Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 45
Tần gia___
- Cục trưởng Hồ, ý ông là gì?- Tần Vệ Quốc lạnh mặt hỏi Hồ Tân Trí.
Ông làm sao cũng không ngờ, có một ngày Hồ Tân Trí lại dám mang theo người của ông ta xông vào cả cái Tần trạch này.
- Thị trưởng Tần, thật sự xin lỗi, tôi cũng là nhận mệnh mà làm, bên trên có lệnh, hôm nay phải mang thiên kim của ngài về cục, ngài ngàn vạn lần đừng làm khó tôi!
Hồ Tân Trí miệng lưỡi nói ngọt với Tần Vệ Quốc, ngữ khí không có chút cứng rắn nào, nhưng lại mang vẻ khẳng định phải đưa người đi.
- Mang tôi đi?
Tần Triều Tịch ngồi một bên cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô giống như nghe được câu chuyện cười dài cả thế kỷ vậy, cười lạnh một tiếng:
- Cục trưởng Hồ, tôi thấy ông đang chê chức vị ông ngồi bây giờ qua an nhàn rồi nhỉ?
- Tần tiểu thư, đây là lệnh của cấp trên, tôi cũng là không còn cách nào khác!
Hồ Tân Trí cười nói, nhưng giây kế tiếp, lại thay đổi thành một khuông mặt nghiên túc, ra lệnh:
- Lâm Thành, mang Tần tiểu thư đi!
- Vâng!
Lâm Thành lãnh mệnh, bước lên trước “cạch__” một tiếng, cổ tay Tần Triều Tịch bị còng lại bởi cái còng tay lạnh lẽo:
- Tần tiểu thư, mời!
Tần Triều Tịch bị dọa đế đơ cả người, cô làm sao cũng không ngờ tới, chỉ là một cảnh sát quèn mà cũng dám còng tay cô:
- Lâm Thành, anh điên rồi sao? Lại dám còng tôi, không muốn làm việc nữa, có phải không? Ba!! Ba xem bọn họ......
Tần Triều Tịch tức giận đến cong chân lại, cánh tay bị còng cũng gắng sức mà lôi kéo lại.
- Mấy người rốt cuộc là muốn làm cái gì!!
Tần Vệ Quốc đi lên trước, kéo con gái về phía sau lưng mình.
Lâm Thành lười biếng cười một cái, rồi đanh mặt lại nói với Tần Vệ Quốc:
- Thị trưởng Tần, đây là ý của bên trên, chúng tôi chỉ theo trình tự mà làm việc thôi!
- Trình tự? Mắc cười, trình tự gì?! Con gái của tôi đã phạm tội gì, cần các người dàn binh trận lớn như vậy qua bắt người?
Lâm Lệ Lan mẹ ruột của Tần Triều Tịch xông lên trước, tay hướng về phía Lâm Thành, ra lệnh:
- Giao chìa khóa ra đây!
Lâm Thành không động đậy, cũng không lên tiếng.
Khiếng cho sắc mặt Lâm Lệ Lam trở nên khó coi.
Một bên, Hồ Tân Trí mới chầm chậm mở miệng:
- Tần phu nhân, tần tiểu thư hôm qua đến khách sạn thuyền buồm gây chuyện, hơn nữa còn xung đột với người khác, làm người khác bị thương nặng, việc này, không lẽ ngài không biết?
- Tôi gây chuyện bên ngoài? Tôi đánh người bị thương nặng? Hồ Tân Trí, ông nói cái người đó là ai? Tần Mộ Sở?
Tần Triều Tịch không dám tin, hai mắt mở to như cái chuông đồng.
- Đúng vậy.
Hồ Tân Trí gật đầu.
Tần Triều Tịch chỉ vào Hồ Tân Trí chửi:
- Ông già rồi hồ đồ phải khồng? Ông cư nhiên vì Tần Mộ Sở mà xông vào phủ thị trưởng mà bắt người? Còn nữa, tôi nói với ông,ông muốn bắt thì phải bắt con tiện nhân Tần Mộ Sở đó, là nó động tay đánh tôi trước! Nó bị trọng thương? Ông mở to mắt mà nhìn, trên mặt, trên tay tôi, vết thương này đều là do một tay nó mà ra, không biết nặng hơn nó biết bao nhiêu lần!! Ông không nhốt nó, cư nhiên lại chạy đến đây bắt tôi? Ông điên rồi phải không!
- Đem người đi!
Hồ Tân Trí thể hiện rõ ràng lười phải nói lời vô nghĩa với cô ta, trực tiếp ra lệnh.
Vài cảnh quan đi lên trước, hai lời không nói, bắt Tần Triều Tịch mang đi.
Tần Triều Tịch gấp gáp la hét:
- Ba, mẹ....................
Tần Vệ Quốc chạy đến cản Hồ Tân Trí lại:
- Ông cuối cùng là muốn làm cái gì?!!
- Thị trưởng Tần, tôi chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi, mong ông lượng giải! Mang đi.
Hồ Tân Trí ra lệnh xong dẫn đội bắt Tần Triều Tịch nhanh chóng rời khỏi Tần trạch.
- Triều Tịch!! Triều Tịch......
Lâm Lệ Lan gáp gáp như lửa đốt hạy theo phía sau Tần Triều Tịch hét:
- Con không cần lo lắng, một lát nữa ba con sẽ đến cục đón con! Biết chưa?
- Mẹ......Mẹ......
Tần Triều Tịch bị người đẩy vào vào xe cảnh sát.
Sau đó, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi.
- Chồng chuyện này là như thế nào hả?
- Bà hỏi tôi, tôi làm sao mà biết?
Sắc mặt Tần Vệ Quốc cực kì khó coi, ông ta không tốt lành gì mà nhìn Lâm Lệ Lan một cái, nói:
- Chuyện nó đánh nhau với Mộ Sở, làm sao mà không nghe bà nói với tôi?
- Được rồi! Bây giờ không pahir là đòi công đạo giúp con tiện nhân đó, con gái của tôi cũng bị bắt đi rồi, ông còn muốn làm sao?
Tần Vệ Quốc lạnh mặt, không nói.
Lý Lệ Lam gấp gáp:
- Ông không mau nghĩ cách giúp Triều Tịch, mau chóng giúp nó ra ngoài! Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ phải chịu đựng điều này! Bây giờ chắc nó đang ôm đầu ngồi khóc rồi......
Lâm Lệ Lan nói nói mà mắt cũng đỏ cả lên.
- Đủ rồi đủ rồi, đừng có mà khóc lóc kể lể với tôi nữa, nó là con gái tôi, tôi có thể không nghĩ cách cứu nó sao?
Tần Vệ Quốc nộ khí đùng đùng nói, liền quay lưng đi gọi điện thoại.
Trực tiếp gọi điện thoại cho tổng cục trưởng của thành A, nghĩ hỏi xem chuyện cụ thể nhủ thế nào, nhưng lại không ngờ thái độ của tổng cục trưởng Lỗ Thịnh Lâm lại giống như thái độ của Hồ Tân Trí vậy.
- Lão Tần, chuyện hôm nay, anh em như tôi đây không phải không giúp ngài, mà là không có cách nào giúp ngài! Đây là lãnh đạo cao ở bên trên hạ lệnh xuống, hơn nữa, bên trên đã ra lệnh, ai dám vi phạm thì mang đầu đến để tạ tội! Lão Tần, ông nói xem cũng như vậy rồi......
Lời phía sau, Lỗ Thịnh Lâm không nói tiếp nữa, chỉ hỏi Tần Vệ Quốc:
- Lão Tần, con gái của ông rốt cuộc là đắc tội với nhân vật lớn nào rồi? Mệnh lệnh này là từ trung ương trực tiếp truyền tới đó.
Trung ương?
Tần Vệ Quốc giật mình, sắc mặt cũng trắng đi vài phần.
Nói đến nhân vật lớn, Tần Mộ Sở nó có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ?
Tần Vệ Quốc chau mày:
- Lão Lỗ, chuyện này có phải hiểu lầm ở đâu rồi không? Con gái tôi luôn an phận, chẳng có đắc tội với nhân vật lớn nào! Hơn nữa, lần này nó chỉ có chút mâu thuẫn với con gái lớn của tôi mà thôi, làm sao mà đánh động đến nhân vật lớn nào bên trên chứ?
- Việc này thì tôi thật sự không biết rồi.
Lỗ Thịnh Lâm cũng không thể hình dung nỗi, nói tiếp:
- Chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự! Còn nguyên do là gì, cũng không ai nói.
- Nhân vật lớn này rốt cuộc là ai, ông có biết không?
- Không rõ.
Lỗ Thịnh Lâm nửa điểm cũng không giấu diếm:
- Tôi nghe nói, trên dưới mà nghe đến chuyện này thì đều đau đầu. Cho nên, đến hôm nay cho dù có người biết nhân vật lớn này là ai cũng không dám lộ nửa lời.
- Theo ông nói như vậy, thì tôi bây giờ không chỗ nào nhờ vả được rồi?- Tần Vệ Quốc chau mày càng sâu hơn.
- Tôi thấy cũng không hoàn toàn là như vậy, không phải ông nói con gái ông và con gái lớn của ông có mâu thuẫn sao? Nói không chừng con gái lớn của ông biết rõ việc này đó!
Tần Mộ Sở? Nó có thể biết rõ việc này?
Làm sao có thể! Nó khi nào lại có phúc khí quen biết được nhân vật lớn ở trung ương?
Tần Vệ Quốc đương nhiên là không tin, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ nói lời cảm ơn với Lỗ Thịnh Lâm rồi cúp máy.
- Sao rồi? Lỗ Thịnh Lâm nói sao? Đồng ý tahr người không?
Vừa ngắt điện thoại, Lâm Lệ Lsn liền gấp gáp hỏi tới.
- Họ Lỗ nói, đây là lệnh từ trung ương, ngay cả ông ta cũng không có quyền thả người!
- Cái gì? Trung ương??
Lâm Lệ Lan vừa nghe, dường như muốn ngất đi, may là có vịn lại góc sô pha:
- Nói đùa cái gì vậy? Triều Tịch chỉ đánh nahu một chút với Tần Mộ Sở ở khác sạn trên thuyền thôi mà, làm sao mà chọc đến người trên trung ương được chứ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Bà hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Sắc mặt Tần Vệ Quốc trở nên cực kì khó coi.
Ông nghĩ cũng không rõ, con gái nhỏ của mình cuối cùng là đắc tội với ai rồi! Tần Mộ Sở? Làm sao mà có thể! Nó thì có thể quen biết được nhân vật lớn nào?
Chuyện này, Tần Vệ Quốc còn tìm thêm vài người nữa, cũng không móc nối quan hệ được, tưởng là nhốt một hai ngày thì nên thả người ra, không ngờ, đã ba bốn ngày rồi, bên cục cảnh sát cũng không có nửa điểm tin tức.
Bây giờ Tần Vệ quốc cũng bắt đầu lo lắng rồi.
.............................
Còn bên phía bệnh viện bên này_______
Tần Mộ Sở vừa từ khoa chẩn đoán về, liền nhìn thấy Lục Dung Nhan và Vương Di vò đầu mà bước từ ngoài cửa vào.
- Sao vậy? Trưa nay hai người không phải có cuộc phẫu thuận sao? Sao mà ai cũng trầm mặt vậy? Phẫu thuật thất bại rồi sao?
Tần Mộ Sở cẩn thận mà hỏi bọn họ.
- Không có thất bại, rất thành công.
Lục Dung Nhan lắc đầu, ngồi trước bàn làm việc.
Vương Di cũng đi về chỗ ngồi của mình:
- Có chủ nhiệm Lâu, phẩu thuật làm sao thất bại được?
Tần Mộ Sở nhìn không rõ hỏi:
- Phẫu thuật thành công rồi, vậy hai người lắc đầu tang khí cho ai coi?
Lục Dung Nhan trề môi, từ trong tệp văn kiện lấy ra một quyển tài liệu dày, nói:
- Cũng không biết là ai chọc chủ nhiệm Lâu không vui, kết quả thì hay rồi, lấy chúng ta ra mà trút giận! Cũng tại lúc nãy trên bàn phẩu thuật lúc khâu lại miệng vết thương không thuận lợi lắm, nhìn đi! Cả một quyển tài liệu dày như vậy, phạt chép một lần, mai sáng phải nộp lên! Oa, còn có, bắt chúng ta phải tập khâu vết thương, ít nhất 100 lần! Đây không phải muốn phế bỏ hai cánh tay của chúng ta rồi sao?
- Còn không phải!!
Vương Di khóc thương cả khuông mặt:
- Mình thấy tối nay chúng ta không cần ngủ rồi!
- ..... Cũng không nghiêm trọng đến vậy đi?
Tần Mộ Sở nghe hai người nói như vậy,tim cũng thấy căng thẳng lên.
Nghĩ một lát mình còn phải mang bảng ghi chép cuộc phẫu thuật hôm thứ sáu lên cho hắn kiểm tra nữa, lần này tự mình phải đi qua, không phải là đụng phải miệng súng sao?
Ánh mắt quái dị của Lục Dung Nhan nhìn thẳng Tần Mộ Sở hỏi:
- Sở Sở, hai ngày nay cậu không có chọc tức chủ nhiệm Lâu đi?
Tần Mộ Sở có tật giật mình, cười khô khan hai tiếng:
- Ngày nào mà mình không chọc tức hắn ta đâu! Nhưng cậu thấy mình có chút ảnh hưởng nào tới hắn không?
- Cậu ngàn vạn lần đừng nói không có!
Lục Dung Nhan đầu gác lên bàn làm việc của cô, nhỏ tiếng nói tiếp:
- Tuần trước, cậu đột nhiên mất tích, cậu không biết chủ nhiệm Lâu lo lắng đến thế nào không? Nhưng mình tận mắt nhìn thấy hắn ta gọi một cuộc rồi tiếp một cuộc điện thoại, ra lệnh cho người khác đi tìm cậu đó! Nói thật thì, một người bình tĩnh như chủ nhiệm Lâu, hằng ngày tình hình trên bàn phẫu thuật có gấp đến mấy, hắn cũng không có chút nào hoảng loạn, mình còn tưởng hắn chính là con người lạnh nhạt tự đại như vậy, nhưng mãi cho đến hôm cậu mất tích, mình mới phát hiện, sự lạnh nhạt tự đại của chủ nhiệm Lâu, cũng là do những việc đó không có liên quan đến cậu!
Trái tim mẫn cảm của Tần Mộ Sở bởi vì những lời nói của Lục Dung Nhanh mà “Bùm bụp___” nhảy lên vài cái, hai má nóng như bị lửa thiêu vậy.
- Cậu đừng nói bậy!
- Mình làm gì nói bậy chứ? Mình toàn nói sự thật.
- Đi đi đi......
- Cục trưởng Hồ, ý ông là gì?- Tần Vệ Quốc lạnh mặt hỏi Hồ Tân Trí.
Ông làm sao cũng không ngờ, có một ngày Hồ Tân Trí lại dám mang theo người của ông ta xông vào cả cái Tần trạch này.
- Thị trưởng Tần, thật sự xin lỗi, tôi cũng là nhận mệnh mà làm, bên trên có lệnh, hôm nay phải mang thiên kim của ngài về cục, ngài ngàn vạn lần đừng làm khó tôi!
Hồ Tân Trí miệng lưỡi nói ngọt với Tần Vệ Quốc, ngữ khí không có chút cứng rắn nào, nhưng lại mang vẻ khẳng định phải đưa người đi.
- Mang tôi đi?
Tần Triều Tịch ngồi một bên cuối cùng cũng không chịu được nữa, cô giống như nghe được câu chuyện cười dài cả thế kỷ vậy, cười lạnh một tiếng:
- Cục trưởng Hồ, tôi thấy ông đang chê chức vị ông ngồi bây giờ qua an nhàn rồi nhỉ?
- Tần tiểu thư, đây là lệnh của cấp trên, tôi cũng là không còn cách nào khác!
Hồ Tân Trí cười nói, nhưng giây kế tiếp, lại thay đổi thành một khuông mặt nghiên túc, ra lệnh:
- Lâm Thành, mang Tần tiểu thư đi!
- Vâng!
Lâm Thành lãnh mệnh, bước lên trước “cạch__” một tiếng, cổ tay Tần Triều Tịch bị còng lại bởi cái còng tay lạnh lẽo:
- Tần tiểu thư, mời!
Tần Triều Tịch bị dọa đế đơ cả người, cô làm sao cũng không ngờ tới, chỉ là một cảnh sát quèn mà cũng dám còng tay cô:
- Lâm Thành, anh điên rồi sao? Lại dám còng tôi, không muốn làm việc nữa, có phải không? Ba!! Ba xem bọn họ......
Tần Triều Tịch tức giận đến cong chân lại, cánh tay bị còng cũng gắng sức mà lôi kéo lại.
- Mấy người rốt cuộc là muốn làm cái gì!!
Tần Vệ Quốc đi lên trước, kéo con gái về phía sau lưng mình.
Lâm Thành lười biếng cười một cái, rồi đanh mặt lại nói với Tần Vệ Quốc:
- Thị trưởng Tần, đây là ý của bên trên, chúng tôi chỉ theo trình tự mà làm việc thôi!
- Trình tự? Mắc cười, trình tự gì?! Con gái của tôi đã phạm tội gì, cần các người dàn binh trận lớn như vậy qua bắt người?
Lâm Lệ Lan mẹ ruột của Tần Triều Tịch xông lên trước, tay hướng về phía Lâm Thành, ra lệnh:
- Giao chìa khóa ra đây!
Lâm Thành không động đậy, cũng không lên tiếng.
Khiếng cho sắc mặt Lâm Lệ Lam trở nên khó coi.
Một bên, Hồ Tân Trí mới chầm chậm mở miệng:
- Tần phu nhân, tần tiểu thư hôm qua đến khách sạn thuyền buồm gây chuyện, hơn nữa còn xung đột với người khác, làm người khác bị thương nặng, việc này, không lẽ ngài không biết?
- Tôi gây chuyện bên ngoài? Tôi đánh người bị thương nặng? Hồ Tân Trí, ông nói cái người đó là ai? Tần Mộ Sở?
Tần Triều Tịch không dám tin, hai mắt mở to như cái chuông đồng.
- Đúng vậy.
Hồ Tân Trí gật đầu.
Tần Triều Tịch chỉ vào Hồ Tân Trí chửi:
- Ông già rồi hồ đồ phải khồng? Ông cư nhiên vì Tần Mộ Sở mà xông vào phủ thị trưởng mà bắt người? Còn nữa, tôi nói với ông,ông muốn bắt thì phải bắt con tiện nhân Tần Mộ Sở đó, là nó động tay đánh tôi trước! Nó bị trọng thương? Ông mở to mắt mà nhìn, trên mặt, trên tay tôi, vết thương này đều là do một tay nó mà ra, không biết nặng hơn nó biết bao nhiêu lần!! Ông không nhốt nó, cư nhiên lại chạy đến đây bắt tôi? Ông điên rồi phải không!
- Đem người đi!
Hồ Tân Trí thể hiện rõ ràng lười phải nói lời vô nghĩa với cô ta, trực tiếp ra lệnh.
Vài cảnh quan đi lên trước, hai lời không nói, bắt Tần Triều Tịch mang đi.
Tần Triều Tịch gấp gáp la hét:
- Ba, mẹ....................
Tần Vệ Quốc chạy đến cản Hồ Tân Trí lại:
- Ông cuối cùng là muốn làm cái gì?!!
- Thị trưởng Tần, tôi chỉ phụng mệnh hành sự mà thôi, mong ông lượng giải! Mang đi.
Hồ Tân Trí ra lệnh xong dẫn đội bắt Tần Triều Tịch nhanh chóng rời khỏi Tần trạch.
- Triều Tịch!! Triều Tịch......
Lâm Lệ Lan gáp gáp như lửa đốt hạy theo phía sau Tần Triều Tịch hét:
- Con không cần lo lắng, một lát nữa ba con sẽ đến cục đón con! Biết chưa?
- Mẹ......Mẹ......
Tần Triều Tịch bị người đẩy vào vào xe cảnh sát.
Sau đó, đoàn xe nhanh chóng rời khỏi.
- Chồng chuyện này là như thế nào hả?
- Bà hỏi tôi, tôi làm sao mà biết?
Sắc mặt Tần Vệ Quốc cực kì khó coi, ông ta không tốt lành gì mà nhìn Lâm Lệ Lan một cái, nói:
- Chuyện nó đánh nhau với Mộ Sở, làm sao mà không nghe bà nói với tôi?
- Được rồi! Bây giờ không pahir là đòi công đạo giúp con tiện nhân đó, con gái của tôi cũng bị bắt đi rồi, ông còn muốn làm sao?
Tần Vệ Quốc lạnh mặt, không nói.
Lý Lệ Lam gấp gáp:
- Ông không mau nghĩ cách giúp Triều Tịch, mau chóng giúp nó ra ngoài! Từ nhỏ đến lớn nó chưa bao giờ phải chịu đựng điều này! Bây giờ chắc nó đang ôm đầu ngồi khóc rồi......
Lâm Lệ Lan nói nói mà mắt cũng đỏ cả lên.
- Đủ rồi đủ rồi, đừng có mà khóc lóc kể lể với tôi nữa, nó là con gái tôi, tôi có thể không nghĩ cách cứu nó sao?
Tần Vệ Quốc nộ khí đùng đùng nói, liền quay lưng đi gọi điện thoại.
Trực tiếp gọi điện thoại cho tổng cục trưởng của thành A, nghĩ hỏi xem chuyện cụ thể nhủ thế nào, nhưng lại không ngờ thái độ của tổng cục trưởng Lỗ Thịnh Lâm lại giống như thái độ của Hồ Tân Trí vậy.
- Lão Tần, chuyện hôm nay, anh em như tôi đây không phải không giúp ngài, mà là không có cách nào giúp ngài! Đây là lãnh đạo cao ở bên trên hạ lệnh xuống, hơn nữa, bên trên đã ra lệnh, ai dám vi phạm thì mang đầu đến để tạ tội! Lão Tần, ông nói xem cũng như vậy rồi......
Lời phía sau, Lỗ Thịnh Lâm không nói tiếp nữa, chỉ hỏi Tần Vệ Quốc:
- Lão Tần, con gái của ông rốt cuộc là đắc tội với nhân vật lớn nào rồi? Mệnh lệnh này là từ trung ương trực tiếp truyền tới đó.
Trung ương?
Tần Vệ Quốc giật mình, sắc mặt cũng trắng đi vài phần.
Nói đến nhân vật lớn, Tần Mộ Sở nó có thể quen biết nhân vật lớn nào chứ?
Tần Vệ Quốc chau mày:
- Lão Lỗ, chuyện này có phải hiểu lầm ở đâu rồi không? Con gái tôi luôn an phận, chẳng có đắc tội với nhân vật lớn nào! Hơn nữa, lần này nó chỉ có chút mâu thuẫn với con gái lớn của tôi mà thôi, làm sao mà đánh động đến nhân vật lớn nào bên trên chứ?
- Việc này thì tôi thật sự không biết rồi.
Lỗ Thịnh Lâm cũng không thể hình dung nỗi, nói tiếp:
- Chúng tôi chỉ phụng mệnh hành sự! Còn nguyên do là gì, cũng không ai nói.
- Nhân vật lớn này rốt cuộc là ai, ông có biết không?
- Không rõ.
Lỗ Thịnh Lâm nửa điểm cũng không giấu diếm:
- Tôi nghe nói, trên dưới mà nghe đến chuyện này thì đều đau đầu. Cho nên, đến hôm nay cho dù có người biết nhân vật lớn này là ai cũng không dám lộ nửa lời.
- Theo ông nói như vậy, thì tôi bây giờ không chỗ nào nhờ vả được rồi?- Tần Vệ Quốc chau mày càng sâu hơn.
- Tôi thấy cũng không hoàn toàn là như vậy, không phải ông nói con gái ông và con gái lớn của ông có mâu thuẫn sao? Nói không chừng con gái lớn của ông biết rõ việc này đó!
Tần Mộ Sở? Nó có thể biết rõ việc này?
Làm sao có thể! Nó khi nào lại có phúc khí quen biết được nhân vật lớn ở trung ương?
Tần Vệ Quốc đương nhiên là không tin, nhưng cũng không nói thẳng, chỉ nói lời cảm ơn với Lỗ Thịnh Lâm rồi cúp máy.
- Sao rồi? Lỗ Thịnh Lâm nói sao? Đồng ý tahr người không?
Vừa ngắt điện thoại, Lâm Lệ Lsn liền gấp gáp hỏi tới.
- Họ Lỗ nói, đây là lệnh từ trung ương, ngay cả ông ta cũng không có quyền thả người!
- Cái gì? Trung ương??
Lâm Lệ Lan vừa nghe, dường như muốn ngất đi, may là có vịn lại góc sô pha:
- Nói đùa cái gì vậy? Triều Tịch chỉ đánh nahu một chút với Tần Mộ Sở ở khác sạn trên thuyền thôi mà, làm sao mà chọc đến người trên trung ương được chứ? Chuyện này rốt cuộc là như thế nào?
- Bà hỏi tôi, tôi biết hỏi ai?
Sắc mặt Tần Vệ Quốc trở nên cực kì khó coi.
Ông nghĩ cũng không rõ, con gái nhỏ của mình cuối cùng là đắc tội với ai rồi! Tần Mộ Sở? Làm sao mà có thể! Nó thì có thể quen biết được nhân vật lớn nào?
Chuyện này, Tần Vệ Quốc còn tìm thêm vài người nữa, cũng không móc nối quan hệ được, tưởng là nhốt một hai ngày thì nên thả người ra, không ngờ, đã ba bốn ngày rồi, bên cục cảnh sát cũng không có nửa điểm tin tức.
Bây giờ Tần Vệ quốc cũng bắt đầu lo lắng rồi.
.............................
Còn bên phía bệnh viện bên này_______
Tần Mộ Sở vừa từ khoa chẩn đoán về, liền nhìn thấy Lục Dung Nhan và Vương Di vò đầu mà bước từ ngoài cửa vào.
- Sao vậy? Trưa nay hai người không phải có cuộc phẫu thuận sao? Sao mà ai cũng trầm mặt vậy? Phẫu thuật thất bại rồi sao?
Tần Mộ Sở cẩn thận mà hỏi bọn họ.
- Không có thất bại, rất thành công.
Lục Dung Nhan lắc đầu, ngồi trước bàn làm việc.
Vương Di cũng đi về chỗ ngồi của mình:
- Có chủ nhiệm Lâu, phẩu thuật làm sao thất bại được?
Tần Mộ Sở nhìn không rõ hỏi:
- Phẫu thuật thành công rồi, vậy hai người lắc đầu tang khí cho ai coi?
Lục Dung Nhan trề môi, từ trong tệp văn kiện lấy ra một quyển tài liệu dày, nói:
- Cũng không biết là ai chọc chủ nhiệm Lâu không vui, kết quả thì hay rồi, lấy chúng ta ra mà trút giận! Cũng tại lúc nãy trên bàn phẩu thuật lúc khâu lại miệng vết thương không thuận lợi lắm, nhìn đi! Cả một quyển tài liệu dày như vậy, phạt chép một lần, mai sáng phải nộp lên! Oa, còn có, bắt chúng ta phải tập khâu vết thương, ít nhất 100 lần! Đây không phải muốn phế bỏ hai cánh tay của chúng ta rồi sao?
- Còn không phải!!
Vương Di khóc thương cả khuông mặt:
- Mình thấy tối nay chúng ta không cần ngủ rồi!
- ..... Cũng không nghiêm trọng đến vậy đi?
Tần Mộ Sở nghe hai người nói như vậy,tim cũng thấy căng thẳng lên.
Nghĩ một lát mình còn phải mang bảng ghi chép cuộc phẫu thuật hôm thứ sáu lên cho hắn kiểm tra nữa, lần này tự mình phải đi qua, không phải là đụng phải miệng súng sao?
Ánh mắt quái dị của Lục Dung Nhan nhìn thẳng Tần Mộ Sở hỏi:
- Sở Sở, hai ngày nay cậu không có chọc tức chủ nhiệm Lâu đi?
Tần Mộ Sở có tật giật mình, cười khô khan hai tiếng:
- Ngày nào mà mình không chọc tức hắn ta đâu! Nhưng cậu thấy mình có chút ảnh hưởng nào tới hắn không?
- Cậu ngàn vạn lần đừng nói không có!
Lục Dung Nhan đầu gác lên bàn làm việc của cô, nhỏ tiếng nói tiếp:
- Tuần trước, cậu đột nhiên mất tích, cậu không biết chủ nhiệm Lâu lo lắng đến thế nào không? Nhưng mình tận mắt nhìn thấy hắn ta gọi một cuộc rồi tiếp một cuộc điện thoại, ra lệnh cho người khác đi tìm cậu đó! Nói thật thì, một người bình tĩnh như chủ nhiệm Lâu, hằng ngày tình hình trên bàn phẫu thuật có gấp đến mấy, hắn cũng không có chút nào hoảng loạn, mình còn tưởng hắn chính là con người lạnh nhạt tự đại như vậy, nhưng mãi cho đến hôm cậu mất tích, mình mới phát hiện, sự lạnh nhạt tự đại của chủ nhiệm Lâu, cũng là do những việc đó không có liên quan đến cậu!
Trái tim mẫn cảm của Tần Mộ Sở bởi vì những lời nói của Lục Dung Nhanh mà “Bùm bụp___” nhảy lên vài cái, hai má nóng như bị lửa thiêu vậy.
- Cậu đừng nói bậy!
- Mình làm gì nói bậy chứ? Mình toàn nói sự thật.
- Đi đi đi......
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương