Sủng Ái Của Bá Thiếu: Bắt Giữ Cặp Song Sinh Yêu Dấu Của Manh Mẫu
Chương 972
Vẫy tay với người đối diện rồi ngồi vào ghế cạnh người lái. Cô nghiêng đầu nhìn bộ mặt đẹp trai mà lạnh ngầu của Dương Dương, Dương Dương hình như giận lắm! Làm sao đây.
Thắt dây an toàn.
Ồ! Cô lại quên thắt dây an toàn.
Xe nhanh chóng đến trường đại học Hành Chí, Dương Dương không nói gì, cô càng chột dạ!
Có phải nên nói trước cho anh về chuyện cô cứ bị theo đuổi ở trường không, nhưng xem ra, hình như có người đã tính kế cô! Ai lại cứ kiếm chuyện cô như thế?
Tối nay muốn ăn gì?
Đồ ăn Trung Quốc. Sau khi cô trả lời, mới phản ứng lại. Dương Dương, anh không giận em sao?
Giọng Dương Dương lạnh lùng. Em nên suy nghĩ giải thích như thế nào.
Dương Dương, anh đừng như thế, thật sự em chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính là cứ bị tỏ tình suốt, không biết có người đang quay lén! Em chỉ là không muốn vì việc nhỏ đó mà quấy rầy anh! Ai ngờ đâu, còn có cớ sự như vậy! Em sẽ xử lý..còn nữa..
Anh lái xe chậm lại, mắt nhìn cô, chuyện của em, không phải chuyện nhỏ!
Mật Nguyệt đột nhiên cảm động, trong lòng Dương Dương, chuyện của cô trước giờ không phải là chuyện nhỏ! Chỉ là trước đó cô cứ ngại nói với Dương Dương! Em không biết có chuyện ngoài ý muốn này, em còn cho rằng do em được nhiều người yêu thích thật sự! Theo lý mà nói, cô cùng không tệ, được người khác tỏ tình, là điều đương nhiên! Cô nghiêng đầu cười, phát hiện khuôn mặt Dương Dương lạnh đi vài phần. Cô mím moi, không nói nữa!
Khi họ đến chỗ ăn cơm, cô cầm điện thoại lên trang của trường, những thông tin về cô trên đó hoàn toàn biến mất! Cảm ơn…cô chúi đầu xuống, hận không thể đập đầu mình vào bàn
Đây là điều anh nên làm. Dương Dương nhìn dáng vẻ tự trách của cô, lòng càng mềm đi nhiều. Thực ra, anh không hề giận, chỉ là lúc anh còn ở đây, cô lại bị ức hiếp ở trường, trong lòng càng thêm tự trách chính mình.
Mật Nguyệt cười, vẫn nên ăn cơm đã! Chuyện này tạm thời không nhắc nữa. Nếu không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm! Sau khi ăn cơm xong, cô ngồi trên ghế, lắc đầu, đừng, em không muốn đi học, môn học tự chọn thôi mà! Dương Dương.
Học tự chọn cũng là học. Ngoan, anh đưa em đi, anh phải đưa cô đi để tuyên bố chủ quyền!
Anh dám nói anh chẳng bao giờ trốn học khi học đại học không? Em nghe người khác nói! Không trốn học ở thời đại học là 1 sự không hoàn chỉnh? Anh nỡ để em bỏ qua khoảnh khắc đó sao? Cô tru mỏ, rất không muốn về bây giờ!
Anh được đơn xin không cần học, cái đó tính là trống học!
Cô nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài vô cùng quen thuộc, chắc là đến trường rồi.
Dương Dương ngừng xe lại, quay đầu xe, đứng ngoài cửa phụ lái, cúi đầu nhìn cô. Ra đây!
Ai ya…cô lắc đầu, không lên lớp được không?còn 1Mật Nguyệt phút lớp bắt đầu rồi!
Dương Dương mở cửa xe ra, anh lên lớp chung với em.
Anh lên lớp cùng em? Mắt cô sáng lấp lánh, nhanh chóng xuống xe. Cô không nghe nhầm chứ? Dương Dương lên lớp cùng cô.
Dương Dương, tiêt này nói về lịch sự cận đại, anh có hứng thú không? Cô xin thề, lúc mà lựa chọn môn, cô chả còn môn nào để lựa!
Không, chỉ là muốn bên em. Dương Dương kéo tay cô, để cho họ biết, bạn gái anh không thèm hẹn với những người điên cuồng đó, có người đợi để được cô hẹn cơ!
Dương Dương thẳng tính quá!
Phòng họp môn tự chọn ở lầu 5, lúc này còn vài phút nữa là đến giờ học, Trường đại học lúc này, người lên lớp khá đông. Cô bị Dương Dương nắm tay, thêm hôm nay nổi tiếng trong diễn đàn của trường, nên họ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Những lời như đẹp trai quá cứ vang bên tai.
Dương Dương mặt vẫn lạnh lùng, dẫn Mật Nguyệt đi vào đằng sau lớp học. lớp tự chọn đều là lớp trộn lẫn nhiều ngành học, Mật Nguyệt cảm thấy hầu như ai đi vào cũng nhìn họ.
Dương Dương, anh thấy môn tự chọn, không có tài liệu, có cần phản ánh với trường không? Không có sách, em chả biết nói gì! Cô nhìn giáo viên đi vào, hỏi nhỏ.
Lớp tự chọn vốn chả có tài liệu, nhìn P.P của giáo viên!
Ồ! Trước mặt họ là Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài! Tụi bạn cùng phòng hình như chỉ có Sở Sở là không chọn môn này!
Trúc Tiểu Tiều quay đầu nhìn họ, cười rồi quay lưng đi. Ở tuổi của họ, chuyện yêu đương vẫn là chuyện khá mới mẻ! Lớp tự chọn vốn là học đối phó cho qua, dường như giáo viên trên đó cũng không có nhiệt tình lắm!
1 tiết học cứ buồn ngủ chết đi được, đầu cô ngả vào người Dương Dương! 1 người ngồi nghe như anh, chắc còn nghiêm túc hơn bọn họ, Dương Dương không kịp che tai cô lại. Mật Nguyệt bị làm cho tỉnh giấc! cô mở đôi mắt to, Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài quay đầu lại!
Giới thiệu xíu, đây là Cảnh Bùi Dương, bạn trai tớ! Mật Nguyệt cười giới thiều.
Trúc Tiểu Tiểu! La Nhài!
Gặp rồi. Dương Dương mặt vẫn lạnh lùng, còn 1 tiết nữa là được về rồi!
Nghe nói bạn cùng phòng ở đại học có 1 luật bất thành văn! Trúc Tiểu Tiểu nhìn Mật Nguyệt, người hướng về cô, Mật Nguyệt, người mà hẹn hò phải mời cả phòng đi ăn hai người, bao giờ mời đây?
Còn có quy định này? Sao cô chưa nghe nhỉ? Không phải không muốn mời, mà là Dương Dương vốn là người không thích kết giao. Lúc cô đang suy nghĩ, Dương Dương mở lời.
Thời gian và địa điểm các em quyết định.
Nhà hàng hải sản cũng được sao? Trúc Tiểu Tiểu là dân mê ăn, mà nhìn Dương Dương thì, toàn thân toát lên 1 vẻ sang trạng giàu có! Không chặt chém 1 bữa sao được!
Dương Dương lạnh lùng đáp, được. Buổi sáng anh phải đi làm, tối đi.
Mời họ ăn cơm, sau này đừng có mâu thuẫn với Mật Nguyệt, hy vọng thời gian cô học đại học có thể thoải mái tí.
Được đó! Vậy lát nữa, chúng ta tiện thể đi ăn khuya? La Nhài góp ý.
Nam thần mà! Phải vậy chứ! Nếu có thể quen nam thần, thì không còn gì bằng!
Được.
Mật Nguyệt nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh, thật chả hiểu anh đang nghĩ gì! Sau khi kết thúc tiết học, bọn họ cùng ra ngoài!
Ăn khuya ở con phố sau trường, 1 con phố đầy đồ ăn! Dương Dương dắt tay Mật Nguyệt, Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài đi phía trước.
Từ lúc nào anh trở nên dễ gần vậy? Mật Nguyệt cười nheo mắt hỏi.
Anh luôn dễ gần mà, đừng quá đáng là được.
Ví dụ như Mật Nguyệt, trong mắt cô, anh không phải nam thần lạnh lùng.
Anh cẩn thận đó, trước đó họ còn hỏi em, anh có bạn bè kiều như thế không! Lỡ như hôm nay!
Quả nhiên, trong tiệm đồ ăn, Trúc Tiểu Tiểu bắt đầu nghe ngóng! Mặt Dương Dương lạnh lùng trả lời.
Có, nhưng anh ta kết hôn rồi!
Thắt dây an toàn.
Ồ! Cô lại quên thắt dây an toàn.
Xe nhanh chóng đến trường đại học Hành Chí, Dương Dương không nói gì, cô càng chột dạ!
Có phải nên nói trước cho anh về chuyện cô cứ bị theo đuổi ở trường không, nhưng xem ra, hình như có người đã tính kế cô! Ai lại cứ kiếm chuyện cô như thế?
Tối nay muốn ăn gì?
Đồ ăn Trung Quốc. Sau khi cô trả lời, mới phản ứng lại. Dương Dương, anh không giận em sao?
Giọng Dương Dương lạnh lùng. Em nên suy nghĩ giải thích như thế nào.
Dương Dương, anh đừng như thế, thật sự em chả hiểu chuyện gì đang xảy ra, chính là cứ bị tỏ tình suốt, không biết có người đang quay lén! Em chỉ là không muốn vì việc nhỏ đó mà quấy rầy anh! Ai ngờ đâu, còn có cớ sự như vậy! Em sẽ xử lý..còn nữa..
Anh lái xe chậm lại, mắt nhìn cô, chuyện của em, không phải chuyện nhỏ!
Mật Nguyệt đột nhiên cảm động, trong lòng Dương Dương, chuyện của cô trước giờ không phải là chuyện nhỏ! Chỉ là trước đó cô cứ ngại nói với Dương Dương! Em không biết có chuyện ngoài ý muốn này, em còn cho rằng do em được nhiều người yêu thích thật sự! Theo lý mà nói, cô cùng không tệ, được người khác tỏ tình, là điều đương nhiên! Cô nghiêng đầu cười, phát hiện khuôn mặt Dương Dương lạnh đi vài phần. Cô mím moi, không nói nữa!
Khi họ đến chỗ ăn cơm, cô cầm điện thoại lên trang của trường, những thông tin về cô trên đó hoàn toàn biến mất! Cảm ơn…cô chúi đầu xuống, hận không thể đập đầu mình vào bàn
Đây là điều anh nên làm. Dương Dương nhìn dáng vẻ tự trách của cô, lòng càng mềm đi nhiều. Thực ra, anh không hề giận, chỉ là lúc anh còn ở đây, cô lại bị ức hiếp ở trường, trong lòng càng thêm tự trách chính mình.
Mật Nguyệt cười, vẫn nên ăn cơm đã! Chuyện này tạm thời không nhắc nữa. Nếu không ảnh hưởng đến tâm trạng ăn cơm! Sau khi ăn cơm xong, cô ngồi trên ghế, lắc đầu, đừng, em không muốn đi học, môn học tự chọn thôi mà! Dương Dương.
Học tự chọn cũng là học. Ngoan, anh đưa em đi, anh phải đưa cô đi để tuyên bố chủ quyền!
Anh dám nói anh chẳng bao giờ trốn học khi học đại học không? Em nghe người khác nói! Không trốn học ở thời đại học là 1 sự không hoàn chỉnh? Anh nỡ để em bỏ qua khoảnh khắc đó sao? Cô tru mỏ, rất không muốn về bây giờ!
Anh được đơn xin không cần học, cái đó tính là trống học!
Cô nghiêng đầu nhìn qua cửa sổ. Cảnh sắc bên ngoài vô cùng quen thuộc, chắc là đến trường rồi.
Dương Dương ngừng xe lại, quay đầu xe, đứng ngoài cửa phụ lái, cúi đầu nhìn cô. Ra đây!
Ai ya…cô lắc đầu, không lên lớp được không?còn 1Mật Nguyệt phút lớp bắt đầu rồi!
Dương Dương mở cửa xe ra, anh lên lớp chung với em.
Anh lên lớp cùng em? Mắt cô sáng lấp lánh, nhanh chóng xuống xe. Cô không nghe nhầm chứ? Dương Dương lên lớp cùng cô.
Dương Dương, tiêt này nói về lịch sự cận đại, anh có hứng thú không? Cô xin thề, lúc mà lựa chọn môn, cô chả còn môn nào để lựa!
Không, chỉ là muốn bên em. Dương Dương kéo tay cô, để cho họ biết, bạn gái anh không thèm hẹn với những người điên cuồng đó, có người đợi để được cô hẹn cơ!
Dương Dương thẳng tính quá!
Phòng họp môn tự chọn ở lầu 5, lúc này còn vài phút nữa là đến giờ học, Trường đại học lúc này, người lên lớp khá đông. Cô bị Dương Dương nắm tay, thêm hôm nay nổi tiếng trong diễn đàn của trường, nên họ trở thành tiêu điểm của mọi người.
Những lời như đẹp trai quá cứ vang bên tai.
Dương Dương mặt vẫn lạnh lùng, dẫn Mật Nguyệt đi vào đằng sau lớp học. lớp tự chọn đều là lớp trộn lẫn nhiều ngành học, Mật Nguyệt cảm thấy hầu như ai đi vào cũng nhìn họ.
Dương Dương, anh thấy môn tự chọn, không có tài liệu, có cần phản ánh với trường không? Không có sách, em chả biết nói gì! Cô nhìn giáo viên đi vào, hỏi nhỏ.
Lớp tự chọn vốn chả có tài liệu, nhìn P.P của giáo viên!
Ồ! Trước mặt họ là Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài! Tụi bạn cùng phòng hình như chỉ có Sở Sở là không chọn môn này!
Trúc Tiểu Tiều quay đầu nhìn họ, cười rồi quay lưng đi. Ở tuổi của họ, chuyện yêu đương vẫn là chuyện khá mới mẻ! Lớp tự chọn vốn là học đối phó cho qua, dường như giáo viên trên đó cũng không có nhiệt tình lắm!
1 tiết học cứ buồn ngủ chết đi được, đầu cô ngả vào người Dương Dương! 1 người ngồi nghe như anh, chắc còn nghiêm túc hơn bọn họ, Dương Dương không kịp che tai cô lại. Mật Nguyệt bị làm cho tỉnh giấc! cô mở đôi mắt to, Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài quay đầu lại!
Giới thiệu xíu, đây là Cảnh Bùi Dương, bạn trai tớ! Mật Nguyệt cười giới thiều.
Trúc Tiểu Tiểu! La Nhài!
Gặp rồi. Dương Dương mặt vẫn lạnh lùng, còn 1 tiết nữa là được về rồi!
Nghe nói bạn cùng phòng ở đại học có 1 luật bất thành văn! Trúc Tiểu Tiểu nhìn Mật Nguyệt, người hướng về cô, Mật Nguyệt, người mà hẹn hò phải mời cả phòng đi ăn hai người, bao giờ mời đây?
Còn có quy định này? Sao cô chưa nghe nhỉ? Không phải không muốn mời, mà là Dương Dương vốn là người không thích kết giao. Lúc cô đang suy nghĩ, Dương Dương mở lời.
Thời gian và địa điểm các em quyết định.
Nhà hàng hải sản cũng được sao? Trúc Tiểu Tiểu là dân mê ăn, mà nhìn Dương Dương thì, toàn thân toát lên 1 vẻ sang trạng giàu có! Không chặt chém 1 bữa sao được!
Dương Dương lạnh lùng đáp, được. Buổi sáng anh phải đi làm, tối đi.
Mời họ ăn cơm, sau này đừng có mâu thuẫn với Mật Nguyệt, hy vọng thời gian cô học đại học có thể thoải mái tí.
Được đó! Vậy lát nữa, chúng ta tiện thể đi ăn khuya? La Nhài góp ý.
Nam thần mà! Phải vậy chứ! Nếu có thể quen nam thần, thì không còn gì bằng!
Được.
Mật Nguyệt nghi ngờ nhìn người đàn ông bên cạnh, thật chả hiểu anh đang nghĩ gì! Sau khi kết thúc tiết học, bọn họ cùng ra ngoài!
Ăn khuya ở con phố sau trường, 1 con phố đầy đồ ăn! Dương Dương dắt tay Mật Nguyệt, Trúc Tiểu Tiểu và La Nhài đi phía trước.
Từ lúc nào anh trở nên dễ gần vậy? Mật Nguyệt cười nheo mắt hỏi.
Anh luôn dễ gần mà, đừng quá đáng là được.
Ví dụ như Mật Nguyệt, trong mắt cô, anh không phải nam thần lạnh lùng.
Anh cẩn thận đó, trước đó họ còn hỏi em, anh có bạn bè kiều như thế không! Lỡ như hôm nay!
Quả nhiên, trong tiệm đồ ăn, Trúc Tiểu Tiểu bắt đầu nghe ngóng! Mặt Dương Dương lạnh lùng trả lời.
Có, nhưng anh ta kết hôn rồi!
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương