Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 79: Việc gì không thể làm ở đây
Lục Diên làm việc cho Trần Việt bao năm nay, trước giờ họ vào văn phòng Trần Việt chỉ cần gõ cửa rồi vào là được, không cần anh lên tiếng cho phép. Trong suốt thời gian đó, số lần ông chủ của họ làm việc khác ngoài việc công ty có thể tính trên đầu ngón tay, chưa bao giờ họ nghĩ rằng sẽ được chứng kiến một màn nóng bỏng như vậy ngay trong văn phòng của Trần Việt.
Nhưng dù sao thì Lục Diên cũng đã theo Trần Việt mười mấy năm, gặp chuyện bất ngờ cũng phản ứng lại rất nhanh.
"Dạ, không có gì." Lục Diên vội vàng đóng cửa lại rồi chạy trối chết. Anh ta khẳng định nếu mình dám nói có thì tổng giám đốc sẽ dùng mọi cách để xử lý anh ta. Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ Trần Việt là một người đàn ông dịu dàng tao nhã, thủ đoạn làm việc của anh tàn khốc đến mức khiến người khác phải run sợ đấy. Người ngoài không biết thì không nói, họ đã đi theo anh mười mấy năm rồi, còn gì mà họ chưa trải qua chứ.
"Sao vậy?" Giọng nói của Hứa Huệ Nhi đột nhiên vang lên đằng sau Lục Diên.
"Tôi nghĩ chắc tôi không còn sống được bao lâu nữa." Lục Diên rên rỉ, nhớ đến ánh mắt như giết người vừa rồi của Trần Việt, Lục Diên có thể nhìn thấy tương lai tăm tối của bản thân.
Tuy anh ta không cố ý phá hỏng chuyện tốt của ông chủ nhưng sự thật là anh ta đã phá hỏng rồi, mà ông chủ của họ đời nào quan tâm họ có lý do thật hay không.
Hứa Huệ Nhi lườm anh ta, "Nói bậy bạ gì đấy hả?"
Lục Diên cúi đầu đau khổ đáp, "Tôi vừa làm hỏng chuyện tốt của sếp Trần, chắc chắn anh ấy sẽ cho tôi tăng ca đến chết."
Hứa Huệ Nhi vỗ vai Lục Diên như an ủi, sau đó giơ ngón cái với anh ta, "Biết bà chủ ở trong đó mà anh cũng dám vào, tôi phục anh rồi đấy."
"Gì chứ?" Lục Diên thấy mình đúng là bị oan, "Từ trước tới nay, sếp Trần có bao giờ làm gì khác ngoài công việc trong văn phòng đâu mà tôi biết."
Hứa Huệ Nhi khinh bỉ liếc Lục Diên, "Anh theo sếp Trần lâu năm, năng lực làm việc tiến bộ thần tốc nhưng có vẻ EQ cũng giảm theo sếp nhỉ?"
Trợ lý Hứa nói vậy khác nào khinh bỉ sếp Trần của họ EQ thấp chứ.
Tổng giám đốc Trần bị cấp dưới nói xấu sau lưng còn đang đắm chìm trong sắc đẹp, công việc thì ném hết sang một bên, chỉ muốn hưởng thụ giây phút tuyệt vời hiện tại.
"Giang Nhung..." Trần Việt nâng cằm Giang Nhung lên và hôn cô, nụ hôn lần này dịu dàng hơn rất nhiều. Anh khẽ khàng lướt qua môi cô như đang nhấm nháp hương vị một món ăn ngon.
Giang Nhung ôm cổ anh chặt hơn, nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn của anh. Thật ra kỹ thuật hôn của Trần Việt không có gì đặc sắc, anh chỉ đang dùng cách riêng của mình để hôn cô.
Khi được anh hôn, cô có thể cảm nhận được sự ngang ngược của anh, song song với nó còn có sự quan tâm và che chở. Họ mới chỉ đăng ký kết hôn được ba tháng thôi, về lý thì không thể hiểu hết một người với thời gian ngắn ngủi như vậy. Nhưng Giang Nhung bằng lòng tin tưởng Trần Việt là người đáng để cô trao hạnh phúc cả đời, tin rằng chỉ cần hai người mở lòng với nhau thì hạnh phúc sẽ đến với họ.
Về chuyện xảy ra tại tiệc tối mấy hôm trước, Giang Nhung suy nghĩ rất kỹ và phát hiện rằng Trần Việt đã cho cô cơ hội để giải thích, chỉ là cô không nói nên lời mà thôi.
Anh mất khống chế như vậy vì nhìn thấy Cù Mạnh Chiến ôm cô, chắc anh đã nghĩ giữa cô và Cù Mạnh Chiến có quan hệ gì đó. Quan trọng là anh cho cô cơ hội để giải thích, nhưng cô đã không nắm chắc cơ hội ấy, còn đóng chặt cánh cửa trái tim mình không cho anh vào, vậy nên anh mới nổi giận.
Không người đàn ông nào chấp nhận việc vợ mình ôm ấp một người đàn ông khác.
Lần trước ở công ty cũng vậy, Vũ Văn Minh chỉ khoác tay lên vai cô thôi, anh cũng nói thẳng với cô rồi. Anh là chồng cô, anh sẽ ghen khi thấy cô ôm ấp thân mật với người đàn ông khác như vậy. Vũ Văn Minh không liên quan gì cũng bị Trần Việt ghen, huống chi là vị hôn phu cũ Cù Mạnh Chiến của cô.
Nếu chuyện khi trước không xảy ra thì giờ cô đã là vợ Cù Mạnh Chiến chứ không phải vợ anh.
Trần Việt ghen nên mới hành động như vậy, nhưng anh đã dừng lại ở phút chót. Có lẽ việc anh ghen cũng chẳng liên quan gì đến tình yêu đâu, chỉ vì anh là chồng cô mà thôi. Trần Việt dừng lại vì anh không muốn tổn thương cô.
Giang Nhung nghĩ vậy nên mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng đều biến mất. Một người đàn ông như Trần Việt, bình thường ít nói và cũng chẳng biết nói mấy lời như rót mật vào tai, nhưng cô vô cùng yên tâm mỗi khi ở bên anh.
Ngày họ xem mắt, anh từng nói với cô rằng, cả hai đều là người trưởng thành, không nên tin thế giới này còn tồn tại thứ gọi là tình yêu. Vậy nên hôn nhân giữa họ không có tình yêu. Dù vậy, trong mấy tháng chung sống bên nhau, Giang Nhung luôn cảm nhận được sự che chở và yêu thương từ Trần Việt. Anh chưa từng nói gì, nhưng cô đều cảm nhận được.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Ví dụ như cô rất sợ lạnh, đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, anh bèn lặng lẽ chuẩn bị cho cô găng tay và đồ giữ ấm khác. Một đêm nào đó chợt tỉnh giấc, cô phát hiện chân mình được anh ủ ấm. Anh luôn làm những điều thật nhỏ bé để chăm sóc cô.
Người đàn ông tuyệt vời này là chồng cô. Cô quý trọng anh còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn chắp tay dâng cho kẻ khác.
Không, cô tuyệt đối không bao giờ nhường anh cho ai khác. Nếu họ đã kết hôn thì Trần Việt chỉ có thể là của Giang Nhung mà thôi.
Nghĩ đến đây, cánh tay mảnh khảnh của Giang Nhung trượt xuống ôm lấy vòng eo gầy của Trần Việt. Nếu anh ít nói thì sau này cứ để cô chủ động hơn chút đi.
Ngay khi Giang Nhung vừa suy nghĩ thông suốt, Trần Việt lại buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hơi sưng của cô. Anh hôn lên gương mặt cô, ngón tay anh khẽ vuốt đôi môi cô, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô.
Tuy Giang Nhung xấu hổ nhưng cũng không trốn tránh mà nhìn thẳng vào anh.
Biển sao trời trong đôi mắt anh dường như sáng hơn so với ngày trước. Lúc này, trong biển sao ấy chỉ có mình cô, khiến cô cảm thấy họ chỉ thuộc về nhau.
Giang Nhung đang đắm chìm trong mật ngọt thì lại bị một câu của Trần Việt kéo về, "Vừa rồi em bảo không nên làm gì ở đây?"
Cô bực mình nhét một miếng bánh vào miệng anh rồi giãy khỏi vòng tay ấy và nhìn anh đầy trách móc. Anh không thấy là cô không muốn trả lời câu hỏi ấy à?
Để tránh trả lời cô còn dùng đến cả mỹ nhân kế, vậy mà anh vẫn cố tình gặng hỏi!
Cô vừa quyết định phải chủ động sống thật hạnh phúc bên anh, nhưng vụng về như anh chàng này thì xem ra khó đây.
Nhưng dù sao thì Lục Diên cũng đã theo Trần Việt mười mấy năm, gặp chuyện bất ngờ cũng phản ứng lại rất nhanh.
"Dạ, không có gì." Lục Diên vội vàng đóng cửa lại rồi chạy trối chết. Anh ta khẳng định nếu mình dám nói có thì tổng giám đốc sẽ dùng mọi cách để xử lý anh ta. Đừng nhìn bề ngoài mà nghĩ Trần Việt là một người đàn ông dịu dàng tao nhã, thủ đoạn làm việc của anh tàn khốc đến mức khiến người khác phải run sợ đấy. Người ngoài không biết thì không nói, họ đã đi theo anh mười mấy năm rồi, còn gì mà họ chưa trải qua chứ.
"Sao vậy?" Giọng nói của Hứa Huệ Nhi đột nhiên vang lên đằng sau Lục Diên.
"Tôi nghĩ chắc tôi không còn sống được bao lâu nữa." Lục Diên rên rỉ, nhớ đến ánh mắt như giết người vừa rồi của Trần Việt, Lục Diên có thể nhìn thấy tương lai tăm tối của bản thân.
Tuy anh ta không cố ý phá hỏng chuyện tốt của ông chủ nhưng sự thật là anh ta đã phá hỏng rồi, mà ông chủ của họ đời nào quan tâm họ có lý do thật hay không.
Hứa Huệ Nhi lườm anh ta, "Nói bậy bạ gì đấy hả?"
Lục Diên cúi đầu đau khổ đáp, "Tôi vừa làm hỏng chuyện tốt của sếp Trần, chắc chắn anh ấy sẽ cho tôi tăng ca đến chết."
Hứa Huệ Nhi vỗ vai Lục Diên như an ủi, sau đó giơ ngón cái với anh ta, "Biết bà chủ ở trong đó mà anh cũng dám vào, tôi phục anh rồi đấy."
"Gì chứ?" Lục Diên thấy mình đúng là bị oan, "Từ trước tới nay, sếp Trần có bao giờ làm gì khác ngoài công việc trong văn phòng đâu mà tôi biết."
Hứa Huệ Nhi khinh bỉ liếc Lục Diên, "Anh theo sếp Trần lâu năm, năng lực làm việc tiến bộ thần tốc nhưng có vẻ EQ cũng giảm theo sếp nhỉ?"
Trợ lý Hứa nói vậy khác nào khinh bỉ sếp Trần của họ EQ thấp chứ.
Tổng giám đốc Trần bị cấp dưới nói xấu sau lưng còn đang đắm chìm trong sắc đẹp, công việc thì ném hết sang một bên, chỉ muốn hưởng thụ giây phút tuyệt vời hiện tại.
"Giang Nhung..." Trần Việt nâng cằm Giang Nhung lên và hôn cô, nụ hôn lần này dịu dàng hơn rất nhiều. Anh khẽ khàng lướt qua môi cô như đang nhấm nháp hương vị một món ăn ngon.
Giang Nhung ôm cổ anh chặt hơn, nhắm mắt lại tận hưởng nụ hôn của anh. Thật ra kỹ thuật hôn của Trần Việt không có gì đặc sắc, anh chỉ đang dùng cách riêng của mình để hôn cô.
Khi được anh hôn, cô có thể cảm nhận được sự ngang ngược của anh, song song với nó còn có sự quan tâm và che chở. Họ mới chỉ đăng ký kết hôn được ba tháng thôi, về lý thì không thể hiểu hết một người với thời gian ngắn ngủi như vậy. Nhưng Giang Nhung bằng lòng tin tưởng Trần Việt là người đáng để cô trao hạnh phúc cả đời, tin rằng chỉ cần hai người mở lòng với nhau thì hạnh phúc sẽ đến với họ.
Về chuyện xảy ra tại tiệc tối mấy hôm trước, Giang Nhung suy nghĩ rất kỹ và phát hiện rằng Trần Việt đã cho cô cơ hội để giải thích, chỉ là cô không nói nên lời mà thôi.
Anh mất khống chế như vậy vì nhìn thấy Cù Mạnh Chiến ôm cô, chắc anh đã nghĩ giữa cô và Cù Mạnh Chiến có quan hệ gì đó. Quan trọng là anh cho cô cơ hội để giải thích, nhưng cô đã không nắm chắc cơ hội ấy, còn đóng chặt cánh cửa trái tim mình không cho anh vào, vậy nên anh mới nổi giận.
Không người đàn ông nào chấp nhận việc vợ mình ôm ấp một người đàn ông khác.
Lần trước ở công ty cũng vậy, Vũ Văn Minh chỉ khoác tay lên vai cô thôi, anh cũng nói thẳng với cô rồi. Anh là chồng cô, anh sẽ ghen khi thấy cô ôm ấp thân mật với người đàn ông khác như vậy. Vũ Văn Minh không liên quan gì cũng bị Trần Việt ghen, huống chi là vị hôn phu cũ Cù Mạnh Chiến của cô.
Nếu chuyện khi trước không xảy ra thì giờ cô đã là vợ Cù Mạnh Chiến chứ không phải vợ anh.
Trần Việt ghen nên mới hành động như vậy, nhưng anh đã dừng lại ở phút chót. Có lẽ việc anh ghen cũng chẳng liên quan gì đến tình yêu đâu, chỉ vì anh là chồng cô mà thôi. Trần Việt dừng lại vì anh không muốn tổn thương cô.
Giang Nhung nghĩ vậy nên mọi lo lắng và sợ hãi trong lòng đều biến mất. Một người đàn ông như Trần Việt, bình thường ít nói và cũng chẳng biết nói mấy lời như rót mật vào tai, nhưng cô vô cùng yên tâm mỗi khi ở bên anh.
Ngày họ xem mắt, anh từng nói với cô rằng, cả hai đều là người trưởng thành, không nên tin thế giới này còn tồn tại thứ gọi là tình yêu. Vậy nên hôn nhân giữa họ không có tình yêu. Dù vậy, trong mấy tháng chung sống bên nhau, Giang Nhung luôn cảm nhận được sự che chở và yêu thương từ Trần Việt. Anh chưa từng nói gì, nhưng cô đều cảm nhận được.
Truyện được cập nhập trên app mê tình truyện mỗi ngày!
Ví dụ như cô rất sợ lạnh, đến mùa đông là tay chân lạnh cóng, anh bèn lặng lẽ chuẩn bị cho cô găng tay và đồ giữ ấm khác. Một đêm nào đó chợt tỉnh giấc, cô phát hiện chân mình được anh ủ ấm. Anh luôn làm những điều thật nhỏ bé để chăm sóc cô.
Người đàn ông tuyệt vời này là chồng cô. Cô quý trọng anh còn chưa đủ, chẳng lẽ còn muốn chắp tay dâng cho kẻ khác.
Không, cô tuyệt đối không bao giờ nhường anh cho ai khác. Nếu họ đã kết hôn thì Trần Việt chỉ có thể là của Giang Nhung mà thôi.
Nghĩ đến đây, cánh tay mảnh khảnh của Giang Nhung trượt xuống ôm lấy vòng eo gầy của Trần Việt. Nếu anh ít nói thì sau này cứ để cô chủ động hơn chút đi.
Ngay khi Giang Nhung vừa suy nghĩ thông suốt, Trần Việt lại buông cô ra, ngắm nhìn khuôn mặt đỏ bừng và đôi môi hơi sưng của cô. Anh hôn lên gương mặt cô, ngón tay anh khẽ vuốt đôi môi cô, ánh mắt sâu thẳm lặng lẽ nhìn cô.
Tuy Giang Nhung xấu hổ nhưng cũng không trốn tránh mà nhìn thẳng vào anh.
Biển sao trời trong đôi mắt anh dường như sáng hơn so với ngày trước. Lúc này, trong biển sao ấy chỉ có mình cô, khiến cô cảm thấy họ chỉ thuộc về nhau.
Giang Nhung đang đắm chìm trong mật ngọt thì lại bị một câu của Trần Việt kéo về, "Vừa rồi em bảo không nên làm gì ở đây?"
Cô bực mình nhét một miếng bánh vào miệng anh rồi giãy khỏi vòng tay ấy và nhìn anh đầy trách móc. Anh không thấy là cô không muốn trả lời câu hỏi ấy à?
Để tránh trả lời cô còn dùng đến cả mỹ nhân kế, vậy mà anh vẫn cố tình gặng hỏi!
Cô vừa quyết định phải chủ động sống thật hạnh phúc bên anh, nhưng vụng về như anh chàng này thì xem ra khó đây.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương