Đế Vương Sủng Ái
Chương 600
Trầm Sát đi đến sau lưng nàng, cùng nàng đứng nhìn hang động kia.
"Giải quyết xong hết rồi?" Lâu Thất không quay đầu lại.
"Ừm." Cũng chỉ có mấy người, mặc dù tên kia có thứ gọi là súng, nghe nói rất lợi hại, nhưng chỉ cần nhanh hơn bọn họ là được, cho dù bọn họ nổ súng cũng bắn không trúng hắn.
Trong rừng cây còn có một nam nhân trần như nhộng bị giày vò đến chết, nhưng hắn sẽ không nói những điều này với nàng.
"Nàng đã tới đây?" Câu hỏi này của Trầm Sát là câu khẳng định, chắc chắn là Lâu Thất đã từng đến hang động này, nếu không nàng sẽ không đứng đây với vẻ mặt như vậy.
Hắn không thích.
Bởi vì hắn cảm thấy giống như nàng đang nhớ đến người trong lòng, nàng nhớ đến đoạn quá khứ kia, vừa rồi những nam nhân kia có nhắc đến một người khác, mặc dù Lâu Thất nói giữa hai người không có quan hệ gì, nhưng chắc chắn tình nghĩa giữa hai người không hề bình thường.
Nhưng, đó là quá khứ của nàng.
Hiện tại và tương lai của nàng đều bị hắn chiếm hết, dọn sạch tất cả, nhưng hắn lại không kịp tham dự vào quá khứ của nàng.
Không chờ Lâu Thất trả lời, hắn lại bình tĩnh nói tiếp, "Nói một chút về nam nhân kia đi."
Lâu Thất lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn rất bình tĩnh, đôi mắt đen sâu, không nhìn ra dáng vẻ cuồng ăn giấm. Thậm chí cũng không giống dáng vẻ của người đang ghen.
Cái này không giống với vị Đế Quân to lớn mà nàng quen thuộc nha.
Đế quân to lớn nếu nghe thấy bên người nàng có nam nhân khác mà lại không ăn giấm quả thực là chuyện không thể tin nổi, hắn đã trưởng thành chỉ trong một đêm sao?
Không biết tại sao, lúc này, Lâu Thất lại cảm thấy hơi thất vọng và mất mát, nhưng nàng lại thầm bật cười, chẳng lẽ nàng đã quen bị ngược, hắn không ăn giấm liền không được?
"Đại Thiên Ảnh, trước tiên dọn dẹp cửa hang một chút."
"Rõ."
Chờ Thiên Ảnh tiến lên dọn dẹp cửa hang, Lâu Thất nhét tay mình vào trong tay Trầm Sát, hơi ngơ ngác nói: "Sát, ta đột nhiên cảm thấy, lần này chúng ta tới nơi này cũng chưa chắc là chuyện xấu." Mặc dù bọn hắn không cẩn thận tiến vào khe hở thời không, rồi tới đây, nhưng từ đáy lòng nàng luôn cảm thấy thời không này và bên kia nhất định có liên hệ với nhau, nếu không sao bọn hắn lại không rơi xuống nơi nào khác, hoặc có lẽ khoảng cách về thời gian?
Phải chăng giữa hai điều này có điểm mấu chốt nào đó mà nàng chưa phát hiện ra?
Từ tận đáy lòng, nàng thậm chí còn cảm thấy việc nàng quay lại hang động nơi nàng và Minh Liệt từng ở cùng nhau một thời gian dài, cũng có nguyên nhân.
"Nói một chút về nam nhân kia."
Lâu Thất hơi ngơ ngác, lập tức mím môi cười. Nàng đã nói sao hắn lại có thể không ăn giấm được chứ? Chẳng qua là hiện tại đã đến mức bình tĩnh ăn giấm mà thôi.
"Minh Liệt, trước kia không phải ta đã từng nói với chàng sao? Ngay từ đầu là ta cứu được hắn từ trong tay Teddy, lúc đó bởi hắn bị thương nên mới bị bắt về làm nhục, sau này hắn tự nguyện đi theo ta..." Nói đến đây, nàng vẫn cảm thấy hơi mờ mịt, nam nhân Minh Liệt kia, trước kia nàng đã từng nghĩ, nếu không phải bởi bọn họ vừa bắt đầu đã gặp nhau trong tình hình như vậy, có lẽ nàng sẽ có chút tình cảm với hắn... "Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ Minh Liệt có mục đích khi đi theo ta."
"Đi theo nàng làm gì?" Trầm Sát lườm nàng: "Lúc hắn đi theo bên cạnh nàng cũng thường xuyên không mặc quần áo như thế sao?"
Hắn đang suy nghĩ xem có nên giúp nàng rửa mắt hay không. Nam nhân ở thế giới này quả thực khiến người ta chán ghét, quần áo không mặc hẳn hoi, sao lại thích để trần như vậy?
Lâu Thất vốn cảm thấy hơi mờ mịt và phiền muộn, nhưng nghe thấy câu nói chua loét này của hắn, khiến nàng không nhịn được bật cười vui vẻ: "Không, hắn vẫn luôn mặc quần áo đầy đủ, mà, hắn còn rất thích quần áo theo phong cách cổ đại."
Nói đến đây, ánh mắt của nàng bừng sáng: "Ta biết ròi, có thể Minh Liệt vốn là người của Long Ngâm đại lục? Hắn cũng là xuyên qua từ bên kia, cho nên hắn mới thích quần áo theo phong cách cổ đại như vậy!"
Nhớ lại, trước kia Minh Liệt cũng không quen nhìn nàng mặc quần đùi, nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xuyên qua, dù sao chuyện như vậy cũng cực kì ảo diệu nha.
Bây giờ nghĩ lại, Minh Liệt đúng là không giống người hiện đại!
"Thế nhưng, nếu hắn đến từ đại lục Long Ngâm, mà lại có mục đích nhắm đến ta, vậy có phải tức là ta vẫn luôn là mục tiêu của một số người? Cho dù ta và lão đạo sĩ thối đến hiện đại, đối phương cũng biết, hơn nữa còn phái Minh Liệt đến đây?"
Lâu Thất càng nghĩ càng thấy kinh khủng và tức giận, nàng luôn là cái gai trong mắt một số người sao? "Lúc ấy ngay tại hang động này, Minh Liệt từng có sát ý với ta, nhưng sau này hắn lại nói với ta, muốn ta tự bảo vệ bản thân. Tự bảo vệ bản thân, là có ý gì?"
Khí tức của Trầm Sát cũng đóng băng: "Nhớ lời Hiên Viên Chế nói, liên quan đến chuyện yêu nghiệt kia không? Bổn đế quân cảm thấy, đúng là có yêu nghiệt."
Đúng là có yêu nghiệt.
Lời này Hiên Viên Chế cũng không nói như vậy, ý hắn nói yêu nghiệt chính là Lâu Thất.
"Cho nên, tất cả mọi chuyện đều do yêu nghiệt kia gây nên, mà ta là mấu chốt trong đó."
Hai người liếc nhau, đều nhận thấy sự nghiêm túc và tức giận trong mắt đối phương.
Lúc này, giọng nói của Thiên Ảnh truyền đến: "Thái tử, Thái Tử Phi, thuộc hạ đã dọn dẹp xong."
"Vào xem thôi. Ta cảm thấy chuyến này chúng ta sẽ thu hoạch được gì đó."
Lâu Thất mấp máy môi, bước nhanh về phía trước.
Miệng hang động đại khái chỉ cao bằng một người, với dáng người cao như Trầm Sát muốn đi vào phải hơi xoay người.
Sau khi vào, một mùi cỏ mốc xộc thẳng vào mũi.
Lâu Thất nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào một núi đá nhô ra từ khối tường đất nằm ở góc hẻo lánh. Nàng nhớ kỹ trước kia, lúc tối đi ngủ, Minh Liệt thường ngủ ở chỗ hẻo lánh kia, từ trước đến nay hắn đều không nằm xuống, mà chỉ ngồi dựa vào tường.
Nàng đi tới, cẩn thận tra xét nơi hẻo lánh kia. Trầm Sát nhíu mày, kéo nàng lại, "Để ta."
Lâu Thất liền lùi lại một bước, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ lại xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua, lập tức dừng lại trên tảng đá nhô ra từ chỗ tường đất kia.
Hắn hơi dùng lực, rút tảng đá nhìn như rất rắn kia ra. Bùm một tiếng, một dòng chất lỏng màu xanh lá cây phun ra, Trầm Sát nhanh chóng tránh ra, khiến dòng chất lỏng kia phun vào mặt đất phía sau hắn, dòng chất lỏng phun hết tỏa ra làn sương mù màu xanh, trên mặt đất xuất hiện một bãi bọt nước nhỏ, bốc hơi rất nhanh.
"Kịch độc." Lâu Thất ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, "Vậy mà ta lại không biết nơi này còn có cơ quan và kịch độc."
Vậy nên, về phương diện cơ quan, nàng không thể sánh bằng Trầm Sát.
Độc đã bắn ra hết, hắn đưa tay tiến vào, nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp khắc hoa. Mặt ngoài hơi mềm, màu xanh lá, to bằng nắm tay hắn. Truyện Huyền Huyễn
Hắn không biết đây là cái gì, cũng không biết chiếc hộp này được làm từ chất liệu gì, cảm giác hơi kì quái.
"Gương trang điểm?"
Lâu Thất lại sững người, từ trong tay hắn tiếp nhận chiếc hộp kia, nhẹ nhàng mở ra, chính là một loại kính trang điểm xách tay, bên trong soi rõ khuôn mặt của nàng. Nàng cẩn thận kiểm tra một lần, thậm chí còn cầm Phá Sát phá nát tấm gương, nhưng lại không tìm thấy gì.
Sao lại có thể như vậy? Phí hết tâm tư ẩn giấu một cái kính trang điểm nhỏ ở đây sao lại không để làm gì? Lâu Thất cau mày, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được ẩn ý trong đó.
"Có lẽ bản thân thứ này đã nói lên điều gì đó," Trầm Sát hừ một tiếng, nói: "Không phải là giữa hai người từng có kỷ niệm gì đáng nhớ chứ."
Lâu Thất lắc đầu: "Làm gì có kỷ niệm nào đáng nhớ, tấm gương này..."
Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt đại biến.
Trầm Sát thấy bộ dạng này của nàng, cũng nghiêm túc hẳn: "Nhớ ra cái gì sao?"
Lâu Thất giữ chặt tay của hắn: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, trở về." Trước hết cũng phải quay về ngôi nhà của nàng ở hiện đại.
Nàng biết lối ra của rừng rậm này, nhưng tiếp theo dù nàng mang bọn hắn đi lại thế nào cũng không thoát khỏi phạm vi năm dặm!
Dù bọn họ đi từ phương hướng bên kia, hay đến phạm vi bên này, giống như đụng phải vách tường vậy, làm thế nào cũng không ra được!
"Con mẹ nó! Đừng nói với ta, đây chính là sai lầm của khe hở thời không!" Lâu Thất suýt chút nữa chỉ trời mắng to, nói là sẽ rớt xuống một thời không nào đó, chả lẽ thời không này cũng bao gồm cả nơi bọn hắn chỉ có thể đi lại trong một phạm vi nhỏ như vậy, muốn thoát ra cũng không được sao?
Chẳng lẽ bọn hắn sẽ bị nhốt trong cánh rừng này mãi mãi?
Lâu Thất nóng nảy.
Có mấy lần bọn hắn rõ ràng thấy được bên ngoài có lính đánh thuê đi qua, nhưng đối phương cũng không nhìn thấy bọn hắn, giống như bọn hắn bị nhốt trong một cái hình tròn vô hình ngăn cách với bên ngoài.
Mà trước đó đám người Teddy chắc cũng không may đúng lúc đi vào trong vùng không gian này.
Bóng đêm nặng nề, trong rừng rậm dường như có bóng quỷ thấp thoáng, bọn hắn đương nhiên không sợ thứ gọi là quỷ, nhưng nếu cứ thế này mãi mãi không đi ra được, không đồ ăn không nước uống, ai biết bọn họ sẽ bị nhốt ở trong đây tới bao giờ?
Điều đặc biệt khiến Lâu Thất nôn nóng chính là trong nội tâm nàng đã có điều suy đoán, nhất định phải nhanh chóng trở về, nếu không thật sợ hãi sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Nói cho bổn Đế Quân biết, nàng nhớ tới cái gì?"
Đã tạm thời không ra được, chỉ có thể tỉnh táo chờ ở đây. Trầm Sát kéo nàng vào trong ngực, trấn an xoa lưng nàng.
Lâu Thất cắn môi dưới, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại. "Chàng còn nhớ kỹ chàng thường xuyên mơ thấy ta mặc quần áo luyện công ở trên một chiếc thuyền nhỏ không?"
Trầm Sát không biết nàng vì sao bỗng nhiên nàng lại nói đến chuyện này, khẽ cau mày nói: "Ừm."
"Thật ra lúc đó lão đạo sĩ thối từng nói với ta, trong mấy năm mới mang ta sang kia, hắn luôn cảm thấy thân thể ta suy yếu nhưng lại không tìm ra lý do, cũng không phải dó cơ thể có bệnh tật, cho nên lúc đó mỗi ngày hắn đều để ta luyện một loại quyền cố hồn kiện thể. Mỗi lần luyện loại kia quyền ta sẽ rất mệt mỏi vào ban đêm, ngủ cực sâu, đến ngày thứ hai tinh thần sẽ rất tốt. Lúc đó ta không suy nghĩ nhiều, còn nhỏ, muốn nghĩ cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng bây giờ nghĩ lại," Lâu Thất bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nhìn hắn: "Có phải lúc đó chàng mơ tới ta cũng có nguyên nhân, bởi vì lúc đó, ta dùng biện pháp gì đó, giống như dùng Khống Mộng Yểm với chàng?"
Cách nói này thật sự vừa rợn người lại cực kì cổ quái!
"Lúc đó nàng mới mấy tuổi?" Khuôn mặt Trầm Sát trầm xuống, "Bổn đế quân mơ tới, đều là khi nàng còn bé."
Lâu Thất chen ngang lời hắn: "Nhưng chàng đừng quên, lúc Hiên Viên Chế nói ta là yêu nghiệt, ta ngay cả nói cũng chưa biết." Khi đó không phải tuổi nàng còn nhỏ hơn sao?
Lời này khiến Trầm Sát cũng không thể phản bác lại được.
Lâu Thất tiếp tục nói: "Chàng nghĩ thử xem, vô duyên vô cớ, lại còn cách thời không, vậy vì sao chàng lại vô duyên vô cớ mơ thấy ta?"
Để hắn mơ thấy nàng, cũng có ý gì sao?
"Nếu đây là do người khác điều khiển, vậy mục đích của đối phương là gì?" Trầm Sát vô ý thức ôm chặt nàng.
Lâu Thất cũng cảm thấy cả người phát run, đúng vậy nha, mục đích của đối phương là gì? "Sau khi mơ thấy ta, điều giấc mơ gây ảnh hưởng lớn nhất với chàng là gì?"
"Nếu lúc gặp nhau, nàng liền có thể chứng minh nàng chính là tiểu cô nương trong mơ của bổn đế quân, dù bổn đế quân có yêu nàng hay không, bổn đế quân cũng sẽ không buông tay, mà sẽ cực kì tín nhiệm nàng." Đúng vậy, tuyệt đối tín nhiệm, trong những năm kia, tiểu cô nương trong giấc mơ chính là thứ sưởi ấm lòng hắn.
"Giải quyết xong hết rồi?" Lâu Thất không quay đầu lại.
"Ừm." Cũng chỉ có mấy người, mặc dù tên kia có thứ gọi là súng, nghe nói rất lợi hại, nhưng chỉ cần nhanh hơn bọn họ là được, cho dù bọn họ nổ súng cũng bắn không trúng hắn.
Trong rừng cây còn có một nam nhân trần như nhộng bị giày vò đến chết, nhưng hắn sẽ không nói những điều này với nàng.
"Nàng đã tới đây?" Câu hỏi này của Trầm Sát là câu khẳng định, chắc chắn là Lâu Thất đã từng đến hang động này, nếu không nàng sẽ không đứng đây với vẻ mặt như vậy.
Hắn không thích.
Bởi vì hắn cảm thấy giống như nàng đang nhớ đến người trong lòng, nàng nhớ đến đoạn quá khứ kia, vừa rồi những nam nhân kia có nhắc đến một người khác, mặc dù Lâu Thất nói giữa hai người không có quan hệ gì, nhưng chắc chắn tình nghĩa giữa hai người không hề bình thường.
Nhưng, đó là quá khứ của nàng.
Hiện tại và tương lai của nàng đều bị hắn chiếm hết, dọn sạch tất cả, nhưng hắn lại không kịp tham dự vào quá khứ của nàng.
Không chờ Lâu Thất trả lời, hắn lại bình tĩnh nói tiếp, "Nói một chút về nam nhân kia đi."
Lâu Thất lấy lại tinh thần, quay đầu nhìn hắn, thấy thần sắc hắn rất bình tĩnh, đôi mắt đen sâu, không nhìn ra dáng vẻ cuồng ăn giấm. Thậm chí cũng không giống dáng vẻ của người đang ghen.
Cái này không giống với vị Đế Quân to lớn mà nàng quen thuộc nha.
Đế quân to lớn nếu nghe thấy bên người nàng có nam nhân khác mà lại không ăn giấm quả thực là chuyện không thể tin nổi, hắn đã trưởng thành chỉ trong một đêm sao?
Không biết tại sao, lúc này, Lâu Thất lại cảm thấy hơi thất vọng và mất mát, nhưng nàng lại thầm bật cười, chẳng lẽ nàng đã quen bị ngược, hắn không ăn giấm liền không được?
"Đại Thiên Ảnh, trước tiên dọn dẹp cửa hang một chút."
"Rõ."
Chờ Thiên Ảnh tiến lên dọn dẹp cửa hang, Lâu Thất nhét tay mình vào trong tay Trầm Sát, hơi ngơ ngác nói: "Sát, ta đột nhiên cảm thấy, lần này chúng ta tới nơi này cũng chưa chắc là chuyện xấu." Mặc dù bọn hắn không cẩn thận tiến vào khe hở thời không, rồi tới đây, nhưng từ đáy lòng nàng luôn cảm thấy thời không này và bên kia nhất định có liên hệ với nhau, nếu không sao bọn hắn lại không rơi xuống nơi nào khác, hoặc có lẽ khoảng cách về thời gian?
Phải chăng giữa hai điều này có điểm mấu chốt nào đó mà nàng chưa phát hiện ra?
Từ tận đáy lòng, nàng thậm chí còn cảm thấy việc nàng quay lại hang động nơi nàng và Minh Liệt từng ở cùng nhau một thời gian dài, cũng có nguyên nhân.
"Nói một chút về nam nhân kia."
Lâu Thất hơi ngơ ngác, lập tức mím môi cười. Nàng đã nói sao hắn lại có thể không ăn giấm được chứ? Chẳng qua là hiện tại đã đến mức bình tĩnh ăn giấm mà thôi.
"Minh Liệt, trước kia không phải ta đã từng nói với chàng sao? Ngay từ đầu là ta cứu được hắn từ trong tay Teddy, lúc đó bởi hắn bị thương nên mới bị bắt về làm nhục, sau này hắn tự nguyện đi theo ta..." Nói đến đây, nàng vẫn cảm thấy hơi mờ mịt, nam nhân Minh Liệt kia, trước kia nàng đã từng nghĩ, nếu không phải bởi bọn họ vừa bắt đầu đã gặp nhau trong tình hình như vậy, có lẽ nàng sẽ có chút tình cảm với hắn... "Nhưng bây giờ ngẫm lại, có lẽ Minh Liệt có mục đích khi đi theo ta."
"Đi theo nàng làm gì?" Trầm Sát lườm nàng: "Lúc hắn đi theo bên cạnh nàng cũng thường xuyên không mặc quần áo như thế sao?"
Hắn đang suy nghĩ xem có nên giúp nàng rửa mắt hay không. Nam nhân ở thế giới này quả thực khiến người ta chán ghét, quần áo không mặc hẳn hoi, sao lại thích để trần như vậy?
Lâu Thất vốn cảm thấy hơi mờ mịt và phiền muộn, nhưng nghe thấy câu nói chua loét này của hắn, khiến nàng không nhịn được bật cười vui vẻ: "Không, hắn vẫn luôn mặc quần áo đầy đủ, mà, hắn còn rất thích quần áo theo phong cách cổ đại."
Nói đến đây, ánh mắt của nàng bừng sáng: "Ta biết ròi, có thể Minh Liệt vốn là người của Long Ngâm đại lục? Hắn cũng là xuyên qua từ bên kia, cho nên hắn mới thích quần áo theo phong cách cổ đại như vậy!"
Nhớ lại, trước kia Minh Liệt cũng không quen nhìn nàng mặc quần đùi, nhưng lúc đó nàng hoàn toàn không nghĩ tới chuyện xuyên qua, dù sao chuyện như vậy cũng cực kì ảo diệu nha.
Bây giờ nghĩ lại, Minh Liệt đúng là không giống người hiện đại!
"Thế nhưng, nếu hắn đến từ đại lục Long Ngâm, mà lại có mục đích nhắm đến ta, vậy có phải tức là ta vẫn luôn là mục tiêu của một số người? Cho dù ta và lão đạo sĩ thối đến hiện đại, đối phương cũng biết, hơn nữa còn phái Minh Liệt đến đây?"
Lâu Thất càng nghĩ càng thấy kinh khủng và tức giận, nàng luôn là cái gai trong mắt một số người sao? "Lúc ấy ngay tại hang động này, Minh Liệt từng có sát ý với ta, nhưng sau này hắn lại nói với ta, muốn ta tự bảo vệ bản thân. Tự bảo vệ bản thân, là có ý gì?"
Khí tức của Trầm Sát cũng đóng băng: "Nhớ lời Hiên Viên Chế nói, liên quan đến chuyện yêu nghiệt kia không? Bổn đế quân cảm thấy, đúng là có yêu nghiệt."
Đúng là có yêu nghiệt.
Lời này Hiên Viên Chế cũng không nói như vậy, ý hắn nói yêu nghiệt chính là Lâu Thất.
"Cho nên, tất cả mọi chuyện đều do yêu nghiệt kia gây nên, mà ta là mấu chốt trong đó."
Hai người liếc nhau, đều nhận thấy sự nghiêm túc và tức giận trong mắt đối phương.
Lúc này, giọng nói của Thiên Ảnh truyền đến: "Thái tử, Thái Tử Phi, thuộc hạ đã dọn dẹp xong."
"Vào xem thôi. Ta cảm thấy chuyến này chúng ta sẽ thu hoạch được gì đó."
Lâu Thất mấp máy môi, bước nhanh về phía trước.
Miệng hang động đại khái chỉ cao bằng một người, với dáng người cao như Trầm Sát muốn đi vào phải hơi xoay người.
Sau khi vào, một mùi cỏ mốc xộc thẳng vào mũi.
Lâu Thất nhìn quanh bốn phía, ánh mắt rơi vào một núi đá nhô ra từ khối tường đất nằm ở góc hẻo lánh. Nàng nhớ kỹ trước kia, lúc tối đi ngủ, Minh Liệt thường ngủ ở chỗ hẻo lánh kia, từ trước đến nay hắn đều không nằm xuống, mà chỉ ngồi dựa vào tường.
Nàng đi tới, cẩn thận tra xét nơi hẻo lánh kia. Trầm Sát nhíu mày, kéo nàng lại, "Để ta."
Lâu Thất liền lùi lại một bước, nhìn ngón tay thon dài sạch sẽ lại xinh đẹp nhẹ nhàng lướt qua, lập tức dừng lại trên tảng đá nhô ra từ chỗ tường đất kia.
Hắn hơi dùng lực, rút tảng đá nhìn như rất rắn kia ra. Bùm một tiếng, một dòng chất lỏng màu xanh lá cây phun ra, Trầm Sát nhanh chóng tránh ra, khiến dòng chất lỏng kia phun vào mặt đất phía sau hắn, dòng chất lỏng phun hết tỏa ra làn sương mù màu xanh, trên mặt đất xuất hiện một bãi bọt nước nhỏ, bốc hơi rất nhanh.
"Kịch độc." Lâu Thất ngồi xổm xuống nhìn thoáng qua, "Vậy mà ta lại không biết nơi này còn có cơ quan và kịch độc."
Vậy nên, về phương diện cơ quan, nàng không thể sánh bằng Trầm Sát.
Độc đã bắn ra hết, hắn đưa tay tiến vào, nhanh chóng lấy ra một chiếc hộp khắc hoa. Mặt ngoài hơi mềm, màu xanh lá, to bằng nắm tay hắn. Truyện Huyền Huyễn
Hắn không biết đây là cái gì, cũng không biết chiếc hộp này được làm từ chất liệu gì, cảm giác hơi kì quái.
"Gương trang điểm?"
Lâu Thất lại sững người, từ trong tay hắn tiếp nhận chiếc hộp kia, nhẹ nhàng mở ra, chính là một loại kính trang điểm xách tay, bên trong soi rõ khuôn mặt của nàng. Nàng cẩn thận kiểm tra một lần, thậm chí còn cầm Phá Sát phá nát tấm gương, nhưng lại không tìm thấy gì.
Sao lại có thể như vậy? Phí hết tâm tư ẩn giấu một cái kính trang điểm nhỏ ở đây sao lại không để làm gì? Lâu Thất cau mày, nghĩ mãi cũng không nghĩ ra được ẩn ý trong đó.
"Có lẽ bản thân thứ này đã nói lên điều gì đó," Trầm Sát hừ một tiếng, nói: "Không phải là giữa hai người từng có kỷ niệm gì đáng nhớ chứ."
Lâu Thất lắc đầu: "Làm gì có kỷ niệm nào đáng nhớ, tấm gương này..."
Nàng bỗng ngẩng đầu nhìn hắn, sắc mặt đại biến.
Trầm Sát thấy bộ dạng này của nàng, cũng nghiêm túc hẳn: "Nhớ ra cái gì sao?"
Lâu Thất giữ chặt tay của hắn: "Đi thôi, chúng ta phải nhanh chóng ra ngoài, trở về." Trước hết cũng phải quay về ngôi nhà của nàng ở hiện đại.
Nàng biết lối ra của rừng rậm này, nhưng tiếp theo dù nàng mang bọn hắn đi lại thế nào cũng không thoát khỏi phạm vi năm dặm!
Dù bọn họ đi từ phương hướng bên kia, hay đến phạm vi bên này, giống như đụng phải vách tường vậy, làm thế nào cũng không ra được!
"Con mẹ nó! Đừng nói với ta, đây chính là sai lầm của khe hở thời không!" Lâu Thất suýt chút nữa chỉ trời mắng to, nói là sẽ rớt xuống một thời không nào đó, chả lẽ thời không này cũng bao gồm cả nơi bọn hắn chỉ có thể đi lại trong một phạm vi nhỏ như vậy, muốn thoát ra cũng không được sao?
Chẳng lẽ bọn hắn sẽ bị nhốt trong cánh rừng này mãi mãi?
Lâu Thất nóng nảy.
Có mấy lần bọn hắn rõ ràng thấy được bên ngoài có lính đánh thuê đi qua, nhưng đối phương cũng không nhìn thấy bọn hắn, giống như bọn hắn bị nhốt trong một cái hình tròn vô hình ngăn cách với bên ngoài.
Mà trước đó đám người Teddy chắc cũng không may đúng lúc đi vào trong vùng không gian này.
Bóng đêm nặng nề, trong rừng rậm dường như có bóng quỷ thấp thoáng, bọn hắn đương nhiên không sợ thứ gọi là quỷ, nhưng nếu cứ thế này mãi mãi không đi ra được, không đồ ăn không nước uống, ai biết bọn họ sẽ bị nhốt ở trong đây tới bao giờ?
Điều đặc biệt khiến Lâu Thất nôn nóng chính là trong nội tâm nàng đã có điều suy đoán, nhất định phải nhanh chóng trở về, nếu không thật sợ hãi sẽ xảy ra chuyện gì đó.
"Nói cho bổn Đế Quân biết, nàng nhớ tới cái gì?"
Đã tạm thời không ra được, chỉ có thể tỉnh táo chờ ở đây. Trầm Sát kéo nàng vào trong ngực, trấn an xoa lưng nàng.
Lâu Thất cắn môi dưới, nhẹ nhàng thở ra một hơi, ép bản thân tỉnh táo lại. "Chàng còn nhớ kỹ chàng thường xuyên mơ thấy ta mặc quần áo luyện công ở trên một chiếc thuyền nhỏ không?"
Trầm Sát không biết nàng vì sao bỗng nhiên nàng lại nói đến chuyện này, khẽ cau mày nói: "Ừm."
"Thật ra lúc đó lão đạo sĩ thối từng nói với ta, trong mấy năm mới mang ta sang kia, hắn luôn cảm thấy thân thể ta suy yếu nhưng lại không tìm ra lý do, cũng không phải dó cơ thể có bệnh tật, cho nên lúc đó mỗi ngày hắn đều để ta luyện một loại quyền cố hồn kiện thể. Mỗi lần luyện loại kia quyền ta sẽ rất mệt mỏi vào ban đêm, ngủ cực sâu, đến ngày thứ hai tinh thần sẽ rất tốt. Lúc đó ta không suy nghĩ nhiều, còn nhỏ, muốn nghĩ cũng không nghĩ ra cái gì, nhưng bây giờ nghĩ lại," Lâu Thất bỗng nhiên ngẩng đầu lên từ trong ngực hắn, nhìn hắn: "Có phải lúc đó chàng mơ tới ta cũng có nguyên nhân, bởi vì lúc đó, ta dùng biện pháp gì đó, giống như dùng Khống Mộng Yểm với chàng?"
Cách nói này thật sự vừa rợn người lại cực kì cổ quái!
"Lúc đó nàng mới mấy tuổi?" Khuôn mặt Trầm Sát trầm xuống, "Bổn đế quân mơ tới, đều là khi nàng còn bé."
Lâu Thất chen ngang lời hắn: "Nhưng chàng đừng quên, lúc Hiên Viên Chế nói ta là yêu nghiệt, ta ngay cả nói cũng chưa biết." Khi đó không phải tuổi nàng còn nhỏ hơn sao?
Lời này khiến Trầm Sát cũng không thể phản bác lại được.
Lâu Thất tiếp tục nói: "Chàng nghĩ thử xem, vô duyên vô cớ, lại còn cách thời không, vậy vì sao chàng lại vô duyên vô cớ mơ thấy ta?"
Để hắn mơ thấy nàng, cũng có ý gì sao?
"Nếu đây là do người khác điều khiển, vậy mục đích của đối phương là gì?" Trầm Sát vô ý thức ôm chặt nàng.
Lâu Thất cũng cảm thấy cả người phát run, đúng vậy nha, mục đích của đối phương là gì? "Sau khi mơ thấy ta, điều giấc mơ gây ảnh hưởng lớn nhất với chàng là gì?"
"Nếu lúc gặp nhau, nàng liền có thể chứng minh nàng chính là tiểu cô nương trong mơ của bổn đế quân, dù bổn đế quân có yêu nàng hay không, bổn đế quân cũng sẽ không buông tay, mà sẽ cực kì tín nhiệm nàng." Đúng vậy, tuyệt đối tín nhiệm, trong những năm kia, tiểu cô nương trong giấc mơ chính là thứ sưởi ấm lòng hắn.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương