Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 597: Phòng bên cạnh ồn quá
Đình Hải nói xong, thuần thục ăn sạch Huyền My đang nằm dưới thân.
Động tĩnh ở trong phòng quả thật rất lớn, cho dù hiệu quả cách âm ở trong khách sạn vẫn luôn ở trạng thái rất tốt dưới mọi tình huống, thế nhưng cũng làm cho người ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Những tiếng hét đầy phấn khích…
Động tĩnh này đã làm phiền đến Cao Hướng Bách.
Cũng không biết là ai đang ở phòng bên cạnh, lại hung mãnh đến như vậy.
“Phòng bên cạnh ồn quá!”
Văn Tịch không nhịn được lầm bầm, có chút lo lắng hỏi Cao Hướng Bách: “Có phải phòng bên cạnh đang đánh nhau không? Chúng ta có nên đi qua hỏi tình hình như thế nào không, hoặc là chúng ta thông báo cho bảo vệ của khách sạn đi? Nghe có vẻ rất hung mãnh, đừng để đến lúc đó lại xảy ra mạng người!”
“…”
Quả thật rất có thể sẽ xảy ra mạng người!
Vừa dứt lời, hai người lại nghe thấy tiếng hét phấn khích vang lên từ phòng bên cạnh, dọa Văn Tịch phải giật mình: “Tại sao tiếng hét lại giống Huyền My như vậy?”
“Huyền My??”
Cao Hướng Bách cũng kinh ngạc.
“Không thể nào? Không thể là cô ấy được!”
Phòng bên cạnh chính là đang làm chuyện đó, sao có thể là em gái của anh được!
“Không được, nếu ngộ nhỡ chính là cô ấy… Ngộ nhỡ cô ấy lo lắng cho em, rồi chạy tới đây tìm em, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào? Em phải nhanh chóng gọi cho cô ấy…”
Văn Tịch càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Huyền My.
“Reng reng reng…”
Trong túi xách, điện thoại của Huyền My không ngừng vang lên.
Lúc đầu, hai người bọn họ thật sự chiến đấu hăng hái đến mức quên mình, cho nên căn bản không hề nghe thấy, sau đó cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông, thế nhưng cả hai người đều không để ý tới, vẫn tiếp tục quên mình, sau đó cuối cùng Huyền My không thể nghe nổi nữa, cô thở ra một hơi, khó khăn đẩy Đình Hải đang ở trên người mình: “Em… em nghe điện thoại trước…”
“Này! Mau lên cho em!! Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Huyền My vội vàng lấy điện thoại từ trong tay Đình Hải.
Đình Hải cũng không hề nhàn rỗi, khi Huyền My nghe điện thoại, anh vẫn tiếp tục nằm lên người cô, bận rộn công việc của mình.
Huyền My vỗ lên lưng của anh, nhắc nhở anh không được ầm ĩ, vừa nghe điện thoại của Văn Tịch.
“Văn Tịch…”
“Huyền My, cậu đang ở đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của tớ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Văn Tịch.
“Tớ… tớ đang ở trong ký túc xá.”
Huyền My nói dối.
Cô còn có chút chột dạ nói: “Tớ đang ngủ, cho nên nghe điện thoại hơi trễ một chút…”
“Tớ thật sự đã ngủ rồi! Ngủ rồi…”
Văn Tịch buồn bực nhìn Hướng Bách đang nhìn vách tường sát vách: “Ồn như vậy, sẽ không làm phiền đến giấc ngủ của anh chứ?”
Văn Tịch ngây thơ hỏi Hướng Bách.
“Sẽ.”
Đương nhiên là sẽ làm phiền rồi.
Giọng nói của Cao Hướng Bách vô thức khàn hơn một chút, đôi mắt mang ý tứ sâu xa nhìn Văn Tịch: “Em có biết phòng bên cạnh đang làm chuyện gì không?”
Văn Tịch lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ hỏi Hướng Bách: “Không phải đang đánh nhau chứ?”
Cao Hướng Bách cười xấu xa: “Bọn họ đang đánh nhau ở trên giường…”
“Hả?”
Văn Tịch sửng sốt.
Sau đó cô lập tức hiểu ra, khuôn mặt đỏ lên, có chút không dám tin: “Không… không phải chứ…”
Khóe miệng của Cao Hướng Bách vẫn cong lên một nụ cười xấu xa như cũ: “Sau này em sẽ rõ.”
“…”
Văn Tịch xấu hổ ngồi xuống chiếc giường của mình, trốn ở trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói với Cao Hướng Bách: “Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi ngủ đi!”
Động tĩnh ở trong phòng quả thật rất lớn, cho dù hiệu quả cách âm ở trong khách sạn vẫn luôn ở trạng thái rất tốt dưới mọi tình huống, thế nhưng cũng làm cho người ở phòng bên cạnh nghe thấy.
Những tiếng hét đầy phấn khích…
Động tĩnh này đã làm phiền đến Cao Hướng Bách.
Cũng không biết là ai đang ở phòng bên cạnh, lại hung mãnh đến như vậy.
“Phòng bên cạnh ồn quá!”
Văn Tịch không nhịn được lầm bầm, có chút lo lắng hỏi Cao Hướng Bách: “Có phải phòng bên cạnh đang đánh nhau không? Chúng ta có nên đi qua hỏi tình hình như thế nào không, hoặc là chúng ta thông báo cho bảo vệ của khách sạn đi? Nghe có vẻ rất hung mãnh, đừng để đến lúc đó lại xảy ra mạng người!”
“…”
Quả thật rất có thể sẽ xảy ra mạng người!
Vừa dứt lời, hai người lại nghe thấy tiếng hét phấn khích vang lên từ phòng bên cạnh, dọa Văn Tịch phải giật mình: “Tại sao tiếng hét lại giống Huyền My như vậy?”
“Huyền My??”
Cao Hướng Bách cũng kinh ngạc.
“Không thể nào? Không thể là cô ấy được!”
Phòng bên cạnh chính là đang làm chuyện đó, sao có thể là em gái của anh được!
“Không được, nếu ngộ nhỡ chính là cô ấy… Ngộ nhỡ cô ấy lo lắng cho em, rồi chạy tới đây tìm em, nếu thật sự xảy ra chuyện thì làm thế nào? Em phải nhanh chóng gọi cho cô ấy…”
Văn Tịch càng nghĩ càng lo lắng, vội vàng lấy điện thoại của mình ra, gọi cho Huyền My.
“Reng reng reng…”
Trong túi xách, điện thoại của Huyền My không ngừng vang lên.
Lúc đầu, hai người bọn họ thật sự chiến đấu hăng hái đến mức quên mình, cho nên căn bản không hề nghe thấy, sau đó cuối cùng cũng nghe thấy tiếng chuông, thế nhưng cả hai người đều không để ý tới, vẫn tiếp tục quên mình, sau đó cuối cùng Huyền My không thể nghe nổi nữa, cô thở ra một hơi, khó khăn đẩy Đình Hải đang ở trên người mình: “Em… em nghe điện thoại trước…”
“Này! Mau lên cho em!! Không phải đã xảy ra chuyện gì chứ?”
Huyền My vội vàng lấy điện thoại từ trong tay Đình Hải.
Đình Hải cũng không hề nhàn rỗi, khi Huyền My nghe điện thoại, anh vẫn tiếp tục nằm lên người cô, bận rộn công việc của mình.
Huyền My vỗ lên lưng của anh, nhắc nhở anh không được ầm ĩ, vừa nghe điện thoại của Văn Tịch.
“Văn Tịch…”
“Huyền My, cậu đang ở đâu vậy? Tại sao lâu như vậy mới nghe điện thoại của tớ?” Trong điện thoại truyền đến giọng nói có chút lo lắng của Văn Tịch.
“Tớ… tớ đang ở trong ký túc xá.”
Huyền My nói dối.
Cô còn có chút chột dạ nói: “Tớ đang ngủ, cho nên nghe điện thoại hơi trễ một chút…”
“Tớ thật sự đã ngủ rồi! Ngủ rồi…”
Văn Tịch buồn bực nhìn Hướng Bách đang nhìn vách tường sát vách: “Ồn như vậy, sẽ không làm phiền đến giấc ngủ của anh chứ?”
Văn Tịch ngây thơ hỏi Hướng Bách.
“Sẽ.”
Đương nhiên là sẽ làm phiền rồi.
Giọng nói của Cao Hướng Bách vô thức khàn hơn một chút, đôi mắt mang ý tứ sâu xa nhìn Văn Tịch: “Em có biết phòng bên cạnh đang làm chuyện gì không?”
Văn Tịch lắc đầu, vẻ mặt mơ hồ hỏi Hướng Bách: “Không phải đang đánh nhau chứ?”
Cao Hướng Bách cười xấu xa: “Bọn họ đang đánh nhau ở trên giường…”
“Hả?”
Văn Tịch sửng sốt.
Sau đó cô lập tức hiểu ra, khuôn mặt đỏ lên, có chút không dám tin: “Không… không phải chứ…”
Khóe miệng của Cao Hướng Bách vẫn cong lên một nụ cười xấu xa như cũ: “Sau này em sẽ rõ.”
“…”
Văn Tịch xấu hổ ngồi xuống chiếc giường của mình, trốn ở trong chăn, khuôn mặt đỏ bừng nhỏ giọng nói với Cao Hướng Bách: “Thời gian không còn sớm nữa, anh mau đi ngủ đi!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương