Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 829
Lục Gia 86
Nhất Định Phải Hạnh Phúc
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?” Đối với việc Lục Dung Nhan lên án, Lục Ngạn Diễm có cảm giác chẳng hiểu gì.
“Anh từng nói với em, anh và Khúc Ngọc Khê đã phân rõ giới hạn, anh cũng chưa từng dây dưa không rõ với cô ta, sau việc cô ta tự sát, mỗi việc anh đều nói rất rõ ràng, sao lại có cảnh dây dưa không rõ? Anh hiện tại đối với cô ta đã sớm không có cảm giác gì rồi, trong lòng anh thế nào, chẳng lẽ em đến bây giờ còn không rõ sao?”
“Anh và ả ta không có dây dưa?” Lục Dung Nhan cười nhạo, “Vậy anh có muốn giải thích với tôi xem, đêm đó, sinh nhật anh, vì sao anh ở bên cạnh ả, vì sao ngủ chung với ả, vì sao ngày hôm sau lại cùng ả đến bệnh viện không? Hai người các ngươi đã như vậy, anh còn muốn nói hai người không có dây dưa?”
“Từ từ!!” Lục Ngạn Diễm giơ tay, cắt ngang lời Lục Dung Nhan “Sinh nhật anh, anh với cô ta ngủ chung?”
“Đúng vậy! Anh tính phủ nhận sao? Tôi chính mắt thấy ảnh hai người nằm ngủ bên nhau!!!”
“Ảnh đâu? Cho anh xem!”
“Ả gửi, tôi đã xóa rồi! Chẳng lẽ anh bảo tôi lưu ảnh đó trong điện thoại tôi sao? Hơn nữa, tối đó, ả đúng là ở bên cạnh anh, ả dùng điện thoại của anh gọi cho tôi.”
Nếu không có cuôc điện thoại đó kích thích, không chừng đứa bé của cô đã có thể giữ được, nghĩ tới đây, Lục Dung Nhan càng thêm phần phẫn uất.
“Ừ! Anh thừa nhận đêm đó có ở bên cạnh cô ta, nhưng là ngoài ý muốn! Anh không nghĩ cô ta cũng có mặt ở hội trường, mà anh cũng không có tiếp xúc thân mật với cô ta! Tối đó anh uống rất nhiều trong bữa tiệc nên say bất tỉnh nhân sự, nhưng anh có thể chắc chắn đêm đó không có phát sinh chuyện gì với cô ta! Đàn ông khi say có vài chỗ không xài được! Mấy cái gì mà say rượu làm loạn là không phải say, anh nói vậy em hiểu không?!”
Lục Ngạn Diễm rốt cuộc biết buổi tối hôm đó ai đã đưa mình về khách sạn, hoá ra là Khúc Ngọc Khê.
Sớm biết rằng ả sẽ làm ra việc đê tiện như vậy, hắn nên đề phòng ả trước tiên.
“Thôi...” Lục Dung Nhan lắc đầu, “Hiện tại không phải là lúc nói loại chuyện này, tôi cũng không muốn biết thêm nữa…”
Lục Dung Nhan có chút vô lực, nhẹ giọng nói: “anh chỉ cần nhớ kỹ, anh từng đáp ứng tôi, nếu chuyện này thật sự cùng Khúc Ngọc Khê có quan hệ, anh sẽ để tôi cùng Tiêu Tiêu rời đi……”
“… Dung nhan!” Lục Ngạn Diễm nắm chặt tay Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan rút tay lại, nước mắt lại tuôn rơi.
“Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, tôi thật sự mệt mỏi! Cứ sống như vậy, tôi thật sự không muốn tiế tục thêm một ngày nào nữa…”
Đứa con trong bụng chưa kịp ra đời đã mất, mà bây giờ, Tiêu Tiêu lại không rõ tung tích vì nữ nhân kia, bọn họ thậm chí xong không xác định được nó còn sống trên đời hay không…
Chuyện như vậy chỉ cần gặp một lần trong đời, đã đủ để cho cô tan vỡ, cô không có khả năng để cho bản thân lại sống trong run sợ như vậy nữa!
Nếu Tiêu Tiêu không còn, chắc cô cũng sẽ đi theo con!
Lúc trước, cô cảm thấy mình không có năng lực cho Tiêu Tiêu một cuộc sống tốt, cho nên nguyện ý buông tay, nhưng hiện tại cô lại không cho rằng như vậy, dù cho chính mình không cho con được cuộc sống tốt nhât, nhưng cô phải sống cùng con!
Cô không thể để cho Tiêu Tiêu nhận Khúc Ngọc Khê, một ngừoi phụ nữ như vậy làm mẹ kế.
Cô càng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Lục Ngạn Diễm thật sự lấy Khúc Ngọc Khê, thành mẹ kế rồi liệu ả có ngược đãi con mình không!
Nhất Định Phải Hạnh Phúc
“Rốt cuộc em đang nói cái gì?” Đối với việc Lục Dung Nhan lên án, Lục Ngạn Diễm có cảm giác chẳng hiểu gì.
“Anh từng nói với em, anh và Khúc Ngọc Khê đã phân rõ giới hạn, anh cũng chưa từng dây dưa không rõ với cô ta, sau việc cô ta tự sát, mỗi việc anh đều nói rất rõ ràng, sao lại có cảnh dây dưa không rõ? Anh hiện tại đối với cô ta đã sớm không có cảm giác gì rồi, trong lòng anh thế nào, chẳng lẽ em đến bây giờ còn không rõ sao?”
“Anh và ả ta không có dây dưa?” Lục Dung Nhan cười nhạo, “Vậy anh có muốn giải thích với tôi xem, đêm đó, sinh nhật anh, vì sao anh ở bên cạnh ả, vì sao ngủ chung với ả, vì sao ngày hôm sau lại cùng ả đến bệnh viện không? Hai người các ngươi đã như vậy, anh còn muốn nói hai người không có dây dưa?”
“Từ từ!!” Lục Ngạn Diễm giơ tay, cắt ngang lời Lục Dung Nhan “Sinh nhật anh, anh với cô ta ngủ chung?”
“Đúng vậy! Anh tính phủ nhận sao? Tôi chính mắt thấy ảnh hai người nằm ngủ bên nhau!!!”
“Ảnh đâu? Cho anh xem!”
“Ả gửi, tôi đã xóa rồi! Chẳng lẽ anh bảo tôi lưu ảnh đó trong điện thoại tôi sao? Hơn nữa, tối đó, ả đúng là ở bên cạnh anh, ả dùng điện thoại của anh gọi cho tôi.”
Nếu không có cuôc điện thoại đó kích thích, không chừng đứa bé của cô đã có thể giữ được, nghĩ tới đây, Lục Dung Nhan càng thêm phần phẫn uất.
“Ừ! Anh thừa nhận đêm đó có ở bên cạnh cô ta, nhưng là ngoài ý muốn! Anh không nghĩ cô ta cũng có mặt ở hội trường, mà anh cũng không có tiếp xúc thân mật với cô ta! Tối đó anh uống rất nhiều trong bữa tiệc nên say bất tỉnh nhân sự, nhưng anh có thể chắc chắn đêm đó không có phát sinh chuyện gì với cô ta! Đàn ông khi say có vài chỗ không xài được! Mấy cái gì mà say rượu làm loạn là không phải say, anh nói vậy em hiểu không?!”
Lục Ngạn Diễm rốt cuộc biết buổi tối hôm đó ai đã đưa mình về khách sạn, hoá ra là Khúc Ngọc Khê.
Sớm biết rằng ả sẽ làm ra việc đê tiện như vậy, hắn nên đề phòng ả trước tiên.
“Thôi...” Lục Dung Nhan lắc đầu, “Hiện tại không phải là lúc nói loại chuyện này, tôi cũng không muốn biết thêm nữa…”
Lục Dung Nhan có chút vô lực, nhẹ giọng nói: “anh chỉ cần nhớ kỹ, anh từng đáp ứng tôi, nếu chuyện này thật sự cùng Khúc Ngọc Khê có quan hệ, anh sẽ để tôi cùng Tiêu Tiêu rời đi……”
“… Dung nhan!” Lục Ngạn Diễm nắm chặt tay Lục Dung Nhan.
Lục Dung Nhan rút tay lại, nước mắt lại tuôn rơi.
“Thực xin lỗi, nhiều năm như vậy, tôi thật sự mệt mỏi! Cứ sống như vậy, tôi thật sự không muốn tiế tục thêm một ngày nào nữa…”
Đứa con trong bụng chưa kịp ra đời đã mất, mà bây giờ, Tiêu Tiêu lại không rõ tung tích vì nữ nhân kia, bọn họ thậm chí xong không xác định được nó còn sống trên đời hay không…
Chuyện như vậy chỉ cần gặp một lần trong đời, đã đủ để cho cô tan vỡ, cô không có khả năng để cho bản thân lại sống trong run sợ như vậy nữa!
Nếu Tiêu Tiêu không còn, chắc cô cũng sẽ đi theo con!
Lúc trước, cô cảm thấy mình không có năng lực cho Tiêu Tiêu một cuộc sống tốt, cho nên nguyện ý buông tay, nhưng hiện tại cô lại không cho rằng như vậy, dù cho chính mình không cho con được cuộc sống tốt nhât, nhưng cô phải sống cùng con!
Cô không thể để cho Tiêu Tiêu nhận Khúc Ngọc Khê, một ngừoi phụ nữ như vậy làm mẹ kế.
Cô càng không dám tưởng tượng, nếu có một ngày Lục Ngạn Diễm thật sự lấy Khúc Ngọc Khê, thành mẹ kế rồi liệu ả có ngược đãi con mình không!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương