Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 47
“Vậy có sao, dù anh ấy không cần em, em cũng kiếm được đống tiền. Chị, chị cố gắng vậy, không phải cũng vì tiền sao?”
“Chị không giống em, nhà em không tệ. Không biết chị, ba thất nghiệp, mẹ không khỏe, chuyên ngành chị học lại tốn tiền.” Hòa Thảo ngưng chút, mày nhíu lại nhìn rất buồn phiền.
“Em lấy tiền, cũng đưa chị. Với lại, nói không chừng em có thể có con với anh ấy! Ở chung với anh ấy, không biết đã bao nhiêu lần rồi…” Hòa Miêu nói đến đây, mặt đỏ lên.
Hòa Thảo nghe Hòa Miêu nói vậy, tim càng gấp, “Tiền có thể tự kiếm, nhưng không được bán thân thể của mình, em nghe lời chị họ, rời xa Âu Dương Lập, nếu không em sẽ tổn thương đó.”
Hòa Miêu nghe vậy, dừng bước, mặt đỏ lên, hiển nhiên rất giận, “Ai bán thân thế? Chị, chị có thể ăn nói đàng hoàng! Ở trước mặt em, không cần giả thanh cao!” Nói xong, cô tức giận dậm cao gót đi xa.
Hòa Thảo thở dài, đối với em họ này, cô không biết nên khuyên thế nào.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở không xa, đối thoại của Hòa Miêu và Hòa Thảo cô nghe hết, lòng không nhịn được thở dìa, hai chị em tính cách quá khác biệt!
“Mami, con muốn ăn kem.” Bùi Noãn đưa tay kéo góc áo Bùi Nhiễm Nhiễm, bĩu môi, vô hại giả dễ thương.
Bùi Nhiễm Nhiễm mềm lòng, tự nhiên không thể từ chối, đưa tay ôm con lên.
Chỉ là, chỗ bán kem bên cạnh quá nhiều người, cô nhỉu mày, kiên nhẫn dỗ, “Nhiều người quá, Noãn Noãn, lát mẹ mua cho con được không?”
“Không muốn, con muốn ăn bây giờ.” Bùi Noãn lắc đầu, chân không ngừng vẫy vẫy.
Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn hàng chờ mua kem, có chịu khó xử nhíu mày.
- ----------- --------------
“Noãn Noãn, em xem nhiều người vậy, muốn mua kem, chúng ta sẽ không có thời gian ngồi ngựa xoay nữa!” Bùi Dương kịp thời giải vây, bộ dạng người lớn ngoan ngoãn của cậu khiến Bùi Nhiễm Nhiễm nhịn không được.
Bùi Noãn so sánh kem và ngựa xoay 1 chút, sau đó không nỡ gật đầu, “Được thôi, em không ăn kem nữa.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này mới thở phào, âm thầm chớp chớp mắt với con trai.
Cầm vé trên tay, Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn 2 con chơi ngựa xoay, Bùi Noãn hí hửng chạy lên trước, mũ trên đầu bị gió thổi bay.
“Noãn Noãn, đừng chạy, đợi mami.” Bùi Nhiễm Nhiễm gấp gáp chạy theo sau.
“Mami, anh, chạy nhanh tí.” Bùi Noãn vẫn chạy, mặt nhỏ cười ngọt.
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm gấp không thôi, khu vui chơi nhiều người, cô chỉ cần thả lỏng tay, Noãn Noãn đã chạy xa, lát nữa bị đám đông chèn ép, cô thật sự không dám nghĩ…
Bùi Dương nhíu mày, mặt cũng lo lắng, hai mắt căng thẳng nhìn bóng lưng Bùi Noãn, mắt không chớp, cô hứng phấn quay đầu kêu, “Mami, nhanh lên, nhanh lên.”
Vào lúc quay đầu, trước mặt xông đến 1 người, Bùi Noãn không thấy, đụng vào người đó.
“Noãn Noãn---” Bùi Nhiễm Nhiễm kinh sợ kêu, thấy con gái bị đụng ngã, đầu như nổ tung, nhanh chóng kêu Bùi Dương qua.
Bùi Noãn bị té đau mông, đau đến mếu máo, tròng mắt đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường không khóc ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đưa tay kéo con gái dậy, kiểm tra 1 lượt, “Nói với mami, đụng ở đâu rồi?”
Bùi Noãn ủy khuất mở miệng, giọng mếu máo, “Noãn Noãn không bị té ở đau, mami, dì bị con đụng trúng rồi.”
- ----------- --------------
“Chị không giống em, nhà em không tệ. Không biết chị, ba thất nghiệp, mẹ không khỏe, chuyên ngành chị học lại tốn tiền.” Hòa Thảo ngưng chút, mày nhíu lại nhìn rất buồn phiền.
“Em lấy tiền, cũng đưa chị. Với lại, nói không chừng em có thể có con với anh ấy! Ở chung với anh ấy, không biết đã bao nhiêu lần rồi…” Hòa Miêu nói đến đây, mặt đỏ lên.
Hòa Thảo nghe Hòa Miêu nói vậy, tim càng gấp, “Tiền có thể tự kiếm, nhưng không được bán thân thể của mình, em nghe lời chị họ, rời xa Âu Dương Lập, nếu không em sẽ tổn thương đó.”
Hòa Miêu nghe vậy, dừng bước, mặt đỏ lên, hiển nhiên rất giận, “Ai bán thân thế? Chị, chị có thể ăn nói đàng hoàng! Ở trước mặt em, không cần giả thanh cao!” Nói xong, cô tức giận dậm cao gót đi xa.
Hòa Thảo thở dài, đối với em họ này, cô không biết nên khuyên thế nào.
Bùi Nhiễm Nhiễm ở không xa, đối thoại của Hòa Miêu và Hòa Thảo cô nghe hết, lòng không nhịn được thở dìa, hai chị em tính cách quá khác biệt!
“Mami, con muốn ăn kem.” Bùi Noãn đưa tay kéo góc áo Bùi Nhiễm Nhiễm, bĩu môi, vô hại giả dễ thương.
Bùi Nhiễm Nhiễm mềm lòng, tự nhiên không thể từ chối, đưa tay ôm con lên.
Chỉ là, chỗ bán kem bên cạnh quá nhiều người, cô nhỉu mày, kiên nhẫn dỗ, “Nhiều người quá, Noãn Noãn, lát mẹ mua cho con được không?”
“Không muốn, con muốn ăn bây giờ.” Bùi Noãn lắc đầu, chân không ngừng vẫy vẫy.
Bùi Nhiễm Nhiễm quay đầu nhìn hàng chờ mua kem, có chịu khó xử nhíu mày.
- ----------- --------------
“Noãn Noãn, em xem nhiều người vậy, muốn mua kem, chúng ta sẽ không có thời gian ngồi ngựa xoay nữa!” Bùi Dương kịp thời giải vây, bộ dạng người lớn ngoan ngoãn của cậu khiến Bùi Nhiễm Nhiễm nhịn không được.
Bùi Noãn so sánh kem và ngựa xoay 1 chút, sau đó không nỡ gật đầu, “Được thôi, em không ăn kem nữa.”
Bùi Nhiễm Nhiễm lúc này mới thở phào, âm thầm chớp chớp mắt với con trai.
Cầm vé trên tay, Bùi Nhiễm Nhiễm dẫn 2 con chơi ngựa xoay, Bùi Noãn hí hửng chạy lên trước, mũ trên đầu bị gió thổi bay.
“Noãn Noãn, đừng chạy, đợi mami.” Bùi Nhiễm Nhiễm gấp gáp chạy theo sau.
“Mami, anh, chạy nhanh tí.” Bùi Noãn vẫn chạy, mặt nhỏ cười ngọt.
Lòng Bùi Nhiễm Nhiễm gấp không thôi, khu vui chơi nhiều người, cô chỉ cần thả lỏng tay, Noãn Noãn đã chạy xa, lát nữa bị đám đông chèn ép, cô thật sự không dám nghĩ…
Bùi Dương nhíu mày, mặt cũng lo lắng, hai mắt căng thẳng nhìn bóng lưng Bùi Noãn, mắt không chớp, cô hứng phấn quay đầu kêu, “Mami, nhanh lên, nhanh lên.”
Vào lúc quay đầu, trước mặt xông đến 1 người, Bùi Noãn không thấy, đụng vào người đó.
“Noãn Noãn---” Bùi Nhiễm Nhiễm kinh sợ kêu, thấy con gái bị đụng ngã, đầu như nổ tung, nhanh chóng kêu Bùi Dương qua.
Bùi Noãn bị té đau mông, đau đến mếu máo, tròng mắt đỏ lên, nhưng vẫn kiên cường không khóc ra.
Bùi Nhiễm Nhiễm nhanh chóng đưa tay kéo con gái dậy, kiểm tra 1 lượt, “Nói với mami, đụng ở đâu rồi?”
Bùi Noãn ủy khuất mở miệng, giọng mếu máo, “Noãn Noãn không bị té ở đau, mami, dì bị con đụng trúng rồi.”
- ----------- --------------
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương