Lấy Chồng Bạc Tỷ
Chương 940: Vẫn là anh lúc đầu
Thời gian trôi qua từng giây từng phút, sau khi Tưởng Linh Nhi phát biểu thay ngài Tổng thống, lúc mọi thứ xem như là gió êm biển lặng, có người đứng ra lên tiếng.
Người này không phải ai khác, chính là Tô Chính, người lãnh đạo tuyên bố tin tức mới nhất của chính phủ Bắc Cung. Ông ta đứng trước máy quay, vừa nói vừa lau nước mắt nước mũi: “Ở nơi này, tôi muốn thông báo cho tất cả người dân một tin xấu.”
Vừa dứt lời, tiếng đèn flash vang lên liên tục, ông ta đã trở thành tâm điểm chú ý, sau đó mọi người đều im lặng đợi ông ta nói phần tiếp theo.
Sau khi cho khán giả ăn xong món khai vị, Tô Chính mới chậm rãi nói: “Ngày hôm qua, phát hiện núi Vụ Sơn có thiên tai, nhiều ngôi làng bị chôn vùi bởi tuyết lớn, ngài Tổng thống của chúng ta vì dân vì nước, vội vàng chạy đến vùng thiên tai để an ủi người dân.”
Tô Chính không hề nói xấu Quyền Nam Dương, mà hết lòng khen ngợi anh, sau khi khen xong, ông ta mới khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, ông ta mới ổn định lại cảm xúc: “Trên đường từ khu vực thiên tai trở về, tức là vào khoảng 4 giờ 20 chiều, chiếc trực thăng chở ngài Tổng thống của chúng ta, vẫn chưa bay ra khỏi núi Vụ Sơn đã gặp dòng khí lưu mãnh liệt, điều không may là trực thăng đã rơi xuống, ngài Tổng thống và ba nhân viên trên trực thăng đều gặp nạn.”
Dứt lời, Tô Chính, người được mệnh danh là đại sứ hình tượng của Bắc Cung lại gào khóc lên, tiếng khóc nghe còn thảm thiết mẹ ông ta chết, làm cho người khác không nhịn được xúc động.
“Nam Dương, xem ra người trong Bắc Cung của cậu đều là những bậc thầy về diễn xuất, nếu không phải chúng ta đã thăm dò rõ ràng nội tình của ông ta, tôi nghĩ tôi cũng bị thuyết phục bởi màn biểu diễn xuất sắc của ông ta.” Long Duy nhìn chằm chằm vào màn hình TV to lớn, nói không nhanh không chậm.
“Để hôm nào tôi trao cho bọn họ giải thưởng biểu diễn xuất sắc nhất của năm, cậu cảm thấy thế nào?” Vào giây phút này, Quyền Nam Dương vẫn còn tâm trạng nói đùa với Long Duy.
Khóe miệng của Quyền Nam Dương luôn nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt không hoảng loạn, mọi chuyện đều giữ bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Anh bình tĩnh là vì, tất cả quá trình ngày hôm nay đều đi theo kế hoạch của anh, nhảy ra thêm một người gây sự, vậy thì anh có thể nhổ thêm một kẻ địch.
Muốn tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch, không phải chỉ tiêu diệt mấy người đứng phía sau, mà lần này anh muốn nhổ hết những dây mơ rễ má của kẻ địch, không để lại một tai họa nào.
Anh đang cười nhưng nếu nhìn kỹ, ý lạnh sâu trong mắt làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, có thể khiến người khác lạnh đến thấu xương.
Cho dù là Long Duy, khi nhìn thấy cũng không nhịn được run lên, anh vội vàng ôm chặt Tưởng Linh Nhi, vỗ lưng an ủi: “Em đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nam Dương, ngược lại em không lo lắng bên chúng ta, chỉ hơi lo lắng cho Nhạc Nhung…” Tưởng Linh Nhi nhớ đến sự bất lực trong giọng nói của Trần Nhạc Nhung khi gọi điện thoại tối qua, cô vô cùng áy náy và tự trách, cô bé kia luôn đối xử với cô như chị gái, nhưng cô lại chưa giúp được gì cho cô ấy.
Bởi vì cô là người từng trải, cho nên cô biết mất cảm giác mất đi người yêu sẽ đau đớn như thế nào, cô sợ Trần Nhạc Nhung không hay biết gì sẽ sụp đổ.
“Cô ấy sẽ không sao.” Nhắc đến Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng lo lắng không hề thua kém Tưởng Linh Nhi, chỉ là anh giấu sự lo lắng ở trong lòng, người khác không nhìn thấy được.
Anh quay đầu lại, nhìn Long Duy rồi nhìn Tưởng Linh Nhi: “Hôm nay em đã cực khổ rồi, bây giờ em cứ đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Cậu nói nhiều như vậy làm gì?” Cho dù Quyền Nam Dương nói hai câu quan tâm đến Tưởng Linh Nhi, cũng làm cho Long Duy không vui, anh mang tính chiếm giữ ôm Tưởng Linh Nhi: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, để tôi quan tâm chuyện của cô ấy là được rồi, cậu cứ lo chuyện của mình đi.”
Người đàn ông này, nhìn có vẻ rộng lượng, nhưng thực ra có nhiều lúc anh rất hẹp hòi, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến người phụ nữ ở trong lòng mình, cho dù người khác liếc mắt nhìn cô anh cũng ghen lung tung.
Tưởng Linh Nhi kéo áo anh, để cho anh nói chuyện khách khí một chút, ai ngờ rằng lại làm cho Long Duy không vui: “Tưởng Linh Nhi, em kéo cái gì, chẳng lẽ em cảm thấy anh nói không đúng sao? Hay em cảm thấy có thêm người đàn ông quan tâm em, ra vẻ em khá là có giá trị?”
Tưởng Linh Nhi hết nói nổi.
Cô khẳng định một lần nữa, năm đó cô coi trọng người đàn ông Long Duy này, một lòng nhận định anh, nhất định là do mắt cô bị mù.
Nếu không thì có đánh chết cô, cô cũng sẽ không coi trọng một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, thích ghen lung tung, khuyết điểm đầy người.
“Tưởng Linh Nhi, ánh mắt đó của em là gì? Có phải em đang ghét bỏ anh, em dựa vào cái gì mà ghét bỏ anh?”Long Duy hét lớn.
Tưởng Linh Nhi đưa tay bịt tai lại, xoay người rời đi, nếu cô ở lại với anh, cô cảm thấy cô có thể biến thành người phụ nữ đanh đá, cho nên cô vẫn nên nhường anh một chút.
“Tưởng Linh Nhi, em còn rời đi…” Tưởng Linh Nhi vừa đi, Long Duy lập tức đuổi theo, một lần nữa mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Anh nói cho em biết Tưởng Linh Nhi, cuộc đời này của em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
“Ai muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh hả?”Mặc dù có lúc cô sẽ cảm thấy người đàn ông này ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng có nhiều lúc Tưởng Linh Nhi cảm thấy anh rất tốt.
Người đàn ông này không hoàn hảo, trên người có vô số khuyết điểm không rõ ràng, nhưng cô chính là yêu thích anh, bằng lòng chấp nhận tất cả ưu điểm và khuyết điểm của anh.
Cô biết cô cũng không phải là người phụ nữ hoàn hảo, trên thế giới này không có ai là hoàn hảo, hai người sống cùng nhau không phải là có xứng hay không, mà chỉ có thích hợp hay không thôi.
Nghe thấy giọng nói của bọn họ dần biến mất, ý lạnh trong mắt Quyền Nam Dương tan biến đi, trên mặt hiện lên nụ cười.
Trước đây, anh cũng từng có những ngày tháng không lo nghĩ như thế.
Đó chính là khoảng thời gian ở cùng Long Duy, bọn họ cùng lăn lộn trong quân đội, lúc đó Long Duy cũng thích tán gẫu ầm ĩ như vậy.
Một năm trôi qua, nhà họ Long bị diệt môn, Long Duy không rõ sống chết, anh cũng từng cho rằng Long Duy đã chết rồi, chết trong trận cháy đó.
Sau này, khi nhìn thấy Long Duy trở về, nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta thay đổi, tính khí cũng trở nên âm u kỳ cổ quái, anh nghĩ rằng Long Duy sẽ không trở lại được nữa.
Anh cho rằng Long Duy sẽ không thể trở về Long Duy của lúc trước, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn, Long Duy của lúc trước đã trở về.
Suy cho cùng, tất cả những điều này đều là sức mạnh của tình yêu.
Tình yêu?
Nghĩ đến từ này, trong đầu Quyền Nam Dương không tự chủ hiện ra bóng dáng của người đó, chắc chắn người đó chính là Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung!
Có lúc cô bướng bỉnh yêu kiều, có khi sẽ hiểu chuyện săn sóc, đôi lúc sẽ chín chắn, thỉnh thoảng sẽ đáng yêu, anh có thể nhìn thấy những dáng vẻ khác nhau trên người cô.
Bất kể là dáng vẻ nào của cô, anh đều muốn ôm vào lòng yêu thương cô thật tốt.
Anh cũng không biết, anh đã động tâm với cô từ lúc nào, anh chỉ biết cô nhóc này có thể tác động đến mọi dây thần kinh của anh.
“Ngài Tổng thống, cá lớn đã xuất hiện!”
Ngay lúc Quyền Nam Dương đang suy nghĩ đến mức thất thần, Lâm Thành Thiên vội vàng bẩm báo.
Người này không phải ai khác, chính là Tô Chính, người lãnh đạo tuyên bố tin tức mới nhất của chính phủ Bắc Cung. Ông ta đứng trước máy quay, vừa nói vừa lau nước mắt nước mũi: “Ở nơi này, tôi muốn thông báo cho tất cả người dân một tin xấu.”
Vừa dứt lời, tiếng đèn flash vang lên liên tục, ông ta đã trở thành tâm điểm chú ý, sau đó mọi người đều im lặng đợi ông ta nói phần tiếp theo.
Sau khi cho khán giả ăn xong món khai vị, Tô Chính mới chậm rãi nói: “Ngày hôm qua, phát hiện núi Vụ Sơn có thiên tai, nhiều ngôi làng bị chôn vùi bởi tuyết lớn, ngài Tổng thống của chúng ta vì dân vì nước, vội vàng chạy đến vùng thiên tai để an ủi người dân.”
Tô Chính không hề nói xấu Quyền Nam Dương, mà hết lòng khen ngợi anh, sau khi khen xong, ông ta mới khóc không thành tiếng.
Một lúc sau, ông ta mới ổn định lại cảm xúc: “Trên đường từ khu vực thiên tai trở về, tức là vào khoảng 4 giờ 20 chiều, chiếc trực thăng chở ngài Tổng thống của chúng ta, vẫn chưa bay ra khỏi núi Vụ Sơn đã gặp dòng khí lưu mãnh liệt, điều không may là trực thăng đã rơi xuống, ngài Tổng thống và ba nhân viên trên trực thăng đều gặp nạn.”
Dứt lời, Tô Chính, người được mệnh danh là đại sứ hình tượng của Bắc Cung lại gào khóc lên, tiếng khóc nghe còn thảm thiết mẹ ông ta chết, làm cho người khác không nhịn được xúc động.
“Nam Dương, xem ra người trong Bắc Cung của cậu đều là những bậc thầy về diễn xuất, nếu không phải chúng ta đã thăm dò rõ ràng nội tình của ông ta, tôi nghĩ tôi cũng bị thuyết phục bởi màn biểu diễn xuất sắc của ông ta.” Long Duy nhìn chằm chằm vào màn hình TV to lớn, nói không nhanh không chậm.
“Để hôm nào tôi trao cho bọn họ giải thưởng biểu diễn xuất sắc nhất của năm, cậu cảm thấy thế nào?” Vào giây phút này, Quyền Nam Dương vẫn còn tâm trạng nói đùa với Long Duy.
Khóe miệng của Quyền Nam Dương luôn nở một nụ cười nhạt, vẻ mặt không hoảng loạn, mọi chuyện đều giữ bình tĩnh tự nhiên như vậy.
Anh bình tĩnh là vì, tất cả quá trình ngày hôm nay đều đi theo kế hoạch của anh, nhảy ra thêm một người gây sự, vậy thì anh có thể nhổ thêm một kẻ địch.
Muốn tiêu diệt hết toàn bộ kẻ địch, không phải chỉ tiêu diệt mấy người đứng phía sau, mà lần này anh muốn nhổ hết những dây mơ rễ má của kẻ địch, không để lại một tai họa nào.
Anh đang cười nhưng nếu nhìn kỹ, ý lạnh sâu trong mắt làm cho người khác cảm thấy sợ hãi, có thể khiến người khác lạnh đến thấu xương.
Cho dù là Long Duy, khi nhìn thấy cũng không nhịn được run lên, anh vội vàng ôm chặt Tưởng Linh Nhi, vỗ lưng an ủi: “Em đừng lo lắng, mọi chuyện đã qua rồi.”
“Nam Dương, ngược lại em không lo lắng bên chúng ta, chỉ hơi lo lắng cho Nhạc Nhung…” Tưởng Linh Nhi nhớ đến sự bất lực trong giọng nói của Trần Nhạc Nhung khi gọi điện thoại tối qua, cô vô cùng áy náy và tự trách, cô bé kia luôn đối xử với cô như chị gái, nhưng cô lại chưa giúp được gì cho cô ấy.
Bởi vì cô là người từng trải, cho nên cô biết mất cảm giác mất đi người yêu sẽ đau đớn như thế nào, cô sợ Trần Nhạc Nhung không hay biết gì sẽ sụp đổ.
“Cô ấy sẽ không sao.” Nhắc đến Trần Nhạc Nhung, Quyền Nam Dương cũng lo lắng không hề thua kém Tưởng Linh Nhi, chỉ là anh giấu sự lo lắng ở trong lòng, người khác không nhìn thấy được.
Anh quay đầu lại, nhìn Long Duy rồi nhìn Tưởng Linh Nhi: “Hôm nay em đã cực khổ rồi, bây giờ em cứ đi nghỉ ngơi đi, đừng suy nghĩ nhiều.”
“Cậu nói nhiều như vậy làm gì?” Cho dù Quyền Nam Dương nói hai câu quan tâm đến Tưởng Linh Nhi, cũng làm cho Long Duy không vui, anh mang tính chiếm giữ ôm Tưởng Linh Nhi: “Cô ấy là người phụ nữ của tôi, để tôi quan tâm chuyện của cô ấy là được rồi, cậu cứ lo chuyện của mình đi.”
Người đàn ông này, nhìn có vẻ rộng lượng, nhưng thực ra có nhiều lúc anh rất hẹp hòi, đặc biệt là những chuyện có liên quan đến người phụ nữ ở trong lòng mình, cho dù người khác liếc mắt nhìn cô anh cũng ghen lung tung.
Tưởng Linh Nhi kéo áo anh, để cho anh nói chuyện khách khí một chút, ai ngờ rằng lại làm cho Long Duy không vui: “Tưởng Linh Nhi, em kéo cái gì, chẳng lẽ em cảm thấy anh nói không đúng sao? Hay em cảm thấy có thêm người đàn ông quan tâm em, ra vẻ em khá là có giá trị?”
Tưởng Linh Nhi hết nói nổi.
Cô khẳng định một lần nữa, năm đó cô coi trọng người đàn ông Long Duy này, một lòng nhận định anh, nhất định là do mắt cô bị mù.
Nếu không thì có đánh chết cô, cô cũng sẽ không coi trọng một người đàn ông lòng dạ hẹp hòi, thích ghen lung tung, khuyết điểm đầy người.
“Tưởng Linh Nhi, ánh mắt đó của em là gì? Có phải em đang ghét bỏ anh, em dựa vào cái gì mà ghét bỏ anh?”Long Duy hét lớn.
Tưởng Linh Nhi đưa tay bịt tai lại, xoay người rời đi, nếu cô ở lại với anh, cô cảm thấy cô có thể biến thành người phụ nữ đanh đá, cho nên cô vẫn nên nhường anh một chút.
“Tưởng Linh Nhi, em còn rời đi…” Tưởng Linh Nhi vừa đi, Long Duy lập tức đuổi theo, một lần nữa mạnh mẽ ôm cô vào lòng: “Anh nói cho em biết Tưởng Linh Nhi, cuộc đời này của em sẽ không thoát khỏi lòng bàn tay của anh.”
“Ai muốn thoát khỏi lòng bàn tay của anh hả?”Mặc dù có lúc cô sẽ cảm thấy người đàn ông này ngang ngược không nói lý lẽ, nhưng có nhiều lúc Tưởng Linh Nhi cảm thấy anh rất tốt.
Người đàn ông này không hoàn hảo, trên người có vô số khuyết điểm không rõ ràng, nhưng cô chính là yêu thích anh, bằng lòng chấp nhận tất cả ưu điểm và khuyết điểm của anh.
Cô biết cô cũng không phải là người phụ nữ hoàn hảo, trên thế giới này không có ai là hoàn hảo, hai người sống cùng nhau không phải là có xứng hay không, mà chỉ có thích hợp hay không thôi.
Nghe thấy giọng nói của bọn họ dần biến mất, ý lạnh trong mắt Quyền Nam Dương tan biến đi, trên mặt hiện lên nụ cười.
Trước đây, anh cũng từng có những ngày tháng không lo nghĩ như thế.
Đó chính là khoảng thời gian ở cùng Long Duy, bọn họ cùng lăn lộn trong quân đội, lúc đó Long Duy cũng thích tán gẫu ầm ĩ như vậy.
Một năm trôi qua, nhà họ Long bị diệt môn, Long Duy không rõ sống chết, anh cũng từng cho rằng Long Duy đã chết rồi, chết trong trận cháy đó.
Sau này, khi nhìn thấy Long Duy trở về, nhìn thấy khuôn mặt của cậu ta thay đổi, tính khí cũng trở nên âm u kỳ cổ quái, anh nghĩ rằng Long Duy sẽ không trở lại được nữa.
Anh cho rằng Long Duy sẽ không thể trở về Long Duy của lúc trước, nhưng tuyệt đối không ngờ rằng trong khoảng thời gian ngắn, Long Duy của lúc trước đã trở về.
Suy cho cùng, tất cả những điều này đều là sức mạnh của tình yêu.
Tình yêu?
Nghĩ đến từ này, trong đầu Quyền Nam Dương không tự chủ hiện ra bóng dáng của người đó, chắc chắn người đó chính là Trần Nhạc Nhung.
Trần Nhạc Nhung!
Có lúc cô bướng bỉnh yêu kiều, có khi sẽ hiểu chuyện săn sóc, đôi lúc sẽ chín chắn, thỉnh thoảng sẽ đáng yêu, anh có thể nhìn thấy những dáng vẻ khác nhau trên người cô.
Bất kể là dáng vẻ nào của cô, anh đều muốn ôm vào lòng yêu thương cô thật tốt.
Anh cũng không biết, anh đã động tâm với cô từ lúc nào, anh chỉ biết cô nhóc này có thể tác động đến mọi dây thần kinh của anh.
“Ngài Tổng thống, cá lớn đã xuất hiện!”
Ngay lúc Quyền Nam Dương đang suy nghĩ đến mức thất thần, Lâm Thành Thiên vội vàng bẩm báo.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương