Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 125
Mộ Sở hậu tri hậu giác hoàn hồn, cười xấu hổ, vội vươn tay ra bắt tay với anh.
- Xin chào anh Hoắc! Tần Mộ Sở.
Mộ Sở cũng tự giới thiệu một cách hào phóng.
- Lại đây, lên xe!
Hoắc Thành đã lịch sự mở cửa xe giúp cô.
- Anh Hoắc…
Mộ Sở hơi xấu hổ, đang định nói rõ tình huống thật sự của bản thân mình cho anh ta nghe, nhưng bỗng chốc lại nghe thấy có người gọi to một tiếng sau lưng mình.
- Cậu Hoắc?
Giọng nói này rất chi là quen tai. Cô quay lại, quả nhiên là Lục Ngạn Diễm.
Mộ Sở càng lúng túng hơn.
Những lời muốn nói cũng đành phải nuốt lại vào bụng.
- Dô, đây không phải là chị… Bác sỹ Tần à?
Lục Ngạn Diễm rõ ràng định kêu một tiếng ‘chị ba’, nhưng không hiểu sao, sau khi liếc nhìn Mộ Sở một chút, lại liếc Hoắc Thành một phát, anh ta bỗng dưng đổi giọng thành ‘Bác sỹ Tần’.
Thế thì thật sự là quá kỳ lạ!
Mộ Sở bực bội!
Bình thường không cho anh ta gọi thì anh ta lại gọi suốt cả ngày. Bây giờ hy vọng anh ta gọi mình, anh ta lại không chịu gọi!
Mộ Sở không thể không hoài nghi anh ta đang cố ý!
- Hai người đang làm gì vậy?
Lục Ngạn Diễm khoác tay lên vai Hoắc Thành, lại thân thiết ôm vai Mộ Sở, cười nói:
- Đừng nói với tôi là hai người có mờ ám với nhau đấy nhé!
- Bác sỹ Lục, anh đừng nói bậy!
Mộ Sở đỏ mặt nói.
- Lục Tứ, lâu ngày quá không gặp, sao cậu còn chưa đàng hoàng lên được tí nào vậy, cứ ăn nói bừa bãi suốt! Tôi thì không sao, nhưng cậu đừng làm hỏng thanh danh của bác sỹ Tần! Hôm nay là lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp mặt, bác Lâu giới thiệu đấy.
- Ai giới thiệu cơ?
Lục Ngạn Diễm còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
- Bác Lâu chứ ai!
- Ba của anh ba á?
- Đúng rồi!
- …
Biểu cảm của Lục Ngạn Diễm lúc nhìn Mộ Sở phải nói là cực kỳ ngoạn mục.
Mộ Sở lúng túng tới mức muốn tự đào hố chôn mình cho xong.
Đây là chuyện quỷ quái gì vậy trời!
- Được rồi. Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.
Hoắc Thành nói rồi ra hiệu cho Mộ Sở lên xe.
Mộ Sở xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn bất chấp ngồi lên xe, nghĩ rằng lát nữa trên đường đi lại nói thật với Hoắc Thành cũng chưa muộn.
Lúc này có Lục Ngạn Diễm ở đây, cô cũng không tiện nói thêm cái gì. Nói nhiều thì lại như là đang làm mất mặt anh ta vậy.
- Bye bye…
Lục Ngạn Diễm cười vẫy tay với hai người trên xe.
- Ăn cho no! Chơi cho vui! Hưởng thụ thoải mái nhé!
- …
Tại sao Mộ Sở lại cảm thấy nổi da gà vậy nhỉ?
Xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, hòa mình vào làn xe trên đường.
Hoắc Thành và Mộ Sở vừa rời đi, Lục Ngạn Diễm lập tức thảnh thơi gọi điện thoại cho Lâu Tư Trầm.
- Anh ba, em có tin tức về chị ba đây. Anh có nghe không?
- Nói!
Lúc này Lâu Tư Trầm vừa làm giải phẫu xong.
- Năm triệu!
- Cướp giật à?
Lâu Tư Trầm khẽ cười lạnh.
Lục Ngạn Diễm đắc ý nhướn mày:
- Anh có thể chọn không nghe!
“… Tút tút tút.”
Kết quả, không thể ngờ rằng anh thật sự cúp điện thoại!
Hơ!
Ông ba này!
Lục Ngạn Diễm biết tính cách của anh ba nhà mình. Xưa nay anh ấy ghét nhất là bị đe dọa. Nhưng Lục Ngạn Diễm cho rằng chỉ cần là chuyện liên quan tới chị ba nhà mình thì Lâu Tư Trầm nhất định sẽ phá cách một lần. Lại không ngờ rằng…
“Reng reng reng reng…”
Lục Ngạn Diễm còn chưa suy nghĩ kỹ thì điện thoại trong tay bỗng nhiên lại reo lên.
Không ngờ lại là Lâu Tư Trầm gọi tới!
Ha! Quả nhiên, bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan tới chị ba nhà họ thì đều có thể phá cách hết!
Lục Ngạn Diễm càng đắc ý hơn:
- Anh ba!
- Đã gọi Tiết Bỉnh chuyển năm triệu cho cậu rồi đấy.
- Đậu xanh! Nhanh thế!
Thì ra chị ba nhà họ đáng giá tới mức này cơ! Biết thế lừa anh ta mười triệu cho rồi!
- Nói.
Giọng điệu của Lâu Tư Trầm càng lạnh lẽo hơn.
- Em mới thấy chị ba leo lên xe của một gã đàn ông!
- Thế thì đã sao?
Giọng nói của Lâu Tư Trầm ở đầu dây bên kia nghe rất lơ đễnh.
- Anh cũng quen gã đó, cậu hai của nhà họ Hoắc, Hoắc Thành!
- Thế nên?
Rốt cuộc thì giọng điệu cũng hơi dồn dập rồi.
- Quan trọng là, hắn ta là đối tượng xem mắt mà ba anh giới thiệu cho chị ba!
- Đi đâu?
Giọng nói trở nên âm u chỉ trong chớp mắt, khiến người ta không rét mà run.
- Em không biết.
- Điều tra!
- …
Hoắc Thành dẫn Mộ Sở vào trong một nhà hàng kiểu Âu.
Mộ Sở không quá thích ăn cơm tây, nhưng vào những lúc thế này, cô đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện đó.
Đi với người ngoài, nếu có thể chấp nhận được thì cứ phải chấp nhận thôi.
- Cô thích ăn gì?
Hoắc Thành hỏi Mộ Sở, đưa menu cho cô.
- Muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Đừng khách khí với tôi.
Mộ Sở cười lắc đầu:
- Anh gọi đi, tôi thì món gì cũng được!
- Được.
Hoắc Thành cười khẽ, kêu nhân viên phục vụ tới gọi món.
Hai người im lặng ngồi chờ thức ăn bưng lên.
Trong lòng Mộ Sở lại không yên ổn chút nào. Cô vẫn xoắn chuyện rốt cuộc thì mình phải mở lời với anh ta thế nào đây.
- Anh Hoắc…
Rốt cuộc Mộ Sở cũng lên tiếng.
- Thế này, tôi rất cảm ơn vì anh đã nguyện ý đến gặp tôi một lần. Nhưng mà… Thật lòng xin lỗi anh, thật ra… Tôi đã có người trong lòng rồi! Vừa nãy tôi nên nói thẳng với anh mới đúng. Thật sự xin lỗi!
Mộ Sở chân thành nói lời xin lỗi với Hoắc Thành.
Dường như Hoắc Thành cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ hỏi Mộ Sở:
- Người cô thích là Lục Tứ à?
- … Không phải.
Mộ Sở cười lắc đầu.
- Vậy… Là anh ta?
