Làm Vợ Bác Sĩ
Chương 90: Chỉ là giao dịch
“Được rồi, không đùa với anh nữa.” Hoàng Ngân cứ nghĩ đến cụm ‘bạc đầu giai lão’ là lại cảm thấy tim mình đau nhói.
“Nào, lại đây, em cạo râu cho.”
Cô không muốn tiếp tục nói đến chuyện này nữa, cười cười vung vẩy dao cạo râu.
Cao Dương Thành ngoan ngoãn đưa cằm lại gần cô.
“Anh đừng động đậy nhé, không em làm anh bị thương thì em không chịu trách nhiệm đâu.”
Tay trái Hoàng Ngân giữ cằm anh, tay phải cầm dao cạo râu chậm rãi di chuyển trên cằm anh, mỗi một động tác của cô đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm anh bị thương.
“Nghe nói đợt ở huyện Lâm ngày nào anh cũng đi gần hai tiếng đồng hồ để gọi điện cho em à?”
Hoàng Ngân hỏi với vẻ như đang tùy ý, song lại cố ý quan sát biểu cảm trên mặt anh, chờ đợi đáp án của anh.
“Nghe nói trong thời gian tôi không có mặt ở đây, Đỗ Hoàng Ngân em không làm được cái gì cho ra hồn à?”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng đẩy vấn đề này về phía cô.
“Ai bảo thế? Ăn nói linh tinh!” Hoàng Ngân một mực phủ nhận.
“Hộp thư thoại bảo tôi thế, em có cần nghe xem là ai nói không?” Cao Dương Thành cong môi cười, tỏ rõ vẻ đắc ý.
“Không cần…”
Hoàng Ngân bĩu môi, không cứng đầu nữa, hiếm thấy có lúc cô tự động hạ giọng, chủ động cầm lấy tay anh, để bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh, cúi đầu khẽ nói, “Lúc đó em thật sự rất sợ anh không về được nữa…”
Nghĩ đến khoảng thời gian lo được lo mất ấy, vành mắt Hoàng Ngân không tự chủ được đỏ hoe, những câu nói giấu trong lòng không kìm được nữa mà bật hết ra: “Hôm đó em phạm một sai lầm rất lớn trong công việc, bị sếp mắng như tát nước vào mặt, nhưng em chẳng buồn chút nào cả, trong đầu em lúc đó toàn nghĩ xem anh đi đâu, anh ở bên đó có ổn không, có lạnh không, có đói không, lúc đó em thật sự rất sợ sau này em sẽ không gặp được anh nữa.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu lên, trên gò mà đầy nước mắt, “Cao Dương Thành, hứa với em, sau này… đừng làm những việc như thế nữa được không?”
Cao Dương Thành nhướng mày nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hoàng Ngân.
Giờ phút này trong ngực anh như có một ngọn lửa cháy rực, nhưng anh không để mình thể hiện nó ra.
Anh cúi xuống, áp sát vào Hoàng Ngân, để tầm mắt của mình ngang với tầm mắt của cô, “Em dùng thân phận gì để yêu cầu tôi đây?”
Tuy rằng giọng anh rất bình thản, nhưng sự mong đợi rừng rực trong đôi mắt sâu thẳm kia đã để lộ ra suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
“Em…”
Hoàng Ngân ngẩn ra mất một lúc, cô cắn môi, cô vô thức muốn trốn tránh câu hỏi của anh.
Anh cụp mắt xuống, lại nghe Hoàng Ngân dịu dàng hỏi mình, “Anh không chịu đồng ý với em à?”
Một câu nói lại khiến trái tim kiên cường của Cao Dương Thành nhũn ra.
Cao Dương Thành thở dài một tiếng: “Anh đồng ý.”
Cho dù cô yêu cầu anh với thân phận gì đi nữa đều được cả!
Hoàng Ngân nín khóc rồi cười, lúc này mới ngẩng lên, đột nhiên một cái bóng đen phủ chụp xuống, đôi môi anh đào mềm mại của cô bị đôi môi mỏng của anh khóa chặt.
Nụ hôn điên cuồng nóng bỏng, gần như thiêu đốt Hoàng Ngân, vừa chạm vào môi cô, anh liền cảm nhận được sự tê dại tràn ra từ đầu lưỡi khiến tâm hồn như tan chảy, thân thể cũng mềm đi.
Cánh tay mềm mại như không xương của cô quàng lên cổ anh, mê đắm nghênh đón nụ hôn của anh, hòa cùng nhịp điệu của anh, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Hoàng Ngân rõ ràng, cô dường như đã vượt giới hạn quá nhiều với thân phận tình nhân của mình, thế nhưng… cô không thể khống chế được tình cảm này, đặc biệt là khi cô phát hiện ra mình không thể để mất anh ấy, trong đầu cô chỉ có một việc muốn làm, đó chính là dốc toàn bộ để khóa chặt người đàn ông này.
“Reng reng…”
Đột nhiên, tiếng chuông cửa đầy thúc giục vang lên.
Hoàng Ngân giật mình, đột nhiên sực tỉnh, đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, “Dương Thành, có người đến kìa.”
Cao Dương Thành lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi của Hoàng Ngân, nhìn thấy gương mặt có vẻ hoảng loạn của cô, anh nhíu mày, “Em rất sợ sao?”
Hoàng Ngân cắn môi, sắc mặt có chút khó coi.
Cao Dương Thành nghiêng đầu, nhìn bóng người xuất hiện trong chuông điện tử lắp trong phòng tắm, hàng lông mày càng cau tít lại.
Người đó không phải là ai khác, chính là Khuất Mỹ Hoa.
Lần nào cũng phá đám thế này!
Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành không vui thì cũng nhìn sang màn hình, lúc nhìn thấy Khuất Mỹ Hoa, vẻ mặt cô trắng bệch, vội vã nhảy khỏi bệ rửa mặt.
Cao Dương Thành dời mắt về phía Hoàng Ngân.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô từ trên cao xuống, dường như đang đợi quyết định của Hoàng Ngân.
Thấy cô cắn môi chần chừ không đáp, hoàn toàn không có ý muốn nói, Cao Dương Thành quyết định luôn, “Tôi đi mở cửa.”
“Đừng mà!”
Hoàng Ngân đưa tay kéo anh lại.
Cao Dương Thành quay lại nhìn cô, đôi mắt anh thẫm lại sâu thẳm.
Đôi môi mỏng lạnh lùng, biết rõ rồi vẫn cố hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra thản nhiên nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói, không để cho cô ấy biết sao?”
Trong đáy mắt Cao Dương Thành hiện lên sự kinh ngạc cùng tàn nhẫn: “Đỗ Hoàng Ngân, nếu như tôi nói tôi sẽ giải trừ hôn ước với cô ấy vì em thì sao?”
Hoàng Ngân hoàn toàn không ngờ được anh đột nhiên lại nói như vậy, cô ngây ra ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau Hoàng Ngân mới tỉnh táo lại, lắc đầu, “Không được!!! Cao Dương Thành, anh đừng hành động nông nổi…”
“Nông nổi?”
Cao Dương Thành buồn cười nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt anh cứ như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất thế kỷ: “Đỗ Hoàng Ngân, em cảm thấy tình cảm của tôi đối với em là nông nổi?”
Đầu óc của Hoàng Ngân nặng nề hoang mang.
Cô không ngờ kết cục của câu chuyện này lại thành ra như vậy, Hoàng Ngân khó xử lắc đầu, lại nhẫn tâm nói ra những lời trái ngược với tình cảm của mình: “Cao Dương Thành…em… từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ hủy bỏ hôn ước vì tôi cả. Hơn nữa… tôi… chưa bao giờ… muốn ở bên anh… tôi thật sự chỉ… chỉ vì muốn giao dịch với anh thôi! Anh đừng hiểu nhầm!!”
“Em lặp lại những câu vừa rồi một lần nữa xem!!”
Cao Dương Thành tức đến phát điên, giờ phút này, Hoàng Ngân có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mày đang dựng ngược lên vì tức giận của anh.
Anh đột ngột đưa tay túm chặt lấy cô, kéo cô lại gần, tức giận đến mức mắt trợn trừng trừng, căm hận nhìn Hoàng Ngân, “Đỗ Hoàng Ngân, em lặp lại những gì em vừa nói cho tôi nghe!!!”
Hoàng Ngân thật sự sợ hãi trước dáng vẻ phẫn nộ một cách tỉnh táo này của anh, nước mắt rưng rưng, nhưng cô vẫn lặp lại những gì vừa nói một lần nữa, rõ ràng từng câu từng chữ.
“Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn ở bên anh, tôi tiếp cận anh chỉ vì tiền thôi! Tôi rất nghèo, tôi cần tiền, chỉ có đi với cái ‘bát cơm bền vững’ là anh đây tôi mới có thể không lo về tiền bạc, tôi không muốn Khuất Mỹ Hoa biết được quan hệ của hai chúng ta, tôi không muốn vì anh mà tôi bị đẩy ra trước dư luận xã hội!!! Anh hiểu chưa?”
Những gì Hoàng Ngân nói không khác gì một con dao sắc nhọn thọc thẳng vào tim Cao Dương Thành.
Đột nhiên anh cảm thấy mình như một thằng hề, vì người phụ nữ này mà e dè mọi thứ, anh tưởng suy nghĩ của người phụ nữ này cũng giống mình, thế nhưng kết quả thì sao? Kết quả, mình chẳng qua chỉ là một cái bát cơm bền vững của cô ta mà thôi!
Cao Dương Thành bóp cổ tay Hoàng Ngân, vì phẫn nộ mà bóp rất mạnh.
Những đốt ngón tay rõ ràng siết mạnh đến mức lõm sâu xuống da cô, khiến cô đau đến mức cau mày.
Bỗng nhiên ‘bộp’ một tiếng, Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành ấn mạnh lên bức tường lạnh băng.
Trên tường có một cái vòi nước vừa cứng vừa lạnh, nó cấn đằng sau lưng Hoàng Ngân, đâm vào sống lưng cô, khiến cô đau đến mức trợn mắt.
Nhưng không kịp để cô kêu lên, một cơn gió lạnh ập đến, lướt qua gò má cô, ‘rầm’ một tiếng, âm thanh nặng nề trầm đục vang lên bên tai…
Nắm đấm của Cao Dương Thành nện mạnh lên bức tường sát bên gò má Hoàng Ngân, dường như anh đang muốn xả hết những phẫn nộ và căm hận lúc này ra ngoài.
Máu tươi men theo bức tường lát gạch men trắng chảy xuống, nhuộm đỏ hai mắt Hoàng Ngân…
“Chảy máu rồi…”
Hoàng Ngân sốt sắng túm lấy bàn tay bị thương của anh, thế nhưng lại bị anh ấn chặt.
Cao Dương Thành ghì mạnh Hoàng Ngân lên tường, nghiêng người đè lên người cô, thở dốc.
Đôi mắt đỏ bừng vằn vện tơ máu nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân, như thể muốn nuốt chửng cô.
“Cởi quần áo ra…”
Anh đột nhiên ra lệnh.
Hoàng Ngân kinh ngạc, sợ hãi nhìn anh.
Bàn tay bị thương của Cao Dương Thành bóp cằm cô, sức lực của anh rất lớn, gần như không mất bao nhiêu công sức đã nhấc được cô lên: “Đỗ Hoàng Ngân, chẳng phải cô muốn moi tiền từ tôi sao? Được, cởi quần áo ra! Hầu hạ tôi cho tốt, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô bấy nhiêu!! Hơn nữa còn trả ngay lập tức! Mau lên!!”
Cao Dương Thành hung dữ gào vào mặt Hoàng Ngân. Hoàng Ngân thật sợ hãi.
Cô đã từng thấy anh giận dữ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Cao Dương Thành giận đến mức này, anh của giờ phút này giống như một con sư tử đực đang trong cơn cuồng nộ.
“Cởi quần áo ra!!”
Anh lặp lại lần nữa.
Giọng nói lạnh lẽo như băng, sự thô bạo hung hãn tỏa ra từ anh khiến người ta phát sợ.
Hoàng Ngân run rẩy, cắn môi, đôi mắt đỏ bừng sững sờ nhìn anh, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của anh.
Cuối cùng, Hoàng Ngân cũng không làm trái ý anh, ngoan ngoãn nghe theo, cởi sạch sẽ, làm đúng bổn phận của một… tình nhân!
Áo sơ mi trắng trượt xuống khỏi người, rơi lên bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Sau đó là áo ngực, Hoàng Ngân cởi ra để mặc cho nó tuột xuống cơ thể.
Chiếc quần dài men theo cẳng chân trắng nõn như ngọc, đáp xuống đất, còn thứ cuối cùng, không đợi Hoàng Ngân cởi, Cao Dương Thành đã thô bạo xé phăng nó thành hai mảnh.
Hoàng Ngân cắn môi, nhìn một Cao Dương Thành thô bạo, tim lại đau như bị người ta xẻ làm hai nửa.
Cơ thể trắng muốt lõa lồ trong không khí, rõ mồn một trước mặt Cao Dương Thành.
Mà đôi mắt của anh lạnh buốt, không hề có chút ham muốn, anh ấn Hoàng Ngân lên tường, nâng hông cô lên, bắt hai chân cô dạng ra, sau đó… xông thẳng vào, không chút thương tiếc, không tình cảm, chẳng dạo đầu…
Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân nghe được rõ mồn một câu nói thốt ra từ đôi môi mỏng của anh…
“Đỗ Hoàng Ngân, cô thật đê tiện!”
Đi kèm giọng nói lạnh lùng của anh là từng đợt thúc hông mạnh mẽ điên cuồng.
Hoàng Ngân biết, không phải anh đang làm tình mà là dùng hành động này để… sỉ nhục cô!
Hoàng Ngân sắp bị anh làm cho hồn phi phách tán, lưng bị vòi nước đập mạnh vào theo những cú thúc hông của anh, có mấy lần Hoàng Ngân đau đến mức muốn hét lên, nhưng cô không bật ra một tiếng nào.
Nếu như làm thế này có thể khiến anh dễ chịu hơn, vậy thì chút đau khổ này có là gì với cô…
Mãi đến cuối cùng, lúc thứ nóng ấm của Cao Dương Thành để lại trong cơ thể cô, Hoàng Ngân không thể chịu nổi nữa, nghiến lấy vai anh, khóc không thành tiếng…
Nếu như có thể, cô hy vọng mình có thể tặng cho người đàn ông này sự ấm áp thực sự biết mấy, thế nhưng…
“Nào, lại đây, em cạo râu cho.”
Cô không muốn tiếp tục nói đến chuyện này nữa, cười cười vung vẩy dao cạo râu.
Cao Dương Thành ngoan ngoãn đưa cằm lại gần cô.
“Anh đừng động đậy nhé, không em làm anh bị thương thì em không chịu trách nhiệm đâu.”
Tay trái Hoàng Ngân giữ cằm anh, tay phải cầm dao cạo râu chậm rãi di chuyển trên cằm anh, mỗi một động tác của cô đều vô cùng cẩn thận, chỉ sợ làm anh bị thương.
“Nghe nói đợt ở huyện Lâm ngày nào anh cũng đi gần hai tiếng đồng hồ để gọi điện cho em à?”
Hoàng Ngân hỏi với vẻ như đang tùy ý, song lại cố ý quan sát biểu cảm trên mặt anh, chờ đợi đáp án của anh.
“Nghe nói trong thời gian tôi không có mặt ở đây, Đỗ Hoàng Ngân em không làm được cái gì cho ra hồn à?”
Cao Dương Thành nhẹ nhàng đẩy vấn đề này về phía cô.
“Ai bảo thế? Ăn nói linh tinh!” Hoàng Ngân một mực phủ nhận.
“Hộp thư thoại bảo tôi thế, em có cần nghe xem là ai nói không?” Cao Dương Thành cong môi cười, tỏ rõ vẻ đắc ý.
“Không cần…”
Hoàng Ngân bĩu môi, không cứng đầu nữa, hiếm thấy có lúc cô tự động hạ giọng, chủ động cầm lấy tay anh, để bàn tay bé nhỏ của mình vào lòng bàn tay anh, cúi đầu khẽ nói, “Lúc đó em thật sự rất sợ anh không về được nữa…”
Nghĩ đến khoảng thời gian lo được lo mất ấy, vành mắt Hoàng Ngân không tự chủ được đỏ hoe, những câu nói giấu trong lòng không kìm được nữa mà bật hết ra: “Hôm đó em phạm một sai lầm rất lớn trong công việc, bị sếp mắng như tát nước vào mặt, nhưng em chẳng buồn chút nào cả, trong đầu em lúc đó toàn nghĩ xem anh đi đâu, anh ở bên đó có ổn không, có lạnh không, có đói không, lúc đó em thật sự rất sợ sau này em sẽ không gặp được anh nữa.”
Hoàng Ngân ngẩng đầu lên, trên gò mà đầy nước mắt, “Cao Dương Thành, hứa với em, sau này… đừng làm những việc như thế nữa được không?”
Cao Dương Thành nhướng mày nhìn gương mặt đầy nước mắt của Hoàng Ngân.
Giờ phút này trong ngực anh như có một ngọn lửa cháy rực, nhưng anh không để mình thể hiện nó ra.
Anh cúi xuống, áp sát vào Hoàng Ngân, để tầm mắt của mình ngang với tầm mắt của cô, “Em dùng thân phận gì để yêu cầu tôi đây?”
Tuy rằng giọng anh rất bình thản, nhưng sự mong đợi rừng rực trong đôi mắt sâu thẳm kia đã để lộ ra suy nghĩ thật sự trong lòng anh.
“Em…”
Hoàng Ngân ngẩn ra mất một lúc, cô cắn môi, cô vô thức muốn trốn tránh câu hỏi của anh.
Anh cụp mắt xuống, lại nghe Hoàng Ngân dịu dàng hỏi mình, “Anh không chịu đồng ý với em à?”
Một câu nói lại khiến trái tim kiên cường của Cao Dương Thành nhũn ra.
Cao Dương Thành thở dài một tiếng: “Anh đồng ý.”
Cho dù cô yêu cầu anh với thân phận gì đi nữa đều được cả!
Hoàng Ngân nín khóc rồi cười, lúc này mới ngẩng lên, đột nhiên một cái bóng đen phủ chụp xuống, đôi môi anh đào mềm mại của cô bị đôi môi mỏng của anh khóa chặt.
Nụ hôn điên cuồng nóng bỏng, gần như thiêu đốt Hoàng Ngân, vừa chạm vào môi cô, anh liền cảm nhận được sự tê dại tràn ra từ đầu lưỡi khiến tâm hồn như tan chảy, thân thể cũng mềm đi.
Cánh tay mềm mại như không xương của cô quàng lên cổ anh, mê đắm nghênh đón nụ hôn của anh, hòa cùng nhịp điệu của anh, khiến cho nụ hôn này càng thêm sâu sắc.
Hoàng Ngân rõ ràng, cô dường như đã vượt giới hạn quá nhiều với thân phận tình nhân của mình, thế nhưng… cô không thể khống chế được tình cảm này, đặc biệt là khi cô phát hiện ra mình không thể để mất anh ấy, trong đầu cô chỉ có một việc muốn làm, đó chính là dốc toàn bộ để khóa chặt người đàn ông này.
“Reng reng…”
Đột nhiên, tiếng chuông cửa đầy thúc giục vang lên.
Hoàng Ngân giật mình, đột nhiên sực tỉnh, đưa tay đẩy người đàn ông trước mặt ra, “Dương Thành, có người đến kìa.”
Cao Dương Thành lưu luyến không nỡ rời khỏi đôi môi của Hoàng Ngân, nhìn thấy gương mặt có vẻ hoảng loạn của cô, anh nhíu mày, “Em rất sợ sao?”
Hoàng Ngân cắn môi, sắc mặt có chút khó coi.
Cao Dương Thành nghiêng đầu, nhìn bóng người xuất hiện trong chuông điện tử lắp trong phòng tắm, hàng lông mày càng cau tít lại.
Người đó không phải là ai khác, chính là Khuất Mỹ Hoa.
Lần nào cũng phá đám thế này!
Hoàng Ngân thấy Cao Dương Thành không vui thì cũng nhìn sang màn hình, lúc nhìn thấy Khuất Mỹ Hoa, vẻ mặt cô trắng bệch, vội vã nhảy khỏi bệ rửa mặt.
Cao Dương Thành dời mắt về phía Hoàng Ngân.
Đôi mắt sâu thăm thẳm nhìn cô từ trên cao xuống, dường như đang đợi quyết định của Hoàng Ngân.
Thấy cô cắn môi chần chừ không đáp, hoàn toàn không có ý muốn nói, Cao Dương Thành quyết định luôn, “Tôi đi mở cửa.”
“Đừng mà!”
Hoàng Ngân đưa tay kéo anh lại.
Cao Dương Thành quay lại nhìn cô, đôi mắt anh thẫm lại sâu thẳm.
Đôi môi mỏng lạnh lùng, biết rõ rồi vẫn cố hỏi: “Tại sao?”
Hoàng Ngân hít một hơi thật sâu, cố tỏ ra thản nhiên nói: “Chẳng phải chúng ta đã nói, không để cho cô ấy biết sao?”
Trong đáy mắt Cao Dương Thành hiện lên sự kinh ngạc cùng tàn nhẫn: “Đỗ Hoàng Ngân, nếu như tôi nói tôi sẽ giải trừ hôn ước với cô ấy vì em thì sao?”
Hoàng Ngân hoàn toàn không ngờ được anh đột nhiên lại nói như vậy, cô ngây ra ngay tại chỗ, đầu óc trống rỗng.
Một lúc sau Hoàng Ngân mới tỉnh táo lại, lắc đầu, “Không được!!! Cao Dương Thành, anh đừng hành động nông nổi…”
“Nông nổi?”
Cao Dương Thành buồn cười nhìn Hoàng Ngân, ánh mắt anh cứ như thể vừa nghe được câu chuyện hài hước nhất thế kỷ: “Đỗ Hoàng Ngân, em cảm thấy tình cảm của tôi đối với em là nông nổi?”
Đầu óc của Hoàng Ngân nặng nề hoang mang.
Cô không ngờ kết cục của câu chuyện này lại thành ra như vậy, Hoàng Ngân khó xử lắc đầu, lại nhẫn tâm nói ra những lời trái ngược với tình cảm của mình: “Cao Dương Thành…em… từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ nghĩ đến chuyện anh sẽ hủy bỏ hôn ước vì tôi cả. Hơn nữa… tôi… chưa bao giờ… muốn ở bên anh… tôi thật sự chỉ… chỉ vì muốn giao dịch với anh thôi! Anh đừng hiểu nhầm!!”
“Em lặp lại những câu vừa rồi một lần nữa xem!!”
Cao Dương Thành tức đến phát điên, giờ phút này, Hoàng Ngân có thể nhìn thấy rõ ràng hàng lông mày đang dựng ngược lên vì tức giận của anh.
Anh đột ngột đưa tay túm chặt lấy cô, kéo cô lại gần, tức giận đến mức mắt trợn trừng trừng, căm hận nhìn Hoàng Ngân, “Đỗ Hoàng Ngân, em lặp lại những gì em vừa nói cho tôi nghe!!!”
Hoàng Ngân thật sự sợ hãi trước dáng vẻ phẫn nộ một cách tỉnh táo này của anh, nước mắt rưng rưng, nhưng cô vẫn lặp lại những gì vừa nói một lần nữa, rõ ràng từng câu từng chữ.
“Từ trước đến giờ tôi chưa bao giờ muốn ở bên anh, tôi tiếp cận anh chỉ vì tiền thôi! Tôi rất nghèo, tôi cần tiền, chỉ có đi với cái ‘bát cơm bền vững’ là anh đây tôi mới có thể không lo về tiền bạc, tôi không muốn Khuất Mỹ Hoa biết được quan hệ của hai chúng ta, tôi không muốn vì anh mà tôi bị đẩy ra trước dư luận xã hội!!! Anh hiểu chưa?”
Những gì Hoàng Ngân nói không khác gì một con dao sắc nhọn thọc thẳng vào tim Cao Dương Thành.
Đột nhiên anh cảm thấy mình như một thằng hề, vì người phụ nữ này mà e dè mọi thứ, anh tưởng suy nghĩ của người phụ nữ này cũng giống mình, thế nhưng kết quả thì sao? Kết quả, mình chẳng qua chỉ là một cái bát cơm bền vững của cô ta mà thôi!
Cao Dương Thành bóp cổ tay Hoàng Ngân, vì phẫn nộ mà bóp rất mạnh.
Những đốt ngón tay rõ ràng siết mạnh đến mức lõm sâu xuống da cô, khiến cô đau đến mức cau mày.
Bỗng nhiên ‘bộp’ một tiếng, Hoàng Ngân bị Cao Dương Thành ấn mạnh lên bức tường lạnh băng.
Trên tường có một cái vòi nước vừa cứng vừa lạnh, nó cấn đằng sau lưng Hoàng Ngân, đâm vào sống lưng cô, khiến cô đau đến mức trợn mắt.
Nhưng không kịp để cô kêu lên, một cơn gió lạnh ập đến, lướt qua gò má cô, ‘rầm’ một tiếng, âm thanh nặng nề trầm đục vang lên bên tai…
Nắm đấm của Cao Dương Thành nện mạnh lên bức tường sát bên gò má Hoàng Ngân, dường như anh đang muốn xả hết những phẫn nộ và căm hận lúc này ra ngoài.
Máu tươi men theo bức tường lát gạch men trắng chảy xuống, nhuộm đỏ hai mắt Hoàng Ngân…
“Chảy máu rồi…”
Hoàng Ngân sốt sắng túm lấy bàn tay bị thương của anh, thế nhưng lại bị anh ấn chặt.
Cao Dương Thành ghì mạnh Hoàng Ngân lên tường, nghiêng người đè lên người cô, thở dốc.
Đôi mắt đỏ bừng vằn vện tơ máu nhìn chằm chằm vào Hoàng Ngân, như thể muốn nuốt chửng cô.
“Cởi quần áo ra…”
Anh đột nhiên ra lệnh.
Hoàng Ngân kinh ngạc, sợ hãi nhìn anh.
Bàn tay bị thương của Cao Dương Thành bóp cằm cô, sức lực của anh rất lớn, gần như không mất bao nhiêu công sức đã nhấc được cô lên: “Đỗ Hoàng Ngân, chẳng phải cô muốn moi tiền từ tôi sao? Được, cởi quần áo ra! Hầu hạ tôi cho tốt, cần bao nhiêu tiền, tôi sẽ cho cô bấy nhiêu!! Hơn nữa còn trả ngay lập tức! Mau lên!!”
Cao Dương Thành hung dữ gào vào mặt Hoàng Ngân. Hoàng Ngân thật sợ hãi.
Cô đã từng thấy anh giận dữ, nhưng chưa bao giờ nhìn thấy Cao Dương Thành giận đến mức này, anh của giờ phút này giống như một con sư tử đực đang trong cơn cuồng nộ.
“Cởi quần áo ra!!”
Anh lặp lại lần nữa.
Giọng nói lạnh lẽo như băng, sự thô bạo hung hãn tỏa ra từ anh khiến người ta phát sợ.
Hoàng Ngân run rẩy, cắn môi, đôi mắt đỏ bừng sững sờ nhìn anh, nhìn vào đôi mắt tràn ngập lửa giận của anh.
Cuối cùng, Hoàng Ngân cũng không làm trái ý anh, ngoan ngoãn nghe theo, cởi sạch sẽ, làm đúng bổn phận của một… tình nhân!
Áo sơ mi trắng trượt xuống khỏi người, rơi lên bàn chân nhỏ nhắn của cô.
Sau đó là áo ngực, Hoàng Ngân cởi ra để mặc cho nó tuột xuống cơ thể.
Chiếc quần dài men theo cẳng chân trắng nõn như ngọc, đáp xuống đất, còn thứ cuối cùng, không đợi Hoàng Ngân cởi, Cao Dương Thành đã thô bạo xé phăng nó thành hai mảnh.
Hoàng Ngân cắn môi, nhìn một Cao Dương Thành thô bạo, tim lại đau như bị người ta xẻ làm hai nửa.
Cơ thể trắng muốt lõa lồ trong không khí, rõ mồn một trước mặt Cao Dương Thành.
Mà đôi mắt của anh lạnh buốt, không hề có chút ham muốn, anh ấn Hoàng Ngân lên tường, nâng hông cô lên, bắt hai chân cô dạng ra, sau đó… xông thẳng vào, không chút thương tiếc, không tình cảm, chẳng dạo đầu…
Khoảnh khắc đó, Hoàng Ngân nghe được rõ mồn một câu nói thốt ra từ đôi môi mỏng của anh…
“Đỗ Hoàng Ngân, cô thật đê tiện!”
Đi kèm giọng nói lạnh lùng của anh là từng đợt thúc hông mạnh mẽ điên cuồng.
Hoàng Ngân biết, không phải anh đang làm tình mà là dùng hành động này để… sỉ nhục cô!
Hoàng Ngân sắp bị anh làm cho hồn phi phách tán, lưng bị vòi nước đập mạnh vào theo những cú thúc hông của anh, có mấy lần Hoàng Ngân đau đến mức muốn hét lên, nhưng cô không bật ra một tiếng nào.
Nếu như làm thế này có thể khiến anh dễ chịu hơn, vậy thì chút đau khổ này có là gì với cô…
Mãi đến cuối cùng, lúc thứ nóng ấm của Cao Dương Thành để lại trong cơ thể cô, Hoàng Ngân không thể chịu nổi nữa, nghiến lấy vai anh, khóc không thành tiếng…
Nếu như có thể, cô hy vọng mình có thể tặng cho người đàn ông này sự ấm áp thực sự biết mấy, thế nhưng…
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương