Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 831
Lục Gia 87
Phụ ai
Khúc Ngọc Khê trông có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với mấy ngày trước, lúc mọi người thấy thì ả đang ngồi ngây người trước bàn.
Khi bọn họ tiến vào ả ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Lục Ngạn Diễm thì đôi mắt ả bắt đầu lã chã nước mắt.
“Ngọc Khê, nói cho mẹ biết, chuyện này không có liên quan tới con!”
Người lên tiếng là Thôi Trân Ái, trong lòng bà có chút kích động, vội nhào tới, nắm chặt lấy bả vai của ả, “Nói cho mẹ đi, là con không liên quan tới việc này!”
Khúc Ngọc Khê bị lắc tới mức hơi loạng choạng, cả thân hình lung lay như búp bê vải không còn sinh mệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn bà Thôi trân Ái.
Cảnh sát vội đi tới, kéo bà Thôi Trân Ái ra tạo chút khoảng cách.
Lục Dung Nhan vội tới đỡ bà, Lục Ngạn Diễm ngồi xuống đối diện ả, “Nói đi!”
“Ngạn Diễm, anh nhất định phải lạnh lùng với em vậy sao? Em đã vì anh mà làm nhiều tới như vậy! Em thật sự nguyện ý làm bất cứ điều gì vì anh…” Khúc Ngọc Khê nói, nước mắt lại lã chã.
Thôi Trân Ái nghe lời này có chút ngây người, “Từ từ, Khúc Ngọc Khê, lời này là có ý gì?”
Không có ai trả lời bà.
Tiếp, nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nhàn nhạt hỏi Khúc Ngọc Khê, “Con tôi đâu?”
“Con trai! Con! Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có con của anh sao?”
Khúc Ngọc Khê không khống chế được mà gào lên chói tai: “Anh vì con trai mà kh ông chịu bỏ Lục Dung Nhan, kết hôn với em, đúng không?! Nếu đã như vậy, em giúp anh quyết định! Đúng đó, con anh do em bắt đó, em không những bắt nó mà còn giết nó nữa!!! Lục Ngạn Diễm, cho dù anh không chịu đi với em, em cũng k h ông để cho anh và Lục Dung Nhan yên ổn, em muốn hai người…”
“Chat---“
Khúc Ngọc Khê còn chưa nói xong đã bị tiếng bàn tay vỗ vào mặt khiến cho im bặt.
Khuôn mặt ả phúc chốc sưng vù lên, năm dấu ngón tay hiện rõ.
Người ra tay là bà Thôi Trân Ái.
Lúc này, bà cũng đang ràn rụa nước mắt, cả người run rẩy, lạnh giọng chất vấn Khúc Ngọc Khê: “Lục gia chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi? Ngươi sao có thể âm ngoan tới mức một đứa trẻ mà cũng không buông tha? Nó mới chỉ năm tuổi, mới năm tuổi mà thôi!!! Khúc Ngọc khê, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi dám động tới cháu của ta, thì Thôi Trân Ái ta thề có trời chứng giám, ta sẽ bắt ngươi trả gấp mười lần!!! Ngươi dám động tới tánh mạng của người Lục Gia ta thì ta nhất định khiến cho Khúc Gia của các người gà chó không yên, đoạn tử tuyệt tôn, ta nói được thì làm được!!”
Khúc Ngọc Khê bị bà nói khiến cho sợ tới mức mặt trắng bệch cả ra.
Ả gả vào Lục Gia nhiều năm như vậy, trước giờ chỉ thấy bà thân òa nhân ái, chưa bao giờ thấy bà lộ ra vẻ quyết liệt dữ dội tới vậy.
Thôi Trân Ái lại chỉ vào mặt Khúc Ngọc Khê, cảnh cáo: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy cảnh gia đình ly tán thì ta khuyên ngươi, ngoan ngoãn nói ra tung tích của Tiêu Tiêu! Bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!”
Kỳ thật, Thôi Trân Ái không tin là Khúc Ngọc Khê sẽ thật sự ra tay tàn nhẫn đối với Tiêu Tiêu.
Tuy chuyện hôm nay khiến bà bị chấn kinh thật sự, trước giờ, bà vẫn không thể nghĩ tới kẻ đứng sau lưng bắt cóc Tiêu Tiêu là ả, nhưng mà chuyện ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu, bà vẫn không tin là ả có thể xuống tay. Dù gì, Khúc Ngọc Khê cũng đã là con dâu nhà họ Lục bao năm, trước giờ bà vẫn không thể tin rằng Khúc Ngọc Khê có thể lạnh lùng tới mức độ đó.
Phụ ai
Khúc Ngọc Khê trông có vẻ tiều tụy hơn nhiều so với mấy ngày trước, lúc mọi người thấy thì ả đang ngồi ngây người trước bàn.
Khi bọn họ tiến vào ả ngẩng đầu, vừa nhìn thấy Lục Ngạn Diễm thì đôi mắt ả bắt đầu lã chã nước mắt.
“Ngọc Khê, nói cho mẹ biết, chuyện này không có liên quan tới con!”
Người lên tiếng là Thôi Trân Ái, trong lòng bà có chút kích động, vội nhào tới, nắm chặt lấy bả vai của ả, “Nói cho mẹ đi, là con không liên quan tới việc này!”
Khúc Ngọc Khê bị lắc tới mức hơi loạng choạng, cả thân hình lung lay như búp bê vải không còn sinh mệnh, ánh mắt đờ đẫn nhìn bà Thôi trân Ái.
Cảnh sát vội đi tới, kéo bà Thôi Trân Ái ra tạo chút khoảng cách.
Lục Dung Nhan vội tới đỡ bà, Lục Ngạn Diễm ngồi xuống đối diện ả, “Nói đi!”
“Ngạn Diễm, anh nhất định phải lạnh lùng với em vậy sao? Em đã vì anh mà làm nhiều tới như vậy! Em thật sự nguyện ý làm bất cứ điều gì vì anh…” Khúc Ngọc Khê nói, nước mắt lại lã chã.
Thôi Trân Ái nghe lời này có chút ngây người, “Từ từ, Khúc Ngọc Khê, lời này là có ý gì?”
Không có ai trả lời bà.
Tiếp, nghe tiếng Lục Ngạn Diễm nhàn nhạt hỏi Khúc Ngọc Khê, “Con tôi đâu?”
“Con trai! Con! Trong lòng anh lúc nào cũng chỉ có con của anh sao?”
Khúc Ngọc Khê không khống chế được mà gào lên chói tai: “Anh vì con trai mà kh ông chịu bỏ Lục Dung Nhan, kết hôn với em, đúng không?! Nếu đã như vậy, em giúp anh quyết định! Đúng đó, con anh do em bắt đó, em không những bắt nó mà còn giết nó nữa!!! Lục Ngạn Diễm, cho dù anh không chịu đi với em, em cũng k h ông để cho anh và Lục Dung Nhan yên ổn, em muốn hai người…”
“Chat---“
Khúc Ngọc Khê còn chưa nói xong đã bị tiếng bàn tay vỗ vào mặt khiến cho im bặt.
Khuôn mặt ả phúc chốc sưng vù lên, năm dấu ngón tay hiện rõ.
Người ra tay là bà Thôi Trân Ái.
Lúc này, bà cũng đang ràn rụa nước mắt, cả người run rẩy, lạnh giọng chất vấn Khúc Ngọc Khê: “Lục gia chúng ta rốt cuộc có lỗi gì với ngươi? Ngươi sao có thể âm ngoan tới mức một đứa trẻ mà cũng không buông tha? Nó mới chỉ năm tuổi, mới năm tuổi mà thôi!!! Khúc Ngọc khê, ta nói cho ngươi biết, hôm nay nếu ngươi dám động tới cháu của ta, thì Thôi Trân Ái ta thề có trời chứng giám, ta sẽ bắt ngươi trả gấp mười lần!!! Ngươi dám động tới tánh mạng của người Lục Gia ta thì ta nhất định khiến cho Khúc Gia của các người gà chó không yên, đoạn tử tuyệt tôn, ta nói được thì làm được!!”
Khúc Ngọc Khê bị bà nói khiến cho sợ tới mức mặt trắng bệch cả ra.
Ả gả vào Lục Gia nhiều năm như vậy, trước giờ chỉ thấy bà thân òa nhân ái, chưa bao giờ thấy bà lộ ra vẻ quyết liệt dữ dội tới vậy.
Thôi Trân Ái lại chỉ vào mặt Khúc Ngọc Khê, cảnh cáo: “Nếu ngươi không muốn nhìn thấy cảnh gia đình ly tán thì ta khuyên ngươi, ngoan ngoãn nói ra tung tích của Tiêu Tiêu! Bằng không, đừng trách ta tàn nhẫn độc ác!”
Kỳ thật, Thôi Trân Ái không tin là Khúc Ngọc Khê sẽ thật sự ra tay tàn nhẫn đối với Tiêu Tiêu.
Tuy chuyện hôm nay khiến bà bị chấn kinh thật sự, trước giờ, bà vẫn không thể nghĩ tới kẻ đứng sau lưng bắt cóc Tiêu Tiêu là ả, nhưng mà chuyện ra tay tàn nhẫn với Tiêu Tiêu, bà vẫn không tin là ả có thể xuống tay. Dù gì, Khúc Ngọc Khê cũng đã là con dâu nhà họ Lục bao năm, trước giờ bà vẫn không thể tin rằng Khúc Ngọc Khê có thể lạnh lùng tới mức độ đó.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương