Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 35
Ngoài cửa phòng tổng thống trên tầng 58.
Lâu Tư Trầm quẹt thẻ vào phòng, Tần Mộ Sở vẫ còn do dự đứng bên ngoài, không dám vào.
Cảnh tượng đêm hôm đó lướt qua đầu óc cô như một bộ phim, rõ ràng, sắc nét, như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
- Đứng đần ra đấy làm gì mà không vào đây?
Lâu Tư Trầm cởi áo vest rồi tiện tay ném lên sofa, quay đầu lại vẫn thấy Tần Mộ Sở đứng tần ngần ngoài cửa.
Nghe hắn gọi, Tần Mộ Sở mới nhăn nhó mặt mày, e dè bước vào.
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô mà thong dong cởi cúc áo sơ mi, sau đó nâng cằm, kéo lỏng caravat trên cổ với động tác đầy biếng nhác rồi hỏi Tần Mộ Sở mà không buồn ngẩng đầu:
Bầu không khí bỗng chốc ấm sực lên và dường như còn quyện thêm độ ẩm, không khí ấy lướt qua gò má cô, âm ẩm, âm ẩm...
Sao không khí trong cái phòng này kì quái thế nhỉ?
- Anh... anh đi tắm trước đi!
Tần Mộ Sở bước nhanh tới chiếc sofa trước mặt, ngồi xuống.
- ...
Lâu Tư Trầm nhìn hai má đỏ bừng của cô bằng cặp mắt sáng quắc, một lúc lâu sau mới nói:
- Hả gì mà hả? Trong phòng có hai phòng tắm!
Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran lên!
Tên đàn ông xấu xa này cố ý! Nhất định là hắn cố ý!
- Cô vào phòng kia đi, tôi tắm phòng này.
Lâu Tư Trầm sắp xếp xong thì đi thẳng vào phòng tắm.
Để lại Tần Mộ Sở ngồi cứng đơ cả người trên sofa, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Cô còn đang mải nghĩ đến câu nói mờ ám mà hắn vừa mới trêu mình...
Hai má cô nóng bừng lên, và trái tim thì đập thình thịch, chẳng còn nghe lời cô nữa.
...
Tắm nước ấm xong đi ra, Tần Mộ Sở thấy cả người khoan khoái.
Cô mặc áo choàng tắm màu trắng, chân để trần, tóc dài còn ướt nước. Khi cô ra đến phòng khách thì Lâu Tư Trầm đã ngồi trước bàn ăn và thưởng thức bữa sáng một cách cực kì ưu nhã.
Nhìn thấy Tần Mộ Sở sạch sẽ và tươi mát như thế, trong mắt Lâu Tư Trầm thoáng hiện vẻ giật mình.
Vào lúc này đây, Tần Mộ Sở tựa như một tinh linh vừa gột sạch bụi trần, cô đứng đó, toàn thân toát ra ánh hào quang mê đắm...
Cho dù cô không làm gì cả, cô chỉ đứng ở nơi đó thôi, cũng đã làm cho lòng người bồi hồi!
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm hơi trầm xuống, ánh lên tia nhìn thâm sâu. Nhưng ngay sau đó, hắn thu tầm mắt về, lật tờ báo trong tay như không có chuyện gì rồi lạnh nhạt nói:
- Chủ nhiệm Lân, không ngờ cuộc sống ngày thường của anh lại xa hoa dâm dật thế này! Ở khách sạn sang chảnh, hưởng thụ đãi ngộ cao, lại còn được ăn món ngon thế này nữa chứ! Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống thối nát của tổng tài bá đạo mà!
Tần Mộ Sở tặc lưỡi cảm thán.
- Dâm?
Lâu Tư Trầm nâng mắt nhìn cô.
- .... Chết!
Tần Mộ Sở khựng lại rồi cười làm lành:
- Lỡ miệng, lỡ miệng!
Lâu Tư Trầm nhìn cô đăm đăm rồi hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối:
- Giờ hối hận rồi à?
Nhìn thấy mái tóc còn đang rỏ nước của cô, hắn cau mày.
- Hối hận? Hối hận cái gì cơ?
Tần Mộ Sở chẳng hiểu ra làm sao, bèn ngu ngơ nhìn lại hắn.
Cô hối hận cái gì chứ?
Nhưng Lâu Tư Trầm không nói nữa. hắn chỉ vươn tay tét rơi cái bánh ngọt cô cầm, vẻ mặt hiện rõ sự ghét bỏ:
- Đi lau khô tóc rồi ra ăn, nước nhỏ ướt hết sàn rồi!
Không ngờ hắn ta cũng quý cái phòng khách sạn này gớm!
Tần Mộ Sở vẫn cầm bánh ngọt nhét vào miệng, rồi uống một ngụm sữa trong cốc, xong xuôi mới miễn cưỡng đứng lên:
Lâu Tư Trầm vừa ăn vừa đọc báo sáng.
Chỉ một lúc sau Tần Mộ Sở đã sấy khô tóc rồi ngồi lại vào bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến bữa sáng trước mặt.
Lâu Tư Trầm đang đọc báo thì bị động tác ăn uống của cô ảnh hưởng, bèn không khỏi nhíu mày:
Nghẹn đỏ gay cả mặt mũi.
Trong lúc vội vàng, Tần Mộ Sở vơ ngay cốc sữa ấm trước mặt tu ừng ực để nuốt đồ ăn xuống.
Uống xong, cô lau miệng, buông cốc xuống, bấy giờ mới nhận ra cốc sữa bên tay mình vẫn còn nguyên, mà cốc sữa Lâu Tư Trầm mới uống được một nửa thì đã...
... chui hết vào bụng cô rồi!
Khi nhận ra vấn đề một cách muộn màng, Tần Mộ Sở đỏ bừng cả mặt.
Đây...
Đây có tính là hôn gián tiếp không?
Với lại... hắn nhìn chằm chằm vào cô thế kia là có ý gì?
Tần Mộ Sở bị ánh mắt chăm chú chẳng hề che giấu của hắn nhìn mà thấy tim mình ngưa ngứa:
- Chủ nhiệm à... tôi không cố ý đâu!
Nói đoạn, cô vội vàng dâng cốc sữa của mình cho hắn:
- Anh uống cốc này của tôi đi, tôi chưa động vào đâu.
Chưa động vào ấy à?
Rõ ràng trước khi sấy tóc, cô uống một ngụm xong mới đi mà.
Thế nhưng Lâu Tư Trầm không vạch trần cô mà chỉ “ừm” một tiếng hờ hững.
Và chẳng nói thêm gì nữa.
Cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Cứ như hắn không thèm để ý vậy!
Rõ ràng là bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu hồi hộp, bao nhiêu xao xuyến... chỉ một mình cô cảm thấy mà thôi.
Xao xuyến?!
Sao cô lại phải xao xuyến?! Cô chỉ uống có một cốc sữa hắn đã uống qua thôi mà!
Tần Mộ Sở, mày có tiền đồ một chút được không? Mày là gái đã có chồng đấy! Mày có chồng rồi đấy!
Cô cảnh tỉnh bản thân mình hết lần này đén lần khác, và đột nhiên, chuông cửa vang lên chẳng hề đúng lúc.
Mới đầu, Tần Mộ Sở tưởng là nhân viên hay thư kí của khách sạn kia. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại bàn có màn hình thì cô chết sững.
Không ngờ lại là... Trình Huyên Oánh!
- Tư Trầm, em đây!
Chết rồi!
Miếng bánh mì đang ngậm trong miệng chưa kịp nuốt đã bị Tần Mộ Sở phun ra vì sốt ruột.
- Tiêu rồi! Sao cô ấy lại đến đây? Tôi đang thế này... làm sao bây giờ?
Cô còn đang khoác áo choàng tắm của khách sạn đây này!
Giờ mà nói là cô chỉ đến đây để tắm một cái thôi thì ai tin?!
Tin mới lạ ấy!
- Sợ là lần này tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan rồi!
Tần Mộ Sở lo lắng bứt tóc.
Thế nhưng Lâu Tư Trầm đã đứng dậy đi ra cửa rồi, có thèm quan tâm đến chuyện sống chết của cô đâu!
Tần Mộ Sở thấy thế, bèn mau chóng xông ra rồi túm mạnh tay hắn:
- Anh không định ra mở cửa cho cô ấy đấy chứ?
Lâu Tư Trầm quẹt thẻ vào phòng, Tần Mộ Sở vẫ còn do dự đứng bên ngoài, không dám vào.
Cảnh tượng đêm hôm đó lướt qua đầu óc cô như một bộ phim, rõ ràng, sắc nét, như thể vừa mới xảy ra ngày hôm qua vậy.
- Đứng đần ra đấy làm gì mà không vào đây?
Lâu Tư Trầm cởi áo vest rồi tiện tay ném lên sofa, quay đầu lại vẫn thấy Tần Mộ Sở đứng tần ngần ngoài cửa.
Nghe hắn gọi, Tần Mộ Sở mới nhăn nhó mặt mày, e dè bước vào.
Lâu Tư Trầm không để ý tới cô mà thong dong cởi cúc áo sơ mi, sau đó nâng cằm, kéo lỏng caravat trên cổ với động tác đầy biếng nhác rồi hỏi Tần Mộ Sở mà không buồn ngẩng đầu:
- Cô tắm trước hay tôi?
- ...
Bầu không khí bỗng chốc ấm sực lên và dường như còn quyện thêm độ ẩm, không khí ấy lướt qua gò má cô, âm ẩm, âm ẩm...
Sao không khí trong cái phòng này kì quái thế nhỉ?
- Anh... anh đi tắm trước đi!
Tần Mộ Sở bước nhanh tới chiếc sofa trước mặt, ngồi xuống.
- Thôi, cùng tắm luôn đi!
- Hả?
- ...
Lâu Tư Trầm nhìn hai má đỏ bừng của cô bằng cặp mắt sáng quắc, một lúc lâu sau mới nói:
- Hả gì mà hả? Trong phòng có hai phòng tắm!
Tần Mộ Sở chỉ cảm thấy mặt mình nóng ran lên!
Tên đàn ông xấu xa này cố ý! Nhất định là hắn cố ý!
- Cô vào phòng kia đi, tôi tắm phòng này.
Lâu Tư Trầm sắp xếp xong thì đi thẳng vào phòng tắm.
Để lại Tần Mộ Sở ngồi cứng đơ cả người trên sofa, mãi một lúc lâu vẫn chưa hồi thần.
Cô còn đang mải nghĩ đến câu nói mờ ám mà hắn vừa mới trêu mình...
Hai má cô nóng bừng lên, và trái tim thì đập thình thịch, chẳng còn nghe lời cô nữa.
...
Tắm nước ấm xong đi ra, Tần Mộ Sở thấy cả người khoan khoái.
Cô mặc áo choàng tắm màu trắng, chân để trần, tóc dài còn ướt nước. Khi cô ra đến phòng khách thì Lâu Tư Trầm đã ngồi trước bàn ăn và thưởng thức bữa sáng một cách cực kì ưu nhã.
Nhìn thấy Tần Mộ Sở sạch sẽ và tươi mát như thế, trong mắt Lâu Tư Trầm thoáng hiện vẻ giật mình.
Vào lúc này đây, Tần Mộ Sở tựa như một tinh linh vừa gột sạch bụi trần, cô đứng đó, toàn thân toát ra ánh hào quang mê đắm...
Cho dù cô không làm gì cả, cô chỉ đứng ở nơi đó thôi, cũng đã làm cho lòng người bồi hồi!
Ánh mắt của Lâu Tư Trầm hơi trầm xuống, ánh lên tia nhìn thâm sâu. Nhưng ngay sau đó, hắn thu tầm mắt về, lật tờ báo trong tay như không có chuyện gì rồi lạnh nhạt nói:
- Lại đây ăn sáng!
- Ôi, nhiều món thế!
- Chủ nhiệm Lân, không ngờ cuộc sống ngày thường của anh lại xa hoa dâm dật thế này! Ở khách sạn sang chảnh, hưởng thụ đãi ngộ cao, lại còn được ăn món ngon thế này nữa chứ! Chậc chậc chậc, đúng là cuộc sống thối nát của tổng tài bá đạo mà!
Tần Mộ Sở tặc lưỡi cảm thán.
- Dâm?
Lâu Tư Trầm nâng mắt nhìn cô.
- .... Chết!
Tần Mộ Sở khựng lại rồi cười làm lành:
- Lỡ miệng, lỡ miệng!
Lâu Tư Trầm nhìn cô đăm đăm rồi hỏi một câu chẳng đầu chẳng cuối:
- Giờ hối hận rồi à?
Nhìn thấy mái tóc còn đang rỏ nước của cô, hắn cau mày.
- Hối hận? Hối hận cái gì cơ?
Tần Mộ Sở chẳng hiểu ra làm sao, bèn ngu ngơ nhìn lại hắn.
Cô hối hận cái gì chứ?
Nhưng Lâu Tư Trầm không nói nữa. hắn chỉ vươn tay tét rơi cái bánh ngọt cô cầm, vẻ mặt hiện rõ sự ghét bỏ:
- Đi lau khô tóc rồi ra ăn, nước nhỏ ướt hết sàn rồi!
Không ngờ hắn ta cũng quý cái phòng khách sạn này gớm!
Tần Mộ Sở vẫn cầm bánh ngọt nhét vào miệng, rồi uống một ngụm sữa trong cốc, xong xuôi mới miễn cưỡng đứng lên:
- Anh phải để dành cho tôi đấy nhé!
- À đúng rồi, máy sấy đâu?
- Trong phòng tắm có.
- Tôi tìm có thấy đâu?
- Dưới đáy tủ ấy!
- ... Ờ.
Lâu Tư Trầm vừa ăn vừa đọc báo sáng.
Chỉ một lúc sau Tần Mộ Sở đã sấy khô tóc rồi ngồi lại vào bàn, bắt đầu ăn ngấu nghiến bữa sáng trước mặt.
Lâu Tư Trầm đang đọc báo thì bị động tác ăn uống của cô ảnh hưởng, bèn không khỏi nhíu mày:
- Cô ăn uống đoan trang một chút được không? Có ai cướp của cô đâu!
- Tôi đang tranh thủ thời gian còn gì? Khụ khụ khụ...
Nghẹn đỏ gay cả mặt mũi.
Trong lúc vội vàng, Tần Mộ Sở vơ ngay cốc sữa ấm trước mặt tu ừng ực để nuốt đồ ăn xuống.
Uống xong, cô lau miệng, buông cốc xuống, bấy giờ mới nhận ra cốc sữa bên tay mình vẫn còn nguyên, mà cốc sữa Lâu Tư Trầm mới uống được một nửa thì đã...
... chui hết vào bụng cô rồi!
Khi nhận ra vấn đề một cách muộn màng, Tần Mộ Sở đỏ bừng cả mặt.
Đây...
Đây có tính là hôn gián tiếp không?
Với lại... hắn nhìn chằm chằm vào cô thế kia là có ý gì?
Tần Mộ Sở bị ánh mắt chăm chú chẳng hề che giấu của hắn nhìn mà thấy tim mình ngưa ngứa:
- Chủ nhiệm à... tôi không cố ý đâu!
Nói đoạn, cô vội vàng dâng cốc sữa của mình cho hắn:
- Anh uống cốc này của tôi đi, tôi chưa động vào đâu.
Chưa động vào ấy à?
Rõ ràng trước khi sấy tóc, cô uống một ngụm xong mới đi mà.
Thế nhưng Lâu Tư Trầm không vạch trần cô mà chỉ “ừm” một tiếng hờ hững.
Và chẳng nói thêm gì nữa.
Cúi đầu tiếp tục đọc báo.
Cứ như hắn không thèm để ý vậy!
Rõ ràng là bao nhiêu căng thẳng, bao nhiêu hồi hộp, bao nhiêu xao xuyến... chỉ một mình cô cảm thấy mà thôi.
Xao xuyến?!
Sao cô lại phải xao xuyến?! Cô chỉ uống có một cốc sữa hắn đã uống qua thôi mà!
Tần Mộ Sở, mày có tiền đồ một chút được không? Mày là gái đã có chồng đấy! Mày có chồng rồi đấy!
Cô cảnh tỉnh bản thân mình hết lần này đén lần khác, và đột nhiên, chuông cửa vang lên chẳng hề đúng lúc.
Mới đầu, Tần Mộ Sở tưởng là nhân viên hay thư kí của khách sạn kia. Nhưng khi nghe thấy tiếng nói quen thuộc vang lên trong điện thoại bàn có màn hình thì cô chết sững.
Không ngờ lại là... Trình Huyên Oánh!
- Tư Trầm, em đây!
Chết rồi!
Miếng bánh mì đang ngậm trong miệng chưa kịp nuốt đã bị Tần Mộ Sở phun ra vì sốt ruột.
- Tiêu rồi! Sao cô ấy lại đến đây? Tôi đang thế này... làm sao bây giờ?
Cô còn đang khoác áo choàng tắm của khách sạn đây này!
Giờ mà nói là cô chỉ đến đây để tắm một cái thôi thì ai tin?!
Tin mới lạ ấy!
- Sợ là lần này tôi có nhảy xuống Hoàng Hà cũng không rửa sạch nỗi oan rồi!
Tần Mộ Sở lo lắng bứt tóc.
Thế nhưng Lâu Tư Trầm đã đứng dậy đi ra cửa rồi, có thèm quan tâm đến chuyện sống chết của cô đâu!
Tần Mộ Sở thấy thế, bèn mau chóng xông ra rồi túm mạnh tay hắn:
- Anh không định ra mở cửa cho cô ấy đấy chứ?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương