Đợi Anh Ở Toronto

Chương 16: Những Món Quà Noel



Bầu trời xanh trong vắt, nắng rực rỡ dát vàng trên những đám tuyết trắng muốt hai bên đường. Vi rời khỏi phòng thi với một tâm trạng thật nhẹ nhõm. Sáng nay cô đã hoàn thành tương đối tốt môn thi cuối cùng của học kỳ này. Vậy là lại sắp kết thúc một năm, lễ Noel đang đến rất gần… Nhưng kể từ sau Noel năm đó, Vi đã không còn thấy vẻ đẹp cổ tích của những bông tuyết nhẹ và mềm mại nữa. Những vòng nguyệt quế hay các cây thông xanh lấp lánh ánh đèn cũng đã thôi không còn cho mùa đông trở nên ấm áp trong lòng cô. Đối với cô bây giờ, tuyết trắng là biểu tượng của sự lạnh lẽo, và Noel là hiện thân của nỗi cô đơn… Vi suy nghĩ vơ vẩn trong lúc đứng đợi xe buýt đến Eaton Center. Chiều nay cô không phải đến quán của Quân nên cô quyết định sẽ đi mua sắm một ít quà giáng sinh cho mọi người, cũng là để xả stress sau thời gian học thi căng thẳng. Hôm qua khi gọi điện chúc cô thi tốt, Quân đã “ra chỉ thị” cho cô phải nghỉ ngơi cho khỏe khoắn, “chứ không nhìn mặt em, mọi người lại tưởng anh bóc lột em ra nông nỗi này thì oan cho anh lắm”.

Eaton Center toàn một màu đỏ rực rỡ. Ở những nơi như thế này, lễ Noel đã được thương mại hóa một cách triệt để. Các cây thông lộng lẫy, những ánh đèn màu rực rỡ, ngay cả ông già Noel cũng cười trên một cỗ xe trượt tuyết hào nhoáng được kết từ các hạt pha lê Swarovski lóng lánh. Những chiếc nơ và những vòng nguyệt quế đỏ rực rỡ chen lẫn với màu đỏ nổi bật của các tấm băng rôn quảng cáo cho chiến dịch giảm giá mùa lễ hội. Vào những dịp như thế này, ông già Noel còn có thêm nghề tay trái là làm người mẫu quảng cáo cho các công ty. Vi thoáng mỉm cười khi nhìn thấy hình ảnh ông già Noel đội mũ đỏ, vác một túi quà to với tiếng cười ho ho ho quen thuộc, nhưng lại mặc đồ bơi đang quảng cáo cho một chương trình du lịch tới Mexico.

Lướt qua các quầy, các kệ, các giá… với ngồn ngộn hàng hóa, Vi nhẩm tính trong đầu xem cần phải mua quà cho những ai và mua những quà gì. Đây là một công việc không hề đơn giản, đòi hỏi phải có chiến lược, chiến thuật và phương án hành động đàng hoàng. Đầu tiên phải liệt kê ra danh sách những người cần tặng quà. Tiếp theo phải kể ra được sở thích và thói quen đặc trưng của từng người để có thể chọn được món quà thích hợp. Kế đến phải xác định những quầy hàng hay thương hiệu có bán các món quà vừa được cụ thể hóa ở danh mục nêu trên. Rồi sau đó còn phải chọn từng loại hàng, so sánh giá cả và chất lượng của các hàng hóa tương đồng để có thể mua được món hàng tốt nhất với giá rẻ nhất. Mà muốn vậy, cách khoa học nhất là chịu khó nghiên cứu các tờ rơi quảng cáo của các nhãn hàng, để còn biết mặt hàng nào đang được giảm giá. Với ngần đấy công việc phải làm, ít nhất thì Vi cũng sẽ mất nguyên một buổi chiều, ấy là chưa kể tới thời gian phải xếp hàng và chen lấn trong cái đám đông nghìn nghịt những người đang săn hàng giảm giá này. Việc mua sắm một cách khoa học như vậy, Vi đã học được chính là nhờ cái ngân sách eo hẹp của cô dạy dỗ. Người ta bảo “cái khó ló cái khôn” quả không sai.

©STEN.T

Vi xăm xăm tiến tới gian hàng đồ chơi của Toys’rus. Cô cần mua một món đồ chơi cho cậu bé ba tuổi, con trai anh Minh. Sau một hồi ngắm nghía, nghĩ ngợi, nâng lên đặt xuống, cô quyết định sẽ chọn một hộp Lego nhỏ. Phần của hai bác và anh Bình sẽ là chocolate. Jacob thì sẽ có một DVD mới nhất của Taylor Swiff. Vi nhớ cô đã cười mãi khi nghe cậu bảo: “Các ca sĩ khác thì mình chỉ nghe, còn với Taylor Swiff, mình vừa được nghe, vừa được xem, vì cô ấy quá đẹp”.

Duy chỉ có món quà của Quân là khiến cho Vi phải mất nhiều thời gian nghĩ ngợi nhất. Quà của Quân phải không quá đắt tiền (vì ngân sách của cô rất, rất có giới hạn), không quá đặc biệt (để tránh gây cho anh những ảo tưởng không cần thiết), đồng thời cũng không được phép quá tầm thường. Vi lếch thếch xách đống quà vừa mua được đi tới đi lui trước các gian hàng, vắt óc suy nghĩ mãi vẫn không ra nổi món gì có thể đáp ứng được tất cả các yêu cầu của cô. Vi thoáng nghĩ tới một món quà tinh thần nhẹ nhàng như một đĩa nhạc hay một cuốn sách chẳng hạn, khi bỗng nhiên nhìn thấy cửa hàng sách Indigo trước mặt. Bước vào nhà sách, Vi thích thú nhấc lên một đĩa nhạc không lời. Lướt nhanh qua danh mục các bài trong đó, Vi bỗng thấy tim minh se thắt lại. Toàn là những bài mà cô thích… và Nguyên cũng rất thích. Nhạc piano không lời là niềm đam mê của Nguyên. Trong bộ sưu tập âm nhạc ở nhà anh khi đó, mười đĩa nhạc thì có tới chín đĩa là piano. Mỗi lần đến nhà anh, Vi đều được đắm mình trong thứ âm nhạc êm dịu và du dương đến mức huyễn hoặc đó… Vi khẽ lắc đầu, hít một hơi thật sâu. Cô không muốn gợi lại những kỷ niệm mà bấy lâu nay cô đã cố gắng chôn vùi. Nhà sách Indigo này đã chứng kiến lần hẹn hò đầu tiên của cô và anh…

Nhưng đứng tần ngần một lúc lâu trước các giá băng đĩa muôn hình muôn vẻ trong hiệu sách, Vi bất chợt bối rối: cô không hề biết loại nhạc nào là thể loại yêu thích của Quân. Gần hai năm qua, hầu như ngày nào cũng gặp mặt anh, nhưng ngay cả sở thích giải trí của anh là gì cô cũng không biết. Mà không biết cũng phải thôi, vì ngoài quán ăn hay trường học ra thì cô có bao giờ gặp anh ở nơi nào khác đâu. Những lần anh muốn rủ cô đi xem phim hay xem ca nhạc, cô đều viện hết lý do này đến lý do khác để từ chối. Mà ở quán ăn, nhất lại là kiểu quán fast food trong trung tâm thương mại như của anh, thì thứ “nhạc” duy nhất cô vẫn thường nghe hàng ngày là tiếng chuông điện thoại, còn “cuốn sách” duy nhất ngày nào cô cũng thấy anh cầm trên tay là cuốn thực đơn. Thật ra thì đôi khi cô cũng thấy anh lật mấy trang Thời báo (tờ báo tiếng Việt của cộng đồng người Việt ở Toronto) vào những lúc rảnh rỗi. Nhưng những lúc như vậy vô cùng hiếm hoi, vì thời gian của anh hầu như gắn liền với cái bếp. Lúc nào không ở trong bếp thì anh phải tính toán sổ sách hay chuẩn bị nguyên liệu cho các món ăn ngày hôm sau… Vi chán nản bước ra khỏi hiệu sách, tự trách mình sao mà vô tâm đến thế. Cuối cùng, cả đầu và chân đều mệt mỏi, cô ngồi phịch xuống một băng ghế bất kỳ trước mặt. Tình cờ, ngay trước băng ghế mà cô đang ngồi lại là một cửa hàng chuyên bán đồ cho nam giới. Chẳng còn hơi sức đâu mà suy tính, Vi quyết định bước vào cửa hàng đó, mặc dù cũng chưa định hình được trong đầu sẽ mua tặng Quân món quà gì.

Cô bán hàng trẻ măng, với một nụ cười tươi như hoa trên môi, hỏi Vi có cần giúp đỡ gì không. Vi lúng túng nói rằng cô muốn mua quà Noel cho một người bạn. Cô bán hàng nhiệt tình giới thiệu:

– Cửa hàng chúng tôi đang có nhiều mẫu mã mới lắm. Bạn trai của chị bao nhiêu tuổi, dáng người như thế nào, tôi sẽ tư vấn cho chị món quà thích họp.

Vi vội vàng lắc đầu:

– Không phải mua cho bạn trai tôi.

Rồi cô chỉ đại vào một đôi găng tay da đang bày trong tủ kính:

– Tôi nghĩ cái này cũng được.

– Chị thích màu nào? – Cô gái bán hàng hỏi Vi, rồi nhanh nhẹn lấy đôi găng tay từ trong tủ kính ra đặt trước mặt cô.

Vi biết Quân thích đồ da. Anh bảo đồ da thích hợp với những người lao động chân tay như anh vì chúng vừa ấm, vừa bền mà lại không cần phải tốn nhiều công chăm sóc, giữ gìn, giặt giũ. “Mỗi năm một lần quẳng ra tiệm giặt cho người ta làm sạch là được rồi”. Vi thường thấy anh dùng một đôi găng tay đen, nên cô bảo cô gái bán hàng gói cho cô một đôi màu nâu, để anh thay đổi.

– Chị muốn chọn cỡ nào? – Cô gái lại hỏi.

Vi ngớ ra một lúc. Sau vài giây do dự, cô chỉ đôi găng tay trước mặt:

– Tôi lấy cỡ này.

Cô còn cẩn thận dặn cô bán hàng xuất gift receipt (hóa đơn quà tặng, không ghi số tiền) thay vì hóa đơn thông thường, bỏ vào hộp quà để đề phòng trường hợp anh cần đổi cỡ khác. Nhận gói quà được gói cẩn thận trong lớp giấy trang kim, lại còn được làm đỏm thêm với một cái nơ màu trắng, Vi hài lòng cảm ơn cô gái bán hàng rồi vội vàng bước ra.

Vậy là cô đã hoàn thành nhiệm vụ nặng nề của ngày hôm nay. Vi định bụng sẽ kết thúc ngày mua sắm của cô ở đây, vì cho dù cô có muốn tiếp tục đi chăng nữa, thì các bộ phận trên cơ thể cô cũng sẽ nhất loạt biểu tình phản đối. Nhưng nhìn những túi quà to nhỏ đang xách nặng trĩu trên tay. Vi bỗng nhiên thấy chạnh lòng nhớ bố và em cô da diết. Đứa em trai đáng thương của cô chắc đã từ lâu không có cái cảm giác hạnh phúc được tặng quà. Vi thấy sống mũi mình cay cay. Cô quyết định sẽ mua thêm quà cho bố và em trai, mặc dù cô cũng chưa biết sẽ gửi chúng về nhà bằng cách nào…

Với đống chiến lợi phẩm vừa được bổ sung thêm hai món, Vi yên tâm bước ra khỏi cửa hàng. Chẳng cần nhìn đồng hồ thì cô cũng biết mình đã lang thang hết cả ngày trong cái trung tâm thương mại rộng lớn này. Khi Vi ra đến bên ngoài, đường phố đã vào đêm. Cả dãy phố bồng bềnh trong biển ánh sáng vàng lung linh của những ngọn đèn. Trên đầu cô, nền trời đen thẫm như một tấm áo choàng nhung mềm mại, với điểm nhấn là vô số những ngôi sao nhỏ đang lấp lánh, long lanh như những hạt kim cương.

Sáng hôm sau, Vi tự cho phép mình được ngủ nướng thêm nửa tiếng nữa. Mười giờ cô mới phải có mặt ở quán của Quân, nhưng Vi vẫn dậy sớm một chút để giải quyết đống quần áo bẩn tồn đọng cả tuần vừa rồi. Căn phòng nhỏ của cô bị quên lãng suốt thời gian cô học thi cũng cần phải được dọn dẹp lại đôi chút… Đến khi Vi đã sẵn sàng để chuẩn bị ra ngoài thì Quân gọi cho cô:

– Dậy chưa, công chúa?

– Em dậy lâu rồi. Đang chuẩn bị đến quán đây ạ – Vi vừa trả lời, vừa cười thầm vì cái biệt danh mà anh mới đặt cho cô.

– Dậy sớm vậy sao? Nếu còn muốn ngủ tiếp thì hôm nay khỏi cần tới quán. Em mà mệt thì anh cũng đâu có yên tâm – Giọng Quân đầy ân cần.

– Em có làm sao đâu mà cần phải nghỉ – Vi vội vàng gạt phắt đề nghị của anh – Anh yên tâm, nửa tiếng nữa em sẽ có mặt.

– Ok, vậy anh đợi em rồi cùng ăn sáng một thể nhé.

Vi “vâng” một tiếng trước khi cúp máy. Rồi vơ vội chiếc túi, không quên đem theo món quà Noel dành cho Quân, cô lao ra khỏi nhà cho kịp giờ xe buýt. Chạy xe buýt hình như đã trở thành một thói quen khó bỏ đối với cô…

Vi cứ đinh ninh rằng Quân đang chờ cô tới quán, nhưng hóa ra anh đang chờ cô… ở ngay trước cửa nhà. Vì vậy, Vi giật thót cả mình khi nhìn thấy anh cất tiếng chào “good morning” với một nụ cười trên môi không thể tươi hơn được nữa.

– Ối, sao anh lại ở đây?

– Thì anh đến đón em mà – Anh trả lời đơn giản.

– Sao anh không báo cho em biết trước – Cô nhìn anh vẻ trách móc.

– Biết trước thì đâu có làm cho em bất ngờ được nữa – Anh phì cười.

– Lên xe đi – Anh vừa nói vừa mở cửa xe cho cô – Giờ đi kiếm chút gì ăn đã nhé.

Họ dừng xe ở một quán Starbuck. Không khí tươi mới của buổi sáng khiến Vi cảm thấy thật sảng khoái. Cô vẫn yêu những khoảnh khắc yên bình như thế này biết bao. Cứ mỗi lần được ngồi thảnh thơi, vừa thưởng thức cà phê, vừa nhìn ngắm đường phố, cô lại như cảm nhận được dòng cháy hối hả của cuộc sống đang cuồn cuộn ngoài kia. Còn Nguyên… anh đang ở đâu trong dòng chảy đó? Bất giác cô thấy nhớ vô cùng những buổi chiều nắm tay anh lang thang trên những con phố, những khi ngả đầu vào vai anh trong rạp chiếu phim, hay những lúc cùng uống chung với anh một ly cà phê nóng bỏng môi…

– Cà phê và sandwich của em đây – Quân cắt ngang dòng suy nghĩ của cô.

Vi mỉm cười, nói cảm ơn với anh. Quân đúng là một người chu đáo. Lần nào cũng vậy, Vi chỉ việc ngồi một chỗ, đồ ăn đã có anh mang đến tận nơi.

– Em được nghỉ Noel mấy tuần? – Nhấp một ngụm cà phê, Quân bỗng hỏi.

– Ba tuần ạ, kỳ nghỉ bắt đầu tính từ tuần tới – Vi trả lời.

– Ờ, vậy là tới mồng mười Tây em mới phải đi học – Anh lẩm nhẩm tính toán.

– À – Vi sực nhớ ra – Em có quà Noel cho anh đây.

Cô vừa nói vừa mở túi lấy ra gói quà nhỏ, đẩy về phía anh.

– Trời đất, đã mua quà cho anh sớm vậy sao? Em chu đáo thật đó – Anh xuýt xoa cảm động.

– Hy vọng là anh thích – Vi cười ngượng ngịu, cô cảm thấy như có lỗi trước niềm vui chân thành và sự cảm động mà cô đọc được trong mắt anh.

– Cứ có quà của em là thích rồi. Cảm ơn em! – Anh vừa nói, vừa mở chiếc băng buộc quanh gói quà.

Đôi găng tay hơi chật so với bàn tay anh.

“Nhìn trong tủ kính không đến nỗi nhỏ thế này”, cô lẩm bẩm một mình, rồi ngại ngùng cắn môi:

– Thôi để mai em đi đổi lại cho anh…

– Em khỏi lo chuyện đó – Anh vội vàng ngắt lời cô – Để anh tự lo được rồi.

– Cảm ơn em – Anh với tay sang nắm lấy tay cô, nói nhỏ.

– Có gì đâu ạ – Vi lí nhí trong miệng, rụt rè rút tay mình ra khỏi bàn tay anh. Mắt cô dán chặt vào ly cà phê trước mặt, như thể cô sợ rằng nếu ngẩng mặt lên, anh sẽ đọc được vẻ áy náy đang hiện ra trong ánh mắt cô.

Một chút ngại ngùng khiến cả hai cùng im lặng, rồi anh “A” lên một tiếng:

– Anh cũng có quà cho em đây.

– Thế ạ – Vi cố gắng mỉm cười.

– Có không thích cũng không được từ chối đâu nha – Anh nói, chìa ra trước mặt Vi một chiếc phong bì – Xin lỗi, sáng vội quá, anh chưa kịp gói lại đàng hoàng.

– Làm gì mà anh phải rào trước đón sau thế – Cô cười – Có quà là thích rồi.

– Em mở ra xem đi – Anh giục cô.

Vi từ tốn bóc lớp keo dán. Trong phong bì là hai tấm vé máy bay có tên cô và tên anh, điểm đến cuối cùng là Hà Nội – Việt Nam. Cô hoảng hốt:

– Sao anh lại làm thế? Đáng lẽ ra anh phải hỏi ý kiến em trước chứ?

Bây giờ thì đến lượt anh phát hoảng. Giọng nói gay gắt của cô khiến cho mặt anh tái đi. Anh khổ sở vò đầu:

– Thôi mà Vi, nếu anh không làm thế này thì đời nào em chấp nhận.

– Thế anh nghĩ làm thế này thì em sẽ chấp nhận à? – Cô tiếp tục trách móc.

– Cho anh xin lỗi, nhưng mà nhất định em không được từ chối đâu – Anh tha thiết – Anh biết là em rất muốn về thăm bố. Tết Ta không về được thì dịp này là thích hợp nhất. Hơn nữa, anh cũng muốn về Việt Nam chơi một chuyến. Từ ngày anh sang đây đến giờ cũng đã mười sáu năm rồi đó.

Im lặng một lát, rồi dường như thấy những lời nói của mình chưa đủ sức thuyết phục, anh nhìn cô buồn rầu:

– Bố em chắc là nhớ em lắm. Em nên về xem tình hình cụ thế nào.

– Không phải là em không muốn về – Cô thở dài – Em định cố gắng chịu đựng thêm một thời gian nữa, đợi đến khi tốt nghiệp rồi về chơi luôn một thể. Anh cũng biết là mỗi lần về như thế này rất tốn kém.

– Đừng lo – Anh vội nói khi thấy cô định mở miệng – Mọi chuyện bây giờ cứ để anh lo. Những thứ khác đợi đến khi nào em tốt nghiệp rồi mới nói nha.

– Nhưng… – Vi vẫn còn muốn nói điều gì đó.

– Không nhưng nhị chi cả – Anh cắt ngang lời cô – Cứ quyết định vậy đi. Anh đã chuẩn bị cho chuyến đi này cả năm trời đó. Còn hai ngày nữa khởi hành, hôm nay nghỉ bán hàng một bữa, mình phải lo chuẩn bị đồ đạc, mua sắm chút quà cáp nữa chớ.

Cô rơm rớm nước mắt nhìn anh, kêu thầm trong bụng: “Sao anh cứ phải tốt với em như vậy, Quân ơi”.

Cả ngày hôm đó anh dẫn cô đi mua sắm. Quà cho bố cô, quà cho em trai cô, quà cho gia đình bác Giang (người họ hàng xa đang tạm lãnh trách nhiệm trông nom em trai cô). Mặc cho cô nói đi nói lại rằng cô đã chuẩn bị quà cho bố và em trai rồi, anh vẫn cứ nhất quyết mua đủ quà cho tất cả mọi người, vì “em mua là việc của em, đây là quà của anh cơ mà”. Rồi một ít mỹ phẩm, để biếu, tặng các bà, các chị họ hàng gần xa hoặc bạn bè cô. Các loại vitamin tổng hợp, thuốc đau khớp xương… thì là để bố cô và em cô dùng dần. “Người già uống mấy thứ này tốt lắm đó, còn thì để đề phòng em cần phải mang biếu bà con, họ hàng… hay mấy người cán bộ”, anh hạ giọng ở cuối câu, chỉ sợ lỡ lời khiến cô tủi thân. Vi cúi đầu, mắt đỏ hoe nhưng vẫn kiên quyết “em không có nhiều họ hàng, với lại hoàn cảnh gia đình em như vậy, mọi người đều thông cảm. Anh mua nhiều làm gì cho tốn kém”. “Mấy khi mình về đâu, không có chút quà thấy kỳ lắm đó”, anh bảo.

Cô phải ra sức can ngăn anh mới chịu tạm dừng danh mục những thứ cần mua sắm, nhưng vẫn nói thêm: “Tạm thời vậy được rồi, nếu còn cần gì mai mình mua bổ sung sau”. Cuối cùng thì anh cũng chịu ra về, sau khi tất tả chạy lại vào cửa hàng vì chợt nhớ ra còn chưa mua cho cô một cái gối hơi, để cô đỡ mỏi cổ khi đi máy bay đường dài.

Vi thẫn thờ nhìn đống hàng hóa ngồn ngộn chiếm trọn gần nửa căn phòng bé nhỏ của cô. Hôm nay biết tin, bác cô lại gửi thêm một thùng xốp đựng thịt bò, “để mọi người được thưởng thức thịt bò Canada cho biết”. Vi dở khóc, dở cười, bảo rằng cô sợ những thứ này mang qua hải quan không biết có vấn đề gì không”. Nhưng bác cô gạt phắt đi, “Chẳng có vấn đề gì hết, bà Sáu Liên mới vừa mang mấy thùng về Việt Nam kìa. Cái thứ đặc sản này, Việt Nam đâu có, mang về mới quý đó con”. Cô đâu dám cãi lời, đành cung cúc vâng dạ. Cũng may, Quân gánh hết nhiệm vụ đóng hành lý cho cô. Anh sắp xếp đâu ra đấy, cân kẹo đầy đủ vali trước khi đề tên, địa chỉ của cô cẩn thận rồi dùng băng dính quấn xung quanh.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...