Hoắc Thành chỉ vào bên ngoài cửa sổ sát đất.
- Hả?
Mộ Sở tò mò nhìn theo hướng mà anh ta chỉ.
Không ngờ, lại nhìn thấy, Lâu Tư Trầm!!!
Sao… Sao anh ấy lại đến đây? Hay là… Anh ấy cũng trùng hợp tới đây dùng bữa mà thôi?
Ngoài cửa sổ, ở bãi đỗ xe ngoài trời cách đó không xa, anh đứng tựa vào thân xe, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, chậm rãi hút điếu thuốc trong tay.
Đôi mắt sâu thẳm sáng ngời xuyên qua làn khói mỏng nhìn chằm chằm về phía họ.
Trái tim Mộ Sở đập loạn nhịp như nổi trống, cô nghe thấy Hoắc Thành nói:
- Nếu thua Lục Tứ thì tôi còn không phục, nhưng nếu thua anh ta… Tôi tâm phục khẩu phục.
Mộ Sở thu hồi ánh mắt, hơi xấu hổ. Nhưng nghe Hoắc Thành nói vậy, trong lòng bỗng dâng lên chút tự hào, cô vội nói lời xin lỗi Hoắc Thành:
- Xin lỗi anh Hoắc…
- Không, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng! Tôi nên gọi điện thoại cho cô trước để biết rõ tình huống. Tại tôi quá liều lĩnh!
Hoắc Thành vẫn giữ vững phong độ phải có của một quý ông lịch lãm.
Vừa dứt lời, di động trong túi anh bỗng reo lên.
- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.
Anh lấy di động ra, nhìn cái tên biểu hiện trên màn hình, ngẩn người.
Anh nhìn thoáng qua bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ, người đàn ông nào đó vẫn tựa lưng đứng ở chỗ cũ, thanh thản hút điếu thuốc trên tay.
Một tay còn lại thì cầm di động, đang chờ anh nhấc máy!
Hoắc Thành nhìn Mộ Sở vẫn còn chưa rõ tình hình, khẽ bật cười.
- Anh ba!
Hoắc Thành nhận điện thoại, cung kính gọi người ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe thấy xưng hô này, Mộ Sở giật mình, nghiêng đầu nhìn Lâu Tư Trầm ngoài cửa sổ theo bản năng. Quả nhiên, anh đang nói chuyện điện thoại kìa!
- A Thành, chị ba của cậu không làm phiền cậu chứ?
Giọng nói hờ hững của Lâu Tư Trầm thông qua điện thoại hỏi Hoắc Thành.
- …
Hoắc Thành dở khóc dở cười.
Cách di động, cách cửa sổ thủy tinh, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi thuốc súng chua lòm của anh ba nhà họ.
Hoắc Thành bỗng nhớ tới câu “Chị…” gì đó còn đang dang dở của Lục Tứ! À! Thì ra là “Chị ba”! Té ra thằng oắt đó cố ý chơi xỏ anh!
- Anh ba, Lục Tứ là người biết sự thật sớm nhất đúng không? Cậu ta giữ im không nói, rõ ràng là muốn đẩy em và chị ba vào nước sôi lửa bỏng! Lát nữa xem em có xé xác thằng oắt láo xược đó không!
- Vậy thì chắc là cậu không còn cơ hội nữa rồi!
Lâu Tư Trầm dụi tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cất bước đi về phía nhà hàng.
- Lúc này cậu ta đã cho cá ăn trong hồ cá sấu rồi!
- …
Hoắc Thành không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Rồi nghe Lâu Tư Trầm nói:
- Bữa ăn này của hai người, tôi mời!
Ngay sau đó, không chờ cho Hoắc Thành đáp lại, điện thoại đã bị đầu dây bên kia cúp máy.
Lâu Tư Trầm thanh toán hóa đơn của bàn bọn họ trước quầy tiếp tân.
Sau khi nhận cú điện thoại này xong, Hoắc Thành đâu còn ngồi yên được nữa. Anh vội đứng dậy, đi về phía Lâu Tư Trầm đứng trước quầy tiếp tân. Mộ Sở thấy thế cũng vội đi nghênh đón.
- Anh ba!
Lâu Tư Trầm đáp một tiếng không nhẹ không nặng, lại tập trung ánh mắt lên khuôn mặt Mộ Sở. Ánh mắt sáng quắc ấy như thể muốn làm cô tan chảy vậy.
Mộ Sở bị anh nhìn chằm chằm tới mức đứng ngồi không yên, toàn thân không có chỗ nào là thoải mái.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm mím chặt, không nói lời nào, chỉ ngoắc tay ra hiệu cho Mộ Sở đi đến bên cạnh anh.
Mộ Sở đâu dám dây dưa, ngoan ngoãn nhấc chân đi về phía anh, đứng yên bên cạnh anh.
- A Thành, cậu cứ ở đây ăn từ từ, tôi và chị ba của cậu đi chỗ khác. Cô ấy không ăn cơm tây!
- …
Lúng túng!
Xấu hổ!
Nhưng chỉ đối với Mộ Sở và Hoắc Thành.
Lâu Tư Trầm dắt tay Mộ Sở một cách thản nhiên, sau đó đi ra ngoài ngay lập tức.
Mộ Sở có thể cảm nhận được anh đang tức giận!
Mộ Sở bị bàn tay của anh nắm lấy, lòng bàn tay lạnh thấu xương, khí lạnh trên người anh như nhuộm băng giá, không tìm thấy một chút ấm áp nào cả. Đôi môi mỏng gợi cảm của anh giờ phút này cũng mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với Mộ Sở.
Áp khí lạnh đáng sợ khiến Mộ Sở gần như không thể thở nổi.
Cô thích cảm giác như chiến tranh lạnh này.
- Chờ đã…
Mộ Sở kéo anh lại.
Lâu Tư Trầm dừng bước, quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô.
- Anh đang giận à?
- Không có!
Lâu Tư Trầm lạnh giọng đáp, thả lỏng tay cô ra, cất bước định đi về phía trước. Nhưng tay anh lại bị Mộ Sở kéo lại.
- Không giận thì sao sắc mặt anh khó coi quá vậy?
- Tại sao tôi lại phải giận chứ?
Lâu Tư Trầm quay lại nhìn cô.
Giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước, ánh mắt cũng không có lấy một chút độ ấm.
- … Ơ.
Câu hỏi này thật sự khiến Mộ Sở ngơ ngác.
Nói anh ghen? Lỡ người ta bảo cô tự luyến thì sao?
Nhưng nếu không phải ghen thì là gì?
- Thật ra em đi ăn với anh ta chính là vì muốn nói rõ tình hình thực tế cho anh ta biết…
- Tình hình thực tế gì cơ?
Mộ Sở còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lâu Tư Trầm ngắt lời một cách vội vã.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô trở nên sâu thẳm hơn trước.
- Ờ… Thì… Thì nói là… Em đã kết hôn rồi! Em là người đã kết hôn, đương nhiên không thể xem mắt với người ta được nữa! Đó là lừa đảo, có đúng không?
Mộ Sở chột dạ nói dối.
Chẳng lẽ cô lại đi nói thật với anh là mình vừa nói mình có người trong lòng hay sao?
- Xin chào anh Hoắc! Tần Mộ Sở.
Mộ Sở cũng tự giới thiệu một cách hào phóng.
- Lại đây, lên xe!
Hoắc Thành đã lịch sự mở cửa xe giúp cô.
- Anh Hoắc…
Mộ Sở hơi xấu hổ, đang định nói rõ tình huống thật sự của bản thân mình cho anh ta nghe, nhưng bỗng chốc lại nghe thấy có người gọi to một tiếng sau lưng mình.
- Cậu Hoắc?
Giọng nói này rất chi là quen tai. Cô quay lại, quả nhiên là Lục Ngạn Diễm.
Mộ Sở càng lúng túng hơn.
Những lời muốn nói cũng đành phải nuốt lại vào bụng.
- Dô, đây không phải là chị… Bác sỹ Tần à?
Lục Ngạn Diễm rõ ràng định kêu một tiếng ‘chị ba’, nhưng không hiểu sao, sau khi liếc nhìn Mộ Sở một chút, lại liếc Hoắc Thành một phát, anh ta bỗng dưng đổi giọng thành ‘Bác sỹ Tần’.
Thế thì thật sự là quá kỳ lạ!
Mộ Sở bực bội!
Bình thường không cho anh ta gọi thì anh ta lại gọi suốt cả ngày. Bây giờ hy vọng anh ta gọi mình, anh ta lại không chịu gọi!
Mộ Sở không thể không hoài nghi anh ta đang cố ý!
- Hai người đang làm gì vậy?
Lục Ngạn Diễm khoác tay lên vai Hoắc Thành, lại thân thiết ôm vai Mộ Sở, cười nói:
- Đừng nói với tôi là hai người có mờ ám với nhau đấy nhé!
- Bác sỹ Lục, anh đừng nói bậy!
Mộ Sở đỏ mặt nói.
- Lục Tứ, lâu ngày quá không gặp, sao cậu còn chưa đàng hoàng lên được tí nào vậy, cứ ăn nói bừa bãi suốt! Tôi thì không sao, nhưng cậu đừng làm hỏng thanh danh của bác sỹ Tần! Hôm nay là lần đầu tiên tôi và cô ấy gặp mặt, bác Lâu giới thiệu đấy.
- Ai giới thiệu cơ?
Lục Ngạn Diễm còn tưởng rằng mình nghe nhầm.
- Bác Lâu chứ ai!
- Ba của anh ba á?
- Đúng rồi!
- …
Biểu cảm của Lục Ngạn Diễm lúc nhìn Mộ Sở phải nói là cực kỳ ngoạn mục.
Mộ Sở lúng túng tới mức muốn tự đào hố chôn mình cho xong.
Đây là chuyện quỷ quái gì vậy trời!
- Được rồi. Chúng tôi còn có việc, đi trước nhé.
Hoắc Thành nói rồi ra hiệu cho Mộ Sở lên xe.
Mộ Sở xoắn xuýt một lúc, cuối cùng vẫn bất chấp ngồi lên xe, nghĩ rằng lát nữa trên đường đi lại nói thật với Hoắc Thành cũng chưa muộn.
Lúc này có Lục Ngạn Diễm ở đây, cô cũng không tiện nói thêm cái gì. Nói nhiều thì lại như là đang làm mất mặt anh ta vậy.
- Bye bye…
Lục Ngạn Diễm cười vẫy tay với hai người trên xe.
- Ăn cho no! Chơi cho vui! Hưởng thụ thoải mái nhé!
- …
Tại sao Mộ Sở lại cảm thấy nổi da gà vậy nhỉ?
Xe nhanh chóng rời khỏi bệnh viện, hòa mình vào làn xe trên đường.
Hoắc Thành và Mộ Sở vừa rời đi, Lục Ngạn Diễm lập tức thảnh thơi gọi điện thoại cho Lâu Tư Trầm.
- Anh ba, em có tin tức về chị ba đây. Anh có nghe không?
- Nói!
Lúc này Lâu Tư Trầm vừa làm giải phẫu xong.
- Năm triệu!
- Cướp giật à?
Lâu Tư Trầm khẽ cười lạnh.
Lục Ngạn Diễm đắc ý nhướn mày:
- Anh có thể chọn không nghe!
“… Tút tút tút.”
Kết quả, không thể ngờ rằng anh thật sự cúp điện thoại!
Hơ!
Ông ba này!
Lục Ngạn Diễm biết tính cách của anh ba nhà mình. Xưa nay anh ấy ghét nhất là bị đe dọa. Nhưng Lục Ngạn Diễm cho rằng chỉ cần là chuyện liên quan tới chị ba nhà mình thì Lâu Tư Trầm nhất định sẽ phá cách một lần. Lại không ngờ rằng…
“Reng reng reng reng…”
Lục Ngạn Diễm còn chưa suy nghĩ kỹ thì điện thoại trong tay bỗng nhiên lại reo lên.
Không ngờ lại là Lâu Tư Trầm gọi tới!
Ha! Quả nhiên, bất kể là chuyện gì, chỉ cần liên quan tới chị ba nhà họ thì đều có thể phá cách hết!
Lục Ngạn Diễm càng đắc ý hơn:
- Anh ba!
- Đã gọi Tiết Bỉnh chuyển năm triệu cho cậu rồi đấy.
- Đậu xanh! Nhanh thế!
Thì ra chị ba nhà họ đáng giá tới mức này cơ! Biết thế lừa anh ta mười triệu cho rồi!
- Nói.
Giọng điệu của Lâu Tư Trầm càng lạnh lẽo hơn.
- Em mới thấy chị ba leo lên xe của một gã đàn ông!
- Thế thì đã sao?
Giọng nói của Lâu Tư Trầm ở đầu dây bên kia nghe rất lơ đễnh.
- Anh cũng quen gã đó, cậu hai của nhà họ Hoắc, Hoắc Thành!
- Thế nên?
Rốt cuộc thì giọng điệu cũng hơi dồn dập rồi.
- Quan trọng là, hắn ta là đối tượng xem mắt mà ba anh giới thiệu cho chị ba!
- Đi đâu?
Giọng nói trở nên âm u chỉ trong chớp mắt, khiến người ta không rét mà run.
- Em không biết.
- Điều tra!
- …
Hoắc Thành dẫn Mộ Sở vào trong một nhà hàng kiểu Âu.
Mộ Sở không quá thích ăn cơm tây, nhưng vào những lúc thế này, cô đương nhiên sẽ không nhắc tới chuyện đó.
Đi với người ngoài, nếu có thể chấp nhận được thì cứ phải chấp nhận thôi.
- Cô thích ăn gì?
Hoắc Thành hỏi Mộ Sở, đưa menu cho cô.
- Muốn ăn gì thì cứ gọi đi. Đừng khách khí với tôi.
Mộ Sở cười lắc đầu:
- Anh gọi đi, tôi thì món gì cũng được!
- Được.
Hoắc Thành cười khẽ, kêu nhân viên phục vụ tới gọi món.
Hai người im lặng ngồi chờ thức ăn bưng lên.
Trong lòng Mộ Sở lại không yên ổn chút nào. Cô vẫn xoắn chuyện rốt cuộc thì mình phải mở lời với anh ta thế nào đây.
- Anh Hoắc…
Rốt cuộc Mộ Sở cũng lên tiếng.
- Thế này, tôi rất cảm ơn vì anh đã nguyện ý đến gặp tôi một lần. Nhưng mà… Thật lòng xin lỗi anh, thật ra… Tôi đã có người trong lòng rồi! Vừa nãy tôi nên nói thẳng với anh mới đúng. Thật sự xin lỗi!
Mộ Sở chân thành nói lời xin lỗi với Hoắc Thành.
Dường như Hoắc Thành cũng không cảm thấy bất ngờ, chỉ hỏi Mộ Sở:
- Người cô thích là Lục Tứ à?
- … Không phải.
Mộ Sở cười lắc đầu.
- Vậy… Là anh ta?
Hoắc Thành chỉ vào bên ngoài cửa sổ sát đất.
- Hả?
Mộ Sở tò mò nhìn theo hướng mà anh ta chỉ.
Không ngờ, lại nhìn thấy, Lâu Tư Trầm!!!
Sao… Sao anh ấy lại đến đây? Hay là… Anh ấy cũng trùng hợp tới đây dùng bữa mà thôi?
Ngoài cửa sổ, ở bãi đỗ xe ngoài trời cách đó không xa, anh đứng tựa vào thân xe, khuôn mặt tuấn mỹ lạnh lùng, chậm rãi hút điếu thuốc trong tay.
Đôi mắt sâu thẳm sáng ngời xuyên qua làn khói mỏng nhìn chằm chằm về phía họ.
Trái tim Mộ Sở đập loạn nhịp như nổi trống, cô nghe thấy Hoắc Thành nói:
- Nếu thua Lục Tứ thì tôi còn không phục, nhưng nếu thua anh ta… Tôi tâm phục khẩu phục.
Mộ Sở thu hồi ánh mắt, hơi xấu hổ. Nhưng nghe Hoắc Thành nói vậy, trong lòng bỗng dâng lên chút tự hào, cô vội nói lời xin lỗi Hoắc Thành:
- Xin lỗi anh Hoắc…
- Không, người nên nói xin lỗi là tôi mới đúng! Tôi nên gọi điện thoại cho cô trước để biết rõ tình huống. Tại tôi quá liều lĩnh!
Hoắc Thành vẫn giữ vững phong độ phải có của một quý ông lịch lãm.
Vừa dứt lời, di động trong túi anh bỗng reo lên.
- Xin lỗi, tôi nghe điện thoại đã.
Anh lấy di động ra, nhìn cái tên biểu hiện trên màn hình, ngẩn người.
Anh nhìn thoáng qua bên ngoài xuyên qua cửa sổ sát đất.
Ngoài cửa sổ, người đàn ông nào đó vẫn tựa lưng đứng ở chỗ cũ, thanh thản hút điếu thuốc trên tay.
Một tay còn lại thì cầm di động, đang chờ anh nhấc máy!
Hoắc Thành nhìn Mộ Sở vẫn còn chưa rõ tình hình, khẽ bật cười.
- Anh ba!
Hoắc Thành nhận điện thoại, cung kính gọi người ở đầu dây bên kia.
Vừa nghe thấy xưng hô này, Mộ Sở giật mình, nghiêng đầu nhìn Lâu Tư Trầm ngoài cửa sổ theo bản năng. Quả nhiên, anh đang nói chuyện điện thoại kìa!
- A Thành, chị ba của cậu không làm phiền cậu chứ?
Giọng nói hờ hững của Lâu Tư Trầm thông qua điện thoại hỏi Hoắc Thành.
- …
Hoắc Thành dở khóc dở cười.
Cách di động, cách cửa sổ thủy tinh, anh vẫn có thể cảm nhận được mùi thuốc súng chua lòm của anh ba nhà họ.
Hoắc Thành bỗng nhớ tới câu “Chị…” gì đó còn đang dang dở của Lục Tứ! À! Thì ra là “Chị ba”! Té ra thằng oắt đó cố ý chơi xỏ anh!
- Anh ba, Lục Tứ là người biết sự thật sớm nhất đúng không? Cậu ta giữ im không nói, rõ ràng là muốn đẩy em và chị ba vào nước sôi lửa bỏng! Lát nữa xem em có xé xác thằng oắt láo xược đó không!
- Vậy thì chắc là cậu không còn cơ hội nữa rồi!
Lâu Tư Trầm dụi tắt đầu mẩu thuốc lá trong tay, ném vào thùng rác bên cạnh, sau đó cất bước đi về phía nhà hàng.
- Lúc này cậu ta đã cho cá ăn trong hồ cá sấu rồi!
- …
Hoắc Thành không khỏi rùng mình ớn lạnh.
Rồi nghe Lâu Tư Trầm nói:
- Bữa ăn này của hai người, tôi mời!
Ngay sau đó, không chờ cho Hoắc Thành đáp lại, điện thoại đã bị đầu dây bên kia cúp máy.
Lâu Tư Trầm thanh toán hóa đơn của bàn bọn họ trước quầy tiếp tân.
Sau khi nhận cú điện thoại này xong, Hoắc Thành đâu còn ngồi yên được nữa. Anh vội đứng dậy, đi về phía Lâu Tư Trầm đứng trước quầy tiếp tân. Mộ Sở thấy thế cũng vội đi nghênh đón.
- Anh ba!
Lâu Tư Trầm đáp một tiếng không nhẹ không nặng, lại tập trung ánh mắt lên khuôn mặt Mộ Sở. Ánh mắt sáng quắc ấy như thể muốn làm cô tan chảy vậy.
Mộ Sở bị anh nhìn chằm chằm tới mức đứng ngồi không yên, toàn thân không có chỗ nào là thoải mái.
Đôi môi mỏng của Lâu Tư Trầm mím chặt, không nói lời nào, chỉ ngoắc tay ra hiệu cho Mộ Sở đi đến bên cạnh anh.
Mộ Sở đâu dám dây dưa, ngoan ngoãn nhấc chân đi về phía anh, đứng yên bên cạnh anh.
- A Thành, cậu cứ ở đây ăn từ từ, tôi và chị ba của cậu đi chỗ khác. Cô ấy không ăn cơm tây!
- …
Lúng túng!
Xấu hổ!
Nhưng chỉ đối với Mộ Sở và Hoắc Thành.
Lâu Tư Trầm dắt tay Mộ Sở một cách thản nhiên, sau đó đi ra ngoài ngay lập tức.
Mộ Sở có thể cảm nhận được anh đang tức giận!
Mộ Sở bị bàn tay của anh nắm lấy, lòng bàn tay lạnh thấu xương, khí lạnh trên người anh như nhuộm băng giá, không tìm thấy một chút ấm áp nào cả. Đôi môi mỏng gợi cảm của anh giờ phút này cũng mím lại thành một đường thẳng lạnh lẽo, hoàn toàn không có ý định nói chuyện với Mộ Sở.
Áp khí lạnh đáng sợ khiến Mộ Sở gần như không thể thở nổi.
Cô thích cảm giác như chiến tranh lạnh này.
- Chờ đã…
Mộ Sở kéo anh lại.
Lâu Tư Trầm dừng bước, quay đầu lại, nhíu mày nhìn cô.
- Anh đang giận à?
- Không có!
Lâu Tư Trầm lạnh giọng đáp, thả lỏng tay cô ra, cất bước định đi về phía trước. Nhưng tay anh lại bị Mộ Sở kéo lại.
- Không giận thì sao sắc mặt anh khó coi quá vậy?
- Tại sao tôi lại phải giận chứ?
Lâu Tư Trầm quay lại nhìn cô.
Giọng điệu vẫn lạnh lẽo như trước, ánh mắt cũng không có lấy một chút độ ấm.
- … Ơ.
Câu hỏi này thật sự khiến Mộ Sở ngơ ngác.
Nói anh ghen? Lỡ người ta bảo cô tự luyến thì sao?
Nhưng nếu không phải ghen thì là gì?
- Thật ra em đi ăn với anh ta chính là vì muốn nói rõ tình hình thực tế cho anh ta biết…
- Tình hình thực tế gì cơ?
Mộ Sở còn chưa kịp nói xong thì đã bị Lâu Tư Trầm ngắt lời một cách vội vã.
Ánh mắt nhìn chằm chằm vào cô trở nên sâu thẳm hơn trước.
- Ờ… Thì… Thì nói là… Em đã kết hôn rồi! Em là người đã kết hôn, đương nhiên không thể xem mắt với người ta được nữa! Đó là lừa đảo, có đúng không?
Mộ Sở chột dạ nói dối.
Chẳng lẽ cô lại đi nói thật với anh là mình vừa nói mình có người trong lòng hay sao?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương