Đế Vương Sủng Ái
Chương 614
Lâu Hoan Thiên biết rõ có chỗ không ổn, nhưng thân phận làm con, hắn tuyệt đối không có cách nào mặc kệ mẹ mình mặc bộ đồ mỏng tang nằm trên sàn đất. Nói Vân Thái điên cuồng tà ác, nhưng bà ta suy nghĩ rất thấu đáo về huyết mạch tình thân. Cho dù Lâu Hoan Thiên biết trong vụ việc này có điểm bất thường, hắn cũng tuyệt đối không cách nào chịu đựng nỗi.
Trời đang rơi tuyết.
Vân U ngẩng nhìn đổ lệ, dõi theo đám bông tuyết từng mảng từng mảng rồi từng mảng rơi xuống, rơi trên mặt của bà, mát lạnh mát lạnh, như trái tim của bà.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, có phải ông trời biết được bà không còn nhịn được nữa, đặc biệt đến đón bà đi có phải không?
Bà nhẫn nhục chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay, chỉ vì chờ một ngày được tái ngộ với phu quân và con gái, thế nhưng, đã đợi không được đến ngày đó hay sao?
Vân Thái dùng hắc mộ thuật, sẽ bắt đầu phát tác sau khi được nam tử đụng vào, bây giờ ý thức của bà dần trở nên mơ hồ, và cảm giác của cơ thể càng lúc càng rõ rệt, cảm giác này khiến bà cảm thấy cực kì nhục nhã, và cũng cực kì đau lòng.
"Mẹ."
Lâu Hoan Thiên cũng cảm nhận cơ thể mình dần dần có sự bất ổn, thoáng chốc hắn đã đoán được chuyện gì, cơn giận dữ không thể đùa, động tác ôm mẹ trở nên đơ cứng.
Bông tuyết từng mảng từng mảng lớn cứ rơi xuống mãi.
"Thiên Nhi."
Lâu Hoan Thiên bỗng nghe được giọng nói dường như vô thức của mẫu thân trong lòng mình, cơ thể hắn run rẩy một phát, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt cực kì xinh đẹp của mẫu thân bộc lộ thần sắc phức tạp, không cam tâm, không nỡ, đau thương, nhớ nhung, kinh sợ, nhưng không hối tiếc.
Hắn chưa bao giờ bắt gặp được ánh mắt như vậy của mẫu thân.
Và ngay lúc này, hắn liền sáng tỏ, tại sao mẫu thân này không hề giống với mẫu thân kiên cường quý phái như trong tiềm thức của hắn, là vì bà bất lực, không thể làm khác. Bởi vì sự đau khổ và nhớ nhung trong lòng bà tuyệt đối không hề ít ỏi.
Nhưng đồng thời, Lâu Hoan Thiên có cảm giác bất ổn, làm như vậy chỉ khiến hắn cảm thấy, bà đã không còn muốn sống tiếp nữa.
Hoặc có thể nói là, chẳng thể nào sống tiếp được nữa.
Nếu thật sự mẹ con họ làm ra chuyện gì sai trái, đừng nói là bà, e rằng ngay cả hắn cũng khó sống nổi.
"Không không không, mẹ! Mẹ xin người hãy kiên trì! Con chỉ cần dắt mẹ vào bên trong nhà, con sẽ đi tìm Tiểu Thất ngay, muội nhất định sẽ cứu được mẹ, mẹ, cầu xin mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ cuộc!"
"Nói với Tiểu Thất." Vân U cố gắng hơi sức chút ít còn sót lại, rốt cuộc bà cũng đã phá giải được mộ thuật giam cầm, "Mẹ yêu nó, mẹ rất yêu nó."
Dứt lời, bà định hạ cho mình tuyệt mệnh mộ thuật.
Bông tuyết ở tứ phía xung quanh bỗng dưng cuộn lên, bay về hướng của bà, giống như bị bà thu hút. Lâu Hoan Thiên thấy bà dùng tay ấn ngực, nhắm mắt, trong lòng trở nên nghẹn ngào, mắt muốn nổ tung gào thét đau đớn: "Mẹ! Xin mẹ, đừng bỏ cuộc! Mẹ!"
Chẳng lẽ hắn tìm được mẫu thân, lại ép bà đi chết hay sao?
Nếu hắn không đến thì có phải tốt hơn một chút không? Hắn không đến, đối phương sẽ không nảy sinh ra ý định độc ác như thế có phải không?
Lâu Hoan Thiên của giây phút này, trái tim đang rỉ máu, cảm thấy con người mình đau đớn muốn vỡ vụn thành từng mảnh.
"A..."
Thấy bông tuyết bay loạn tụ thành một con rồng màu trắng tuyết, quấn quýt quanh người họ, điều này khiến hắn sực nhớ ra, hồi nhỏ dường như mẹ từng nói với hắn, Bạch Mộ Tộc có một phương pháp tự sát, phải dùng vật sạch sẽ nhất trong trời đất để tẩy rửa vết ố nhơ của mình. Vật tinh khiết nhất đó là tuyết hay sao? Là tuyết.
Cho nên, bà đã có sẵn ý định buông xuôi sự sống.
Điều này dù sao cũng sẽ khiến Lâu Hoan Thiên đau khổ muốn chết đi được!
Hắn cũng không thể sống có phải không? Cảm giác ô uế trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, hắn sắp khống chế hết nổi rồi.
Hắn không thể làm sai nửa bước vì mẫu thân, không thể.
Nhưng lúc này hắn cũng không thể bỏ rơi mẫu thân, không thể.
Cho nên, hắn cũng không sống tiếp được có phải không? Hắn không thể để mẹ chết đi cô đơn như vậy, trên đường hoàng tuyền, ít ra còn có hắn kề bên.
Tiểu Thất...
"Ca!"
Có một giọng nói trong veo, từ trên trời giáng xuống. Như đang hồi đáp nỗi nhớ nhung lớn nhất trong lòng của hắn hiện giờ.
Lâu Hoan Thiên sững sờ, còn tưởng nỗi nhớ của mình quá sâu đậm, trông chờ quá mạnh mẽ, nên phát sinh ảo giác.
"Ca! Thả bà ra!"
Lại một tiếng gọi gấp gáp, lúc này Lâu Hoan Thiên mới khẳng định mình không nghe nhầm. Hắn vội ngẩng đầu lên, một con ưng khổng lồ màu trắng tuyết bay lướt qua đầu mình, đôi cánh sải rộng, khiến con rồng tuyết trắng được Vân U ngưng tụ đánh tan một cách dễ dàng. Bông tuyết rơi xuống tầng tầng lớp lớp, trên mặt đất được phủ đầy một màu trắng xoá.
Nếu không phải mộ thuật của Vân U, Lâu Thất ở trên không lơ lửng vẫn chưa thể tìm được vị trí chính xác tìm được bọn họ một cách nhanh chóng. Và cũng chính vì mộ thuật, nàng mới thấy rõ khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mộ thuật nàng không tinh thông, nhưng bên cạnh nàng còn có lão đạo sĩ thối đi theo cơ mà, sư phụ được cất giấu riêng này, vừa vặn biết rõ bí pháp của Bạch Mộ Tộc.
Rửa sạch tự mình, bài trừ ô uế.
Lâu Thất bảo: "Nói láo."
"Tiểu Thất!"
Trong thoáng chốc, Lâu Hoan Thiên đang tuyệt vọng đến đỉnh điểm đột nhiên cảm giác mình như được sống lại, hắn lại có cơ hội sống sót rồi. Đối với lời nói của Lâu Thất hắn tuyệt đối tuân thủ ngay phút ban đầu, cho nên hắn lập tức thả Vân U xuống, và cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, đậy lên trên người bà.
Con rể đến rồi, mẫu thân cũng nên có chút tôn nghiêm.
Vân U nằm trên sàn tuyết trắng, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, không nhìn ra được nay đã bốn mươi tuổi, chẳng qua như mới trạc ba mươi tuổi đầu.
Bà giống như đang chìm trong giấc ngủ, bộ dạng càng xinh đẹp yên lành hơn so với lúc vừa gặp Lâu Hoan Thiên. Đó chính là uy lực của Bạch Mộ Thuật sao?
Trên lưng của con ưng cõng ba người một thú cùng nhảy xuống, Tử Vân Hồ nhảy về phía của Vân U đầu tiên, nghêu ngao một tiếng, há to miệng, cắn một phát lên cổ tay của Vân U.
Sắc mặt của Lâu Hoan Thiên thay đổi.
"U U!"
Hắn nóng vội định giơ tay hất U U ra, Lâu Thất đã bay lướt tới bên cạnh hắn, giơ tay ấn hắn lại.
"U U đang cứu bà ta!"
Ngươi dám cả gan giết U U? Đôi mắt xinh đẹp của Lâu Thất đang lườm nguýt hắn.
Bỗng dưng Lâu Hoan Thiên ôm chặt lấy nàng, chôn vùi khuôn mặt vào vai nàng, "khóc lóc" thảm thiết: "Hu hu, Tiểu Thất, muội đến trễ thêm chút nữa thì chỉ có nhặt xác của đại ca và mẫu thân thôi đó!"
Một đôi bàn tay tựa vuốt sắt, bấu vào bả vai của hắn, và ném hắn văng ra xa. Đôi mắt của Trầm Sát hơi lạnh lùng, "Trúng cái thuốc quỷ gì, còn dám đụng chạm loạn xạ đến nữ nhân của bổn Đế Quân? Cút!"
Cả người toàn mùi lẳng lơ.
Câu này hắn không nói ra, nhưng đôi mắt của Đế Quân đại nhân không biết học cách nói chuyện từ khi nào, Lâu Hoan Thiên quả nhiên đọc hiểu chính xác câu nói đó, đột nhiên lông lá dựng đứng cả lên.
"Trầm Sát, ngươi nói cái gì? Ngươi có gan thì nói lại lần nữa? Ngươi là em rể của bổn thiếu chủ, vai vế nhỏ hơn một bậc có biết không?"
"Khụ khụ." Hiên Viên Lại ở bên cạnh bỗng đứng thẳng lưng, vẫy vẫy tay với hắn: "Tiểu Thiên Nhi? Mau qua đây cho Tam thúc xem thử!"
"Tam thúc?" Lâu Hoan Thiên sững sờ: "Hiên Viên Lại? Lão đạo sĩ thối?"
Thế là, lông lá của Hiên Viên Lại cũng dựng thẳng đứng.
"Tiểu tử ngươi, đừng tưởng ngươi là huynh muội với Tiểu Thất, ta sẽ nể mặt ngươi! Lão đạo sĩ thối là để ngươi gọi sao? Ngươi tưởng địa vị của ngươi với Tiểu Thất ngang hàng sao? Không có cửa đâu con à! Nó là bảo bối, ngươi là cỏ rác!"
Tam thúc, thúc nói giống như chỉ có mình thúc là người thân với Tiểu Thất vậy, con cũng là người thân cơ mà?
Lâu Hoan Thiên có chút ấm ức.
"Nếu còn cãi nhau, thì các ngươi hãy biến mất trước mặt ta."
Lâu Thất cảm thấy vầng thái dương của mình đang co giật.
Chẳng phải lúc nãy muốn sống muốn chết sao? Người còn đang nằm trên mặt đất, sao đã nhảy dựng đi cãi lộn rồi?
Ba người nam nhân mới lườm nguýt lẫn nhau, việc ai nấy tự làm.
"Đây là mẫu thân? Không nhận lầm chứ?" Lâu Thất ngồi xổm bên cạnh Vân U, cúi đầu nhìn bà, hình như là vậy đó, giống hệt khuôn mặt nàng bắt gặp trong giấc mơ.
Mẫu thân đẹp quá.
Chỉ là, "Ai hạ thuốc này cho bà vậy?" Lâu Thất giận dữ.
"Không biết, lúc ta đến thì người đã bỏ chạy mất tiêu rồi." Lâu Hoan Thiên cạn lời cay đắng, "Có lẽ mẹ biết được điều đó, nhưng mà, Tiểu Thất, bộ dạng của bà."
"Hừ, chưa diễn một vở kịch mẹ con nhận nhau với ta, chết gì mà chết!" Lâu Thất phẫn nộ nói, "Lão đạo sĩ thối tha kia! Người đang ở đâu vậy! Ngươi bắt không được thì ba ngày không cho ăn cơm!"
Lời nói này khiến Lâu Hoan Thiên ngơ ngác.
Nhưng thấy sắc mặt của Hiên Viên Lại tối sầm, đôi tay nhanh như lật sách đánh ra vô số cái quyết.
Trời đang rơi tuyết.
Vân U ngẩng nhìn đổ lệ, dõi theo đám bông tuyết từng mảng từng mảng rồi từng mảng rơi xuống, rơi trên mặt của bà, mát lạnh mát lạnh, như trái tim của bà.
Đây là trận tuyết đầu tiên của năm nay, có phải ông trời biết được bà không còn nhịn được nữa, đặc biệt đến đón bà đi có phải không?
Bà nhẫn nhục chịu đựng suốt bao nhiêu năm nay, chỉ vì chờ một ngày được tái ngộ với phu quân và con gái, thế nhưng, đã đợi không được đến ngày đó hay sao?
Vân Thái dùng hắc mộ thuật, sẽ bắt đầu phát tác sau khi được nam tử đụng vào, bây giờ ý thức của bà dần trở nên mơ hồ, và cảm giác của cơ thể càng lúc càng rõ rệt, cảm giác này khiến bà cảm thấy cực kì nhục nhã, và cũng cực kì đau lòng.
"Mẹ."
Lâu Hoan Thiên cũng cảm nhận cơ thể mình dần dần có sự bất ổn, thoáng chốc hắn đã đoán được chuyện gì, cơn giận dữ không thể đùa, động tác ôm mẹ trở nên đơ cứng.
Bông tuyết từng mảng từng mảng lớn cứ rơi xuống mãi.
"Thiên Nhi."
Lâu Hoan Thiên bỗng nghe được giọng nói dường như vô thức của mẫu thân trong lòng mình, cơ thể hắn run rẩy một phát, cúi đầu nhìn, chỉ thấy đôi mắt cực kì xinh đẹp của mẫu thân bộc lộ thần sắc phức tạp, không cam tâm, không nỡ, đau thương, nhớ nhung, kinh sợ, nhưng không hối tiếc.
Hắn chưa bao giờ bắt gặp được ánh mắt như vậy của mẫu thân.
Và ngay lúc này, hắn liền sáng tỏ, tại sao mẫu thân này không hề giống với mẫu thân kiên cường quý phái như trong tiềm thức của hắn, là vì bà bất lực, không thể làm khác. Bởi vì sự đau khổ và nhớ nhung trong lòng bà tuyệt đối không hề ít ỏi.
Nhưng đồng thời, Lâu Hoan Thiên có cảm giác bất ổn, làm như vậy chỉ khiến hắn cảm thấy, bà đã không còn muốn sống tiếp nữa.
Hoặc có thể nói là, chẳng thể nào sống tiếp được nữa.
Nếu thật sự mẹ con họ làm ra chuyện gì sai trái, đừng nói là bà, e rằng ngay cả hắn cũng khó sống nổi.
"Không không không, mẹ! Mẹ xin người hãy kiên trì! Con chỉ cần dắt mẹ vào bên trong nhà, con sẽ đi tìm Tiểu Thất ngay, muội nhất định sẽ cứu được mẹ, mẹ, cầu xin mẹ, cầu xin mẹ đừng bỏ cuộc!"
"Nói với Tiểu Thất." Vân U cố gắng hơi sức chút ít còn sót lại, rốt cuộc bà cũng đã phá giải được mộ thuật giam cầm, "Mẹ yêu nó, mẹ rất yêu nó."
Dứt lời, bà định hạ cho mình tuyệt mệnh mộ thuật.
Bông tuyết ở tứ phía xung quanh bỗng dưng cuộn lên, bay về hướng của bà, giống như bị bà thu hút. Lâu Hoan Thiên thấy bà dùng tay ấn ngực, nhắm mắt, trong lòng trở nên nghẹn ngào, mắt muốn nổ tung gào thét đau đớn: "Mẹ! Xin mẹ, đừng bỏ cuộc! Mẹ!"
Chẳng lẽ hắn tìm được mẫu thân, lại ép bà đi chết hay sao?
Nếu hắn không đến thì có phải tốt hơn một chút không? Hắn không đến, đối phương sẽ không nảy sinh ra ý định độc ác như thế có phải không?
Lâu Hoan Thiên của giây phút này, trái tim đang rỉ máu, cảm thấy con người mình đau đớn muốn vỡ vụn thành từng mảnh.
"A..."
Thấy bông tuyết bay loạn tụ thành một con rồng màu trắng tuyết, quấn quýt quanh người họ, điều này khiến hắn sực nhớ ra, hồi nhỏ dường như mẹ từng nói với hắn, Bạch Mộ Tộc có một phương pháp tự sát, phải dùng vật sạch sẽ nhất trong trời đất để tẩy rửa vết ố nhơ của mình. Vật tinh khiết nhất đó là tuyết hay sao? Là tuyết.
Cho nên, bà đã có sẵn ý định buông xuôi sự sống.
Điều này dù sao cũng sẽ khiến Lâu Hoan Thiên đau khổ muốn chết đi được!
Hắn cũng không thể sống có phải không? Cảm giác ô uế trong cơ thể càng lúc càng mãnh liệt, hắn sắp khống chế hết nổi rồi.
Hắn không thể làm sai nửa bước vì mẫu thân, không thể.
Nhưng lúc này hắn cũng không thể bỏ rơi mẫu thân, không thể.
Cho nên, hắn cũng không sống tiếp được có phải không? Hắn không thể để mẹ chết đi cô đơn như vậy, trên đường hoàng tuyền, ít ra còn có hắn kề bên.
Tiểu Thất...
"Ca!"
Có một giọng nói trong veo, từ trên trời giáng xuống. Như đang hồi đáp nỗi nhớ nhung lớn nhất trong lòng của hắn hiện giờ.
Lâu Hoan Thiên sững sờ, còn tưởng nỗi nhớ của mình quá sâu đậm, trông chờ quá mạnh mẽ, nên phát sinh ảo giác.
"Ca! Thả bà ra!"
Lại một tiếng gọi gấp gáp, lúc này Lâu Hoan Thiên mới khẳng định mình không nghe nhầm. Hắn vội ngẩng đầu lên, một con ưng khổng lồ màu trắng tuyết bay lướt qua đầu mình, đôi cánh sải rộng, khiến con rồng tuyết trắng được Vân U ngưng tụ đánh tan một cách dễ dàng. Bông tuyết rơi xuống tầng tầng lớp lớp, trên mặt đất được phủ đầy một màu trắng xoá.
Nếu không phải mộ thuật của Vân U, Lâu Thất ở trên không lơ lửng vẫn chưa thể tìm được vị trí chính xác tìm được bọn họ một cách nhanh chóng. Và cũng chính vì mộ thuật, nàng mới thấy rõ khi nãy đã xảy ra chuyện gì.
Mộ thuật nàng không tinh thông, nhưng bên cạnh nàng còn có lão đạo sĩ thối đi theo cơ mà, sư phụ được cất giấu riêng này, vừa vặn biết rõ bí pháp của Bạch Mộ Tộc.
Rửa sạch tự mình, bài trừ ô uế.
Lâu Thất bảo: "Nói láo."
"Tiểu Thất!"
Trong thoáng chốc, Lâu Hoan Thiên đang tuyệt vọng đến đỉnh điểm đột nhiên cảm giác mình như được sống lại, hắn lại có cơ hội sống sót rồi. Đối với lời nói của Lâu Thất hắn tuyệt đối tuân thủ ngay phút ban đầu, cho nên hắn lập tức thả Vân U xuống, và cởi chiếc áo khoác ngoài của mình ra, đậy lên trên người bà.
Con rể đến rồi, mẫu thân cũng nên có chút tôn nghiêm.
Vân U nằm trên sàn tuyết trắng, khuôn mặt trắng hồng xinh đẹp, không nhìn ra được nay đã bốn mươi tuổi, chẳng qua như mới trạc ba mươi tuổi đầu.
Bà giống như đang chìm trong giấc ngủ, bộ dạng càng xinh đẹp yên lành hơn so với lúc vừa gặp Lâu Hoan Thiên. Đó chính là uy lực của Bạch Mộ Thuật sao?
Trên lưng của con ưng cõng ba người một thú cùng nhảy xuống, Tử Vân Hồ nhảy về phía của Vân U đầu tiên, nghêu ngao một tiếng, há to miệng, cắn một phát lên cổ tay của Vân U.
Sắc mặt của Lâu Hoan Thiên thay đổi.
"U U!"
Hắn nóng vội định giơ tay hất U U ra, Lâu Thất đã bay lướt tới bên cạnh hắn, giơ tay ấn hắn lại.
"U U đang cứu bà ta!"
Ngươi dám cả gan giết U U? Đôi mắt xinh đẹp của Lâu Thất đang lườm nguýt hắn.
Bỗng dưng Lâu Hoan Thiên ôm chặt lấy nàng, chôn vùi khuôn mặt vào vai nàng, "khóc lóc" thảm thiết: "Hu hu, Tiểu Thất, muội đến trễ thêm chút nữa thì chỉ có nhặt xác của đại ca và mẫu thân thôi đó!"
Một đôi bàn tay tựa vuốt sắt, bấu vào bả vai của hắn, và ném hắn văng ra xa. Đôi mắt của Trầm Sát hơi lạnh lùng, "Trúng cái thuốc quỷ gì, còn dám đụng chạm loạn xạ đến nữ nhân của bổn Đế Quân? Cút!"
Cả người toàn mùi lẳng lơ.
Câu này hắn không nói ra, nhưng đôi mắt của Đế Quân đại nhân không biết học cách nói chuyện từ khi nào, Lâu Hoan Thiên quả nhiên đọc hiểu chính xác câu nói đó, đột nhiên lông lá dựng đứng cả lên.
"Trầm Sát, ngươi nói cái gì? Ngươi có gan thì nói lại lần nữa? Ngươi là em rể của bổn thiếu chủ, vai vế nhỏ hơn một bậc có biết không?"
"Khụ khụ." Hiên Viên Lại ở bên cạnh bỗng đứng thẳng lưng, vẫy vẫy tay với hắn: "Tiểu Thiên Nhi? Mau qua đây cho Tam thúc xem thử!"
"Tam thúc?" Lâu Hoan Thiên sững sờ: "Hiên Viên Lại? Lão đạo sĩ thối?"
Thế là, lông lá của Hiên Viên Lại cũng dựng thẳng đứng.
"Tiểu tử ngươi, đừng tưởng ngươi là huynh muội với Tiểu Thất, ta sẽ nể mặt ngươi! Lão đạo sĩ thối là để ngươi gọi sao? Ngươi tưởng địa vị của ngươi với Tiểu Thất ngang hàng sao? Không có cửa đâu con à! Nó là bảo bối, ngươi là cỏ rác!"
Tam thúc, thúc nói giống như chỉ có mình thúc là người thân với Tiểu Thất vậy, con cũng là người thân cơ mà?
Lâu Hoan Thiên có chút ấm ức.
"Nếu còn cãi nhau, thì các ngươi hãy biến mất trước mặt ta."
Lâu Thất cảm thấy vầng thái dương của mình đang co giật.
Chẳng phải lúc nãy muốn sống muốn chết sao? Người còn đang nằm trên mặt đất, sao đã nhảy dựng đi cãi lộn rồi?
Ba người nam nhân mới lườm nguýt lẫn nhau, việc ai nấy tự làm.
"Đây là mẫu thân? Không nhận lầm chứ?" Lâu Thất ngồi xổm bên cạnh Vân U, cúi đầu nhìn bà, hình như là vậy đó, giống hệt khuôn mặt nàng bắt gặp trong giấc mơ.
Mẫu thân đẹp quá.
Chỉ là, "Ai hạ thuốc này cho bà vậy?" Lâu Thất giận dữ.
"Không biết, lúc ta đến thì người đã bỏ chạy mất tiêu rồi." Lâu Hoan Thiên cạn lời cay đắng, "Có lẽ mẹ biết được điều đó, nhưng mà, Tiểu Thất, bộ dạng của bà."
"Hừ, chưa diễn một vở kịch mẹ con nhận nhau với ta, chết gì mà chết!" Lâu Thất phẫn nộ nói, "Lão đạo sĩ thối tha kia! Người đang ở đâu vậy! Ngươi bắt không được thì ba ngày không cho ăn cơm!"
Lời nói này khiến Lâu Hoan Thiên ngơ ngác.
Nhưng thấy sắc mặt của Hiên Viên Lại tối sầm, đôi tay nhanh như lật sách đánh ra vô số cái quyết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương