Niệm Niệm Hôn Tình

Chương 77



- Đương nhiên là có, em và ba của đứa bé sinh thêm cho Đuôi Nhỏ một đứa em gái hay em trai nữa, sử dụng máu dây rốn của nó có thể thay thế cho ghép tủy, đồng thời phương pháp này đơn giản hơn ghép tủy nhiều, còn rất an toàn, và sẽ không xảy ra hiện tượng phản ứng kháng nguyên và từ chối tủy, sác xuất từ chối sau khi dùng máu dây rốn thấp hơn so với cấy ghép tủy là 60%! tỷ lệ thành công khi dùng máu dây rốn của người cùng huyết thống cao hơn rất nhiều lần so với cấy ghép tủy, Vì vậy tôi cho rằng phương pháp này là phương pháp điều trị tốt nhất, là ba mẹ có thể tham khảo phương pháp này.

Lời của bác sĩ, khiến Mộ Sở đứng hình nói không thành lời.

Máu dây rốn của trẻ sơ sinh, có chứa tế bào gốc tạo máu của hệ thống miễn dịch và giúp tạo máu cho cơ thể người, điều này một bác sĩ như Mộ Sở hiểu rất rõ, nhưng nói thật, trước khi bác sĩ đề xuất ra kiến nghị này, phương pháp này Mộ Sở chưa từng dám nghĩ đến.

Nếu nhất định phải sử dụng máu dây rốn của bé sơ sinh, cũng có nghĩa rằng, cô nhất định phải sinh cho Lâu Tư Trầm một đứa con nữa.

Nhưng sinh thêm một đứa con, còn có nghĩa là sao?

Bác sĩ thấy Mộ Sở có vẻ băn khoăn do dự, tốt bụng khuyên cô:

- Bác sĩ Tần, việc này Thầy nghĩ em và anh Cố có thể suy nghĩ lại, bây giờ đã cho phép sinh đứa thứ hai rồi, cộng thêm hai người còn trẻ, điều kiện gia đình cũng khá giả, lúc này sinh con thật sự cũng rất thích hợp.

Rõ ràng, bác sĩ đã hiểu lầm quan hệ của Mộ Sở và Cố Cẩn Ngôn, cứ nghĩ rằng Đuôi Nhỏ là con ruột của Cố Cẩn Ngôn

Nhưng mộ sở cũng làm biếng giải thích thêm, cô ấy chỉ gật đầu đại, mỉm cười:

  • Thầy Lưu, phương pháp mà thầy nói, em sẽ suy nghĩ kỹ, cảm ơn thầy.
  • Uhm, khi đã suy nghĩ kỹ rồi thì phải nhanh chóng, vì thời gian không đợi ai.
  • Vâng, em biết rồi.
Bệnh tình của Đuôi Nhỏ thực sự không thể đợi, không biết rằng ngày nào sẽ trở nặng hơn, và cho dù cô sinh em bé cũng cần phải 10 tháng mang thai, nếu như theo lời bác sĩ nói, khi đã quyết định thì phải nhanh chóng.

Nhưng mà, quyết định này, đối với cô, thật sự khó khăn đến dường nào?

Sinh thêm một đứa con…….!

Đây không phải là trò đùa, và cũng không phải mở miệng ra nói là có được.

Khi đứa con được sinh ra, chính là trách nhiệm, chính là nghĩa vụ.

Dù biết rõ rằng bản thân không thể cho đứa trẻ này một gia đình trọn vẹn, lại cưỡng ép mang thai, thậm chí sinh nó ra, như vậy có thích hợp không? đối với đứa trẻ tội nghiệp này, liệu có công bằng không?

Nhưng cho dù không thích hợp, không công bằng thì đã sao? đứa trẻ đang nằm trên giường bệnh đợi cô cứu, lại chính là cốt nhục mà cô thương yêu nhất!

Mộ Sở bước ra từ phòng làm việc của bác sĩ điều trị, ngồi thẫn thờ trên hàng ghế đợi ở hành lang.

Trong đầu luôn nghĩ đến câu chuyện của bác sĩ vừa nói với cô, không thể không nói, máu dây rốn thật sự là một phương pháp tốt, trong lòng Mộ Sở thật sự đã bắt đầu bị lung lay.

Nhưng, sinh thêm một đứa con cho Lâu Tư Trầm, đây không phải là một việc dễ dàng, càng không phải là cô muốn sinh là có thể sinh được, hoặc có thể như lời bác sĩ nói, cô cần phải thảo luận việc này với ba của đứa bé.

Mộ Sở đưa tay lên, xoa lên gương mặt thẫn thờ của mình, như muốn mình phấn chấn lên.

Bất luận thế nào, phải liên hệ được với người đàn ông này trước!

Chỉ là, bây giờ mình phải đi đâu tìm anh ấy?

Cô hoàn toàn không có chút manh mối nào.

- - - - - - - - - - - - - - - - - - - - -

Mộ Sở ôm tập hồ sơ đi trên tay đi ra từ phòng hồ sơ, đi ra đến hành lang, thật không dám nghĩ đến, cô lại gặp người mà cả đời này cô không muốn gặp lại ….

Mẹ của Lâu Tư Trầm, Vương Khởi Lệ!

Nhiều năm không gặp, bà vẫn duyên dáng và quyến rũ.

Và lúc này bên cạnh bà, là Trịnh Huyên Oánh với một cái áo trắng

Vương Khởi Lệ hiển nhiên vừa nhìn đã nhận ra người đối diện chính là Mộ Sở

- Tần Mộ Sở?

Vương Khởi Lệ không dám tin vào mắt mình.

Sắc mặt của mộ sở, có chút hơi tái.

Nhìn Vương khởi lệ đứng đối diện, không trả lời.

- Thật là cô sao?

Vương Khởi Lệ với vẻ mặt quyến rũ, ánh mắt lạnh lụng bước đến bên cạnh Mộ Sở:

- Biết Tư Trầm làm việc ở đây, cô cũng theo đến đây? Cô đúng là một hồn ma đeo bám mà!

Trịnh Huyên Oánh lúc này cũng đi theo lên, biết rõ mà vẫn cố tình hỏi:

- Dì biết bác sĩ Tần à?

Vương Khởi Lệ cười lạnh nhạt:

- Chỉ là một con tiện nhân không ra gì, sinh ra một đứa tiện nhân khác cũng không ra gì.

Mộ Sở sắc mặt tái mét, tay ôm tập hồ sơ, cố gắng nắm chặc tay lấy hơi hít thậ sâu, một lúc sau, Mộ Sở cũng lấy lại được giọng nói của mình:

- Lâu phu nhân, dù gì bà cũng xuất thân từ gia đình danh giá, vừa mở miệng đã nói toàn những câu dơ bẩn, không sợ mất đi giá trị của mình sao? bà không quan tâm đến hình tượng của mình, chủ nhiệm Lâu lại rất quan tâm đấy.

Mộ Sở nói xong, quay người bỏ đi.

- Tần Mộ Sở!

Đâu biết được, Mộ Sở vừa bước được một bước, đã bị Vương Khởi Lệ nắm tay níu lại.

Sức tay của bà rất mạnh, nắm chặt cánh tay cũa Mộ Sở, dường như muốn bẻ nát cánh tay của cô, và móng tay nhọn hoắt như muốn đâm thủng vào da thịt cô.

- Tôi cảnh cáo cô, tránh xa con tôi ra! nó không phải là đứa mà cô tiện nhân như cô có thể với tới được.

Cảm giác đau trên cánh tay, làm chân mày Mộ Sở nhíu lại, cô dùng ít sức lực của mình, cuối cùng cũng thoát ra được bàn tay của Vương Khởi Lệ.

  • Nếu tôi cứ bám lấy thì sao? Lâu phu nhân, bà sẽ làm gì? giống như 6 năm trước bà đối xử với mẹ tôi, mượn dao giết tôi ư?
  • Sở sở…?
Ở bên này, cuộc chiến chưa kết thúc, thì bỗng dưng, một giọng nói non nớt xen ngang vào câu chuyện của hai người.

Là Đuôi Nhỏ

Mộ Sở đột nhiên đơ cứng người, gương mặt có phần hoảng hốt, bàn tay cô bị một bàn tay bé nhỏ nắm lấy:

- Sở sở, hóa ra là ở đây, cuối cùng con cũng đã tìm được rồi!

Đuôi Nhỏ ngẩng cao đầu, mặt vui vẻ nhìn Mộ Sở nói.

Khoảnh khắc đó, Mộ Sở cảm giác rất rõ ánh mắt sắc bén của Vương Khởi Lệ đang dừng lại trên gương mặt của Đuôi Nhỏ, trong đầu đang suy nghĩ điều gì đó.

Mộ Sở lo lắng đến mức trái tim muốn nhảy ra ngoài, cô liền ôm lấy Đuôi Nhỏ vào lòng mình, giả vờ giận dữ trách móc:

  • Đang bị bệnh sao không ngoan ngoãn nằm trong phòng nghỉ ngơi? Ai dẫn con ra đây đấy?
  • Bác sĩ Trần …
Nói xong, điều dưỡng chăm sóc Đuôi Nhỏ chạy đến, Mộ Sở liền giao Đuôi Nhỏ cho điều dưỡng:

- Cô đưa nó về phòng bệnh trước, sức khỏe nó không tốt, không được chạy lung tung, một lát tôi sẽ về phòng bệnh xem nó.

Mộ Sở cố gắng để cho giọng điệu của mình có vẻ bình thường một chút, cố gắng muốn tìm cách nào đó để cho hai người đứng đối diện không phát hiện được mối quan hệ giữa cô và Đuôi Nhỏ.

- Dạ vâng

Cô Điều dưỡng gật đầu trả lời.

Đuôi Nhỏ có chút không hiểu lắm, chỉ nghĩ là mình đã làm phiền đến công việc của mẹ, cảm thấy có lỗi, Vẫy tay chào Mộ Sở:

  • Sở Sở, một lát gặp
  • Ừ, một lát gặp
Mộ Sở cảm thấy may mắn, vừa rồi Đuôi Nhỏ không kêu lên một tiếng “Mẹ”

Nhưng ngay lúc này, trong lòng cô lo lắng vô cùng, cô sợ Vương Khởi Lệ và Trịnh Huyên Oánh phát hiện ra điều gì đó.

Cho đến khi cô điều dưỡng đưa Đuôi Nhỏ đi xa khỏi tầm mắt của họ, Mộ Sở mới lấy lại bình tĩnh, 2 lòng bàn tay ra mồ hôi ướt nhẹp, trên trán cô không biết tự lúc nào đã thấm ướt mồ hôi.

- Tần Mộ Sở, Huyên Oánh mới là con dâu đích thực của nhà họ Lâu chúng tôi, nếu cô vẫn như 6 năm trước bám lấy Tư Trầm nhà chúng tôi, thì đừng trách tôi độc ác! tính cách của Vương Khởi Lệ tôi thế nào, sáu năm trước cô đã chứng kiến qua rồi, đừng để tôi dùng những lời không hay cảnh cáo cô nữa

Vương Khởi Lệ với giọng nói lạnh lùng nham hiểm, khiến cho gương mặt Mộ Sở trở nên tái nhợt hơn

Trong lòng bỗng dưng rung lên

Giây phút đó, Mộ Sở liền nghĩ đến Đuôi Nhỏ của mình.

Nếu như Vương Khởi Lệ biết được sự tồn tại của Đuôi Nhỏ, có khi nào bà ấy sẽ trực tiếp đối phó với Đuôi Nhỏ không? bà sẽ đối xử với Đuôi Nhỏ của cô thế nào, sẽ khiến hai mẹ con vĩnh viễn không được gặp lại nhau, hoặc là sẽ làm ra những chuyện độc ác hơn nữa?

Mộ Sở không dám suy nghĩ thêm, khắp người cô toát mồ hôi lạnh.

Sáu năm trước, mẹ cô bị Tần Vệ Quốc và Lâm Lợi Làn hành hạ, thương tích đầy người, được đưa vào bệnh viện, bởi vì phần đầu và phần ngực bị thương nặng, cần phải làm phẫu thuật, nhưng không ngờ tên cầm thú Tần Vệ Quốc ngay cả tiền phẫu thuật cứu mạng cũng không đồng ý cho, ngay lúc đó Vương Khởi Lệ cầm 1 triệu đến tìm Mộ Sở, ý đồ muốn cô chia tay Lâu Tư Trầm, vì muốn chữa trị cho mẹ nên Mộ Sở không còn lựa chọn nào khác, cô không ngờ, đã có đủ tiền làm phẫu thuật cho mẹ, nhưng tất cả bệnh viện đều từ chối điều trị cho mẹ cô, cho đến sau này, Mộ Sở mới biết được rằng, người hạ lệnh từ chối điều trị cho mẹ cô lại chính là mẹ của Lâu Tư Trầm Vương Khải Lệ!

Và mạng sống của mẹ cô đã như thế chấm dứt trong tay của ba người độc ác không có nhân tính

Mộ Sở sao có thể không hận?

Chỉ cần nghĩ đến cái chết oan ức của mẹ mình, mắt của sở Kiều lại đỏ lên, lòng thù hận đối với người đàn bà đứng đối diện mình, càng tăng lên gấp bội.

- Lâu phu nhân, bạ yên tâm, có bà ở đây, cả đời này tôi cũng không gả vào nhà họ Lâu các người, trừ khi, bà chết.

Vương Khải Lệ cười lạnh lùng:

- Cho dù tôi chết, cô cũng đừng hòng, Huyên Oánh, chúng ta đi!

Nói xong, Vương Khải Lệ dẫn theo Trình Huyên Oánh, hiên ngang bước ra khỏi hành lang

Họ vừa đi xong, tâm trạng của Mộ Sở như muốn sụp đổ đứng không vững, đôi mắt đỏ ngầu chứa đầy nước mắt, xíu nữa là trào ra ngoài, Mộ Sở ngẩng cao đầu, ép mình phải nuốt nước mắt đi ngược vào trong lại

Cô không được khóc, có gì mà phải khóc, chỉ có kẻ yếu đuối mới rơi lệ, còn cô, đứng trước những tội nhân này, mãi mãi không phải là kẻ yếu đuối.

Những gì cần phải lấy lại, sớm muộn gì cô cũng sẽ đòi lại cho bằng được, Mộ Sở tin rằng, chính nghĩa chỉ đến trễ, nhưng không bao giờ vắng mặt.

Mộ Sở ổn định cảm xúc, điều chỉnh lại tâm trạng, ôm tập hồ sơ,đứng thẳng lưng, đi thẳng về phía phòng làm việc

Còn về sự tồn tại của Đuôi Nhỏ, rốt cuộc có cần phải cho Lâu Tư Trầm biết hay không, sau khi xô xát với Vương Khải Lệ, cô cảm thấy đã không cần thiết nữa.

Như cô nói lúc nãy, cô Tần Mộ Sở cả đời này tuyệt đối sẽ không gả vào nhà họ Lâu, và trước mắt tủy của Lâu Tư Trầm và Đuôi Nhỏ cũng đã tuyên bố thất bại, Mộ Sở cũng tìm không ra lý do gì để nói với anh

Nói với anh thì làm được gì? chỉ là thêm phiền phức cho họ mà thôi!
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...