Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 825
Lục Gia 84
Không Phải Tiêu Tiêu
Lục Ngạn Diễm lái cực kỳ nhanh. Bàn tay cầm vô lăng tái nhợt, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt càng lúc càng trầm trọng.
Lục Dung Nhan dự cảm có gì đó đã phát sinh, nhưng, cô không dám hỏi, cô thật sự sợ hãi…
Sợ hỏi xong, câu trả lời sẽ khiến mình không dám thừa nhận, không có cách nào thừa nhận!
Cô cảm thấy thật sự lạnh, rõ ràng xe đã mở máy sưởi nhưng cô lại lạnh tới run cả người. Có lẽ vì cô run quá nên Lục Ngạn Diễm vươn tay ra cầm lấy bàn tay cô đang run rẩy.
“Sẽ không có việc gì.”
Hắn trấn an cô.
Tuy tay hắn cũng lạnh lẽo như tay cô, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô khiến cảm xúc cô thóang ổn định một ít.
Đúng rồi! Sẽ không có việc gì……
Nhất định sẽ không có việc gì!
Lộ trình tới cục cảnh sát mất hai mươi phút nhưng bọn họ đi chỉ mất mười phút. Đậu xe xong hai người nhanh chóng xuống xe đi vào cục.
“Lục tiên sinh!”
Mới đến cửa, cục trưởng đã cung kính đón.
Lục Ngạn Diễm không có tinh thần hàn huyên, chỉ hỏi hắn, “… Người đâu?”
Giọng hắn, giống như vỡ vụn, lúc nói thì nhìn qua Dung Nhan bên cạnh, rồi đưa tay ôm lấy vai cô.
“…… Người nào? Tiêu Tiêu, tìm được rồi?”
Lục Dung Nhan hỏi cục trưởng.
Cục trưởng có chút khẩn trương nhìn Lục Ngạn Diễm, do dự mấy giây, mới nói: “Lục tiên sinh, Lục phu nhân, hai người đi theo tôi!”
Nói xong dẫn đường đi vào phía trong.
Qua sảnh, qua đình viện, cứ thế đi thẳng vào trong, càng lúc càng sâu...
Hành lang rất dài, đi sâu hun hút, càng đi vào trong càng vắng lặng và lạnh lẽo.
Lục Dung Nhan theo bản cô nhích lại vào gần Lục Ngạn Diễm, sắc mặt trắng bệch hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng tôi đi đâu đây?”
Vừa hỏi, thì nghe cục trưởng phía trước nói: “Lục tiên sinh, tới rồi!”
Lục Ngạn Diễm cùng Lục Dung Nhan hai người đồng thời dừng chân.
Lục Dung Nhan nhìn chữ đỏ viết to trước cửa phòng mà suýt nữa ngất.
Trên cửa, viết to hai chữ --- Nhà Xác.
Cô cảm thấy trước mắt tối sầm, may mắn Lục Ngạn Diễm phản ứng kịp thời, ôm chặt lấy cô, “Dung Nhan!!”
Lục Dung Nhan cố gắng gượng tinh thần, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, “Sẽ không…… Sẽ không!! Tiêu Tiêu không có khả năng…… Không có khả năng!!!”
“Lục phu nhân, cô trước bình tĩnh……”
“Ông dẫn tôi tới chỗ này, làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được!!!” Lục Dung Nhan nhịn không được khóc rống lên, lại quay sang Lục Ngạn Diễm nói: “Chúng ta trở về……”
Con bọn họ, sao có thể…!!!
Cô không cần đi vào!! Cô tuyệt đối không tin!
Đôi tay mạnh mẽ của Lục Ngạn Diễm ôm lấy cô thật chặt.
Tinh ý sẽ nhận thấy, thật ra, hắn đang cố đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng lúc này. Mãi lâu sau hắn mới khản giọng nói với Dung Nhan: “cục trưởng Lâm chỉ muốn chúng ta nhìn thử thôi, người bên trong nhất định không phải là Tiêu Tiêu nhà mình…”
Không Phải Tiêu Tiêu
Lục Ngạn Diễm lái cực kỳ nhanh. Bàn tay cầm vô lăng tái nhợt, mu bàn tay nổi gân xanh, trên mặt càng lúc càng trầm trọng.
Lục Dung Nhan dự cảm có gì đó đã phát sinh, nhưng, cô không dám hỏi, cô thật sự sợ hãi…
Sợ hỏi xong, câu trả lời sẽ khiến mình không dám thừa nhận, không có cách nào thừa nhận!
Cô cảm thấy thật sự lạnh, rõ ràng xe đã mở máy sưởi nhưng cô lại lạnh tới run cả người. Có lẽ vì cô run quá nên Lục Ngạn Diễm vươn tay ra cầm lấy bàn tay cô đang run rẩy.
“Sẽ không có việc gì.”
Hắn trấn an cô.
Tuy tay hắn cũng lạnh lẽo như tay cô, nhưng bàn tay nắm lấy tay cô khiến cảm xúc cô thóang ổn định một ít.
Đúng rồi! Sẽ không có việc gì……
Nhất định sẽ không có việc gì!
Lộ trình tới cục cảnh sát mất hai mươi phút nhưng bọn họ đi chỉ mất mười phút. Đậu xe xong hai người nhanh chóng xuống xe đi vào cục.
“Lục tiên sinh!”
Mới đến cửa, cục trưởng đã cung kính đón.
Lục Ngạn Diễm không có tinh thần hàn huyên, chỉ hỏi hắn, “… Người đâu?”
Giọng hắn, giống như vỡ vụn, lúc nói thì nhìn qua Dung Nhan bên cạnh, rồi đưa tay ôm lấy vai cô.
“…… Người nào? Tiêu Tiêu, tìm được rồi?”
Lục Dung Nhan hỏi cục trưởng.
Cục trưởng có chút khẩn trương nhìn Lục Ngạn Diễm, do dự mấy giây, mới nói: “Lục tiên sinh, Lục phu nhân, hai người đi theo tôi!”
Nói xong dẫn đường đi vào phía trong.
Qua sảnh, qua đình viện, cứ thế đi thẳng vào trong, càng lúc càng sâu...
Hành lang rất dài, đi sâu hun hút, càng đi vào trong càng vắng lặng và lạnh lẽo.
Lục Dung Nhan theo bản cô nhích lại vào gần Lục Ngạn Diễm, sắc mặt trắng bệch hỏi Lục Ngạn Diễm, “Chúng tôi đi đâu đây?”
Vừa hỏi, thì nghe cục trưởng phía trước nói: “Lục tiên sinh, tới rồi!”
Lục Ngạn Diễm cùng Lục Dung Nhan hai người đồng thời dừng chân.
Lục Dung Nhan nhìn chữ đỏ viết to trước cửa phòng mà suýt nữa ngất.
Trên cửa, viết to hai chữ --- Nhà Xác.
Cô cảm thấy trước mắt tối sầm, may mắn Lục Ngạn Diễm phản ứng kịp thời, ôm chặt lấy cô, “Dung Nhan!!”
Lục Dung Nhan cố gắng gượng tinh thần, hốc mắt sớm đã chứa đầy nước mắt, “Sẽ không…… Sẽ không!! Tiêu Tiêu không có khả năng…… Không có khả năng!!!”
“Lục phu nhân, cô trước bình tĩnh……”
“Ông dẫn tôi tới chỗ này, làm sao mà tôi có thể bình tĩnh được!!!” Lục Dung Nhan nhịn không được khóc rống lên, lại quay sang Lục Ngạn Diễm nói: “Chúng ta trở về……”
Con bọn họ, sao có thể…!!!
Cô không cần đi vào!! Cô tuyệt đối không tin!
Đôi tay mạnh mẽ của Lục Ngạn Diễm ôm lấy cô thật chặt.
Tinh ý sẽ nhận thấy, thật ra, hắn đang cố đè nén những cảm xúc cuồn cuộn trong lòng lúc này. Mãi lâu sau hắn mới khản giọng nói với Dung Nhan: “cục trưởng Lâm chỉ muốn chúng ta nhìn thử thôi, người bên trong nhất định không phải là Tiêu Tiêu nhà mình…”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương