Đợi Anh Ở Toronto
Chương 30: Nam
Những ngày cuối cùng ở Florida trôi qua một cách chậm chạp. Nguyên đã không liên lạc lại với cô kể từ hôm đó. Tâm trạng của Vi hiện giờ giống như bầu trời trước cơn giông bão: u ám và rất nặng nề. Thêm vào đó, một cảm giác hụt hẫng khiến Vi như mất thăng bằng, không thể tập trung làm được việc gì cho ra hồn cả. Chẳng cần phải là người tinh ý cũng có thể nhận thấy vẻ mặt ngơ ngẩn và những phút giây xao nhãng của cô. Vi đã mất gấp đôi thời gian bình thường mới hoàn thành xong phần báo cáo của mình, khiến cho cả team phải chờ theo. Loay hoay mãi vẫn không sửa xong được những lỗi sai, cuối cùng, không thể trì hoãn hơn được nữa, cô đành nhắm mắt nhấn nút send để gửi bản báo cáo cho Nam review, mặc dù biết thế nào cô cũng bị Nam quở trách. Nhưng trái với dự đoán của cô, cho đến hết ngày hôm ấy, cô vẫn không thấy anh nhắc nhở gì đến bản báo cáo sơ sài với đầy lỗi chính tả đó.Cả nhóm kết thúc công việc khi đã hơn mười giờ đêm. Mọi người mệt mỏi trở về phòng nghỉ để chuẩn bị cho buổi làm việc cuối cùng vào ngày hôm sau, chỉ có Nam là còn ngồi lại. Vi cũng đứng lên thu dọn tài liệu trên mặt bàn. Cô cố tình nấn ná thêm để có thể nói riêng với Nam một lời xin lỗi, vì cô cảm thấy áy náy đã không làm tốt phần việc của mình mấy ngày vừa qua. Nhưng khi cô vừa mới thu hết dũng khí đến trước mặt anh và ấp úng được mấy câu, thì ánh mắt nghiêm khắc của anh đã làm cho chút dũng khí cô vừa gom góp được tan thành mây khói.– Em có biết kiểm toán viên phải là một người như thế nào không?– Gì cơ ạ? – Vi ngơ ngác nhìn anh.– Không biết à? Vậy để anh nói cho em biết nhé: kiểm toán viên là người tìm ra lỗi sai ở khắp mọi nơi, trừ trong báo cáo của chính mình.Vi ngẩn ra chưa kịp phản ứng gì thì anh đã cười phá lên trước nét mặt ngây ngô của cô:– Có chuyện gì vậy? Báo cáo của em không những sai về số liệu mà còn mắc rất nhiều lỗi chính tả vớ vẩn nữa? Trước đây em chưa bao giờ sa sút “phong độ” như thế này.– Em xin lỗi… – Vi lúng búng trong miệng, vừa nhẹ nhõm, vừa bối rối bật cười khi chợt nhận ra anh đang đùa chứ không phải đang “lên lớp” cô – Tối nay em sẽ sửa lại những chỗ sai để kịp sáng mai nộp cho anh – Cô hứa.– Tối nay em nên sửa lại những chỗ “sai” trong tâm trạng em thì tốt hơn – Anh nhìn cô dịu dàng như một người anh lớn – Mà cách sửa sai tốt nhất là ngủ một giấc ngon lành đến sáng. Ngủ đủ giấc sẽ làm cho em minh mẫn và vui vẻ.– Nhưng còn báo cáo của em…– Anh hứa sẽ giúp em lần này, nhưng khi đánh giá performance[1] thì anh bắt buộc phải để em xếp loại D nhé. Em đã không meet expectation[2] trong job này. Anh mong em sẽ không có thêm một lần sau nào nữa.[1] Tạm dịch: Mức độ hoàn thành công việc.[2] Tạm dịch: Ý nói Vi không đáp ứng được yêu cầu công việc, không hoàn thành được nhiệm vụ được giao.Ánh mắt anh lại trở về vẻ nghiêm túc thường lệ, như thể chúng chưa từng nhìn cô một cách vui vẻ và trìu mến chỉ mới vài giây trước.– Nếu em muốn tồn tại trong môi trường làm việc này thì cần phải cố gắng hơn. Phải biết kiềm chế bản thân và phân biệt rạch ròi giữa công việc và đời sống cá nhân.– Vâng, em xin lỗi – Vi lí nhí trong miệng – Nhưng em có thể tự sửa báo cáo của mình…– Em về nghỉ ngơi đi – Giọng anh nhẹ nhàng và dứt khoát – Đây cũng là yêu cầu công việc đấy. Anh không muốn ngày mai em lại tiếp tục mắc sai sót nữa.Vi vẫn còn do dự chưa muốn đi, phần vì cảm động trước sự quan tâm chân thành của anh, phần vì áy náy đã không hoàn thành trách nhiệm của mình. Nhưng anh đã ấn chiếc túi xách của cô vào tay và tiễn cô ra cửa bằng một nụ cười trìu mến.Khi Vi về đến phòng, đồng hồ đã chỉ mười một giờ đêm. Cô cố gắng nằm yên nhưng không sao ngủ được. Ánh đèn từ bên ngoài lọt qua tấm rèm cửa sổ hắt từng dải sáng lên bức tường đối diện. Vi mở mắt nhìn chong chong vào những dải sáng đó. Bỗng một tiếng “ding” vang lên khe khẽ. Màn hình điện thoại của cô đang nhấp nháy: cô có một tin nhắn. Ngón tay Vi chạm khẽ vào biểu tượng tin nhắn trên điện thoại, những dòng chữ hiện ra trước mắt cô: “Cố gắng ngủ một giấc ngon lành nhé. Nếu không ngủ được thì hãy uống một cốc sữa ấm, nhưng tuyệt đối không được đếm cừu. Vì nhỡ em đếm sai, thế nào em cũng mất một vài tiếng đồng hồ để tìm cho ra chỗ sai đó theo thói quen nghề nghiệp. Nên nhớ em là một kiểm toán viên. Good night!”. Tin nhắn của Nam.Vi bật cười thành tiếng trước mẩu tin nhắn hài hước của anh. Lần nào cũng vậy, Nam luôn biết cách làm cho cô lấy lại tinh thần. Cô đúng là may mắn khi có sếp như anh. Những ý nghĩ về Nam khiến cho đầu óc Vi bận rộn đến tận khi cô chìm vào giấc ngủ lúc nào không biết.Sau buổi làm việc cuối cùng là hai ngày cuối tuần tự do nên ai cũng có kế hoạch riêng của mình. Flora đi thăm người chị họ ở Tampa, một thành phố gần đó. Lawrence, một cô gái còn lại trong nhóm, rủ người yêu từ Toronto sang chơi. Kevin thì đi Miami. Bob đã từng đến Florida nhiều lần nên quyết định quay về Toronto ngay mà không đi chơi đâu cả. Giữa lúc Vi còn đang phân vân không biết có nên ở lại không thì Nam bất ngờ rủ cô đi Disney World. “Disney World được quảng cáo là nơi hạnh phúc nhất trên trái đất, anh nghĩ em cần phải đến đây” – Anh bảo. Ô, hóa ra trên thế giới này vẫn còn tồn tại một nơi như thế sao? Vậy thì nhất định cô phải đến.Không khí vào buổi sáng sớm ở thành phố biển tinh khiết như pha lê. Nam hạ kính xe cho những làn gió mang hơi thở mát rượi của đại dương tràn vào. Họ đang trên đường đến với “nơi hạnh phúc nhất trên trái đất” này. Vi khoan khoái hít đầy lồng ngực thứ hương vị đậm đà của biển cả. Vén mái tóc rối ra sau, cô tò mò đưa mắt nhìn tấm bảng quảng cáo khổng lồ có hình ảnh một nàng tiên xinh xắn đang vung cây đũa thần. Từ đầu cây đũa, một dòng chữ lấp lánh hào quang chợt hiện ra: “Welcome to Disney World. Where dreams come true”[3]. Vậy là đã đến Magic Kingdom, theme park[4] rất nổi tiếng của Disney World, Florida. Vi bỗng thấy một cảm giác hồi hộp, phấn khích như trẻ thơ. Đây là nơi cho những giấc mơ sẽ trở thành hiện thực, là nơi thăng hoa của những ý tưởng điên cuồng nhất, là nơi mà trí tưởng tượng và khả năng sáng tạo không bị ràng buộc bởi bất kỳ một biên giới nào. Có lẽ đây cũng sẽ là nơi thích hợp để cô ít nhất một lần được chìm đắm trong giấc mơ của riêng mình. [3] Tạm dịch: Chào mừng bạn đến với Disney World. Nơi những giấc mơ trở thành hiện thực.[4] Tạm dịch: Công viên giải trí.Magic Kingdom đúng là đã không làm Vi thất vọng. Cô đi từ cảm giác choáng ngợp đến ngạc nhiên rồi trầm trồ thích thú. Quả là một thiên đường tuổi thơ với những lâu đài, thành quách, những công chúa, hoàng tử xinh đẹp, những thiên thần lộng lẫy, những nhân vật hoạt hình đáng yêu. Và nhạc, và hoa, và phép màu có ở khắp mọi nơi khiến người ta cảm giác như đang lạc vào xứ sở thần tiên. Hết mấy tiếng đồng hồ hò hét đến khản giọng cổ vũ cho đoàn diễu hành của các nhân vật hoạt hình, Vi lại hồn nhiên chen chân xếp hàng với các em nhỏ để được cùng bay với Peter Pan hay tham gia chuyến phiêu lưu cùng các chú cướp biển Caribbean, hoặc chơi trò đụng xe với Nam…Nam cũng hoàn toàn lột xác trong thế giới thần tiên này, cứ như thể chiếc đũa thần của bà tiên đã vô tình chạm vào anh. Không còn là người đàn ông lịch lãm và nghiêm nghị trong những bộ Âu phục nhàm chán nữa, anh bỗng trở nên tươi trẻ và tràn đầy sức sống trong chiếc áo phông trắng, cổ tròn giản dị, kết hợp với quần jean trẻ trung. Anh cũng tinh nghịch và hết mình trong những trò chơi mà họ tham gia. Với khiếu hài hước vốn có, Nam khiến cho ngày hôm nay của Vi như được dệt bằng những phút giây hạnh phúc, và không có chỗ cho nỗi buồn chen vào. Có lẽ cô đã cười nhiều hơn cả một tháng vừa qua cộng lại.Magic Kingdom chỉ thực sự trở nên lộng lẫy khi màn đêm buông xuống. Những cung điện dường như nguy nga hơn dưới ánh đèn màu rực rỡ. Chín giờ tối, pháo hoa bắn lên trong tiếng nhạc trầm bổng. Vi ngây ngất ngắm những chùm ánh sáng lấp lánh đang vỡ ra trên đỉnh toà lâu đài Sleeping Beauty, thầm tiếc nuối giây phút cô sẽ chia tay thế giới trong mơ này để quay trở lại hiện thực và những nỗi buồn đang chờ đón.– Em sẽ xin phép nghỉ thêm mấy ngày để đi hết tất cả các theme parks ở Disney World – Bất giác Vi buột miệng nói với Nam ý nghĩ vừa mới nảy ra trong óc cô.– Mê rồi hả? – Anh cười – Anh nghĩ em nghỉ ngơi thêm vài ngày cũng tốt. Dạo này trông em có vẻ mệt mỏi. Công việc quá sức đối với em à?– Cũng không hẳn thế ạ – Vi ngập ngừng – Chỉ là em có một số việc không được như ý muốn…– À, thế thì đơn giản thôi.– Sao ạ? – Vi ngạc nhiên nhìn Nam.– Ý muốn là thứ em có thể kiểm soát và điều chỉnh được mà.– Vâng – Vi gượng cười – Nhưng có những chuyện không đơn giản như thế. Với lại chắc em cũng không đủ bản lĩnh.– Ái chà, nghe có vẻ phức tạp rồi đây. Nhưng dù sao thì anh cũng ủng hộ việc em nghỉ ngơi để “tái tạo lại sức lao động”. Ở đây còn có công viên Harry Porter hay lắm. Tiếc là sáng mai anh có việc phải về rồi nên không đi cùng em được.– Anh về sớm thế? Mai mới là chủ nhật mà! – Vi tròn mắt ngạc nhiên.– Ừ, nhưng thứ hai anh có một cuộc họp quan trọng cần phải chuẩn bị.Rồi anh mỉm cười nhìn cô:– Nhớ mục đích của kỳ nghỉ này là để phục hồi năng lượng đấy nhé. Sắp tới anh có một job rất thú vị muốn em tham gia.– Vâng – Vi cười – Chơi gì thì chơi em cũng không dám quên nhiệm vụ đâu ạ.– Em có bạn hay người quen ở đây không? – Anh chợt hỏi.– Không ạ – Vi hơi bối rối – Thực ra em cũng muốn ở một mình mấy ngày để… sắp xếp lại một số việc. Với lại em định sẽ đi hết mấy cái công viên này cơ mà, chỉ sợ là không đủ thời gian ấy chứ.Vi thấy anh hình như định nói điều gì đó nhưng rồi lại thôi. Do dự một lát, anh chỉ khẽ gật đầu nhìn cô:– Cứ nghỉ ngơi cho thoải mái. Chỉ cần ngủ đủ giấc là mọi việc sẽ ổn ngay thôi mà. Có chuyện gì cần thì cứ gọi cho anh.– Vâng ạ. Cảm ơn anh. – Cô đáp khẽ, một lần nữa thấy mình may mắn khi có một người bạn như anh.Dự định của Vi hóa ra chỉ có thể thực hiện được một nửa. Nghĩa là cô đã hoàn thành việc đi thăm công viên đầu tiên trong số những công viên còn lại của Disney World. Lang thang cả ngày trong cái nắng chói chang của Florida và thử thách sức dẻo dai với những trò chơi liên tu bất tận. Vi lê tấm thân mệt mỏi rã rời về đến khách sạn, chỉ còn đủ sức ăn uống qua loa và làm vệ sinh cá nhân trước khi lăn ra ngủ say như chết, chẳng có thời gian hay hơi sức đâu để “sắp xếp lại một số việc” như cô đã nói với Nam. Nhưng đó chẳng phải là mục đích chính của kỳ nghỉ đột xuất này hay sao? Cô muốn lấp đầy những khoảng trống thời gian để quên đi nỗi đau và sự hụt hẫng ở trong lòng, và quả thực cô đã không có lấy một chút thời gian nào mà nghĩ ngợi về chuyện không vui đó.Khi Vi mở mắt ra vào buổi sáng thứ hai thì cả căn phòng đã chan hòa ánh nắng. Chiếc đồng hồ để bàn đang chỉ đúng mười hai giờ trưa. Vi hốt hoảng bật dậy nhưng không sao nhấc nổi đôi chân ê ẩm vì nhức mỏi. Kế hoạch đi Hollywood Studios thế là toi. Thôi thì đằng nào cũng đã muộn rồi, nằm nướng thêm chút nữa. Tự nhủ như vậy xong, cô lại nằm xuống một cách lười biếng. Nhưng thật khó để ngủ tiếp trong ánh sáng buổi trưa rực rỡ như thế này. Vi bèn với tay lấy chiếc điện thoại kiểm tra theo thói quen. Có một tin nhắn của Nam. Vi thầm nghĩ anh thật chu đáo khi vừa về đến Toronto đã nhắn tin cho cô: “Công viên Harry Porter vui chứ? – Anh viết – Nhưng đừng đi nhiều quá, ít nhất em cũng nên dành một ngày để phục hồi năng lượng đấy. Lúc nào thấy khó ngủ thì cứ giở báo cáo tài chính của khách hàng ra đọc nhé, đảm bảo công hiệu hơn thuốc ngủ. Cheer!”.Không biết có phải nhờ cái tin nhắn vui của anh hay không mà cả ngày hôm đó Vi thấy khoan khoái, dễ chịu. Lâu lắm rồi cô mới có một ngày hoàn toàn dành cho việc nghỉ ngơi của riêng mình như vậy. Cuối ngày, trước khi đi ngủ, cô nhắn lại cho anh: “Hôm nay em đã đọc truyện cả buổi chiều trên bãi biển, rất thư giãn. Còn bây giờ là lúc em phải đọc “báo cáo tài chính của khách hàng” rồi. Cảm ơn anh. Good night!”.Tuy nhiên, Disney World vui thì có vui thật, đọc tiểu thuyết trên bãi biển đúng là lãng mạn và thư giãn thật, nhưng chỉ cần sang đến ngày thứ ba là đã trở nên nhàm chán và đơn điệu bởi một sự thật: Vi chỉ có một mình. Khi cơ thể và đầu óc Vi đã thoát khỏi tình trạng mệt mỏi sau một ngày nghỉ ngơi, chúng lại bắt cô quay trở về với những mối bận tâm cũ. Cô bắt đầu ý thức mỗi lúc một rõ ràng hơn nỗi cô đơn của mình. Những tin nhắn và những mẩu truyện cười Nam gửi cho cô hàng ngày chỉ có thể giúp cô tạm quên đi trong chốc lát nỗi đau của mình chứ không sao xóa nổi sự hiện diện của nó trong tâm trí cô. Bây giờ Vi mới thấm thía câu “ăn một mình đau tức, làm một mình cực thân”, còn “chơi một mình” cô lại càng chẳng thấy thú vị gì. Cảm giác hụt hẫng và chơi vơi cộng hưởng nỗi cô đơn đã khiến cho Vi gục ngã. Ngày cuối cùng ở Orlando, Vi chẳng buồn đi thêm một công viên nào nữa. Ngay cả “nơi hạnh phúc nhất trên trái đất” đối với cô bây giờ cũng không còn hạnh phúc nữa. Cô lang thang ngoài đường cho đến tận khi thành phố lên đèn mới quyết định mua một miếng pizza cho bữa tối. Cô thả bộ ra bãi biển, tháo giày, sục đôi chân trần trên cát ướt, vừa thưởng thức pizza, vừa nhớ lại những câu truyện cười Nam kể cho cô nghe cũng vào một buổi tối như thế này tuần trước. Nhưng bây giờ cô chỉ có một mình… Một làn gió lạnh thổi tới. Vi rùng mình vòng hai tay ôm lấy bờ vai. Cô vội đứng lên, bắt đầu đi như chạy về phía khách sạn…Những ý nghĩ về Nguyên lại ập tới chiếm lĩnh đầu óc Vi, cứ như thể chúng đã luôn rình rập quanh cô, chỉ chờ những phút giây yếu lòng như thế này là sẽ đồng loạt nhảy ra tấn công. Vi không sao ngủ được. Cô ngồi dậy, mở máy tính kết nối internet. Cô bỗng thèm được nói chuyện với một ai đó. Vi đăng nhập vào tài khoản Yahoo messenger, háo hức tìm kiếm. Nick Yahoo của Linh tối đen. Cô bạn thân duy nhất Vi có thể tâm sự lại không online. Vi cuống quýt lục lọi trong trí nhớ xem ai là người sẽ sẵn sàng lắng nghe điện thoại của cô vào lúc này. Do dự một hồi, cô bấm số gọi cho Yến, bạn gái thân hồi cấp ba của cô hiện đang học cao học ở California. Đầu dây bên kia vang lên câu trả lời tự động vô cảm của hộp thư thoại: “Xin chào, hiện tôi không thể trả lời cuộc gọi của bạn được, xin hãy để lại lời nhắn…” Không nản chí, cô tiếp tục tìm số điện thoại của Jacob. Nhưng ngay cả lần này, mong muốn nhỏ nhoi của Vi cũng không được thỏa mãn. Đáp lại cô chỉ có những tiếng tút dài. Có lẽ Jacob đang bận việc gì đó. Cảm giác thất vọng bắt đầu xâm chiếm trái tim Vi. Cô thẫn thờ lướt ngón tay lần theo danh bạ điện thoại và chợt cay đắng nhận ra rằng cô có quá ít bạn thân. Vi dừng lại hồi lâu trước số điện thoại của Nam. Mặc dù anh đã dặn: “Có chuyện gì cần thì cứ gọi cho anh”, nhưng cô biết nói gì nếu anh nhấc máy? Hơn nữa gọi cho sếp vào giờ này mà chẳng có lý do chính đáng nào thì quả thật không tiện. Đắn đo một hồi, cuối cùng Vi cũng quyết định sẽ gọi cho anh: nói gì cũng được, chỉ vài câu hỏi thăm, nói chuyện công việc hay nghe anh kể chuyện cười cũng đủ làm cho cô bớt cô đơn. Phong thái tự tin và tinh thần lạc quan của anh luôn có ảnh hưởng tích cực đến những người xung quanh. Cảm thấy phấn chấn hẳn lên, Vi dứt khoát nhấn vào nút kết nối cuộc gọi. Những tiếng tút tút vang lên đều đặn. Nhưng không có tín hiệu trả lời. Vi chán nản buông máy. Nước mắt bắt đầu ứa ra trên khóe mi. Cô có cảm giác mình như một người vô hình đang đứng giữa đám đông mà không ai nhìn thấy, không ai quan tâm, không ai nhận ra sự tồn tại của cô. Kiên nhẫn một chút, cô tự nhủ, hẳn là mọi người đang bận và chắc chắn sẽ gọi lại cho cô ngay khi phát hiện thấy cuộc gọi nhỡ. Vi ngồi im lìm chờ đợi, một bên là màn hình máy tính, một bên là màn hình điện thoại, nhưng cả hai đều tối om, không có chút dấu hiệu nào của sự kết nối với thế giới bên ngoài.Một tiếng đồng hồ sau, chuông điện thoại đổ từng hồi dồn dập khiến cho Vi như bừng tỉnh: là cuộc gọi của Nam. Cô vội vàng nhấc máy. Đầu dây bên kia vang lên giọng nói quen thuộc của anh:– Lúc em gọi anh đang lái xe nên không nghe điện thoại của em được.– Vâng, không sao ạ. Xin lỗi vì đã gọi cho anh vào giờ này.– Giọng em sao thế? Có chuyện gì à? – Nam đột ngột hỏi khi nghe thấy giọng nói nghèn nghẹt của cô.– Không ạ, chắc tại em bị ngạt mũi thôi – Cô nói dối.– Ờ… – Anh hơi ngập ngừng – Cẩn thận kẻo ốm đấy nhé. Xem ra mục đích “tái tạo sức lao động” có vẻ không đạt rồi nhỉ? – Vi nghe thấy tiếng anh cười trong điện thoại.– Không phải đâu… – Vi ấp úng nói rồi giọng cô chợt vỡ òa – Có một số chuyện không vui em muốn quên mà không sao quên được.– Ừm… điều đó thì… chắc em cần thêm thời gian – Anh có vẻ lúng túng và hơi bất ngờ trước tình huống không chờ đợi này, nhưng ngay lập tức lấy lại sự tự chủ:– Anh nghĩ chuyện gì rồi cũng sẽ qua thôi. Điều quan trọng là thái độ của em đối với những chuyện đó. Hãy luôn nhìn vào mặt tích cực của sự việc. Nếu em không thể thay đổi những yếu tố bên ngoài, hãy thử thay đổi cách suy nghĩ và nhìn nhận mọi việc của chính bản thân mình, em sẽ cảm thấy dễ chịu hơn. Ít nhất cũng hãy enjoy nốt kỳ nghỉ của em đi. Mà em đã thử ăn steak ở nhà hàng Red Eye Bar and Grill chưa?Câu chuyện nhanh chóng được chuyển trọng tâm sang ngày hôm nay của Vi. Anh hỏi cô đã đi những đâu, đã làm những gì, đã đọc cuốn sách nào…? Rồi anh kể cho cô nghe một vài chuyện buồn cười về những khách hàng khó tính mà anh phải làm việc cùng mấy ngày qua. Vi cảm thấy tâm trạng nhẹ nhõm hẳn. Bất chợt, cô bỗng nhận ra một điều: né tránh không phải là giải pháp, bởi cô nhận ra cô không thể nào trốn tránh sự thật được mãi mãi. Chỉ có đối mặt với nó mới là giải pháp đúng đắn và triệt để nhất. Cô nhất định phải dũng cảm đối mặt với quyết định của mình cũng như những hệ quả do quyết định đó mang lại… Bị cuốn theo dòng suy nghĩ, cô không để ý đến thời gian. Cho tới khi nhìn sang chiếc đồng hồ báo thức bên cạnh cô mới chợt giật mình:– Ôi, chết thật, khuya quá rồi. Anh nghỉ đi mai còn đi làm. Em xin lỗi nhé, mải nói chuyện không để ý thời gian.– Không sao – Anh cười – Anh quen rồi. Em cũng nên đi ngủ sớm. Và không được phép ốm đâu nhé, vì có cả núi công việc đang đợi em ở Toronto đấy.Vi cười bảo rằng cô không dễ “gục ngã” đến thế đâu. Vi cũng cảm ơn anh đã cho cô những lời khuyên bổ ích. Trước khi dập máy, cô do dự một lúc lâu mới dám ấp úng nói:– Anh Nam… thực sự… hôm nay tâm trạng em không được tốt… nên mới nói toàn chuyện linh tinh. Anh đừng hiểu lầm nhé.– Thế em nghĩ anh sẽ hiểu gì nào? – Vi nghe thấy tiếng anh cười từ đâu dây bên kia.– À… không phải em cố tình làm phiền anh đâu. Chẳng hiểu sao hôm nay lũ bạn em trốn đi đâu hết, mà ở đây một mình buồn quá… Ôi, ý em không định nói là như vậy, chỉ là… em không có ý gì… – Vi cuống quýt thanh minh, nhưng rõ ràng cô đang “nói dài, nói dai thành nói dại”.– Đừng lo – Nam cười – Nếu anh có hiểu được điều gì cũng chưa chắc giống như em nghĩ đâu. Em đã được nghe câu chuyện của Roger và Elaine chưa?– Roger nào ạ? – Vi ngơ ngác hỏi.Cô nghe thấy tiếng anh phá ra cười trong điện thoại:– Thôi ngủ đi. Thế nào đêm nay em cũng sẽ mơ thấy một con ngựa trắng đấy. Goodnight!Vi mấp máy môi nói “goodnight” với anh mà trong lòng hết sức băn khoăn không hiểu sao anh lại nhắc tới Roger và Elaine nào đó, lại còn cả con ngựa trắng nữa chứ. Nhưng chỉ một phút sau, tin nhắn của Nam đã giải đáp cho cô thắc mắc đó: “Hãy suy nghĩ một cách đơn giản, tích cực và đừng phức tạp hóa vấn đề thì mọi chuyện sẽ dễ dàng giải quyết hơn rất nhiều. Nhân tiện, giới thiệu với em đây là Roger và Elaine”. Phần sau của tin nhắn là đường link tới một câu chuyện của Dave Barry. Tiêu đề của câu chuyện là “Roger và Elaine: một câu chuyện tình”, còn nội dung thì như sau:“Có một chàng trai tên Roger thích một cô gái tên Elaine. Chàng trai mời cô gái đi xem phim, cô đồng ý và họ đã có một khoảng thời gian vui vẻ bên nhau. Mấy hôm sau chàng trai mời cô gái đi ăn tối, và một lần nữa họ lại cùng đi rất vui vẻ. Họ gặp nhau khá thường xuyên, và chẳng bao lâu sau thì hẹn hò.Thế rồi một buổi tối, khi Roger lái xe chở Elaine về nhà, một ý nghĩ chợt nảy ra trong đầu Elaine. Và, không kịp suy nghĩ, cô nói: “Anh có nhận ra rằng, cho đến tối nay thì chúng ta đã quen nhau được đúng sáu tháng không?”Trong xe tự nhiên im lặng.Đối với Elaine, sự im lặng này quả là đáng sợ. Cô nghĩ: “Trời, không biết mình nói thế có làm anh ấy khó chịu không. Có thể anh ấy đang sợ ràng buộc, có thể anh ấy nghĩ mình đang cố trói buộc anh ấy vào những trách nhiệm mà anh ấy chưa sẵn sàng đón nhận.Roger nghĩ: “Trời, sáu tháng!”Elaine nghĩ: “Nhưng bản thân mình cũng không chắc là mình muốn tiến tới. Đôi khi mình muốn có thêm thời gian để nghĩ về điều đó. Mình muốn nói là mối quan hệ này rồi sẽ đi đến đâu? Liệu mình và anh ấy sẽ tiếp tục hẹn hò như thế này hay sẽ nghĩ đến chuyện đám cưới, sinh con, sống với nhau trọn đời? Liệu mình đã sẵn sàng cho những trách nhiệm đó chưa? Mình có thực sự hiểu rõ anh ấy không?!”Roger nghĩ: “Thế tức là… xem nào… Mình quen cô ấy từ tháng hai, ngay khi mình mới mua cái ôtô này. Thế tức là… để mình xem công-tơ-mét cái đã… Chà! Mình đã quá hạn để đi thay dầu rồi!”Elaine nghĩ: “Anh ấy đang buồn kìa! Mình có thể đọc được những điều đó trên nét mặt của anh ấy! Hay là mình sai? Hay anh ấy đang chờ đợi nhiều hơn ở mối quan hệ này, anh ấy muốn chúng mình thân thiết hơn, gắn bó hơn? Hoặc có thể anh ấy đã cảm nhận được là mình đang do dự? Mình cá là thế! Đó là lý do tại sao anh ấy ngại nói ra tình cảm của anh ấy! Chắc anh ấy sợ mình từ chối!”Roger nghĩ: “Và mình cũng phải bảo bọn họ xem xét lại bộ truyền lực của xe nữa! Mình chẳng thèm quan tâm những kẻ ngốc nghếch nói gì, bộ truyền lực hoạt động thật tệ. Thế nào họ cũng đổ tại thời tiết lạnh cho mà xem. Thời tiết lạnh cái gì chứ? Ngoài trời đang tám mươi bảy độ (F), thế mà cái của nợ này chạy chẳng khác gì một cái xe hốt rác. Và mình đã phải trả cho những kẻ ăn cướp ấy những sáu trăm dollar!”Elaine nghĩ: “Anh ấy đang giận. Mình không trách anh ấy. Nếu là anh ấy thì mình cũng giận ấy chứ! Thật ngại quá, mình lại đặt anh ấy vào tình huống khó xử này. Nhưng biết làm sao được, mình vẫn không cảm thấy chắc chắn về tình cảm của mình”.Roger nghĩ: “Thế nào họ cũng nói là chỉ bảo hành chín mươi ngày thôi cho mà xem! Chắc chắn họ sẽ nói đúng như vậy! Đồ đáng ghét!”.Elaine nghĩ: “Có thể mình cứ hay lý tưởng hóa, cứ chờ một chàng hoàng tử cưỡi trên con ngựa trắng, trong khi mình đang ngồi ngay cạnh một người hoàn hảo như anh ấy, người mà mình thực sự yêu mến, người mà mình thực sự quan tâm và anh ấy hình như cũng thực sự quan tâm đến mình, người đang phải khổ sở vì tính tự coi mình là trung tâm vũ trụ cũng như cái thói mơ mộng viển vông rất trẻ con của mình!”.Roger nghĩ: “Bảo hành à? Bọn họ cần bảo hành chứ gì? Mình sẽ cho họ xem cái giấy bảo hành chết tiệt ấy, mình sẽ dán nó vào ngay…”– Roger! – Bỗng Elaine nói to.– Gì cơ? – Roger giật mình.– Anh đừng tự hành hạ mình nữa! – Elaine nói, bắt đầu rơm rớm nước mắt – Có lẽ em không nên… Trời ơi, em cảm thấy… (Elaine khóc òa lên).– Gì cơ? – Roger ngạc nhiên.– Em thật ngốc – Elaine sụt sịt – Em muốn nói là, em biết không có chàng hoàng tử nào, cũng không có con ngựa trắng nào…– Không có ngựa à? – Roger ngạc nhiên.– Anh nghĩ em thật ngu ngốc, đúng không? – Elaine hỏi.– Không! – Roger rất hãnh diện vì cuối cùng cũng có cơ hội tìm được câu trả lời đúng.– Chỉ là vì… em… cần có thời gian… – Elaine vẫn sụt sịt.Roger ngừng lại trong mười lăm giây, cố nghĩ thật nhanh để tìm câu trả lời “an toàn” cho Elaine khỏi khóc. Cuối cùng, Roger tìm được một câu trả lời mà anh nghĩ là hợp lý.– Đúng vậy! – Roger nói.Elaine cực kỳ xúc động, nắm lấy tay anh:– Ôi, Roger, anh cũng cảm thấy như thế phải không?– Như thế nào cơ? – Roger hỏi.– Về thời gian ấy!– Ơ, đúng!Elaine nhìn sâu vào mắt Roger, làm anh cực kỳ lo lắng về việc cô sẽ nói gì tiếp theo, đặc biệt là nếu như chuyện đó lại liên quan đến con ngựa trắng. Cuối cùng, Elaine nói:– Cảm ơn anh, Roger!– Ơ, cảm ơn em! – Roger cũng nói.Roger chở Elaine về nhà cô. Cô nằm trên giường, trăn trở và khóc cho đến sáng.Còn khi Roger về nhà mình, anh mở một túi khoai tây chiên Doritos, bật tivi, và ngay lập tức chìm đắm vào trận đấu quần vợt giữa hai tay vợt người Czech mà anh chưa bao giờ nghe nói đến. Roger cũng lờ mờ nhận thấy có chuyện gì đó quan trọng vừa xảy ra, nhưng anh biết chắc rằng chẳng bao giờ anh có thể hiểu được đó là chuyện gì, vì vậy tốt hơn hết là không nghĩ về nó nữa.Hôm sau, Elaine gọi điện cho cô bạn thân nhất cũng có thể là gọi cho hai người bạn thân nhất. Họ nói về tình trạng của Elaine trong suốt sáu tiếng, phân tích từng từ cô nói và từng từ anh nói, rà soát chi tiết, lật đi lật lại từng biểu hiện, cử chỉ, xem xét mọi khả năng. Họ nói về đề tài đó trong nhiều ngày, có thể là nhiều tuần, nhiều tháng nhưng chẳng bao giờ rút ra được kết luận nào cả, mà cũng chẳng thấy nhàm chán gì hết!Còn Roger, trong một lần chơi squash[5] với anh bạn thân – người đã giới thiệu Elaine cho anh – dừng lại một chút trước cú đánh bóng và hỏi anh bạn:[5] Môn thể thao giống tennis nhưng chơi trong phòng kín, đánh bóng vào tường cho bật lại, mục đích không để trái bóng rơi xuống, thường chơi hai đến bốn người.– Này có phải Elaine đã từng có một con ngựa trắng không?”Vi vứt điện thoại sang một bên, ôm bụng cười không dứt, bao nhiêu trăn trở buồn rầu hình như tan biến đi đâu hết. Không biết đêm nay cô có mơ thấy con ngựa trắng nào không? Cô nhắm mặt lại, chìm dần vào giấc ngủ, nụ cười vẫn còn đọng trên môi.***Vi dán băng dính lên chiếc thùng giấy cuối cùng. Tất cả đã sẵn sàng để ngày mai cô dọn đến một căn hộ mới. Vì đã quyết dịnh như vậy ngay khi trở về Toronto sau chuyến công tác ở Florida. Quyết định đột ngột này của cô là tổng hòa của rất nhiều lý do, mà lý do nặng ký nhất chính là cô muốn trốn tránh tất cả mọi thứ có thể gợi nhớ đến Nguyên cho dù đó chỉ là một cây cột đèn vô tri trước cửa nhà, đã từng chứng kiến nụ hôn chia tay đầy lưu luyến của anh vào một đêm đầu thu. Cô cũng lo xa muốn trốn tránh một cuộc gặp mặt không mong muốn. Vẫn biết rằng chỉ cần Nguyên muốn, anh có thể tìm ra cô ở bất cứ nơi đâu, trừ khi cô tan vào không khí như bong bóng xà phòng. Nhưng chỉ có bằng cách này cô mới có thể gửi đến anh một thông điệp rằng cô muốn mối quan hệ của họ hoàn toàn chấm dứt. Chỉ có bằng cách này, cô mới có thể hoàn toàn là “người không liên quan” với anh, cũng là cắt đứt với những ngày xưa cũ. Chỉ có bằng cách này cô mới có thể tự ru ngủ trái tim bất an của mình. Nếu như có thể, cô còn muốn cắt đứt luôn cả những giấc mơ…Khi biết ý định chuyển nhà của cô, Nam đã vui mừng bảo cô về làm hàng xóm nhà anh, vì trong building chỗ anh ở có một căn hộ cùng tầng với anh vừa có người dọn đi, còn đang để trống. Mới đầu Vi cũng định từ chối. Nhưng có lẽ lối tư duy của Nam hoàn toàn chẳng giống cô chút nào. Anh ra sức thuyết phục cô rằng khu nhà anh ở hết sức tiện nghi, cơ sở hạ tầng tương đối mới, lại rất gần subway, tiện đường highway[6], giá cả thì không quá đắt… Và một ưu điểm hấp dẫn nữa là rất an toàn, nằm trong khu vực dân trí cao… Thêm vào đó, cô sẽ không phải đi đêm về hôm một mình mỗi khi đi làm về muộn nữa. “Em là may mắn lắm đấy, vì cả mấy năm nay chỗ này không có phòng trống đâu, cái chị ở căn hộ đó hết hạn visa phải về nước nên mới trả phòng đấy” – Anh nhấn mạnh để chốt lại bài diễn văn của mình cho thêm phần thuyết phục… Trước những lý lẽ hết sức xác đáng mà anh đưa ra, lại thêm ưu điểm “sẵn có”, khỏi phải tìm kiếm, hỏi han lôi thôi nên cuối cùng cô đã đồng ý. Vậy là vấn đề nhà cửa đã được giải quyết xong.[6] Đường cao tốc.Bước tiếp theo sẽ là đổi số điện thoại mới. Vi mất ngủ mấy đêm liền rồi cuối cùng vẫn không thể “xuống tay” xóa đi số điện thoại của Nguyên. Vi đành nhắm mắt làm ngơ, cho nó một chỗ khiêm tốn trong bộ nhớ của chiếc điện thoại mới, chỉ đổi tên anh thành một nickname kỳ cục “Sẽ Quên”. Cô đã thực sự bắt đầu con đường gian khổ đó, sẽ quên, quên một cách triệt để…Chương 31: Giấc mơ của anhCả người Nguyên cứng lại, không dám thở mạnh. Những ngón tay nắm chặt chiếc điện thoại như thể nếu không dùng tất cả sức mạnh để ngăn cản, nó sẽ mọc ra đôi cánh và bay đi mất. Giọng nói ở đầu dây bên kia quen thuộc đến mức anh có thể hình dung ra từng âm thanh trong đầu. Cô đã biến mất khỏi cuộc đời anh không một dấu vết. Vậy mà hôm nay, đột nhiên không có gì báo trước, cô gọi điện cho anh đòi gặp mặt. Nguyên chậm rãi thốt ra từng chữ một cách khó khăn:– Em đang ở đâu?– Em mới về Hà Nội hôm qua – Giọng cô vẫn nhỏ nhẹ và dịu dàng như thế.– Cho anh địa chỉ, anh sẽ đến chỗ em.– Không cần đâu, nếu anh không bận thì chiều nay sáu giờ gặp anh ở Highland cà phê nhé. Chỗ mà em gặp anh lần trước ấy.– Được… vậy chiều gặp em – Anh ngập ngừng, cố kiềm chế để không hỏi cô những thắc mắc đã dằn vặt anh suốt hơn một năm qua: cô đã làm gì, đã ở đâu, tại sao lại đột nhiên cắt đứt liên lạc với anh, và bây giờ, tại sao lại đột nhiên quay về?Có quá nhiều thắc mắc cần cô giải đáp, nhưng anh cố gắng kìm lại. Dù sao anh đã đợi cô hơn một năm rồi, có đợi thêm một chút nữa cũng không làm anh đau khổ thêm. Anh nôn nóng liếc nhìn đồng hồ đeo tay, còn những hơn sáu tiếng nữa mới đến giờ hẹn. “Lịch làm việc hôm nay thế là tiêu rồi”, anh nghĩ trong lúc buông mình xuống chiếc ghế quay trước bàn làm việc.Những ý nghĩ về cô lại ập đến chiếm lĩnh toàn bộ tâm trí anh. Đã bao nhiêu lần anh tưởng tượng về cuộc gặp gỡ này. Đã bao nhiêu lần trong suốt hơn một năm qua, khuôn mặt cô luôn hiển hiện rõ nét trong những giấc mơ của anh. Đã bao lần anh khao khát mỗi buổi sáng tỉnh dậy được thấy khuôn mặt ngái ngủ của cô kề sát khuôn mặt anh. Phải thú nhận rằng tình yêu của anh dành cho cô đã vượt ra ngoài tầm kiểm soát của lý trí. Anh khao khát được chạm vào sống mũi thanh tú của cô, vào cặp môi đầy đặn quyến rũ, vào làn mi cong trên đôi mắt to mà anh đoán rằng, không ít chàng trai đã chết đuối trong đôi mắt đen sâu thẳm đó. Không chỉ một lần anh mường tượng thấy cô đang nằm bên cạnh anh, để cho anh khẽ nhấc đầu cô lên cánh tay mình, tay kia kéo cô áp sát vào người…Đó có thể là một buổi sáng chủ nhật đẹp trời. Những tia nắng sớm mai xuyên qua lớp rèm cửa sổ soi vào đến tận giường ngủ. Anh say mê ngắm một tia nắng đậu trên hàng mi cong cong đang nhắm lại của cô. Đây thực sự không phải giấc mơ chứ? Anh đã có cô trong tay bằng xương bằng thịt. Có cảm giác anh đã chờ đợi cái ngày này từ nhiều kiếp trước. Bỗng nhiên, không kiềm chế được, anh cuồng nhiệt hôn lên đôi môi đang hé mở của cô. Cô vội mở mắt ra:– Anh tham lam quá, chẳng có chừng mực gì hết! – Cô cau mày vẻ giận dỗi.Anh khẽ cười, vùi mặt vào mái tóc cô hít hà:– Còn em thì có lương tâm không đấy hả? Làm sao em nỡ bắt một người nhịn đói mấy năm trời phải ăn uống một cách từ tốn, điều độ được chứ?Đó cũng có thể là một buổi sáng thứ hai đầu tuần. Vi tỉnh giấc khi những tia nắng ban mai chiếu vào phòng ngủ. Mắt nhắm mắt mở quơ tay sang bên cạnh thấy trống không, cô vội vàng ngồi dậy lấy tay dụi mắt. Không thấy anh đâu, Vi tụt xuống giường, cứ chân đất chạy ra phòng khách:– Thơm quá – Cô chun mũi kêu lên – Anh đang nấu cái gì thế?– Làm bữa sáng cho em.– Xem món gì nào – Cô chạy vào bếp, kiễng chân ngó qua vai anh– Spaghetti.– Spaghetti – Cô ngạc nhiên nhắc lại – Ai lại ăn Spaghetti vào buổi…Vi chưa nói dứt câu đã vội ngưng bặt… kỷ niệm xưa bỗng nhiên ùa về. Cô mủm mỉm cười, khẽ vòng tay ôm anh từ sau lưng:– Hóa ra anh chỉ biết nấu mỗi món duy nhất. Bây giờ em mới biết, thế mà ngày xưa cứ ra sức khen anh giỏi nấu ăn.Anh cười, chẳng có vẻ gì là ngượng ngập.– Nhất nghệ tinh, biết nấu một món thật ngon là được rồi.Chợt nhìn thấy hai bàn chân trần của cô lấp ló dưới gấu quần ngủ, anh cau mày:– Đừng có đi chân đất vào bếp thế. Để chân lạnh dễ bị cảm lắm.Rồi chẳng đợi cô kịp phản ứng, anh nhấc bổng cô bước vào phòng khách, đặt cô ngồi trên chiếc sofa giữa nhà, không quên cúi xuống lấy đôi dép mềm xỏ vào chân cô. “Nhẹ hơn trước nhiều, không biết cô ấy ăn gì mà gầy đi nhiều thế” – Anh nghĩ thầm khi nhìn cô lọt thỏm trong bộ quần áo ngủ rộng thùng thình, nhớ lại cảm giác lần đầu tiên anh bế cô từ sofa nhà anh vào giường ngủ lúc cô bị ốm.– Em ăn sáng nhanh rồi còn đi làm – Anh giục trong khi rót cho cô một ly sữa.“Đi làm”, Vi giật thót mình, “Phải rồi, hôm nay là thứ hai, weekend sao mà trôi đi nhanh quá vậy”, cô mải mê trong hạnh phúc mới mà quên bẵng đi công việc của mình.– Chết rồi, em muộn mất!Vi nuốt lấy nuốt để mấy sợi mì trước con mắt theo dõi đầy vẻ không hài lòng của anh, rồi ba chân bốn cẳng chạy vào nhà tắm rửa mặt, chải đầu. Từ nhà tắm, cô lao bổ đến trước tủ quần áo. Những chiếc quần áo đáng thương bị quăng khắp phòng trong công cuộc tìm kiếm. Cuối cùng thì cô cũng đã chuẩn bị sẵn sàng để ra khỏi nhà. Anh đứng đợi ở cửa với chiếc túi của cô trên tay, quần áo chỉnh tề.– Em ăn mặc kiểu gì thế này – Anh cau mày nhìn chiếc áo sơ mi nhàu nhĩ của cô.– Sao chứ – Cô lúng túng – Cái áo này là loại vải không cần phải là mà.– Nếu em là nhân viên của anh thì anh đã cho thôi việc từ lâu rồi, luộm thuộm – Vừa nói, anh vừa kéo cô lại, tự tay cởi từng khuy áo của cô ra.– Anh làm cái gì thế – Cô la lên kinh ngạc.– Là lại áo cho em chứ làm gì nữa – Anh lạnh lùng nhìn cô – Trong lúc đó em nên vào soi gương chải đầu lại đi, kem đánh răng còn dính trên má em kia kìa.Cô vội chạy lại ngó vào tấm gương trong nhà tắm, “kem đánh răng ở đâu chứ”, cô bực bội nhìn khuôn mặt sạch sẽ của mình trong gương, “mình đâu đến nỗi luộm thuộm thế”. Cô quay ra định lườm anh một cái, nhưng làm gì có ai có thể giận dỗi trước một nụ cười quyến rũ nhường ấy đang nở ra trên môi anh.Đó cũng có thể là một kế hoạch được anh ấp ủ từ nhiều năm nay, để mang đến cho cô một bất ngờ hạnh phúc.– Anh có hai tuần nghỉ phép, và một tuần đã trôi qua rồi – Anh nói với cô khi cô vừa bước ra từ nhà tắm.– Thì sao chứ – Cô nói mà không hề suy nghĩ, vùi mái tóc còn ướt vào ngực anh.– Em thơm như cục kẹo ấy – Anh cười – Anh quên hết đang định nói với em cái gì rồi.– Thôi chết – Bỗng nhiên cô la lên, khuôn mặt xịu xuống đầy vẻ thất vọng.– Cái gì thế – Anh vừa thì thầm hỏi, vừa mơn trớn tai cô bằng đôi môi gợi cảm của mình.– Thế nghĩa là anh sắp về Việt Nam rồi sao – Cô hỏi, không giấu vẻ chán nản.– Bây giờ em mới nghĩ ra à – Anh cười trêu cô – Anh có quen một con bò nghe kể chuyện cười xong ba ngày sau mới cười đấy.Cô xấu hổ lấy tay bịt miệng anh:– Thế anh định thế nào?– Thế nào là thế nào? Chả thế nào cả. Thì ai đi đường nấy.– Tùy anh thôi – Cô vênh mặt lên – Em có quen một anh nông dân bị mất bò mà cả đời chỉ ngồi dưới gốc đa khóc vì hồi tiếc đấy.– Thật thế à – Anh ôm cô vào lòng – Thì anh ta đáng đời thôi, có con bò là tài sản duy nhất mà cũng không biết giữ.Rồi anh chuyển đề tài:– Cuối tuần này anh mời em đi ăn tối nhé. Hình như từ hồi quen nhau, anh chưa bao giờ mời em đi ăn được một bữa tử tế cả.– Đúng thế – Cô bĩu môi – Yêu anh đúng là thiệt thòi quá. Lần này điều kiện của em là phải chọn một chỗ yên tĩnh, sang trọng để bù lại những lần trước, và anh không được mang theo điện thoại di động – Cô nói thêm, nhớ lại những hồi ức khó chịu của tiếng chuông điện thoại trong bữa ăn hôm Noel ở Quebec.– Điều kiện gì lạ thế – Anh kêu lên, âu yếm nhìn cô – Em nghĩ em là ai chứ?– Tùy anh thôi – Cô tưng tửng, rúc mặt vào cổ anh.Anh xiết chặt cô trong tay, nhè nhẹ vuốt ve mái tóc cô đang mềm mại đổ xuống vai anh. “Mình suốt đời sẽ phải nhượng bộ cô ấy thôi. Chẳng thể nào từ chối được cô ấy điều gì hết” – Anh nghĩ thầm trong lúc ngắm khuôn mặt đáng yêu của cô đang bắt đầu chìm vào giấc ngủ.Đó sẽ là một buổi tối thứ bảy không thể nào quên đối với anh, và có lẽ đối với cả cô nữa. Khi họ đến chân CN Tower đã gần bảy giờ tối. Không khí mùa thu se lạnh nhưng thật dễ chịu. Bầu trời trong vắt, những vì sao lấp lánh như những hạt kim sa đính trên nền nhung đen. Anh đã đặt chỗ cho hai người ở nhà hàng 360 độ trên đỉnh ngọn tháp truyền hình nổi tiếng này. Khi chiếc thang máy với tốc độ 360m/phút bắt đầu chuyển động, cả thành phố như một biển ánh sáng hiện ra trước mắt Vi. Bỗng nhiên cô có cảm giác thật choáng ngợp. Cô vội vàng dựa vào vai anh. Anh ôm lấy eo cô. Họ đứng sát vào nhau, tựa vào lớp cửa kính trong veo của thang máy, nhìn ra phía xa xa. Chiếc thang máy đang đưa họ bay lên, lên cao mãi, tưởng chừng như chỉ cần đưa tay ra là có thể chạm đến các vì sao.– Cảm giác đứng trước mũi tàu Titanic chắc cũng chỉ đến thế này là cùng – Cô khẽ thì thầm vào tai anh khi chiếc thang máy đã dừng lại. Tay trong tay, họ bước vào nhà hàng với niềm hạnh phúc rạng ngời trên khuôn mặt.Nhà hàng 360 độ trên đỉnh CN Tower là một niềm tự hảo của Toronto, một trong những địa điểm thu hút khách du lịch từ khắp mọi nơi trên thế giới. Không những là một nhà hàng nằm trên đỉnh ngọn tháp truyền hình cao nhất thế giới, nhà hàng đặc biệt này còn có thể tự quay ba trăm sáu mươi độ cứ mỗi bảy mươi hai phút một lần, đúng như tên gọi của nó. Thực khách vừa được thưởng thức các món ăn hấp dẫn, vừa được ngắm toàn cảnh Toronto đủ bốn phương tám hướng.Khi người phục vụ dẫn họ vào bàn ăn, cô ngạc nhiên thấy anh yêu cầu một bàn ăn phía trong chứ không phải một bàn ăn ngay sát lớp tường kính như những thực khách khác. Cô khẽ thắc mắc với anh, không giấu vẻ thất vọng:– Ngồi ở đây làm sao thấy được toàn cảnh Toronto chứ? Sao anh không chọn một bàn ăn phía ngoài?– Tại vì có người có một trái tim yếu đuối và dễ xúc động – Anh cười cười nhìn cô – Người ta không chịu nổi cảm giác chóng mặt từ một độ cao như thế này đâu.Cô bỗng thấy ngượng nghịu. Quả thật, cô đã phải dựa vào anh và không dám nhìn lâu xuống dưới khi chiếc thang máy đang chuyển động đưa họ đi lên, huống hồ là từ một độ cao thế này. Thì ra anh vẫn luôn nghĩ cho cô trước tiên. Một cảm giác xúc động khiến mũi cô nghèn nghẹt, nhưng cô vẫn bướng bỉnh vặn vẹo:– Biết thế rồi mà anh vẫn còn đặt chỗ ở đây. Lên đây rồi mà không ngắm cảnh thành phố thì đúng là phí tiền quá.– Anh chịu thua em rồi – Anh cười hiền lành – Em thế nào cũng có thể nói được. Đáng lẽ em nên học để trở thành một chính trị gia.Người phục vụ bắt đầu rót rượu ra các ly. Nâng ly rượu lên, anh nhìn cô say đắm:– Vi, anh có một việc quan trọng muốn nói với em.Cô nhìn anh hồi hộp, chờ đợi, bàn tay cầm ly rượu của cô khẽ run lên khiến cho thứ rượu vang đỏ thắm trong ly trở nên sóng sánh.– Em sẽ về Việt Nam với anh chứ?“Về Việt Nam? Anh ấy quả thật có năng khiếu làm người ta ngạc nhiên” – Cô nghĩ thầm, hơi hụt hẫng vì đó không phải là câu hỏi mà cô chờ đợi.– Về Việt Nam ư? Thế còn công việc của em thì sao? – Quả thật cô chưa bao giờ suy nghĩ nghiêm túc về chuyện này.– Về Việt Nam em cũng có thể làm việc mà. Em lại có cơ hội chăm sóc bố và em trai em. Sau này muốn đưa em trai sang đi học cũng không phải là việc quá khó khăn.– Nhưng em… – Cô không biết phải nói gì với anh nữa. Nếu quyết định bây giờ thì quá đường đột.– Vậy em định sống cuộc đời của ông Ngâu, bà Ngâu hay sao?– Ông Ngâu bà Ngâu là thế nào? Ý anh là…?– Là… em sẽ làm vợ anh chứ? – Anh không để cô nói hết câu, vươn tay ra nắm lấy bàn tay cô, dịu dàng nhìn vào đôi mắt trong veo của cô, tha thiết hỏi.Câu hỏi bất ngờ khiến Vi bối rối. Cô lảng tránh ánh mắt đắm đuối của anh, chỉ bẽn lẽn gật đầu. Rượu chưa uống mà anh đã say. Nhưng không có thứ rượu nào khiến cho anh có được cảm giác chếch choáng, bồng bềnh mà lại hạnh phúc đến như thế. Anh đứng dậy, bước lại phía sau Vi, vòng tay ôm lấy vai cô, hôn lên mái tóc cô, anh khẽ thì thầm:– Cảm ơn em.Đúng lúc đó nhà hàng xoay chuyển. Lớp sàn gỗ dưới chân hai người khẽ rung lên. Tất cả chuyển động chầm chậm như một chiếc đu quay khổng lồ. Những tiếng reo hò, tiếng bis bis, tiếng vỗ tay của các thực khách làm cho không gian trở nên sô động. Vi thấy chóng cả mặt. Cô nắm chặt tay anh, hai mắt nhắm nghiền. Vài giây sau, khi mọi thứ đã trở lại bình thường, Vi mới hoàn hồn mở mắt ra.– Em thích chứ? – Anh hỏi cô âu yếm.– Thích gì…? – Câu hỏi vừa thoát ra đã vội ngừng lại. Cô ngạc nhiên nhìn chiếc nhẫn có gắn những viên kim cương nhỏ xíu đang lấp lánh trên ngón tay áp út.– Anh đeo vào tay em từ bao giờ thế? – Cô vui sướng reo lên như trẻ nhỏ, giơ bàn tay lên ngắm nghía chiếc nhẫn xinh xắn không biết chán. Còn anh thì ngắm cô say sưa:– Có hối hận không?– Có chứ, biết đâu ai đó sẽ tặng em một chiếc nhẫn to hơn thì sao – Cô vờ kêu lên.– Còn anh sẽ tặng em cả cuộc đời – Anh thầm thì nho nhỏ trong lúc đặt môi hôn lên những ngón tay thanh tú của cô.Đó sẽ là một kết thúc có hậu cho cuộc tình đầy sóng gió, khi anh được đón cô trở về từ ngàn trùng mong nhớ: một ngày đẹp trời nào đó, máy bay của cô sẽ đáp xuống sân bay Nội Bài. Lần này sẽ là chuyến trở về thật sự. Trong lòng Vi không khỏi cảm thấy bâng khuâng. Tạm biệt Toronto, tạm biệt quãng thời gian với biết bao kỷ niệm, nơi cô đã lưu lại những ký ức tươi đẹp và đau thương, những nụ cười và nước mắt, nơi đã trở thành một phần không thể nào quên trong quãng đời tuổi trẻ của cô. Trở về, cũng vẫn chỉ với một vali hành lý, nhưng lần trở về này cô mang theo một tâm trạng mới. Trước mắt cô đang mở ra cả một chân trời mới, một cuộc sống mới, nơi luôn có anh yêu thương và che chở cho cô.Anh ra đón cô ở sân bay. Máy bay của cô xuống chậm gần một tiếng. Anh kiên nhẫn đi đi lại lại trước của ga quốc tế, chốc lát lại liếc mắt lên tấm bảng điện thông báo lịch lên xuống của các chuyến bay. Nhiều năm qua anh đã quen với việc chờ đợi. Nhưng lần này thì khác. Từ bây giờ trở đi, anh sẽ chỉ muốn song hành cùng cô, luôn ở bên cô, anh sẽ không bao giờ buông tay cô ra nữa… Mãi hơn một giờ những hành khách trên chuyến bay Toronto – HongKong – Hà Nội mới làm xong thủ tục nhập cảnh. Anh có thể ngay lập tức nhìn thấy cái dáng ngơ ngác của cô giữa đám đông. “Cô ấy lúc nào cũng chậm chạp như thế”.– Vi, đằng này – Anh đưa tay vẫy cô.Nhìn thấy anh, cô nở một nụ cười hạnh phúc, lật đật kéo chiếc vali lao về phía anh.– Từ từ thôi kẻo ngã. – Anh nhắc cô như nhắc trẻ con trong lúc giành lấy chiếc vali và túi xách của cô.– Em có mệt không? – Anh nhìn cô trìu mến.– Đói và mệt quá – Cô phụng phịu – Thế hoa của em đâu?– Hoa nào? Lại còn phải tặng hoa cho em nữa à?– Anh chẳng có chút lãng mạn nào cả – Cô bĩu môi. Rồi kiễng chân lên, cô thì thầm vào tai anh:– Anh có nhớ em không?Anh cúi xuống ghé vào tai cô nói nhỏ:– Em nghĩ anh có nhiều thời gian rảnh rỗi đến thế à?– Anh đúng là không có trái tim – Cô lườm anh một cái.– Không sai, vì có người đã lấy mất trái tim của anh rồi.Cả hai cùng cười. Anh quàng tay qua vai cô, kéo cô sát lại bên mình. Họ thong thả bước ra khỏi sân bay. Không khí thật là tươi mới. Vi hít lấy hít để thứ không khí hanh hao ấy. Cô cảm nhận được một mùi gì đó rất lạ. Hình như là mùi của quê hương… Ánh nắng mùa thu khoác lên mọi vật một màu vàng óng ả. Cả một bầu trời rộng lớn đang mở ra bát ngát trên đầu họ…Nhưng đó mãi mãi chỉ là một giấc mơ.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương