Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 65: Tàn nhẫn đằng sau sự dịu dàng
Hoàng Ngân nghĩ vậy, cô lập tức xòe bàn tay mình ra, liền thấy lòng bàn tay bị thủng một lỗ lớn, còn có máu chảy ra.
Không biết bị vật gì đâm? Cũng không biết tại sao nó lại đâm vào được? Khả năng duy nhất đó là do thứ Khuất Mỹ Hoa cầm trong tay, ban nãy khi cô ta vội vàng cởi sợi dây thừng ngang hông...
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy choáng váng, dưới chân nhẹ bỗng, sau lưng lạnh đến đáng sợ.
Một người phụ nữ đối xử với chính mình mà còn tàn nhẫn như vậy, thì có chuyện gì cô ta không làm được chứ?
Khuất Mỹ Hoa, phía sau khuôn mặt dịu dàng của cô, rốt cuộc ẩn giấu trái tim thâm hiểm đáng sợ đến mức nào vậy?
Chỉ nghĩ thôi Hoàng Ngân đã cảm thấy sợ dựng tóc gáy!
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương chạy tới, Khuất Mỹ Hoa đã hôn mê bất tỉnh, chiếc váy hoa sáng màu nhuốm đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Cô ta nằm mê man bất tỉnh ở đó, gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống.
Cao Dương Thành vẫn túc trực bên cạnh cô ta, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, không ngừng động viên bên tai.
Đỗ Thanh Nga nhìn thấy cảnh tượng này liền bị dọa sợ hãi: “Chị, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Mỹ Hoa lại bị như vậy?”
“Đúng, chuyện này cô nên hỏi chị cô!”
Vẻ mặt của vị cảnh sát kia nghiêm nghị: “À, ban nãy khi chúng tôi vào trong hang động để cứu người, chị cô giỏi lắm, mắt thấy người ta sắp lên được rồi, cô ta lại cố ý buông tay, để người ta rơi từ độ cao 3 mét rưỡi xuống dưới! Đúng là đồ nhẫn tâm.”
“Tôi nói rồi không phải tôi làm mà!”
Sắc mặt Hoàng Ngân tái nhợt, không chịu yếu thế hét lên với cảnh sát.
Nước mắt đã sớm khô cạn, rơi nước mắt vì loại phụ nữ này không đáng chút nào!
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi buông tay là lỗi của tôi, việc cô ta bị thương cũng liên quan đến tôi, nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không hề cố ý buông tay, tôi cũng không cố ý làm cô ta bị thương, bởi vì trong lòng bàn tay tôi đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào nên tôi mới phản xạ có điều kiện buông tay ra! Tại sao mọi người không điều tra xem rốt cuộc thứ gì đã đâm vào tay tôi chứ?”
“Cô Đỗ, thái độ nhận sai của cô có thể thành khẩn hơn được không, lên xe đi, giờ cô phải trở về đồn cảnh sát với tôi!” Cảnh sát nghiêm mặt lại, không cho Hoàng Ngân cơ hội giải thích, ý bảo Hoàng Ngân mau lên xe cảnh sát đi.
“Chị, chị... Sao chị có thể làm như vậy chứ?”
Đỗ Thanh Nga không dám tin nhìn chị gái của mình: “Mặc dù em sớm đã đoán ra chị không thích Mỹ Hoa, nhưng chị... chị làm cho em thất vọng quá!”
Lời nói của Đỗ Thanh Nga khiến trái tim Hoàng Ngân đập mạnh, cô đờ đẫn quay đầu nhìn đứa em gái đứng bên cạnh mình, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng cứng ngắc.
“Em vừa mới nói cái gì?” Giọng nói của Hoàng Ngân nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, buồn bã khiến người khác đau đến xé lòng, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cô không thể kiềm nén được cảm xúc của mình òa khóc: “Đỗ Thanh Nga, ngay cả em cũng không tin chị...”
Hoàng Ngân chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo như giờ phút này.
Cô nghiêng đầu nhìn Cao Dương Thành, lại thấy anh lướt qua vai cô vội vã lên xe cấp cứu với Khuất Mỹ Hoa, từ đầu tới cuối, đôi mắt của anh không hề nhìn về phía cô dù chỉ một chút...
Đáy mắt của anh, tràn đầy sự lo lắng không thể che giấu, tất cả đều vì Khuất Mỹ Hoa!
Hoàng Ngân cảm thấy rất khó chịu, cô không mong anh sẽ tiến đến quan tâm hỏi han cô, chỉ cần anh cho cô một ánh mắt khích lệ, cô đã đủ can đảm để đối mặt với sự việc này rồi.
Nhưng, cuối cùng vẫn không có...
Cũng đúng, cô gái bị té xuống đất kia là vợ chưa cưới của anh, trước đó, cô lại còn phá vỡ tình cảm của bọn họ, có lẽ ngay cả anh cũng cảm thấy do mình ghen ăn tức ở nên mới cố ý đẩy Khuất Mỹ Hoa té xuống dưới!
Hoàng Ngân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, sự tủi thân ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Làm phiền anh giúp tôi đưa em gái tôi xuống núi với.”
Cô nói xong cũng không hề đưa mắt nhìn Đỗ Thanh Nga đang đứng bên cạnh, lập tức theo cảnh sát lên xe.
“Chị...”
Mắt Đỗ Thanh Nga đỏ ửng đuổi theo.
Hoàng Ngân quay đầu, bình tĩnh dặn dò cô ấy: “Nói với mẹ là chị ở bệnh viện không về, còn Dương Dương đành nhờ em chăm sóc nó, chị sẽ về nhanh thôi.”
Cô không cố ý làm người khác bị thương, cho nên cô tin luật pháp nhà nước sẽ không đối xử bất công với cô!
............
Hoàng Ngân đã ở trong đồn cảnh sát xấp xỉ bốn tiếng rồi, từ buổi sáng đến xế chiều, nhưng bọn họ hiển nhiên vẫn không có ý định thả người.
“Đỗ Hoàng Ngân, ban nãy bệnh viện Vinmec gọi điện thoại tới nói rằng vết thương của cô Khuất rất nặng, đến bây giờ vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, chưa qua cơn nguy kịch, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho cô ấy bình an vô sự, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, thì nửa đời sau của cô cứ chuẩn bị sống trong tù đi!”
Hai tay của Hoàng Ngân đang khoanh trước ngực đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Ngón tay run rẩy dữ dội, sắc mặt cũng tái nhợt không còn chút máu.
Nửa đời sau phải sống trong tù?
Hoàng Ngân cảm thấy mơ hồ, trong đầu vẫn luôn nghĩ về những điều đó.
Cô sao có thể để mình bị giam trong tù chứ? Trên người cô còn gánh vác cả tính mạng của Dương Dương, con trai bảo bối của cô còn đang chờ cô về cứu cậu bé, cô không thể để mình bị chôn vùi trong cái nhà tù đáng sợ này!
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không hề cố ý làm cô ta bị thương!”
Lúc nói chuyện, cánh môi tái nhợt của Hoàng Ngân còn run rẩy kịch liệt hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy những người cảnh sát mặc đồng phục này vô cùng xấu xa, bọn họ mượn danh nghĩa chính trực để tố cáo rồi đổ oan cho người dân vô tội như cô, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ mình sẽ đi làm những việc mà một người cảnh sát nên làm, đó chính là điều tra kỹ chuyện này.
“Mấy người không nhìn thấy lòng bàn tay tôi bị thương sao? Tại sao mấy người không đi điều tra xem, chẳng lẽ một mình tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện này sao?”
Người cảnh sát lấy khẩu cung mất kiên nhẫn đặt bút trong tay xuống: “Đỗ Hoàng Ngân, tôi không biết tại sao cô lại bị thương ở tay, nhưng chúng tôi có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, cô chủ động thả tay của cô Khuất ra, hơn nữa, cô Khuất đã ngã thành như vậy rồi, cô có dám nói chuyện này không liên quan đến cô nữa không? Nếu như cô không muốn sống khổ sở trong tù, thì tôi khuyên cô thái độ nhận tội thành khẩn chút sẽ tốt hơn.”
Nói thật, đến lúc này, Hoàng Ngân thật sự muốn mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà anh ta.
“Tôi không có tội, tại sao tôi phải nhận! Hôm nay cho dù mấy người cầm dao kề vào cổ tôi, tôi vẫn nói tôi không có tội! Không phải tôi cố ý đẩy Khuất Mỹ Hoa xuống! Mấy người đều là đồ khốn kiếp, ăn cơm của dân chẳng phải để phục vụ dân sao! Ngoại trừ việc bắt nạt những người nhỏ bé yếu đuối như chúng tôi, thì mấy người còn làm được gì nữa?”
Hoàng Ngân bị mấy tên khốn này ép nên cô mới nói ra những lời khó nghe như vậy, nhưng cô không hề biết rằng thực ra những người này cũng bị nhà họ Khuất dùng quyền thế ép buộc họ làm như vậy.
Ai cũng biết, người bị rơi vào trong hang động chưa rõ sống chết là cô chủ Khuất Mỹ Hoa của Khuất Thị, nếu cô ta thực sự xảy ra chuyện thì người của nhà họ Khuất sẽ dễ dàng bỏ qua cho những cảnh sát đi cứu viện như bọn họ sao? Có thể tưởng tượng được, đến lúc đó nếu đội lên đầu bọn họ tội danh không làm tròn bổn phận cứu hộ, thì bọn họ sẽ mất việc ngay lập tức, cho nên, cách tốt nhất đó chính là để Đỗ Hoàng Ngân chết thay mình.
Sau khi cô gánh vác tội danh này, bọn họ đương nhiên sẽ an toàn!
Mặc dù việc làm này hơi hèn hạ, nhưng người sống trên đời, ai chẳng nghĩ cho bản thân mình trước tiên?
“Không nhận tội đúng không?”
Hoàng Ngân tính tình bướng bỉnh, thực sự khiến người cảnh sát lấy khẩu cung tức điên lên, hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự cho Hoàng Ngân một cái tát vào mặt: “Không chịu nhận tội, tôi sẽ đánh đến khi cô nhận tội mới thôi! Mẹ kiếp!”
Khuôn mặt thanh tú của Hoàng Ngân bị đánh lệch sang một bên, trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng kêu ù ù.
Hoàng Ngân không ngờ đang yên đang lành mình lại bị đánh trong đồn cảnh sát, mãi đến khi khuôn mặt nóng rát sưng lên, cô mới bình tĩnh trở lại.
Khóe mắt, lập tức đỏ lên...
“Anh điên rồi hả!”
Mắt cô đỏ lên, không kiềm chế được hét lớn về phía người cảnh sát kia: “Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Dựa vào cái gì!”
Hoàng Ngân cảm thấy vô cùng tủi thân, bọn họ chẳng phải là người phục vụ cho dân sao? Tại sao lại giống mấy bọn ác ôn không phân tốt xấu đã đánh người: “Tôi không có tội, cũng không hề làm cô ta bị thương, các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”
Hoàng Ngân biết mình đánh không lại hắn, cô chỉ có thể trút giận bằng cách dùng chân đá vào chiếc bàn lấy khẩu cung trước mặt, giọt nước mắt uất ức không ngừng chảy xuống: “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng thả tôi ra ngoài, một khi tôi được thả ra thì việc đầu tiên tôi làm chính là đi kiện anh! Thân là cảnh sát vậy mà không chấp hành luật pháp, thậm chí biết luật mà còn cố tình làm việc phạm pháp! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”
“Được! Có những lời này của cô, vậy thì cô đừng mong có thể ra khỏi nơi này! Chết cũng không chịu nhận tội đúng không? Được, tôi xem cô có thể mạnh miệng đến lúc nào! Lương, giam cô ta lại, bỏ đói hai ngày, đừng thông báo cho người nhà của cô ta, tôi muốn xem xem cái miệng này có thể cố chấp tới khi nào!”
Hoàng Ngân thật sự không ngờ mình vô duyên vô cớ bị giam lại như vậy.
Cô rõ ràng không hề phạm pháp, nhưng bọn họ lại cứ gán cho cô tội danh cố ý làm người khác bị thương!
Cái thế giới mà lời nói con người có thể đổi trắng thay đen này lạnh lẽo đáng sợ như vậy đấy!
Hoàng Ngân bị nhốt vào trong trại tạm giam tối tăm.
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cô cảm giác như mình đang gặp ác mộng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng cố gắng để tìm kiếm chút hơi ấm, nhưng cuối cùng cũng chẳng ăn thua gì.
Cơ thể đã lạnh lẽo, mà trái tim lại càng lạnh hơn...
Trong đầu cô vẫn luôn hiện lên những lời nói đổi trắng thay đen để tố cáo cô, còn bên tai thì văng vẳng tiếng trách cứ của em gái mình: “Chị, em thực sự thất vọng về chị...”
Còn cả thái độ của Cao Dương Thành khi đi lướt qua mà không thèm liếc mắt nhìn cô.
Tất cả những sự lạnh nhạt của mọi người dành cho cô, cộng thêm cả sự đau nhức nóng rát trên gò má, cho dù Hoàng Ngân có kiên cường thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không gánh nổi sự bi thương này, vùi đầu giữa hai đầu gối khóc thút thít.
Hoàng Ngân không biết mình đã ở trong trại tạm giam bao lâu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng nhóm người trong trại đi ăn cơm, còn cô thì bị nhốt ở bên trong ngay cả một giọt nước cũng không được uống.
Cái bụng đã đói đến mức dán vào lưng, nhưng cô rất cố chấp, nhất quyết không chịu xin tha như những người bên ngoài, lại càng không nhận tội!
Chết cũng không nhận!
Đêm đã về khuya, Hoàng Ngân lạnh đến mức run lẩy bẩy, thời tiết có mấy độ nhưng cô không có chăn để đắp, còn phải nằm trên tấm phản cứng, cô co người thành một cục, căn bản không thể nào ngủ được.
Cảm giác vừa đói vừa lạnh dường như đã xóa bỏ tất cả ý chí của Hoàng Ngân.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa thì cửa phòng trại tạm giam đột nhiên mở ra.
Một vị cảnh sát từ bên ngoài đi vào, lễ phép nói với Hoàng Ngân: “Cô Đỗ, có người tới bảo lãnh cho cô, mời cô ra ngoài.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu, trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn vị cảnh sát này. Làm Vợ Bác Sĩ
Hồi lâu sau, cô vẫn không dám tin sự thay đổi 180 độ này, không đúng, phải là thái độ đột nhiên thay đổi 360 độ mới phải, khiến cô mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhưng vừa nghe thấy có người tới bảo lãnh cho mình, Hoàng Ngân căn bản không còn sức để suy nghĩ quá nhiều, vội vàng theo cảnh sát đi ra khỏi căn phòng tạm giam lạnh lẽo này.
Nhưng khi bước vào phòng khách nhìn thấy Cao Dương Thành, khóe mắt khô khốc của Hoàng Ngân lại bắt đầu đỏ lên.
Dáng người cao lớn của anh đứng giữa căn phòng, ánh sáng chiếu lên thân thể của anh khiến cả người anh như được phủ một lớp voan mỏng lạnh lùng.
Giờ phút này trông anh càng lạnh lùng hơn so với bình thường, nghiêng người đứng ở nơi đó giống như bậc vương giả chí tôn cao cao tại thượng, khiến người khác không dám đến gần.
Không biết bị vật gì đâm? Cũng không biết tại sao nó lại đâm vào được? Khả năng duy nhất đó là do thứ Khuất Mỹ Hoa cầm trong tay, ban nãy khi cô ta vội vàng cởi sợi dây thừng ngang hông...
Hoàng Ngân đột nhiên cảm thấy choáng váng, dưới chân nhẹ bỗng, sau lưng lạnh đến đáng sợ.
Một người phụ nữ đối xử với chính mình mà còn tàn nhẫn như vậy, thì có chuyện gì cô ta không làm được chứ?
Khuất Mỹ Hoa, phía sau khuôn mặt dịu dàng của cô, rốt cuộc ẩn giấu trái tim thâm hiểm đáng sợ đến mức nào vậy?
Chỉ nghĩ thôi Hoàng Ngân đã cảm thấy sợ dựng tóc gáy!
Rất nhanh sau đó, xe cứu thương chạy tới, Khuất Mỹ Hoa đã hôn mê bất tỉnh, chiếc váy hoa sáng màu nhuốm đầy máu tươi, nhìn thấy mà giật mình.
Cô ta nằm mê man bất tỉnh ở đó, gương mặt trắng bệch không còn chút sức sống.
Cao Dương Thành vẫn túc trực bên cạnh cô ta, bàn tay to nắm chặt lấy bàn tay nhỏ bé của cô ta, không ngừng động viên bên tai.
Đỗ Thanh Nga nhìn thấy cảnh tượng này liền bị dọa sợ hãi: “Chị, chuyện này rốt cuộc là như thế nào? Tại sao Mỹ Hoa lại bị như vậy?”
“Đúng, chuyện này cô nên hỏi chị cô!”
Vẻ mặt của vị cảnh sát kia nghiêm nghị: “À, ban nãy khi chúng tôi vào trong hang động để cứu người, chị cô giỏi lắm, mắt thấy người ta sắp lên được rồi, cô ta lại cố ý buông tay, để người ta rơi từ độ cao 3 mét rưỡi xuống dưới! Đúng là đồ nhẫn tâm.”
“Tôi nói rồi không phải tôi làm mà!”
Sắc mặt Hoàng Ngân tái nhợt, không chịu yếu thế hét lên với cảnh sát.
Nước mắt đã sớm khô cạn, rơi nước mắt vì loại phụ nữ này không đáng chút nào!
“Đúng, tôi thừa nhận, tôi buông tay là lỗi của tôi, việc cô ta bị thương cũng liên quan đến tôi, nhưng tôi nhắc lại một lần nữa, tôi không hề cố ý buông tay, tôi cũng không cố ý làm cô ta bị thương, bởi vì trong lòng bàn tay tôi đột nhiên bị thứ gì đó đâm vào nên tôi mới phản xạ có điều kiện buông tay ra! Tại sao mọi người không điều tra xem rốt cuộc thứ gì đã đâm vào tay tôi chứ?”
“Cô Đỗ, thái độ nhận sai của cô có thể thành khẩn hơn được không, lên xe đi, giờ cô phải trở về đồn cảnh sát với tôi!” Cảnh sát nghiêm mặt lại, không cho Hoàng Ngân cơ hội giải thích, ý bảo Hoàng Ngân mau lên xe cảnh sát đi.
“Chị, chị... Sao chị có thể làm như vậy chứ?”
Đỗ Thanh Nga không dám tin nhìn chị gái của mình: “Mặc dù em sớm đã đoán ra chị không thích Mỹ Hoa, nhưng chị... chị làm cho em thất vọng quá!”
Lời nói của Đỗ Thanh Nga khiến trái tim Hoàng Ngân đập mạnh, cô đờ đẫn quay đầu nhìn đứa em gái đứng bên cạnh mình, vẻ mặt càng ngày càng lạnh lùng cứng ngắc.
“Em vừa mới nói cái gì?” Giọng nói của Hoàng Ngân nhẹ nhàng như cơn gió thoảng qua, buồn bã khiến người khác đau đến xé lòng, nước mắt lại đảo quanh trong hốc mắt, cuối cùng cô không thể kiềm nén được cảm xúc của mình òa khóc: “Đỗ Thanh Nga, ngay cả em cũng không tin chị...”
Hoàng Ngân chưa bao giờ cảm thấy trái tim mình lạnh lẽo như giờ phút này.
Cô nghiêng đầu nhìn Cao Dương Thành, lại thấy anh lướt qua vai cô vội vã lên xe cấp cứu với Khuất Mỹ Hoa, từ đầu tới cuối, đôi mắt của anh không hề nhìn về phía cô dù chỉ một chút...
Đáy mắt của anh, tràn đầy sự lo lắng không thể che giấu, tất cả đều vì Khuất Mỹ Hoa!
Hoàng Ngân cảm thấy rất khó chịu, cô không mong anh sẽ tiến đến quan tâm hỏi han cô, chỉ cần anh cho cô một ánh mắt khích lệ, cô đã đủ can đảm để đối mặt với sự việc này rồi.
Nhưng, cuối cùng vẫn không có...
Cũng đúng, cô gái bị té xuống đất kia là vợ chưa cưới của anh, trước đó, cô lại còn phá vỡ tình cảm của bọn họ, có lẽ ngay cả anh cũng cảm thấy do mình ghen ăn tức ở nên mới cố ý đẩy Khuất Mỹ Hoa té xuống dưới!
Hoàng Ngân nhẹ nhàng nhắm hai mắt lại, lúc mở ra, sự tủi thân ban nãy đã biến mất, chỉ còn lại khuôn mặt hơi ửng đỏ.
“Làm phiền anh giúp tôi đưa em gái tôi xuống núi với.”
Cô nói xong cũng không hề đưa mắt nhìn Đỗ Thanh Nga đang đứng bên cạnh, lập tức theo cảnh sát lên xe.
“Chị...”
Mắt Đỗ Thanh Nga đỏ ửng đuổi theo.
Hoàng Ngân quay đầu, bình tĩnh dặn dò cô ấy: “Nói với mẹ là chị ở bệnh viện không về, còn Dương Dương đành nhờ em chăm sóc nó, chị sẽ về nhanh thôi.”
Cô không cố ý làm người khác bị thương, cho nên cô tin luật pháp nhà nước sẽ không đối xử bất công với cô!
............
Hoàng Ngân đã ở trong đồn cảnh sát xấp xỉ bốn tiếng rồi, từ buổi sáng đến xế chiều, nhưng bọn họ hiển nhiên vẫn không có ý định thả người.
“Đỗ Hoàng Ngân, ban nãy bệnh viện Vinmec gọi điện thoại tới nói rằng vết thương của cô Khuất rất nặng, đến bây giờ vẫn đang ở trong phòng cấp cứu, chưa qua cơn nguy kịch, tôi nói cho cô biết, tốt nhất cô nên cầu nguyện cho cô ấy bình an vô sự, nếu như cô ấy thật sự xảy ra chuyện gì, thì nửa đời sau của cô cứ chuẩn bị sống trong tù đi!”
Hai tay của Hoàng Ngân đang khoanh trước ngực đột nhiên cảm thấy lạnh lẽo.
Ngón tay run rẩy dữ dội, sắc mặt cũng tái nhợt không còn chút máu.
Nửa đời sau phải sống trong tù?
Hoàng Ngân cảm thấy mơ hồ, trong đầu vẫn luôn nghĩ về những điều đó.
Cô sao có thể để mình bị giam trong tù chứ? Trên người cô còn gánh vác cả tính mạng của Dương Dương, con trai bảo bối của cô còn đang chờ cô về cứu cậu bé, cô không thể để mình bị chôn vùi trong cái nhà tù đáng sợ này!
“Tôi nhắc lại lần nữa, tôi không hề cố ý làm cô ta bị thương!”
Lúc nói chuyện, cánh môi tái nhợt của Hoàng Ngân còn run rẩy kịch liệt hơn.
Cô đột nhiên cảm thấy những người cảnh sát mặc đồng phục này vô cùng xấu xa, bọn họ mượn danh nghĩa chính trực để tố cáo rồi đổ oan cho người dân vô tội như cô, nhưng chưa bao giờ họ nghĩ mình sẽ đi làm những việc mà một người cảnh sát nên làm, đó chính là điều tra kỹ chuyện này.
“Mấy người không nhìn thấy lòng bàn tay tôi bị thương sao? Tại sao mấy người không đi điều tra xem, chẳng lẽ một mình tôi phải chịu trách nhiệm về chuyện này sao?”
Người cảnh sát lấy khẩu cung mất kiên nhẫn đặt bút trong tay xuống: “Đỗ Hoàng Ngân, tôi không biết tại sao cô lại bị thương ở tay, nhưng chúng tôi có nhân chứng tận mắt nhìn thấy, cô chủ động thả tay của cô Khuất ra, hơn nữa, cô Khuất đã ngã thành như vậy rồi, cô có dám nói chuyện này không liên quan đến cô nữa không? Nếu như cô không muốn sống khổ sở trong tù, thì tôi khuyên cô thái độ nhận tội thành khẩn chút sẽ tốt hơn.”
Nói thật, đến lúc này, Hoàng Ngân thật sự muốn mắng chửi tổ tông mười tám đời nhà anh ta.
“Tôi không có tội, tại sao tôi phải nhận! Hôm nay cho dù mấy người cầm dao kề vào cổ tôi, tôi vẫn nói tôi không có tội! Không phải tôi cố ý đẩy Khuất Mỹ Hoa xuống! Mấy người đều là đồ khốn kiếp, ăn cơm của dân chẳng phải để phục vụ dân sao! Ngoại trừ việc bắt nạt những người nhỏ bé yếu đuối như chúng tôi, thì mấy người còn làm được gì nữa?”
Hoàng Ngân bị mấy tên khốn này ép nên cô mới nói ra những lời khó nghe như vậy, nhưng cô không hề biết rằng thực ra những người này cũng bị nhà họ Khuất dùng quyền thế ép buộc họ làm như vậy.
Ai cũng biết, người bị rơi vào trong hang động chưa rõ sống chết là cô chủ Khuất Mỹ Hoa của Khuất Thị, nếu cô ta thực sự xảy ra chuyện thì người của nhà họ Khuất sẽ dễ dàng bỏ qua cho những cảnh sát đi cứu viện như bọn họ sao? Có thể tưởng tượng được, đến lúc đó nếu đội lên đầu bọn họ tội danh không làm tròn bổn phận cứu hộ, thì bọn họ sẽ mất việc ngay lập tức, cho nên, cách tốt nhất đó chính là để Đỗ Hoàng Ngân chết thay mình.
Sau khi cô gánh vác tội danh này, bọn họ đương nhiên sẽ an toàn!
Mặc dù việc làm này hơi hèn hạ, nhưng người sống trên đời, ai chẳng nghĩ cho bản thân mình trước tiên?
“Không nhận tội đúng không?”
Hoàng Ngân tính tình bướng bỉnh, thực sự khiến người cảnh sát lấy khẩu cung tức điên lên, hắn đột nhiên đứng lên, không chút do dự cho Hoàng Ngân một cái tát vào mặt: “Không chịu nhận tội, tôi sẽ đánh đến khi cô nhận tội mới thôi! Mẹ kiếp!”
Khuôn mặt thanh tú của Hoàng Ngân bị đánh lệch sang một bên, trong lúc nhất thời, cô chỉ cảm thấy hoa mắt, đầu óc choáng váng kêu ù ù.
Hoàng Ngân không ngờ đang yên đang lành mình lại bị đánh trong đồn cảnh sát, mãi đến khi khuôn mặt nóng rát sưng lên, cô mới bình tĩnh trở lại.
Khóe mắt, lập tức đỏ lên...
“Anh điên rồi hả!”
Mắt cô đỏ lên, không kiềm chế được hét lớn về phía người cảnh sát kia: “Anh dựa vào cái gì mà đánh tôi? Dựa vào cái gì!”
Hoàng Ngân cảm thấy vô cùng tủi thân, bọn họ chẳng phải là người phục vụ cho dân sao? Tại sao lại giống mấy bọn ác ôn không phân tốt xấu đã đánh người: “Tôi không có tội, cũng không hề làm cô ta bị thương, các người dựa vào cái gì mà đối xử với tôi như vậy?”
Hoàng Ngân biết mình đánh không lại hắn, cô chỉ có thể trút giận bằng cách dùng chân đá vào chiếc bàn lấy khẩu cung trước mặt, giọt nước mắt uất ức không ngừng chảy xuống: “Tôi nói cho anh biết, tốt nhất anh đừng thả tôi ra ngoài, một khi tôi được thả ra thì việc đầu tiên tôi làm chính là đi kiện anh! Thân là cảnh sát vậy mà không chấp hành luật pháp, thậm chí biết luật mà còn cố tình làm việc phạm pháp! Anh tưởng tôi dễ bắt nạt lắm hả?”
“Được! Có những lời này của cô, vậy thì cô đừng mong có thể ra khỏi nơi này! Chết cũng không chịu nhận tội đúng không? Được, tôi xem cô có thể mạnh miệng đến lúc nào! Lương, giam cô ta lại, bỏ đói hai ngày, đừng thông báo cho người nhà của cô ta, tôi muốn xem xem cái miệng này có thể cố chấp tới khi nào!”
Hoàng Ngân thật sự không ngờ mình vô duyên vô cớ bị giam lại như vậy.
Cô rõ ràng không hề phạm pháp, nhưng bọn họ lại cứ gán cho cô tội danh cố ý làm người khác bị thương!
Cái thế giới mà lời nói con người có thể đổi trắng thay đen này lạnh lẽo đáng sợ như vậy đấy!
Hoàng Ngân bị nhốt vào trong trại tạm giam tối tăm.
Nhìn khung cảnh xa lạ xung quanh, cô cảm giác như mình đang gặp ác mộng, ôm chặt lấy cơ thể lạnh như băng cố gắng để tìm kiếm chút hơi ấm, nhưng cuối cùng cũng chẳng ăn thua gì.
Cơ thể đã lạnh lẽo, mà trái tim lại càng lạnh hơn...
Trong đầu cô vẫn luôn hiện lên những lời nói đổi trắng thay đen để tố cáo cô, còn bên tai thì văng vẳng tiếng trách cứ của em gái mình: “Chị, em thực sự thất vọng về chị...”
Còn cả thái độ của Cao Dương Thành khi đi lướt qua mà không thèm liếc mắt nhìn cô.
Tất cả những sự lạnh nhạt của mọi người dành cho cô, cộng thêm cả sự đau nhức nóng rát trên gò má, cho dù Hoàng Ngân có kiên cường thế nào đi chăng nữa thì cuối cùng cũng không gánh nổi sự bi thương này, vùi đầu giữa hai đầu gối khóc thút thít.
Hoàng Ngân không biết mình đã ở trong trại tạm giam bao lâu, thỉnh thoảng lại nhìn thấy từng nhóm người trong trại đi ăn cơm, còn cô thì bị nhốt ở bên trong ngay cả một giọt nước cũng không được uống.
Cái bụng đã đói đến mức dán vào lưng, nhưng cô rất cố chấp, nhất quyết không chịu xin tha như những người bên ngoài, lại càng không nhận tội!
Chết cũng không nhận!
Đêm đã về khuya, Hoàng Ngân lạnh đến mức run lẩy bẩy, thời tiết có mấy độ nhưng cô không có chăn để đắp, còn phải nằm trên tấm phản cứng, cô co người thành một cục, căn bản không thể nào ngủ được.
Cảm giác vừa đói vừa lạnh dường như đã xóa bỏ tất cả ý chí của Hoàng Ngân.
Ngay khi cô sắp không chịu nổi nữa thì cửa phòng trại tạm giam đột nhiên mở ra.
Một vị cảnh sát từ bên ngoài đi vào, lễ phép nói với Hoàng Ngân: “Cô Đỗ, có người tới bảo lãnh cho cô, mời cô ra ngoài.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu, trợn to mắt, không thể tin nổi nhìn vị cảnh sát này. Làm Vợ Bác Sĩ
Hồi lâu sau, cô vẫn không dám tin sự thay đổi 180 độ này, không đúng, phải là thái độ đột nhiên thay đổi 360 độ mới phải, khiến cô mãi vẫn chưa hoàn hồn lại.
Nhưng vừa nghe thấy có người tới bảo lãnh cho mình, Hoàng Ngân căn bản không còn sức để suy nghĩ quá nhiều, vội vàng theo cảnh sát đi ra khỏi căn phòng tạm giam lạnh lẽo này.
Nhưng khi bước vào phòng khách nhìn thấy Cao Dương Thành, khóe mắt khô khốc của Hoàng Ngân lại bắt đầu đỏ lên.
Dáng người cao lớn của anh đứng giữa căn phòng, ánh sáng chiếu lên thân thể của anh khiến cả người anh như được phủ một lớp voan mỏng lạnh lùng.
Giờ phút này trông anh càng lạnh lùng hơn so với bình thường, nghiêng người đứng ở nơi đó giống như bậc vương giả chí tôn cao cao tại thượng, khiến người khác không dám đến gần.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương