Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 17
- Ơ! Thật sự nghĩ mình ghê gớm lắm à! Diệp Lâm Phong, cô nghĩ cô là ai vậy? Cô là viện trưởng à, hay là con gái của viện trưởng hả? Chẳng qua cũng chỉ cháu gái mà thôi, vậy mà muốn, chó cậy thế chủ à! Có phải còn chê những cái tát lúc nãy chưa đủ mạnh đúng không?
Vương Di không phải dạng dễ ức hiếp đâu, chỉ vài ba câu đã làm cho cô ta cứng họng rồi.
Trong chốc lát chỗ làm việc lại nháo nhào hẳn lên, nhưng Tần Mộ Sở thật sự không muốn nghe họ gây nhau, giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc Lâu Tư Trầm chọn cô là trợ lý thực tập mà thôi.
Cô thật sự không thể hiểu, tại sao chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu cô hết vậy!
Nếu nói về mặt quan hệ, đương nhiên là thuộc về Diệp Lâm Phong rồi, nếu nói về thành tích, Lục Dung Nhan lại là người có thành tích nổi trội nhất trong bốn người bọn họ, nhưng cuối cùng, sao lại chọn cô vậy?
Đúng là khiến người ta thật khó mà tưởng tượng được.
Tần Mộ Sở không kiềm được suy nghĩ sâu xa hơn, nhưng rất nhanh đã ngăn bản thân không nên có suy nghĩ đáng sợ đó được.
Chẳng lẽ là như vậy? Nhưng người ta đã có vợ chưa cưới rồi, huống chi quan hệ giữa hai người họ lại thân mật như vậy! Với lại hắn lúc nào cũng muốn cắt đứt quan hệ của hai người. Thế nên, sao lại có thể như vậy?
Nhưng cuối cùng, Tần Mộ Sở cũng lấy hết can đảm đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.
Đứng trước cửa, đã mấy lần cố gắng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng, cũng lấy hết mọi dũng khí gõ cửa phòng của hắn.
- Vào đi!
Cách nhau cánh cửa, giọng nói trầm, lãnh đạm của Lâu Tư Trầm vang lên.
Tần Mộ Sở bỏ qua chuyện cũ hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa đi vào trong.
Trước bàn làm việc, hắn ngồi đó với bộ đồ tây màu đậm, vùi đầu, chú tâm xem những bệnh án trong tay.
Những ngón tay thon dài kẹp lấy những tờ giấy mỏng, cử động chầm chậm, đầu ngón tay càng nổi bật trên những tờ giấy trắng, trông sáng sủa, sạch sẽ hơn, khiến cho người khác có cảm giác rất dễ chịu.
Y như con người của hắn, trong mát, hờ hững, sạch sẽ, không chút bụi bẩn.
- Chuyện gì?
Lâu Tư Trầm không ngẩng đầu, hờ hững hỏi cô một câu.
Tần Mộ Sở mới vội vàng hoàn hồn lại, vẻ mặt lúng túng, nhưng một giây sau trở lại như cũ.
Tần Mộ Sở bất giác chúm chúm miệng, hồi lâu, mới hỏi:
- Tại sao? Tôi nghĩ nếu dựa vào thành tích mà nói, bác sĩ Lục mới là người thích hợp nhất. Tất nhiên, nếu như dựa vào quan hệ mà nói, người được chọn cũng không phải là tôi. Nhưng, tại sao cuối cùng lại là tôi vậy?
Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt sâu sắc mang theo ý nghĩa sâu xa, nét mặt như cười nhưng lại không phải cười.
Hồi lâu, mới trầm tĩnh nói:
Cô không thể ngờ được, người đàn ông này có thể đem chuyện đó ra nói thẳng như vậy.
Cô cảm thấy có chút khó chịu, không kiềm được mà chúm chúm miệng, mới tiếp tục nói:
- Thật sao?
Lâu Tư Trầm nhếch nhẹ đôi chân mày, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc:
- Là như vậy sao, tôi nghĩ cô nên từ chức đừng có làm công việc này nữa! Nếu ngay cả việc đảm nhận trợ lý thực tập cô cũng không làm được, vậy sau này sao dám để cô làm bác sĩ được? Làm sao dám để cô một mình đứng trên bàn mổ? Với thái độ và trách nhiệm đối với bệnh nhân và bệnh viện, tôi khuyên cô, tốt nhất nên từ chức đi!
Vương Di không phải dạng dễ ức hiếp đâu, chỉ vài ba câu đã làm cho cô ta cứng họng rồi.
Trong chốc lát chỗ làm việc lại nháo nhào hẳn lên, nhưng Tần Mộ Sở thật sự không muốn nghe họ gây nhau, giờ trong đầu cô chỉ nghĩ đến việc Lâu Tư Trầm chọn cô là trợ lý thực tập mà thôi.
Cô thật sự không thể hiểu, tại sao chuyện này cuối cùng lại đổ lên đầu cô hết vậy!
Nếu nói về mặt quan hệ, đương nhiên là thuộc về Diệp Lâm Phong rồi, nếu nói về thành tích, Lục Dung Nhan lại là người có thành tích nổi trội nhất trong bốn người bọn họ, nhưng cuối cùng, sao lại chọn cô vậy?
Đúng là khiến người ta thật khó mà tưởng tượng được.
Tần Mộ Sở không kiềm được suy nghĩ sâu xa hơn, nhưng rất nhanh đã ngăn bản thân không nên có suy nghĩ đáng sợ đó được.
Chẳng lẽ là như vậy? Nhưng người ta đã có vợ chưa cưới rồi, huống chi quan hệ giữa hai người họ lại thân mật như vậy! Với lại hắn lúc nào cũng muốn cắt đứt quan hệ của hai người. Thế nên, sao lại có thể như vậy?
Nhưng cuối cùng, Tần Mộ Sở cũng lấy hết can đảm đi đến phòng làm việc của chủ nhiệm.
Đứng trước cửa, đã mấy lần cố gắng điều chỉnh hô hấp, cuối cùng, cũng lấy hết mọi dũng khí gõ cửa phòng của hắn.
- Vào đi!
Cách nhau cánh cửa, giọng nói trầm, lãnh đạm của Lâu Tư Trầm vang lên.
Tần Mộ Sở bỏ qua chuyện cũ hít một hơi thật sâu, mới đẩy cửa đi vào trong.
Trước bàn làm việc, hắn ngồi đó với bộ đồ tây màu đậm, vùi đầu, chú tâm xem những bệnh án trong tay.
Những ngón tay thon dài kẹp lấy những tờ giấy mỏng, cử động chầm chậm, đầu ngón tay càng nổi bật trên những tờ giấy trắng, trông sáng sủa, sạch sẽ hơn, khiến cho người khác có cảm giác rất dễ chịu.
Y như con người của hắn, trong mát, hờ hững, sạch sẽ, không chút bụi bẩn.
- Chuyện gì?
Lâu Tư Trầm không ngẩng đầu, hờ hững hỏi cô một câu.
Tần Mộ Sở mới vội vàng hoàn hồn lại, vẻ mặt lúng túng, nhưng một giây sau trở lại như cũ.
- Chủ nhiệm Lâu, tôi muốn hỏi về việc anh chọn lựa trợ lý thực tập, tôi vừa mới nghe nói, người cuối cùng mà anh chọn, là tôi?
- Có ý kiến?
Tần Mộ Sở bất giác chúm chúm miệng, hồi lâu, mới hỏi:
- Tại sao? Tôi nghĩ nếu dựa vào thành tích mà nói, bác sĩ Lục mới là người thích hợp nhất. Tất nhiên, nếu như dựa vào quan hệ mà nói, người được chọn cũng không phải là tôi. Nhưng, tại sao cuối cùng lại là tôi vậy?
Lâu Tư Trầm nhìn cô với ánh mắt sâu sắc mang theo ý nghĩa sâu xa, nét mặt như cười nhưng lại không phải cười.
Hồi lâu, mới trầm tĩnh nói:
- Bác sĩ Tần đến kiếm tôi, là muốn một lý do thế nào? Muốn tôi khen ngợi năng lực làm việc xuất sắc của cô, hay là muốn tôi nói với cô, tôi làm vậy là vì…mối quan hệ mập mờ của chúng ta nên đã thiên vị cho cô?
- ……..
Cô không thể ngờ được, người đàn ông này có thể đem chuyện đó ra nói thẳng như vậy.
Cô cảm thấy có chút khó chịu, không kiềm được mà chúm chúm miệng, mới tiếp tục nói:
- Chủ nhiệm Lâu, ý tôi không phải vậy, tôi chỉ cảm thấy...anh có thể suy nghĩ lại đổi người khác làm trợ lý của anh.
- Lý do.
- Cho tôi một lý do chính đáng để thuyết phục tôi đi!
- Tôi sợ bản thân mình không đảm nhận được công việc quan trọng như vậy.
- Thật sao?
Lâu Tư Trầm nhếch nhẹ đôi chân mày, nhưng nét mặt vẫn rất nghiêm túc:
- Là như vậy sao, tôi nghĩ cô nên từ chức đừng có làm công việc này nữa! Nếu ngay cả việc đảm nhận trợ lý thực tập cô cũng không làm được, vậy sau này sao dám để cô làm bác sĩ được? Làm sao dám để cô một mình đứng trên bàn mổ? Với thái độ và trách nhiệm đối với bệnh nhân và bệnh viện, tôi khuyên cô, tốt nhất nên từ chức đi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương