Đế Vương Sủng Ái
Chương 620
Ngân Nguyệt vương gia của bọn họ, không đánh lại một nữ nhân sao!
Sự thật này khiến bọn họ tiêu tan chiến ý.
Đầu hàng, là không thể nào, hoàng đế có lệnh, trận này chỉ có thể thắng, không thể thua. Cắn răng chiến tiếp.
Chiến sĩ bi ai, chiến mã bi rên.
Không có trận chiến nào là dễ dàng cả, không có trận chiến nào có thể dùng nụ cười đi nghênh đón.
Trận chiến này, Lâu Thất vẫn là người chiến thắng cuối cùng. Sĩ khí nâng cao của Hiên Viên đại quân và tứ phương đại quân làm công tác hậu cần, hoan hô thắng lợi, nhưng trong lòng của Lâu Thất không hề bình lặng như vẻ bề ngoài của nàng.
Câu nói trước khi Hách Liên Quyết ngất xỉu khiến nỗi hoài nghi nảy sinh trong lòng nàng.
Nàng vốn định thừa thắng xông thẳng vào Hách Liên hoàng cung, nhưng vào giây phút cuối cùng nàng hạ lệnh cho đại quân dựng trại tại chỗ, tạm thời án binh bất động. Còn nàng cũng tự giam mình trong trại không đi đâu cả.
"Đế Hậu, có phải người có chỗ nào không khoẻ không?" Trần Thập không hiểu vì sao Lâu Thất không nắm bắt thời gian tấn công hoàng thành, trong lòng lại lo lắng cho nàng, vì thế sau khi ổn thoả thì hắn không kiềm chế được tìm Lâu Thất hỏi thăm.
Lâu Thất lắc đầu: "Không, ta không có chỗ nào không khoẻ." Nếu nói đánh nhau nhiều ngày như vậy, và tiến công liên miên, mệt mỏi thì có chút, nhưng không bị thương không bị đau, luôn luôn chiến thắng, làm sao có chỗ nào không khoẻ được cơ chứ.
"Vậy..."
Lâu Thất đang đứng bên cạnh một chiếc bàn gỗ đơn sơ, trên bàn để đầy chai lọ, nàng đang cầm một ống đồng điều chế cái gì đó. Nghe Trần Thập muốn nói mà nghỉ, nàng ngẩng đầu lên nhìn, bỗng dưng trái tim hơi động đậy.
Trần Thập đã đi theo bên cạnh nàng chừng một năm rưỡi, lúc đó trông hắn cũng chỉ vô cùng tuấn tú, Trần Thập của hiện giờ so với hồi đó hơi đen hơn tí, nhưng con người trầm vững hơn nhiều, sức thu hút cũng được tăng lên vài phần.
"Trần Thập, tình cảm của Lâu Tín và Dao Phong hiện giờ cũng không tệ đó?"
Trần Thập không ngờ nàng bỗng dưng hỏi như vậy, ngơ ngác một hồi, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Có lẽ... không tệ lắm."
Thật ra, đâu chỉ không tệ?
Vốn dĩ khi nãy hắn định rủ Lâu Tín cùng đi gặp Đế Hậu, nhưng khi tìm thấy Lâu Tín bên một bờ suối, lúc ấy cũng có Ấn Dao Phong ở đó.
Những ngày này, Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên cũng đi theo đội quân, chém giết trên chiến trường, không hề thua kém nam nhi. Trong trận đại chiến, Ấn Dao Phong bị thương đôi chút, tổn thương ở vùng eo, việc này khi hắn và Lâu Tín dựng trại nghe Thu Khánh Tiên kể, vì thế Lâu Tín đã rời khỏi.
Khi hắn tìm tới nơi, Lâu Tín đang băng bó cho Ấn Dao Phong, tay thì đang băng bó, còn môi của hai người đã chạm vào nhau, dây áo của Ấn Dao Phong lỏng lẽo, áo vén lên, tay của Lâu Tín sau khi cột chặt vải gạt bèn mò lên trên, Ấn Dao Phong không có từ chối, sau đó hắn nhìn thấy Lâu Tín đè cô ta nằm trên bãi cỏ dày dặn.
Phi lễ không nên nhìn.
Đương nhiên hắn vội vàng rời đi, nhưng hình như hắn nghe được hơi thở hổn hển của Lâu Tín hỏi một câu: "Dao Dao, khi nào mới cho ta?"
Lúc đó hắn suýt chút nữa trượt chân té ngã.
Khó khăn lắm mới xua đuổi cảnh tượng và câu nói của Lâu Tín ra khỏi đầu óc, bây giờ đột nhiên Lâu Thất nhắc tới hai người kia, khuôn mặt tuấn tú của Trần Thập bỗng chốc đỏ bừng lên.
Vốn dĩ khôi ngô cực kì, khuôn mặt đỏ ửng mang theo vài phần yêu nghiệt. Lâu Thất mỉm cười, hỏi: "Trần Thập của chúng ta càng lúc càng điển trai rồi, đợi sau khi mọi thứ ổn định, khi thiên hạ đại an, cũng cưới một cô gái xinh đẹp về làm vợ thế nào?"
"Thuộc hạ không muốn thành thân!" Trần Thập thốt ra.
Lâu Thất sững sờ, "Không muốn thành thân?"
Theo nàng thấy, Trần Thập khôi ngô như vậy thì rất có duyên với cả đống phụ nữ, nàng chưa bao giờ suy nghĩ cho thị vệ bên cạnh mình cô đơn một mình cả đời, tốt nhất là mỗi người có bến đỗ tốt. Trước kia nàng thấy rõ, Ấn Dao Phong ưng ý Trần Thập, nhưng Trần Thập lại không có ý với cô ta, Lâu Tín thì thích Ấn Dao Phong, nàng lo sợ mối tình tam giác này sẽ ảnh hưởng tình cảm huynh đệ của Trần Thập và Lâu Tín, nhưng không ngờ cuối cùng Ấn Dao Phong tự thấu hiểu, đón nhận Lâu Tín.
Như vậy cũng tốt.
Nhưng còn Trần Thập phải làm sao?
"Thuộc hạ không muốn thành thân." Trần Thập lặp lại.
Lâu Thất nhịn không được hỏi: "Hình như Khánh Tiên thích ngươi."
"Sau này cô ta sẽ gặp được người thích hơn."
Nghe Trần Thập nói vậy, Lâu Thất bèn không hỏi nữa. Chuyện tình cảm của mình, khi nãy nàng nhắc đến Khánh Tiên thích Trần Thập, đã không tốt lắm đối với Khánh Tiên rồi.
Trầm ngâm giây lát, Trần Thập hỏi: "Tại sao đột nhiên Đế Hậu hỏi vậy?"
Tất cả đã vào vị trí ổn định, thiên hạ đại an, thì có liên quan gì đến vai trò làm thị vệ của hắn với nàng cơ chứ? Cho dù đến lúc đó, nàng cũng sẽ có thị vệ thôi chẳng phải sao? Bây giờ nàng khiến hắn cảm thấy bất ổn lắm, giống như đến lúc đó nàng sẽ không có mặt ở đây vậy.
Nghĩ vậy, Trần Thập bèn hoảng sợ.
"Không có gì, Trần Thập, ta chỉ cảm thấy..."
Chỉ cảm thấy cái gì? Lâu Thất không nói tiếp.
Chỉ cảm thấy, thiên hạ này giang sơn này, đáng lẽ phải được phụ vương của mình và Trầm vương đàm tiếu chỉ điểm, nhưng ai ngờ, hai vị hoàng đế trẻ tuổi hăng hái vấp phải biến cố lớn nhất của đời người, sau đó làm chậm trễ mấy chục năm.
Vừa nghĩ đến những năm nay phụ vương mình không biết sống qua ngày tháng ra sao, không biết trong lòng cực khổ bao nhiêu, trái tim nàng cũng cực kì đau khổ theo.
"Đế Hậu, nhận được thư của Đế Quân."
Cùng Thu Khánh Tiên bước vào, là Đông Thời Ngọc.
Khi đại quân của tứ phương đại lục một chia làm hai, hắn đã dùng kế, chia mình đến phe của Lâu Thất. Nhưng mà, Trầm Sát cũng dặn Trần Thập Lâu Tín dõi chặt hắn ta, không để hắn tiếp xúc riêng tư với Lâu Thất.
Đông Thời Ngọc cùng Thu Khánh Tiên đi vào, thấy Trần Thập cũng có mặt ở đây, bỗng dưng cười nhẹ.
Thật ra hiện giờ hắn không còn suy nghĩ bậy bạ gì với Lâu Thất nữa, hắn cũng đã thành hôn với Bắc Thược Dược, Đông Thanh Bắc Thương liên minh với nhau, định đối kháng với Nam Cương và Tây Cương.
Lần này tứ phương đại quân tới đây, cũng được trưởng thành nhanh chóng qua từng trận chiến, biết chỗ thiếu sót của mình, đã học hỏi không ít ở đại lục Long Ngâm, đây cũng là mục đích hắn mang đại quân tới đây. Đợi trở về tứ phương đại lục, bọn họ tuyệt đối không yếu đuối giống trước kia nữa.
Còn về Lâu Thất, hắn cảm thấy nàng như vầng trăng trên trời, cũng không thể để hắn tơ tưởng đến nữa đâu.
Bây giờ hắn mừng rỡ biết bao khi không có kẻ địch nào là vĩnh viễn, hiện nay có thể gặp mặt Lâu Thất như vậy.
"Đế Hậu, các tướng lĩnh muốn biết tại sao không tiếp tục tấn công?"
Lâu Thất phủi tay, nhận lấy bức thư trong tay của Thu Khánh Tiên trước, mau chóng mở ra xem. Thu Khánh Tiên nhìn Trần Thập một phen, lui qua một bên.
Thư của Trầm Sát rất ngắn gọn, chỉ có ba câu.
Tam thúc đưa thư, kí ức của nhạc mẫu từng bị phong toả, gần đây mới được lão giải toả. Nhạc mẫu nói, bà ngoại nàng đã chết năm năm trước, là tận mắt bà chứng kiến. Ngoài ra, Tam thúc cũng nhớ ra, Du phu nhân từng cứu hoàng đế của Hách Liên vương triều.
Sắc mặt của Lâu Thất bỗng chốc thay đổi.
Nếu nói bà ngoại của nàng đã bệnh chết, vậy thì, Du phu nhân ở Thánh Tiên cung là ai?
"Đế Hậu, sao vậy?"
Bọn người Trần Thập thấy nàng bỗng thay đổi sắc mặt.
Trong đầu Lâu Thất nhanh chóng nhớ lại cảnh gặp gỡ Du phu nhân mấy lần trước kia, không có lỗ hổng, không có! Và chẳng phải lần trước bà ta cảm nhận được sự bất trắc của Vân U sao? Còn nhân cơ hội chạy đến báo cho nàng biết, bộ dạng bị bệnh sau cùng cũng không thể nào giả được kia mà!
Nhưng mà, nếu lão đạo sĩ thối đưa tin tức đến đây, nói rõ lão đã xác nhận tính chính xác của tin tức này, về điều này thì nàng vẫn tin tưởng năng lực của lão đạo sĩ thối!
Không, không hề có lỗ hổng.
Nếu Du phu nhân thật sự là bà ngoại của nàng, thì Vân U là con gái ruột thịt của bà ta, nàng và Hoan Thiên là cháu ruột của bà ta, tại sao những năm nay bà ta trốn ở trên núi Thánh Tiên, hoàn toàn không tìm kiếm bọn họ?
Thật sự là vì bà bị bệnh, không thể rời khỏi núi Thánh Tiên có Long Diên? Cho dù bà không thể rời khỏi, nhưng giao tình của bà với Thánh Tiên cung chủ, nhờ người của Thánh Tiên cung xuống núi giúp đỡ chẳng được sao! Nhưng nếu bà ta là giả mạo, tại sao phải giả mạo một thân phận này? Còn nữa, nàng vốn dĩ chẳng làm việc gì bất lợi cho bọn họ cơ mà.
Lâu Thất bỗng chốc nghĩ không thấu, đầu có chút đau nhức.
Đại lục Long Ngâm quả nhiên rối loạn lung tung! Nàng có chút bực bội, bóp nhàu mảnh giấy, lúc này Trần Thập và Thu Khánh Tiên đã phát hiện uy nghiêm ngày càng tăng cao của Lâu Thất, thoáng chốc không dám lên tiếng, chỉ buông tay đứng yên một bên.
Đông Thời Ngọc suy nghĩ một hồi, nói tiếp: "Đế Hậu, hay là, Thời Ngọc phái vài người thâm nhập vào Hách Liên hoàng cung thám thính tình hình xem sao?"
"Đại quân bao vậy thành trì, e rằng hoàng thành không dễ vào." Lâu Thất lắc lắc đầu.
Đông Thời Ngọc nói tiếp: "Còn có một cách, vốn dĩ có người Đông Thanh làm việc trong Thịnh Dược Hành ở Hách Liên hoàng thành..."
Thấy Lâu Thất liếc tới, Đông Thời Ngọc bỗng muốn độn thổ, vội giải thích: "Vốn dĩ ở Thịnh Dược Hành tứ phương đại lục, năng lực của hắn không tệ, thăng cấp vượt bậc, hai tháng trước theo một chưởng quỹ đến đại lục Long Ngâm, trong quân ngũ vừa vặn có một tướng sĩ cùng một nhà với người đó, cho nên có thể liên lạc được..."
Thịnh Vân Dược Hành.
Lâu Thất nhớ đến Vân Phong, cau mày lại.
Còn có Tiểu Trù, bây giờ Tiểu Trù đang ở nơi đâu?
"Ngọc thái tử!"
Có người gọi vội vã ở bên ngoài, "Long phó tướng dẫn người vào hoàng thành rồi!"
"Cái gì?"
Long phó tướng kia chính là người có quan hệ một nhà với cái người làm trong Thịnh Dược Hành mà Đông Thời Ngọc vừa nói. Hắn có cách thức đưa thư của gia tộc, nhanh chóng liên hệ được người trong hoàng thành, người đó kể cho biết một lối đi bí mật, bọn họ dắt theo người vào thành.
Bỗng dưng Lâu Thất tức giận, chỉ còn nước chờ đợi tin tức của bọn chúng.
Chờ đợi suốt một ngày một đêm.
Khi ánh bình minh vừa buông toả, tướng lĩnh kia tự mình trở về.
"Bá tánh trong hoàng thành hoảng loạn bất an, đều đang đồn đại, hoàng đế đã dắt theo thân tín bỏ trốn, trong hoàng cung hiện giờ chỉ còn sót một số phi tần cung nữ! Đế Hậu, đây là cơ hội tốt để tấn công đó!"
Lâu Thất nhìn hắn, "Ngươi tự đi vào đó một mình?"
"Thuộc hạ dẫn theo vài người, bọn họ đều ở trong thành sắp xếp công việc, đến lúc đó có thể nội ứng ngoại hợp." Đông Thanh tướng lĩnh nói.
"Vậy sao?" Lâu Thất nheo mắt, đột nhiên thân hình bay vụt, người đã xuất hiện trước mặt hắn, cũng không biết nàng ra tay thế nào, vài cây châm dài đã phong toả huyệt đạo của hắn.
"Đế Hậu, ý của người là gì?"
"Ý gì? Ta thật muốn biết, ngươi có dũng khí lớn từ đâu để tìm đến cái chết?"
Sự thật này khiến bọn họ tiêu tan chiến ý.
Đầu hàng, là không thể nào, hoàng đế có lệnh, trận này chỉ có thể thắng, không thể thua. Cắn răng chiến tiếp.
Chiến sĩ bi ai, chiến mã bi rên.
Không có trận chiến nào là dễ dàng cả, không có trận chiến nào có thể dùng nụ cười đi nghênh đón.
Trận chiến này, Lâu Thất vẫn là người chiến thắng cuối cùng. Sĩ khí nâng cao của Hiên Viên đại quân và tứ phương đại quân làm công tác hậu cần, hoan hô thắng lợi, nhưng trong lòng của Lâu Thất không hề bình lặng như vẻ bề ngoài của nàng.
Câu nói trước khi Hách Liên Quyết ngất xỉu khiến nỗi hoài nghi nảy sinh trong lòng nàng.
Nàng vốn định thừa thắng xông thẳng vào Hách Liên hoàng cung, nhưng vào giây phút cuối cùng nàng hạ lệnh cho đại quân dựng trại tại chỗ, tạm thời án binh bất động. Còn nàng cũng tự giam mình trong trại không đi đâu cả.
"Đế Hậu, có phải người có chỗ nào không khoẻ không?" Trần Thập không hiểu vì sao Lâu Thất không nắm bắt thời gian tấn công hoàng thành, trong lòng lại lo lắng cho nàng, vì thế sau khi ổn thoả thì hắn không kiềm chế được tìm Lâu Thất hỏi thăm.
Lâu Thất lắc đầu: "Không, ta không có chỗ nào không khoẻ." Nếu nói đánh nhau nhiều ngày như vậy, và tiến công liên miên, mệt mỏi thì có chút, nhưng không bị thương không bị đau, luôn luôn chiến thắng, làm sao có chỗ nào không khoẻ được cơ chứ.
"Vậy..."
Lâu Thất đang đứng bên cạnh một chiếc bàn gỗ đơn sơ, trên bàn để đầy chai lọ, nàng đang cầm một ống đồng điều chế cái gì đó. Nghe Trần Thập muốn nói mà nghỉ, nàng ngẩng đầu lên nhìn, bỗng dưng trái tim hơi động đậy.
Trần Thập đã đi theo bên cạnh nàng chừng một năm rưỡi, lúc đó trông hắn cũng chỉ vô cùng tuấn tú, Trần Thập của hiện giờ so với hồi đó hơi đen hơn tí, nhưng con người trầm vững hơn nhiều, sức thu hút cũng được tăng lên vài phần.
"Trần Thập, tình cảm của Lâu Tín và Dao Phong hiện giờ cũng không tệ đó?"
Trần Thập không ngờ nàng bỗng dưng hỏi như vậy, ngơ ngác một hồi, sau đó có chút nghi ngờ hỏi: "Có lẽ... không tệ lắm."
Thật ra, đâu chỉ không tệ?
Vốn dĩ khi nãy hắn định rủ Lâu Tín cùng đi gặp Đế Hậu, nhưng khi tìm thấy Lâu Tín bên một bờ suối, lúc ấy cũng có Ấn Dao Phong ở đó.
Những ngày này, Ấn Dao Phong và Thu Khánh Tiên cũng đi theo đội quân, chém giết trên chiến trường, không hề thua kém nam nhi. Trong trận đại chiến, Ấn Dao Phong bị thương đôi chút, tổn thương ở vùng eo, việc này khi hắn và Lâu Tín dựng trại nghe Thu Khánh Tiên kể, vì thế Lâu Tín đã rời khỏi.
Khi hắn tìm tới nơi, Lâu Tín đang băng bó cho Ấn Dao Phong, tay thì đang băng bó, còn môi của hai người đã chạm vào nhau, dây áo của Ấn Dao Phong lỏng lẽo, áo vén lên, tay của Lâu Tín sau khi cột chặt vải gạt bèn mò lên trên, Ấn Dao Phong không có từ chối, sau đó hắn nhìn thấy Lâu Tín đè cô ta nằm trên bãi cỏ dày dặn.
Phi lễ không nên nhìn.
Đương nhiên hắn vội vàng rời đi, nhưng hình như hắn nghe được hơi thở hổn hển của Lâu Tín hỏi một câu: "Dao Dao, khi nào mới cho ta?"
Lúc đó hắn suýt chút nữa trượt chân té ngã.
Khó khăn lắm mới xua đuổi cảnh tượng và câu nói của Lâu Tín ra khỏi đầu óc, bây giờ đột nhiên Lâu Thất nhắc tới hai người kia, khuôn mặt tuấn tú của Trần Thập bỗng chốc đỏ bừng lên.
Vốn dĩ khôi ngô cực kì, khuôn mặt đỏ ửng mang theo vài phần yêu nghiệt. Lâu Thất mỉm cười, hỏi: "Trần Thập của chúng ta càng lúc càng điển trai rồi, đợi sau khi mọi thứ ổn định, khi thiên hạ đại an, cũng cưới một cô gái xinh đẹp về làm vợ thế nào?"
"Thuộc hạ không muốn thành thân!" Trần Thập thốt ra.
Lâu Thất sững sờ, "Không muốn thành thân?"
Theo nàng thấy, Trần Thập khôi ngô như vậy thì rất có duyên với cả đống phụ nữ, nàng chưa bao giờ suy nghĩ cho thị vệ bên cạnh mình cô đơn một mình cả đời, tốt nhất là mỗi người có bến đỗ tốt. Trước kia nàng thấy rõ, Ấn Dao Phong ưng ý Trần Thập, nhưng Trần Thập lại không có ý với cô ta, Lâu Tín thì thích Ấn Dao Phong, nàng lo sợ mối tình tam giác này sẽ ảnh hưởng tình cảm huynh đệ của Trần Thập và Lâu Tín, nhưng không ngờ cuối cùng Ấn Dao Phong tự thấu hiểu, đón nhận Lâu Tín.
Như vậy cũng tốt.
Nhưng còn Trần Thập phải làm sao?
"Thuộc hạ không muốn thành thân." Trần Thập lặp lại.
Lâu Thất nhịn không được hỏi: "Hình như Khánh Tiên thích ngươi."
"Sau này cô ta sẽ gặp được người thích hơn."
Nghe Trần Thập nói vậy, Lâu Thất bèn không hỏi nữa. Chuyện tình cảm của mình, khi nãy nàng nhắc đến Khánh Tiên thích Trần Thập, đã không tốt lắm đối với Khánh Tiên rồi.
Trầm ngâm giây lát, Trần Thập hỏi: "Tại sao đột nhiên Đế Hậu hỏi vậy?"
Tất cả đã vào vị trí ổn định, thiên hạ đại an, thì có liên quan gì đến vai trò làm thị vệ của hắn với nàng cơ chứ? Cho dù đến lúc đó, nàng cũng sẽ có thị vệ thôi chẳng phải sao? Bây giờ nàng khiến hắn cảm thấy bất ổn lắm, giống như đến lúc đó nàng sẽ không có mặt ở đây vậy.
Nghĩ vậy, Trần Thập bèn hoảng sợ.
"Không có gì, Trần Thập, ta chỉ cảm thấy..."
Chỉ cảm thấy cái gì? Lâu Thất không nói tiếp.
Chỉ cảm thấy, thiên hạ này giang sơn này, đáng lẽ phải được phụ vương của mình và Trầm vương đàm tiếu chỉ điểm, nhưng ai ngờ, hai vị hoàng đế trẻ tuổi hăng hái vấp phải biến cố lớn nhất của đời người, sau đó làm chậm trễ mấy chục năm.
Vừa nghĩ đến những năm nay phụ vương mình không biết sống qua ngày tháng ra sao, không biết trong lòng cực khổ bao nhiêu, trái tim nàng cũng cực kì đau khổ theo.
"Đế Hậu, nhận được thư của Đế Quân."
Cùng Thu Khánh Tiên bước vào, là Đông Thời Ngọc.
Khi đại quân của tứ phương đại lục một chia làm hai, hắn đã dùng kế, chia mình đến phe của Lâu Thất. Nhưng mà, Trầm Sát cũng dặn Trần Thập Lâu Tín dõi chặt hắn ta, không để hắn tiếp xúc riêng tư với Lâu Thất.
Đông Thời Ngọc cùng Thu Khánh Tiên đi vào, thấy Trần Thập cũng có mặt ở đây, bỗng dưng cười nhẹ.
Thật ra hiện giờ hắn không còn suy nghĩ bậy bạ gì với Lâu Thất nữa, hắn cũng đã thành hôn với Bắc Thược Dược, Đông Thanh Bắc Thương liên minh với nhau, định đối kháng với Nam Cương và Tây Cương.
Lần này tứ phương đại quân tới đây, cũng được trưởng thành nhanh chóng qua từng trận chiến, biết chỗ thiếu sót của mình, đã học hỏi không ít ở đại lục Long Ngâm, đây cũng là mục đích hắn mang đại quân tới đây. Đợi trở về tứ phương đại lục, bọn họ tuyệt đối không yếu đuối giống trước kia nữa.
Còn về Lâu Thất, hắn cảm thấy nàng như vầng trăng trên trời, cũng không thể để hắn tơ tưởng đến nữa đâu.
Bây giờ hắn mừng rỡ biết bao khi không có kẻ địch nào là vĩnh viễn, hiện nay có thể gặp mặt Lâu Thất như vậy.
"Đế Hậu, các tướng lĩnh muốn biết tại sao không tiếp tục tấn công?"
Lâu Thất phủi tay, nhận lấy bức thư trong tay của Thu Khánh Tiên trước, mau chóng mở ra xem. Thu Khánh Tiên nhìn Trần Thập một phen, lui qua một bên.
Thư của Trầm Sát rất ngắn gọn, chỉ có ba câu.
Tam thúc đưa thư, kí ức của nhạc mẫu từng bị phong toả, gần đây mới được lão giải toả. Nhạc mẫu nói, bà ngoại nàng đã chết năm năm trước, là tận mắt bà chứng kiến. Ngoài ra, Tam thúc cũng nhớ ra, Du phu nhân từng cứu hoàng đế của Hách Liên vương triều.
Sắc mặt của Lâu Thất bỗng chốc thay đổi.
Nếu nói bà ngoại của nàng đã bệnh chết, vậy thì, Du phu nhân ở Thánh Tiên cung là ai?
"Đế Hậu, sao vậy?"
Bọn người Trần Thập thấy nàng bỗng thay đổi sắc mặt.
Trong đầu Lâu Thất nhanh chóng nhớ lại cảnh gặp gỡ Du phu nhân mấy lần trước kia, không có lỗ hổng, không có! Và chẳng phải lần trước bà ta cảm nhận được sự bất trắc của Vân U sao? Còn nhân cơ hội chạy đến báo cho nàng biết, bộ dạng bị bệnh sau cùng cũng không thể nào giả được kia mà!
Nhưng mà, nếu lão đạo sĩ thối đưa tin tức đến đây, nói rõ lão đã xác nhận tính chính xác của tin tức này, về điều này thì nàng vẫn tin tưởng năng lực của lão đạo sĩ thối!
Không, không hề có lỗ hổng.
Nếu Du phu nhân thật sự là bà ngoại của nàng, thì Vân U là con gái ruột thịt của bà ta, nàng và Hoan Thiên là cháu ruột của bà ta, tại sao những năm nay bà ta trốn ở trên núi Thánh Tiên, hoàn toàn không tìm kiếm bọn họ?
Thật sự là vì bà bị bệnh, không thể rời khỏi núi Thánh Tiên có Long Diên? Cho dù bà không thể rời khỏi, nhưng giao tình của bà với Thánh Tiên cung chủ, nhờ người của Thánh Tiên cung xuống núi giúp đỡ chẳng được sao! Nhưng nếu bà ta là giả mạo, tại sao phải giả mạo một thân phận này? Còn nữa, nàng vốn dĩ chẳng làm việc gì bất lợi cho bọn họ cơ mà.
Lâu Thất bỗng chốc nghĩ không thấu, đầu có chút đau nhức.
Đại lục Long Ngâm quả nhiên rối loạn lung tung! Nàng có chút bực bội, bóp nhàu mảnh giấy, lúc này Trần Thập và Thu Khánh Tiên đã phát hiện uy nghiêm ngày càng tăng cao của Lâu Thất, thoáng chốc không dám lên tiếng, chỉ buông tay đứng yên một bên.
Đông Thời Ngọc suy nghĩ một hồi, nói tiếp: "Đế Hậu, hay là, Thời Ngọc phái vài người thâm nhập vào Hách Liên hoàng cung thám thính tình hình xem sao?"
"Đại quân bao vậy thành trì, e rằng hoàng thành không dễ vào." Lâu Thất lắc lắc đầu.
Đông Thời Ngọc nói tiếp: "Còn có một cách, vốn dĩ có người Đông Thanh làm việc trong Thịnh Dược Hành ở Hách Liên hoàng thành..."
Thấy Lâu Thất liếc tới, Đông Thời Ngọc bỗng muốn độn thổ, vội giải thích: "Vốn dĩ ở Thịnh Dược Hành tứ phương đại lục, năng lực của hắn không tệ, thăng cấp vượt bậc, hai tháng trước theo một chưởng quỹ đến đại lục Long Ngâm, trong quân ngũ vừa vặn có một tướng sĩ cùng một nhà với người đó, cho nên có thể liên lạc được..."
Thịnh Vân Dược Hành.
Lâu Thất nhớ đến Vân Phong, cau mày lại.
Còn có Tiểu Trù, bây giờ Tiểu Trù đang ở nơi đâu?
"Ngọc thái tử!"
Có người gọi vội vã ở bên ngoài, "Long phó tướng dẫn người vào hoàng thành rồi!"
"Cái gì?"
Long phó tướng kia chính là người có quan hệ một nhà với cái người làm trong Thịnh Dược Hành mà Đông Thời Ngọc vừa nói. Hắn có cách thức đưa thư của gia tộc, nhanh chóng liên hệ được người trong hoàng thành, người đó kể cho biết một lối đi bí mật, bọn họ dắt theo người vào thành.
Bỗng dưng Lâu Thất tức giận, chỉ còn nước chờ đợi tin tức của bọn chúng.
Chờ đợi suốt một ngày một đêm.
Khi ánh bình minh vừa buông toả, tướng lĩnh kia tự mình trở về.
"Bá tánh trong hoàng thành hoảng loạn bất an, đều đang đồn đại, hoàng đế đã dắt theo thân tín bỏ trốn, trong hoàng cung hiện giờ chỉ còn sót một số phi tần cung nữ! Đế Hậu, đây là cơ hội tốt để tấn công đó!"
Lâu Thất nhìn hắn, "Ngươi tự đi vào đó một mình?"
"Thuộc hạ dẫn theo vài người, bọn họ đều ở trong thành sắp xếp công việc, đến lúc đó có thể nội ứng ngoại hợp." Đông Thanh tướng lĩnh nói.
"Vậy sao?" Lâu Thất nheo mắt, đột nhiên thân hình bay vụt, người đã xuất hiện trước mặt hắn, cũng không biết nàng ra tay thế nào, vài cây châm dài đã phong toả huyệt đạo của hắn.
"Đế Hậu, ý của người là gì?"
"Ý gì? Ta thật muốn biết, ngươi có dũng khí lớn từ đâu để tìm đến cái chết?"
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương