Niệm Niệm Hôn Tình
Chương 835: Chúng ta ly hôn
*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
Bà lão vừa thấy bọn họ ôm Tiêu Tiêu lại đã cười thật vui vẻ, cả khuôn mặt đều là sự quan tâm với thằng bé.
“Bà à, sau này con không thể sống cùng bà nữa.”
Tiểu gia hỏa chủ động cùng bà lão nói:
“Mai này nhất định bà sẽ nhớ con! Bất quá, con hứa với bà, con sẽ thường xuyên tới thăm bà, được không??”
“Được…” bà lão nghe mà rớt nước mắt, che mờ đôi mắt tang thương.
Thật ra trong lòng Lục Dung Nhan có chút cảm động, chỉ là một người xa lạ vậy mà lại thật sự yêu thương con của cô… cô có chút cảm ơn bà.
“Bé ngoan!” Bà lão vươn tay xoa đầu bé “Về sau thường tới chơi nha, đến lúc đó bà lại dạy con làm vòng cỏ!”
“Dạ! Một lời đã định!”
Tiểu gia hỏa nói, rồi đưa ngón tay bé xíu ra: “Chúng ta ngoéo tay.”
Bà lão sửng sốt một chút, phản ứng lại thì ha hả cười, “Ngoéo tay.”
Ngón út của bà móc vào ngón út của tiều gia hoả, một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau cười.
Ánh mặt trời vàng rực vương trên mặt hai người, ánh mắt Long lanh sáng lạn, nụ cười tươi cũng lan toả khắp nơi khiến tất cả đều cừoi buông lỏng.
Chuyện này, cuối cùng đã kết thúc.
Còn về phí Khúc Ngọc Khê, Lục Dung Nhan cũng không có ý định đi hỏi thăm ra sao, nhưng cô cũng có nghe nói, Lục Gia không bỏ việc tố tụng, có lẽ là do bà Thôi Trân Ái quyết định đi!
Thôi Trân Ái từ trước đến nay quan tâm nhất là Tiêu Tiêu bảo bối, ả lại dám lấy Tiêu Tiêu ra khai đao đúng là quá liều.
Mà sau cùng, Lục Ngạn Điêm vẫn ký vào lá đơn ly hôn.
Lấy xong giấy ly hôn, bước ra khỏi cục dân chính nghe gió lạnh ùa về, gió táp vào mặt khiến cho Lục Dung Nhan cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cô theo bản năng rùng mình một cái, định quấn chặt áo khoác lên người thì thấy vai mình trĩu xuống, Lục Ngạn Diễm khoác áo của mình trên vai cô.
Lục Dung Nhan sửng sốt, vội cự tuyệt nói: “Không cần! Tôi không phải thực lạnh.”
“Cứ mặc đi!”
“Thật không cần!” Lục Dung Nhan muốn bỏ ra, lại bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống bả vai, “…lần sau cuối!”
“……”
Lục Ngạn Diễm lơ đãng một câu, lại khiến Lục Dung Nhan nghẹn ngào
Đúng vậy! Lần sau cuối!
Về sau, sợ là không còn có cơ hội nữa!
Lục Dung Nhan không lại cự tuyệt hảo ý của hắn nữa.
“Đi thôi! Anh đưa em về.”
“Cảm ơn.”
Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm lên xe.
Xe một đường chạy về phí căn nhà cô thuê.
Lục Dung Nhan nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói với Lục Ngạn Diễm, “Cái kia…… Em tính nghỉ dài hạn một thời gian, hoặc tạm thời nghỉ không lương.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, nghiêng đầu liếc nhìn cômột cái, “Tính làm cái gì vậy?”
“Muốn về nhà mẹ em nghỉ ngơi một thời gian.”
Lục Dung Nhan lặng lẽ hít một hơi thật dài, cười cười, “Đột nhiên thành ra độc thân, dù gì cũng phải có thời gian để thích ứng, đúng không? Cho nên, em nghĩ là nên về với mẹ. Vừa vặn còn khoảng hai tháng nữa là tới Tết, về với ba mẹ cũng tốt! Hai người họ cũng nhớ Tiêu Tiêu, khó có lúc Tiêu Tiêu được nghỉ.”
Lục Ngạn Diễm siết chặt tay lái nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím chặt, thật lâu không nói ra tiếng nào.
Lục Dung Nhan cảm thấy hắn hẳn là luyến tiếc con trai, “Anh yên tâm đi! Chờ Tết xong em sẽ dẫn con về, em biết anh cũng nhớ con, con chắc chắn cũng nhớ anh và m…”
Nói đến chữ ‘mẹ’ Lục Dung Nhan chợt ý thức được cách xưng hô này đã không còn thích hợp. Cô vội xấu hổ cười, sửa lại lời, “con chắc chắn cũng nhớ bà nội nó, qua năm rồi em về, tuy ở riêng nhưng cũng đừng để xa nhau quá, tránh cho Tiêu Tiêu lúc nhớ lại không gặp được người, em cũng không muốn con cảm thấy không có mẹ hoặc là không có cha……”
Lục Ngạn Diễm vẫn mím chặt môi, không nói gì.
Hồi lâu……
“Anh đã biết.”
Hắn gật đầu, đáp ứng rồi.
Dẫm chân ga, phóng nhanh về phía nhà trọ của cô.
………………………………………………………………………………
Lúc Lục Dung Nhan đưa Tiêu Tiêu về tới nhà đã khiến cho ba mẹ cô ngạc nhiên phát hoảng. Về đến nhà đã hơn 10 giờ đêm, tiểu gia hỏa sớm đã mệt tới mức ngủ gục trong lòng cô.
Vừa mở cửa, mẹ cô vội đỡ lấy Tiêu Tiêu đang ngủ vùi, “Nói là ra sân bay đón thì không chịu, nhìn đi, vừa hành lý vừa bế con, vất vả quá trời!”
“Không đến nỗi, lên xe tiểu gia hỏa này mới ngủ ạ.”
Lục Dung Nhan đổi giày vào nhà. Vừa nói, vừa đưa tay tính đỡ Tiêu Tiêu lại, “Mẹ, mẹ coi chừng sụm lưng đó, thằng nhóc này coi vậy chứ không nhẹ đâu.”
“Không sao, mẹ cũng không phải yếu ớt gì, để mẹ đưa nó về giường!”
“Ba con đâu rồi?”
“Đây!”Lục Dung Nhan vừa dứt lời đã thấy ba mình bưng một ly trà nóng hổi từ trong ra, “uống ly trà ấm đi! Bên này không giống thành phố C của con, lạnh hơn nhiều!”
“Cũng không đến nỗi ạ!”
Lục Dung Nhan vội nhận chén trà, ôm trong tay cho ấm.
“Ngạn Diễm sao không về cùng? Bận gì à?”
“……” Nghe ba hỏi về Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nghĩ kỹ, cô nói: “Ba, con về ở một thời gian, Tết xong thì đi ạ.”
“Qua năm mới mới đi á?” Mẹ cô an bài thỏa đáng cho Tiêu Tiêu ra khỏi phòng thì nghe con gái nói vậy, bà nhíu mày: “Sao vậy? Lại cãi nhau với con rể à?”
“Thật sự cãi nhau à? Nó lại khi dễ con sao?” ba cô hỏi.
“Ba, ba ngồi xuống đã.”
Lục Dung Nhan lại quay sang mẹ vẫy vẫy tay, “Mẹ, mẹ cũng qua đây ngồi xuống đi.”
Thấy con gái có vẻ như có chuyện lớn muốn nói, hai người lớn liền biết chẳng có chuyện gì tốt lành. Hai người ngồi xuống trước mặt con gái, “nói đi!”
“……” Lục Dung Nhan ôm chén trà, nhìn khói nhẹ bốc lên, không biết mở miệng như thế nào.
“Nói đi! Ta đã có chuẩn bị tâm lý.” Mẹ cô nói.
Lục Dung Nhan nhìn ba mẹ, căng thẳng, cuối cùng cũng nói thật với ba mẹ. “Con cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn.”
Hai người trên mặt đồng loạt cứng đờ, hồi lâu hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không có vội mở miệng nói chuyện, bất quá chỉ là cả hai cùng thở dài.
“Ba, mẹ, hai người đừng như vậy, hai người càng như vậy con sẽ càng khẩn trương…”
“Ta đã sớm đoán được hai người các ngươi sớm hay muộn cũng sẽ có một ngàynhư vậy…” Mẹ cô nói, lại là một tiếng thở dài, “Mẹ với ba con đều vì chuyện này đã nói nhiều lần, giờ nếu đã thật sự ly hôn thì ba mẹ không có gì để nói, hai đứa lớn cả rồi, đều đã có chủ kiến, nếu đã quyết định, chắc là đã nghĩ kỹ, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì nữa.”
Bà lão vừa thấy bọn họ ôm Tiêu Tiêu lại đã cười thật vui vẻ, cả khuôn mặt đều là sự quan tâm với thằng bé.
“Bà à, sau này con không thể sống cùng bà nữa.”
Tiểu gia hỏa chủ động cùng bà lão nói:
“Mai này nhất định bà sẽ nhớ con! Bất quá, con hứa với bà, con sẽ thường xuyên tới thăm bà, được không??”
“Được…” bà lão nghe mà rớt nước mắt, che mờ đôi mắt tang thương.
Thật ra trong lòng Lục Dung Nhan có chút cảm động, chỉ là một người xa lạ vậy mà lại thật sự yêu thương con của cô… cô có chút cảm ơn bà.
“Bé ngoan!” Bà lão vươn tay xoa đầu bé “Về sau thường tới chơi nha, đến lúc đó bà lại dạy con làm vòng cỏ!”
“Dạ! Một lời đã định!”
Tiểu gia hỏa nói, rồi đưa ngón tay bé xíu ra: “Chúng ta ngoéo tay.”
Bà lão sửng sốt một chút, phản ứng lại thì ha hả cười, “Ngoéo tay.”
Ngón út của bà móc vào ngón út của tiều gia hoả, một lớn một nhỏ hai người nhìn nhau cười.
Ánh mặt trời vàng rực vương trên mặt hai người, ánh mắt Long lanh sáng lạn, nụ cười tươi cũng lan toả khắp nơi khiến tất cả đều cừoi buông lỏng.
Chuyện này, cuối cùng đã kết thúc.
Còn về phí Khúc Ngọc Khê, Lục Dung Nhan cũng không có ý định đi hỏi thăm ra sao, nhưng cô cũng có nghe nói, Lục Gia không bỏ việc tố tụng, có lẽ là do bà Thôi Trân Ái quyết định đi!
Thôi Trân Ái từ trước đến nay quan tâm nhất là Tiêu Tiêu bảo bối, ả lại dám lấy Tiêu Tiêu ra khai đao đúng là quá liều.
Mà sau cùng, Lục Ngạn Điêm vẫn ký vào lá đơn ly hôn.
Lấy xong giấy ly hôn, bước ra khỏi cục dân chính nghe gió lạnh ùa về, gió táp vào mặt khiến cho Lục Dung Nhan cảm thấy lạnh đến thấu xương.
Cô theo bản năng rùng mình một cái, định quấn chặt áo khoác lên người thì thấy vai mình trĩu xuống, Lục Ngạn Diễm khoác áo của mình trên vai cô.
Lục Dung Nhan sửng sốt, vội cự tuyệt nói: “Không cần! Tôi không phải thực lạnh.”
“Cứ mặc đi!”
“Thật không cần!” Lục Dung Nhan muốn bỏ ra, lại bị Lục Ngạn Diễm ấn xuống bả vai, “…lần sau cuối!”
“……”
Lục Ngạn Diễm lơ đãng một câu, lại khiến Lục Dung Nhan nghẹn ngào
Đúng vậy! Lần sau cuối!
Về sau, sợ là không còn có cơ hội nữa!
Lục Dung Nhan không lại cự tuyệt hảo ý của hắn nữa.
“Đi thôi! Anh đưa em về.”
“Cảm ơn.”
Lục Dung Nhan đi theo Lục Ngạn Diễm lên xe.
Xe một đường chạy về phí căn nhà cô thuê.
Lục Dung Nhan nghĩ nghĩ, vẫn mở miệng nói với Lục Ngạn Diễm, “Cái kia…… Em tính nghỉ dài hạn một thời gian, hoặc tạm thời nghỉ không lương.”
Lục Ngạn Diễm nghe vậy, nghiêng đầu liếc nhìn cômột cái, “Tính làm cái gì vậy?”
“Muốn về nhà mẹ em nghỉ ngơi một thời gian.”
Lục Dung Nhan lặng lẽ hít một hơi thật dài, cười cười, “Đột nhiên thành ra độc thân, dù gì cũng phải có thời gian để thích ứng, đúng không? Cho nên, em nghĩ là nên về với mẹ. Vừa vặn còn khoảng hai tháng nữa là tới Tết, về với ba mẹ cũng tốt! Hai người họ cũng nhớ Tiêu Tiêu, khó có lúc Tiêu Tiêu được nghỉ.”
Lục Ngạn Diễm siết chặt tay lái nhìn thẳng phía trước, môi mỏng mím chặt, thật lâu không nói ra tiếng nào.
Lục Dung Nhan cảm thấy hắn hẳn là luyến tiếc con trai, “Anh yên tâm đi! Chờ Tết xong em sẽ dẫn con về, em biết anh cũng nhớ con, con chắc chắn cũng nhớ anh và m…”
Nói đến chữ ‘mẹ’ Lục Dung Nhan chợt ý thức được cách xưng hô này đã không còn thích hợp. Cô vội xấu hổ cười, sửa lại lời, “con chắc chắn cũng nhớ bà nội nó, qua năm rồi em về, tuy ở riêng nhưng cũng đừng để xa nhau quá, tránh cho Tiêu Tiêu lúc nhớ lại không gặp được người, em cũng không muốn con cảm thấy không có mẹ hoặc là không có cha……”
Lục Ngạn Diễm vẫn mím chặt môi, không nói gì.
Hồi lâu……
“Anh đã biết.”
Hắn gật đầu, đáp ứng rồi.
Dẫm chân ga, phóng nhanh về phía nhà trọ của cô.
………………………………………………………………………………
Lúc Lục Dung Nhan đưa Tiêu Tiêu về tới nhà đã khiến cho ba mẹ cô ngạc nhiên phát hoảng. Về đến nhà đã hơn 10 giờ đêm, tiểu gia hỏa sớm đã mệt tới mức ngủ gục trong lòng cô.
Vừa mở cửa, mẹ cô vội đỡ lấy Tiêu Tiêu đang ngủ vùi, “Nói là ra sân bay đón thì không chịu, nhìn đi, vừa hành lý vừa bế con, vất vả quá trời!”
“Không đến nỗi, lên xe tiểu gia hỏa này mới ngủ ạ.”
Lục Dung Nhan đổi giày vào nhà. Vừa nói, vừa đưa tay tính đỡ Tiêu Tiêu lại, “Mẹ, mẹ coi chừng sụm lưng đó, thằng nhóc này coi vậy chứ không nhẹ đâu.”
“Không sao, mẹ cũng không phải yếu ớt gì, để mẹ đưa nó về giường!”
“Ba con đâu rồi?”
“Đây!”Lục Dung Nhan vừa dứt lời đã thấy ba mình bưng một ly trà nóng hổi từ trong ra, “uống ly trà ấm đi! Bên này không giống thành phố C của con, lạnh hơn nhiều!”
“Cũng không đến nỗi ạ!”
Lục Dung Nhan vội nhận chén trà, ôm trong tay cho ấm.
“Ngạn Diễm sao không về cùng? Bận gì à?”
“……” Nghe ba hỏi về Lục Ngạn Diễm, Lục Dung Nhan trong lúc nhất thời không biết nên trả lời như thế nào.
Nghĩ kỹ, cô nói: “Ba, con về ở một thời gian, Tết xong thì đi ạ.”
“Qua năm mới mới đi á?” Mẹ cô an bài thỏa đáng cho Tiêu Tiêu ra khỏi phòng thì nghe con gái nói vậy, bà nhíu mày: “Sao vậy? Lại cãi nhau với con rể à?”
“Thật sự cãi nhau à? Nó lại khi dễ con sao?” ba cô hỏi.
“Ba, ba ngồi xuống đã.”
Lục Dung Nhan lại quay sang mẹ vẫy vẫy tay, “Mẹ, mẹ cũng qua đây ngồi xuống đi.”
Thấy con gái có vẻ như có chuyện lớn muốn nói, hai người lớn liền biết chẳng có chuyện gì tốt lành. Hai người ngồi xuống trước mặt con gái, “nói đi!”
“……” Lục Dung Nhan ôm chén trà, nhìn khói nhẹ bốc lên, không biết mở miệng như thế nào.
“Nói đi! Ta đã có chuẩn bị tâm lý.” Mẹ cô nói.
Lục Dung Nhan nhìn ba mẹ, căng thẳng, cuối cùng cũng nói thật với ba mẹ. “Con cùng Lục Ngạn Diễm ly hôn.”
Hai người trên mặt đồng loạt cứng đờ, hồi lâu hai người liếc mắt nhìn nhau, ai cũng không có vội mở miệng nói chuyện, bất quá chỉ là cả hai cùng thở dài.
“Ba, mẹ, hai người đừng như vậy, hai người càng như vậy con sẽ càng khẩn trương…”
“Ta đã sớm đoán được hai người các ngươi sớm hay muộn cũng sẽ có một ngàynhư vậy…” Mẹ cô nói, lại là một tiếng thở dài, “Mẹ với ba con đều vì chuyện này đã nói nhiều lần, giờ nếu đã thật sự ly hôn thì ba mẹ không có gì để nói, hai đứa lớn cả rồi, đều đã có chủ kiến, nếu đã quyết định, chắc là đã nghĩ kỹ, chúng ta đương nhiên cũng sẽ không nói cái gì nữa.”
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương