như du long vậy, vẫn cứ đang trườn tới tiếp cận bọn họ, vừa bị đánh tan lại liền tụ lại, vừa tan lại tụ, thẳng đến khi ba người mệt mỏi hết sức, chẳng qua cũng chỉ tạm thời ngăn sương đen dính vào người, căn bản không thể nào xua tan chúng để tạo thành một lỗ hổng, cho nên ba người ấy tới giờ vẫn đứng tại chỗ, không cách nào phá vòng vây đi ra.
Cho tới lúc này, ba người mới nhận ra điều không thích hợp, một người trong đó quét mắt qua phía đám Lâu Thất thì thấy họ vẫn đang nhàn nhã đứng nhìn, liền lùi về phía sau, tới đứng cạnh họ.
"Chư vị có phải có phát hiện gì không?" Hắn hỏi, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc về phía Ấn Dao Phong.
Nữ nhân này nom thật xinh đẹp, không phải kiểu nhu nhược, thật khiến người động lòng.
Ấn Dao Phong cảm nhận được ánh mắt của người này, lòng cảm thấy không thoải mái, theo bản năng tiến về phía Lâu Tín hai bước, Lâu Tín ngẩn ra, nhìn sang theo ánh mắt cô, liền vừa vặn nhìn thấy gã ấy vẫn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt, nhất thời liền âm thầm nghiến răng.
Hắn đi tới bên Ấn Dao Phong, thấp giọng nói: "Nhớ không được rời ta quá xa đấy."
Mà Ấn Dao Phong thì lại khiếp sợ trong lòng vì phản ứng vừa rồi của bản thân, vừa nãy cô vậy mà lại muốn tìm kiếm cảm giác an toàn và được bảo vệ từ Lâu Tín! Mặc dù võ công của nam nhân đó rõ ràng là hơn cô, thế nhưng cô đã trải qua tháng ngày được Đế Hậu chỉ dạy, cũng chẳng vô dụng đến thế! Vả lại, cô luôn cho rằng tình cảm của mình với Lâu Tín không sâu, mà người ở sâu trong tâm khảm cô phải là Trần Thập mới đúng, còn Lâu Tín, chỉ là bị cảm động, hoặc không biết làm thế nào để chối từ mà thôi.
Lâu Tín cũng không biết lúc này trong lòng Ấn Dao Phong đang khiếp sợ, trong lòng hắn lại có chút vui sướng, rốt cuộc thì nữ nhân mình thích cũng vô thức mà tín nhiệm hắn rồi.
Trầm Sát và đám Lâu Thất cũng không chú ý tới khúc nhạc đệm nhỏ này, chỉ có Thu Khánh Tiên nhìn thấy, cô mỉm cười, lại có chút hâm mộ Ấn Dao Phong, nếu như Ấn Dao Phong thật sự có thể buông bỏ được Trần Thập, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi ở bên Lâu Tín. Chỉ là cô sao có thể...
Thu Khánh Tiên không nhịn được mà chuyển ánh nhìn về phía Trần Thập, Trần Thập đứng cạnh Lâu Thất, đang tập trung chú ý xem sương đen có tập kích tới hay không, dường như không để cái gì khác trong lòng.
Hắn đang trong trạng thái bảo vệ Đế Hậu.
Nàng không kìm được mà có chút chua xót.
Trầm Sát vẫn luôn lạnh lùng đến mức gần như là vô tình, tất nhiên sẽ không hiểu được vấn đề của gã kia, hắn tuy không thấy ánh mắt gã đó vừa nhìn Ấn Dao Phong, nhưng vốn cũng chẳng thích gì, vậy nên khi nghe thấy gã hỏi cũng chẳng thèm để ý, trái lại còn quay ra kéo Lâu Thất, để lại cho gã bóng lưng.
Trong mắt gã chợt lóe lên chút âm hiểm, dù gì gã cũng là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh, hành tẩu giang hồ bao năm, vẫn chưa bị người khác khinh thường đến vậy bao giờ!
Chẳng phải chỉ là hai con thỏ nhãi thôi sao? Bàn về tuổi tác thì vẫn chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà còn dám bày đặt trước mặt gã!
Lúc này Mạc phu nhân cũng nhận ra vừa đám người Lâu Thất đã phát hiện được vấn đề, "Có phải chúng ta không động, thì đám sương đen này cũng sẽ không động không?"
Nghe vậy, lão giả kia liền lập tức dừng lại, lùi về phía sau.
Bọn họ làm lâu như vậy cũng vô dụng hể, dù nội lực thâm hậu, nhưng cũng có tuổi rồi, giờ cũng thở có chút hổn hển, nhìn mọi người vẫn luôn không động, sắc mặt liền có chút không vui.
"Đừng trách lão lắm miệng, chúng ta giờ đang đứng cùng một thuyền, có phát hiện gì thì nên nói ra kịp thời, mọi người hỗ trợ lẫn nhau mới có thể an toàn mà tới Thánh Tiên Cung được. Các vị tiểu bằng hữu giấu diếm như vậy là không được."
"Mật lão nói đúng, bây giờ bị vây ở chỗ này cũng không ổn, theo ta thấy, vẫn nên có người đi thăm dò đường!" Gã trung niên Trung Tự kia vừa dứt lời, liền động thủ bắt lấy Lâu Tín.
Gã ra tay lúc này khiến mọi người hoàn toàn không ngờ được, vả lại gã vừa ra tay đã biết ngay võ công của gã thực sự cao hơn Lâu Tín rất nhiều, gã đã nắm được cổ áo của Lâu Tín, Lâu Tín cảm giác được, căn bản là tránh không nổi.
Ấn Dao Phong kinh hô một tiếng, lập tức nghiên răng rút kiếm đâm tới cánh tay gã. Cô nào biết được gã động thủ với Lâu Tín là vì cô chứ?
Trong lòng vừa sợ vừa giận, ra tay liền không chút lưu tình, chỉ muốn chém tay đối phương ngay lập tức.
Gã cười quái dị, một bên nắm cánh tay Lâu Tín một bên cong người một cách quỷ dị, nhanh chóng tránh thoát một chiêu của Ấn Dao Phong. Nhưng mà gã lại vì Ấn Dao Phong mà bỏ quên Lâu Tín, dù Lâu Tín bị bắt được, lại nhanh như chớp đưa tay cắm về phía mắt gã.
Lâu Thất đã từng nói với hắn, không cần biết là là chiêu thức gì, trong lúc tình thế cấp bách, có thể bảo trụ bản thân là được. Cho nên hắn sẽ không quan tâm chiêu chọc mắt này có độc ác hay không, vừa ra tay liền dùng hết sức lực.
Mắt gã bị Lâu Tín cắm mạnh vào, dù cuối cùng vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng lực đạo đó vẫn khiến mắt gã đau nhói.
Vốn chỉ muốn dạy bảo Lâu Tín một chút, áp chế khí thế của hắn, làm cho Ấn Dao Phong cảm thấy tên tiểu bạch này vô dụng, bây giờ, gã lại thực sự tức giận rồi, mạnh mẽ hất văng Lâu Tín ra ngoài.
Trần Thập và Hỏa Vệ đồng thời ra tay, nhưng là bọn họ vẫn chậm nửa bước, bởi Lâu Tín đột nhiên bay ra ở giữa không trung, đám sương đen liền tập kích tới chỗ hắn.
"Lâu Tín!" Ấn Dao Phong hoảng sợ kêu to.
Trầm Sát và Lâu Thất lúc nãy đang nghiên cứu đám sương đen, mặc dù biết đằng sau có người đang động thủ, lại không ngờ rằng đối phương sẽ thẳng tay ném Lâu Tín ra ngoài, cho nên quay người lại cũng chậm nửa bước.
Lâu Thất nhìn đám sương đen cuốn lấy Lâu Tín, con ngươi nhất thời nổi lên bão táp.
Lâu Thất vẫn tự nhận khá hài lòng với khuôn mặt của bản thân, mà tướng mạo của Trầm Sát càng khiến nàng hài lòng, mặc dù yêu hắn, nhưng nếu như mặt hắn bị hủy, nàng sẽ rất buồn phiền đó.
Trầm Sát thấy thế nhịn không được hỏi: "Tại sao ta lại cảm thấy... nàng rất lo lắng cho khuôn mặt của ta nhỉ?" Bởi bên cạnh còn những người khác, hắn không tự xưng là bổn Đế Quân.
"Ðương nhiên rồi, khuôn mặt đẹp như vậy, ai hủy ta liền lấy mạng hắn." Lâu Thất trả lời như lẽ dĩ nhiên.
Những người khác nghe thấy hai người bọn họ lúc này vẫn còn lo lắng đàm luận về dung mạo, trong lòng liền bừng tỉnh, hai người nói chuyện có chút mờ ám, xem ra thật sự là loại quan hệ đó.
Lúc này, đến cả ánh mắt vợ chồng Mạc Vấn cũng nhìn họ có chút là lạ.
Một lão giả bên cạnh ngượng ngùng nói: "Hai vị...tình cảm đậm sâu, thế nhưng giờ có thể nên nghĩ cách trước hay không?"
Lâu Thất liếc mắt: "Các người không nghĩ được sao?"
Đều là người lạ có được hay không, đừng tưởng rằng chuyện gì cũng trông cậy được vào bọn họ.
Đương lúc nói chuyện, sương đen dần dần bay tới, thu nhỏ vòng vây. Ở nơi này, trừ đám Lâu Thất, vẫn còn năm người khác nữa, vợ chồng Mạc Vấn, lão giả kia, và còn hai người đàn ông trung niên. Vốn dĩ bình thường là như vậy, đa số những người có nội lực đủ sâu thì đều đã có tuổi rồi, dù sao thì nội lực cũng phải tu luyện từ tháng năm tuổi trẻ, không phải ai cũng là yêu nghiệt như Trầm Sát.
Tuy nhiên, dù là yêu nghiệt, sau khi giải được cổ độc, việc hắn vẫn luôn thể hiện nội lực thâm hậu cũng thường khiến Lâu Thất cảm thấy kinh ngạc.
Chẳng lẽ huyết mạch của vương triều Trầm thị lại mạnh mẽ đến vậy? Khả nãng này chắc không lớn, bằng không, sao Trầm Hương lại không có huyết mạch mạnh đến thế cơ chứ?
Lâu Thất nhớ tới Trầm Hương, trong lòng có chút lo lắng. Nàng để Hiên Viên Ý đem Trầm Hương đến vương triều Trầm thị gặp ông nội của Trầm Sát trước, ôm mục đích như vậy, hi vọng Trầm thị Thái thượng hoàng có đủ bản lĩnh khống chế bệnh tình của Trầm Hương, đợi đến lúc nàng đem được lão đạo sĩ thối cùng tới đó thay nàng cứu chữa,
"Mọi người dùng chưởng phong đẩy bay sương đen kia đi, về lại đường cũ!" Lão giả vừa bị Lâu Thất nói lúc trước liền quay lại, phóng khoáng đập một chưởng về phía sương đen.
Hai người trung niên còn lại lập tức lách người tới đằng sau lão giả, giúp lão một tay.
"Cùng ra tay sẽ dễ dàng phá được một lỗ hổng."
"Đế Quân Đế Hậu, chúng ta có cần ra tay không?" Hỏa bảo vệ bên người bọn họ, thấp giọng hỏi.
Mà vợ chồng Mạc Vấn thỉnh thoảng lại chú ý tới bên này.
Trầm Sát khẽ cau mày, nhìn Lâu Thất: "Bổn Đế Quân vẫn luôn cảm thấy có gì đó không đúng."
"Ừm, các ngươi nhìn kỹ sương đen bên cạnh chúng ta mà xem, rồi lại nhìn sương đen bên phía bọn họ ấy." Lâu Thất kéo hắn đứng yên không động, mà bọn họ cũng không động, đám Hỏa tất nhiên cũng không động.
Trầm Sát híp mắt, được nàng nhắc nhở liền nhìn ra, "Sương đen bên cạnh chúng ta bay rất chậm."
Mọi người đều cả kinh, không phải vậy chứ? Bọn họ đều đứng bất động, cơ hồ không nhìn ra sương đen bên cạnh đang lại gần, nhưng nhìn đến ba người đang cố gắng dùng chưởng đẩy lùi sương đen, đám sương đen ấy lại như du long vậy, vẫn cứ đang trườn tới tiếp cận bọn họ, vừa bị đánh tan lại liền tụ lại, vừa tan lại tụ, thẳng đến khi ba người mệt mỏi hết sức, chẳng qua cũng chỉ tạm thời ngăn sương đen dính vào người, căn bản không thể nào xua tan chúng để tạo thành một lỗ hổng, cho nên ba người ấy tới giờ vẫn đứng tại chỗ, không cách nào phá vòng vây đi ra.
Cho tới lúc này, ba người mới nhận ra điều không thích hợp, một người trong đó quét mắt qua phía đám Lâu Thất thì thấy họ vẫn đang nhàn nhã đứng nhìn, liền lùi về phía sau, tới đứng cạnh họ.
"Chư vị có phải có phát hiện gì không?" Hắn hỏi, ánh mắt lại không tự chủ được mà liếc về phía Ấn Dao Phong.
Nữ nhân này nom thật xinh đẹp, không phải kiểu nhu nhược, thật khiến người động lòng.
Ấn Dao Phong cảm nhận được ánh mắt của người này, lòng cảm thấy không thoải mái, theo bản năng tiến về phía Lâu Tín hai bước, Lâu Tín ngẩn ra, nhìn sang theo ánh mắt cô, liền vừa vặn nhìn thấy gã ấy vẫn chưa kịp thu hồi lại ánh mắt, nhất thời liền âm thầm nghiến răng.
Hắn đi tới bên Ấn Dao Phong, thấp giọng nói: "Nhớ không được rời ta quá xa đấy."
Mà Ấn Dao Phong thì lại khiếp sợ trong lòng vì phản ứng vừa rồi của bản thân, vừa nãy cô vậy mà lại muốn tìm kiếm cảm giác an toàn và được bảo vệ từ Lâu Tín! Mặc dù võ công của nam nhân đó rõ ràng là hơn cô, thế nhưng cô đã trải qua tháng ngày được Đế Hậu chỉ dạy, cũng chẳng vô dụng đến thế! Vả lại, cô luôn cho rằng tình cảm của mình với Lâu Tín không sâu, mà người ở sâu trong tâm khảm cô phải là Trần Thập mới đúng, còn Lâu Tín, chỉ là bị cảm động, hoặc không biết làm thế nào để chối từ mà thôi.
Lâu Tín cũng không biết lúc này trong lòng Ấn Dao Phong đang khiếp sợ, trong lòng hắn lại có chút vui sướng, rốt cuộc thì nữ nhân mình thích cũng vô thức mà tín nhiệm hắn rồi.
Trầm Sát và đám Lâu Thất cũng không chú ý tới khúc nhạc đệm nhỏ này, chỉ có Thu Khánh Tiên nhìn thấy, cô mỉm cười, lại có chút hâm mộ Ấn Dao Phong, nếu như Ấn Dao Phong thật sự có thể buông bỏ được Trần Thập, chắc chắn sẽ rất hạnh phúc khi ở bên Lâu Tín. Chỉ là cô sao có thể...
Thu Khánh Tiên không nhịn được mà chuyển ánh nhìn về phía Trần Thập, Trần Thập đứng cạnh Lâu Thất, đang tập trung chú ý xem sương đen có tập kích tới hay không, dường như không để cái gì khác trong lòng.
Hắn đang trong trạng thái bảo vệ Đế Hậu.
Nàng không kìm được mà có chút chua xót.
Trầm Sát vẫn luôn lạnh lùng đến mức gần như là vô tình, tất nhiên sẽ không hiểu được vấn đề của gã kia, hắn tuy không thấy ánh mắt gã đó vừa nhìn Ấn Dao Phong, nhưng vốn cũng chẳng thích gì, vậy nên khi nghe thấy gã hỏi cũng chẳng thèm để ý, trái lại còn quay ra kéo Lâu Thất, để lại cho gã bóng lưng.
Trong mắt gã chợt lóe lên chút âm hiểm, dù gì gã cũng là một trong những cao thủ tuyệt đỉnh, hành tẩu giang hồ bao năm, vẫn chưa bị người khác khinh thường đến vậy bao giờ!
Chẳng phải chỉ là hai con thỏ nhãi thôi sao? Bàn về tuổi tác thì vẫn chưa đủ lông đủ cánh, vậy mà còn dám bày đặt trước mặt gã!
Lúc này Mạc phu nhân cũng nhận ra vừa đám người Lâu Thất đã phát hiện được vấn đề, "Có phải chúng ta không động, thì đám sương đen này cũng sẽ không động không?"
Nghe vậy, lão giả kia liền lập tức dừng lại, lùi về phía sau.
Bọn họ làm lâu như vậy cũng vô dụng hể, dù nội lực thâm hậu, nhưng cũng có tuổi rồi, giờ cũng thở có chút hổn hển, nhìn mọi người vẫn luôn không động, sắc mặt liền có chút không vui.
"Đừng trách lão lắm miệng, chúng ta giờ đang đứng cùng một thuyền, có phát hiện gì thì nên nói ra kịp thời, mọi người hỗ trợ lẫn nhau mới có thể an toàn mà tới Thánh Tiên Cung được. Các vị tiểu bằng hữu giấu diếm như vậy là không được."
"Mật lão nói đúng, bây giờ bị vây ở chỗ này cũng không ổn, theo ta thấy, vẫn nên có người đi thăm dò đường!" Gã trung niên Trung Tự kia vừa dứt lời, liền động thủ bắt lấy Lâu Tín.
Gã ra tay lúc này khiến mọi người hoàn toàn không ngờ được, vả lại gã vừa ra tay đã biết ngay võ công của gã thực sự cao hơn Lâu Tín rất nhiều, gã đã nắm được cổ áo của Lâu Tín, Lâu Tín cảm giác được, căn bản là tránh không nổi.
Ấn Dao Phong kinh hô một tiếng, lập tức nghiên răng rút kiếm đâm tới cánh tay gã. Cô nào biết được gã động thủ với Lâu Tín là vì cô chứ?
Trong lòng vừa sợ vừa giận, ra tay liền không chút lưu tình, chỉ muốn chém tay đối phương ngay lập tức.
Gã cười quái dị, một bên nắm cánh tay Lâu Tín một bên cong người một cách quỷ dị, nhanh chóng tránh thoát một chiêu của Ấn Dao Phong. Nhưng mà gã lại vì Ấn Dao Phong mà bỏ quên Lâu Tín, dù Lâu Tín bị bắt được, lại nhanh như chớp đưa tay cắm về phía mắt gã.
Lâu Thất đã từng nói với hắn, không cần biết là là chiêu thức gì, trong lúc tình thế cấp bách, có thể bảo trụ bản thân là được. Cho nên hắn sẽ không quan tâm chiêu chọc mắt này có độc ác hay không, vừa ra tay liền dùng hết sức lực.
Mắt gã bị Lâu Tín cắm mạnh vào, dù cuối cùng vẫn nhanh chóng nhắm mắt lại, nhưng lực đạo đó vẫn khiến mắt gã đau nhói.
Vốn chỉ muốn dạy bảo Lâu Tín một chút, áp chế khí thế của hắn, làm cho Ấn Dao Phong cảm thấy tên tiểu bạch này vô dụng, bây giờ, gã lại thực sự tức giận rồi, mạnh mẽ hất văng Lâu Tín ra ngoài.
Trần Thập và Hỏa Vệ đồng thời ra tay, nhưng là bọn họ vẫn chậm nửa bước, bởi Lâu Tín đột nhiên bay ra ở giữa không trung, đám sương đen liền tập kích tới chỗ hắn.
"Lâu Tín!" Ấn Dao Phong hoảng sợ kêu to.
Trầm Sát và Lâu Thất lúc nãy đang nghiên cứu đám sương đen, mặc dù biết đằng sau có người đang động thủ, lại không ngờ rằng đối phương sẽ thẳng tay ném Lâu Tín ra ngoài, cho nên quay người lại cũng chậm nửa bước.
Lâu Thất nhìn đám sương đen cuốn lấy Lâu Tín, con ngươi nhất thời nổi lên bão táp.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương