Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 827
Lục Gia 85
Xác Định Bọn Bắt Cóc
Ngày hôm sau, cục trưởng cục cảnh sát, tự mình mang theo người tới gõ cửa Lục Gia.
“Khúc tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Khúc Ngọc Khê đang xoa đầu cho bà Thôi Trân Ái thì nghe cục trưởng vừa vào tới cửa nói một câu.
Khúc Ngọc Khê ngừng tay, đứng lên tới, “Lâm cục trưởng, ngài đây là có ý tứ gì?”
Trên mặt cũng không có chút hoảng loạn.
“Khúc tiểu thư, trong lòng cô hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, cho nên, phiền cô phối hợp, đi thôi!” Lâm cục trưởng trên mặt vẫn tôn trọng.
Dù gì, Khúc Ngọc Khê vẫn là Lục gia Thiếu phu nhân.
“Đây là có ý gì?” Thôi Trân Ái vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao yêu cầu con bé phối hợp điều tra? cục trưởng Lâm, các ngươi sẽ không hồ đồ cho rằng tôn tử của ta bị con dâu của ta bắt cóc chứ?”
“Đúng vậy! Mẹ à, con vô tội!! Con chỉ đi đón Tiêu Tiêu có một lần, mà còn là mẹ kêu con đi nữa! Cuc trưởng Lâm, sao chỉ bằng một sự kiện như vậy lại đem tội đổ lên đầu tôi? Tôi không phục, tôi không đi với ông!”
Khúc Ngọc Khê nói, nước mắtủy khuất lại ràn rụa, vẻ mặt đầy vô tội cùng nhu nhược, trốn đến phía sauThôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái luôn luôn nổi tiếng bao che cho con, bà quay sang giang tay che chở cho Khúc Ngọc Khê, “cục trưởng Lâm, ngươi hiện tại là muốn quậy nhà chúng ta gà bay chó sủa phải không?! Ngươi hôm nay dám mang con bé đi thử xem?! Ngạn Sanh, Ngạn Diễm, hai người các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không nói thêm vài câu?”
Lục Ngạn Sanh bị mẹ điểm danh, nhìn Lục Ngạn Diễm ngồi ở phía đối diện.
Lục Ngạn Diễm cũng ngước mắt nhìn anh trai, hai người đều mang dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Hai người các ngươi, biểu tình đó là ý gì?”
Thôi Trân Ái vốn hiểu rõ con trai mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nắm bắt tình hình.
“Mẹ…” Lục Ngạn Diễm đứng lên, cố gắng áp chế cảm xúc kích động, nói với Thôi Trân Ái, “Ngọc Khê là người của Lục gia, nhưng mẹ cho rằng cục trưởng Lâm dám bắt người lung tung sao?”
Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn về phía Khúc Ngọc Khê đang núp sau lưng Thôi Trân Ái. Khúc Ngọc Khê bị hắn nhìn vậy mà vội quay mặt đi.
“Con nói có ý gì? Chẳng lẽ, con cho rằng Ngọc Khê…”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
Xác Định Bọn Bắt Cóc
Ngày hôm sau, cục trưởng cục cảnh sát, tự mình mang theo người tới gõ cửa Lục Gia.
“Khúc tiểu thư, phiền cô đi theo chúng tôi một chuyến đi!”
Khúc Ngọc Khê đang xoa đầu cho bà Thôi Trân Ái thì nghe cục trưởng vừa vào tới cửa nói một câu.
Khúc Ngọc Khê ngừng tay, đứng lên tới, “Lâm cục trưởng, ngài đây là có ý tứ gì?”
Trên mặt cũng không có chút hoảng loạn.
“Khúc tiểu thư, trong lòng cô hẳn là hiểu rõ hơn bất cứ ai khác, cho nên, phiền cô phối hợp, đi thôi!” Lâm cục trưởng trên mặt vẫn tôn trọng.
Dù gì, Khúc Ngọc Khê vẫn là Lục gia Thiếu phu nhân.
“Đây là có ý gì?” Thôi Trân Ái vẻ mặt nghi hoặc, “Vì sao yêu cầu con bé phối hợp điều tra? cục trưởng Lâm, các ngươi sẽ không hồ đồ cho rằng tôn tử của ta bị con dâu của ta bắt cóc chứ?”
“Đúng vậy! Mẹ à, con vô tội!! Con chỉ đi đón Tiêu Tiêu có một lần, mà còn là mẹ kêu con đi nữa! Cuc trưởng Lâm, sao chỉ bằng một sự kiện như vậy lại đem tội đổ lên đầu tôi? Tôi không phục, tôi không đi với ông!”
Khúc Ngọc Khê nói, nước mắtủy khuất lại ràn rụa, vẻ mặt đầy vô tội cùng nhu nhược, trốn đến phía sauThôi Trân Ái.
Thôi Trân Ái luôn luôn nổi tiếng bao che cho con, bà quay sang giang tay che chở cho Khúc Ngọc Khê, “cục trưởng Lâm, ngươi hiện tại là muốn quậy nhà chúng ta gà bay chó sủa phải không?! Ngươi hôm nay dám mang con bé đi thử xem?! Ngạn Sanh, Ngạn Diễm, hai người các ngươi còn thất thần làm gì! Còn không nói thêm vài câu?”
Lục Ngạn Sanh bị mẹ điểm danh, nhìn Lục Ngạn Diễm ngồi ở phía đối diện.
Lục Ngạn Diễm cũng ngước mắt nhìn anh trai, hai người đều mang dáng vẻ trong lòng hiểu rõ mà không nói ra.
“Hai người các ngươi, biểu tình đó là ý gì?”
Thôi Trân Ái vốn hiểu rõ con trai mình, chỉ cần một ánh mắt đã có thể nắm bắt tình hình.
“Mẹ…” Lục Ngạn Diễm đứng lên, cố gắng áp chế cảm xúc kích động, nói với Thôi Trân Ái, “Ngọc Khê là người của Lục gia, nhưng mẹ cho rằng cục trưởng Lâm dám bắt người lung tung sao?”
Lúc hắn nói, ánh mắt nhìn về phía Khúc Ngọc Khê đang núp sau lưng Thôi Trân Ái. Khúc Ngọc Khê bị hắn nhìn vậy mà vội quay mặt đi.
“Con nói có ý gì? Chẳng lẽ, con cho rằng Ngọc Khê…”
“Mẹ!” Thôi Trân Ái nói còn chưa xong đã bị Lục Ngạn Diễm cắt lời. “Ý của con là cục trưởng Lâm mời cô ấy sang chỉ vì phối hợp điều tra, đem sự tình điều tra cho rõ ràng, chắc chắn ông ấy sẽ đưa người đi chở người về nguyên vẹn!”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương