Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 120
Mộ Sở bước đi mấy bước, cuối cùng lại phát hiện gã đàn ông đằng sau lại không đuổi theo cô.
- Ê…
Mộ Sở đành phải dừng lại, không dám đi tiếp nữa.
Lâu Tư Trầm tựa lưng vào giá sách, nghiêng đầu nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn đi gì cả.
Mộ Sở buồn bực, đành phải đi đến đằng trước, hỏi anh bằng giọng điệu lấy lòng:
- Anh không ra ngoài à?
- Lần này thấy tôi không trốn nữa à? Hửm?
Lâu Tư Trầm lại bỗng nhiên vươn cánh tay mạnh mẽ ra ôm lấy eo cô một cách bá đạo, kéo cô đến trước người mình.
- … Em… Em trốn anh khi nào cơ?
Mộ Sở mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Eo nhỏ xấu hổ giãy dụa trong vòng tay anh một chút, nhưng lại chỉ đổi lấy vòng tay của anh càng thít chặt hơn trước.
Trong phòng sách báo lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng tim đập mạnh mẽ cùng với tiếng hít thở không đều nhịp của hai người liên tục vang lên, có vẻ rất rõ ràng trong bóng đêm tĩnh lặng.
- Mấy ngày không gặp, lại gầy rồi!
Trong màn đêm, Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày kiếm, cánh tay ôm eo cô lại dùng sức thít chặt.
Chẳng lẽ mấy ngày nay chị Lý không nấu thức ăn bổ dưỡng cho cô à? Xem ra anh tất yếu phải sắp đặt một chuyên gia dinh dưỡng cho cô mới được.
- Béo mà!
Rõ ràng là tăng một kilogram!
- Thế mà béo? Eo càng ngày càng nhỏ!
Lâu Tư Trầm bất mãn cúi đầu nhìn cô trong lòng mình.
- Thể trọng tăng thêm một ký!
Mộ Sở ngẩng đầu nhìn anh.
Bóng đêm dày đặc khiến Mộ Sở không nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh. Nhưng cô lại có thể thấy rõ hào quang sáng rực hiện ra trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh.
Nó rơi trên mặt cô, trong mắt cô, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Đáy mắt quyến rũ như nước hồ cũng dập dờn gợn sóng.
Đôi môi nhỏ bị một cái miệng nóng ẩm đè xuống từ trên cao một cách cường thế, nuốt chửng mọi lời kháng nghị của cô, chôn vùi nó trong nụ hôn sâu nóng bỏng này.
Nụ hôn của Lâu Tư Trầm cực kỳ kịch liệt, đôi môi mút lấy khuôn miệng anh đảo nhỏ nhắn của cô, dường như chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào trong cơ thể của mình vậy.
Mộ Sở nhìn anh kinh ngạc, bỗng dưng hỏi một câu:
- Anh còn yêu em phải không?
Con người sâu thẳm tối đen của Lâu Tư Trầm bỗng nhiên co rụt lại, đáy mắt lúc sáng lúc tối, khi lạnh khi nóng.
Ngón tay anh nắm lấy chiếc cằm có vẻ tái nhợt của Mộ Sở.
- Em muốn nói gì?
Đầu ngón tay hơi lạnh.
Thân thể mềm mại của Mộ Sở thoáng lảo đảo, đôi mắt sóng sánh nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm đen tối của anh.
- Giữa chúng ta, có thể… Không yêu nhau được không?
Chúng ta không nên nảy sinh tình cảm với nhau!
Vậy thì sẽ không có ai làm tổn thương ai, ai cũng không thể làm tổn thương ai!
Lời nói của Mộ Sở khiến sắc mặt Lâu Tư Trầm như bị đóng băng.
Ngón tay nắm cằm Mộ Sở dường như cũng càng ngày càng lạnh lẽo, dùng sức nắm chặt hơn một chút.
Sau một lúc lâu…
- Từ trước đến giờ không có ai muốn yêu đương với cô đâu!!! Tình yêu giữa chúng ta đã chết từ sáu năm trước rồi!!!
- Ê…
Mộ Sở đành phải dừng lại, không dám đi tiếp nữa.
Lâu Tư Trầm tựa lưng vào giá sách, nghiêng đầu nhìn cô, hoàn toàn không có ý muốn đi gì cả.
Mộ Sở buồn bực, đành phải đi đến đằng trước, hỏi anh bằng giọng điệu lấy lòng:
- Anh không ra ngoài à?
- Lần này thấy tôi không trốn nữa à? Hửm?
Lâu Tư Trầm lại bỗng nhiên vươn cánh tay mạnh mẽ ra ôm lấy eo cô một cách bá đạo, kéo cô đến trước người mình.
- … Em… Em trốn anh khi nào cơ?
Mộ Sở mạnh miệng không chịu thừa nhận.
Eo nhỏ xấu hổ giãy dụa trong vòng tay anh một chút, nhưng lại chỉ đổi lấy vòng tay của anh càng thít chặt hơn trước.
Trong phòng sách báo lặng ngắt như tờ, cực kỳ yên tĩnh.
Tiếng tim đập mạnh mẽ cùng với tiếng hít thở không đều nhịp của hai người liên tục vang lên, có vẻ rất rõ ràng trong bóng đêm tĩnh lặng.
- Mấy ngày không gặp, lại gầy rồi!
Trong màn đêm, Lâu Tư Trầm nhíu chặt mày kiếm, cánh tay ôm eo cô lại dùng sức thít chặt.
Chẳng lẽ mấy ngày nay chị Lý không nấu thức ăn bổ dưỡng cho cô à? Xem ra anh tất yếu phải sắp đặt một chuyên gia dinh dưỡng cho cô mới được.
- Béo mà!
Rõ ràng là tăng một kilogram!
- Thế mà béo? Eo càng ngày càng nhỏ!
Lâu Tư Trầm bất mãn cúi đầu nhìn cô trong lòng mình.
- Thể trọng tăng thêm một ký!
Mộ Sở ngẩng đầu nhìn anh.
Bóng đêm dày đặc khiến Mộ Sở không nhìn rõ đường nét trên gương mặt anh. Nhưng cô lại có thể thấy rõ hào quang sáng rực hiện ra trong đôi mắt sâu thẳm như hồ nước của anh.
Nó rơi trên mặt cô, trong mắt cô, khiến trái tim cô loạn nhịp.
Đáy mắt quyến rũ như nước hồ cũng dập dờn gợn sóng.
Đôi môi nhỏ bị một cái miệng nóng ẩm đè xuống từ trên cao một cách cường thế, nuốt chửng mọi lời kháng nghị của cô, chôn vùi nó trong nụ hôn sâu nóng bỏng này.
Nụ hôn của Lâu Tư Trầm cực kỳ kịch liệt, đôi môi mút lấy khuôn miệng anh đảo nhỏ nhắn của cô, dường như chỉ hận không thể nuốt chửng cô vào trong cơ thể của mình vậy.
Mộ Sở nhìn anh kinh ngạc, bỗng dưng hỏi một câu:
- Anh còn yêu em phải không?
Con người sâu thẳm tối đen của Lâu Tư Trầm bỗng nhiên co rụt lại, đáy mắt lúc sáng lúc tối, khi lạnh khi nóng.
Ngón tay anh nắm lấy chiếc cằm có vẻ tái nhợt của Mộ Sở.
- Em muốn nói gì?
Đầu ngón tay hơi lạnh.
Thân thể mềm mại của Mộ Sở thoáng lảo đảo, đôi mắt sóng sánh nhìn thẳng vào ánh mắt sâu thẳm đen tối của anh.
- Giữa chúng ta, có thể… Không yêu nhau được không?
Chúng ta không nên nảy sinh tình cảm với nhau!
Vậy thì sẽ không có ai làm tổn thương ai, ai cũng không thể làm tổn thương ai!
Lời nói của Mộ Sở khiến sắc mặt Lâu Tư Trầm như bị đóng băng.
Ngón tay nắm cằm Mộ Sở dường như cũng càng ngày càng lạnh lẽo, dùng sức nắm chặt hơn một chút.
Sau một lúc lâu…
- Từ trước đến giờ không có ai muốn yêu đương với cô đâu!!! Tình yêu giữa chúng ta đã chết từ sáu năm trước rồi!!!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương