Đợi Anh Ở Toronto
Chương 9: Love Means Never Having To Say You’re Sorry
Đúng như đã hẹn, năm giờ chiều, chiếc điện thoại di động của Vi đổ chuông. Cô không cần nhìn số cũng biết là ai đã gọi đến.– Alô, về đến nhà chưa em? Đi chơi vui không?– Vui chứ, anh thì sao?– Không vui chút nào cả.– Sao vậy, mới xa em có hai ngày thôi mà? – Cô khúc khích cười.– Ừ, nhưng cái xe của anh đột nhiên trở chứng, phải mang đi bảo dưỡng đúng hai ngày đó.– Hả, hóa ra anh không vui chỉ vì cái xe của anh thôi à?Đáp lại giọng điệu đe dọa của cô chỉ có tiếng cười nho nhỏ từ đầu dây bên kia. Mấy giây im lặng, rồi bất chợt cô nghe thấy một giọng dịu dàng:-Vi, anh nhớ em… Anh đến đón em bây giờ nhé…Vi buông máy nhưng trong lòng vẫn ngây ngất cảm giác của kẻ say. Quả thực cô đang say, say trong tình yêu đầu mới mẻ, say trong vòng tay ấm áp và che chở của anh, say trong những rung động kỳ diệu mà lần đầu tiên cô được nếm trải. Sau buổi tối không thể nào quên trong thư viện hôm đó, mối quan hệ giữa cô và anh đã biến đổi và chuyển sang giai đoạn thăng hoa mới: họ đã bước vào mê cung quyến rũ có tên gọi là tình yêu. Đó là một giai đoạn hạnh phúc trong cuộc đời Vi, khi mà tình yêu như một liều doping khiến cô luôn cảm thấy yêu đời, những cuộc hẹn hò nhờ thế cũng ngày càng lãng mạn và thú vị hơn.Bữa tiệc Noel đầu tiên của hai người sẽ được “tổ chức” tại nhà anh. Anh bảo rút kinh nghiệm lần trước, lần này ăn ở nhà thì tha hồ nói chuyện mà không sợ ồn ào, vả lại “anh có một bất ngờ nho nhỏ dành cho em”. Bởi vậy khi lên đến tầng hai mươi đứng trước cửa phòng anh, anh yêu cầu cô nhắm mắt lại.– Em chỉ được mở mắt ra khi anh đếm đến ba thôi nhé. Tuyệt đối không được ăn gian đấy! – Anh vừa dặn cô, vừa dắt tay cô dò dẫm vào nhà và để cô đứng chờ ở một góc.Khi Vi “được phép” mở mắt, cô thấy anh không bật đèn, cả căn phòng tràn ngập một thứ ánh sáng dịu dàng và mờ ảo của những ngọn nến. Chiếc bàn nước ở phòng khách được biến thành bàn ăn với một tấm khăn trải bàn trắng tinh có viền ren sang trọng. Một giá đỡ nến bằng kim loại sáng choang với hai cây nến đang cháy. Ở giữa bàn là lọ hoa pha lê nhỏ xinh cắm một bông hoa hồng đang hé nở, vẫn còn đọng một vài giọt nước long lanh trên những cánh hoa dày và đỏ tươi như nhung. Một chai rượu vang đặt trên giá đỡ hình chiếc xích lô, hai cái ly pha lê, hai bộ dao dĩa và khăn ăn đặt sẵn trên bàn như đang mời mọc. Trên bức tường kính lớn, tấm rèm cửa đã được vén sang hai bên, mở ra tầm nhìn về hướng trung tâm rực rỡ ánh đèn. Vi nhìn thấy CN Tower như một ngọn hải đăng nổi bật trên nền trời đêm. Trong lúc Vi còn đang ngỡ ngàng, anh đến bên bộ dàn loa, khẽ nhấn nút. Nhạc không lời êm dịu từ chiếc đĩa CD đã được đặt sẵn trong ổ đĩa lập tức tràn ngập căn phòng, nhấn chìm Vi trong thứ âm thanh du dương của nó. Cô xúc động không nói nên lời, đôi mắt Vi ngấn nước.Món Spaghetti và một con gà tây vàng rộm được dọn ra, kèm theo mỗi người một đĩa salat trộn. Vi thật sự ngạc nhiên trước tài nấu nướng của anh.– Anh cũng biết nấu ăn à? Còn biết nấu cả gà tây – Cô tròn mắt nhìn con gà tây dễ đến bảy, tám cân đang chễm chệ trên chiếc dĩa to ở giữa bàn. Anh được thể lên nước, bảo “cái món Spaghetti đặc biệt này anh làm chỉ để dành riêng cho em thôi đấy”, nhưng cũng khiêm tốn thú nhận là “gà tây thì anh mua ngoài hàng”. Rồi sau đó lại phê phán cô quá tiết kiệm lời khen: “Hết nửa đĩa mỳ rồi mà chẳng thấy khen được câu nào”. “Thì em cũng chỉ nghĩ cho anh thôi, sợ mũi anh nó nổ” – Cô cười.Đúng là không có câu chuyện nào hấp dẫn bằng bằng câu chuyện giữa những người đang yêu. Chỉ cần được ngồi bên anh thì những đề tài khô khan cũng trở nên hấp dẫn và những chuyện tầm phào cũng trở thành đáng yêu. Anh thú nhận với cô rằng cô đã “hạ gục” được anh bằng… nước mắt, rằng hôm đó, trên xe “em khóc mà không biết là mình đã khóc, lúc đó trông em yếu đuối mà dễ thương một cách kỳ lạ”. Cô xấu hổ chống chế rằng đó là do cô bị yếu tim, không thể chịu đựng nổi những tác động quá mạnh mẽ hoặc quá đột ngột, rằng vẫn còn may cho anh là hôm đó cô đã không ngất xỉu trên xe của anh.– Em bị bệnh tim à? – Anh lo lắng hỏi.– Không, nhưng em có một trái tim yếu đuối và dễ xúc động – Cô nói đùa, rồi cô khẽ thở dài – Chắc có lẽ em được thừa hưởng từ mẹ, mẹ em bị bệnh tim, mẹ mất trong khi sinh em trai em. Ngày sinh nhật của nó cũng là ngày giỗ của mẹ.– Còn anh thì lại chỉ có mẹ. Bố anh cũng đã mất lâu rồi, trong một tai nạn xe hơi.Một lúc lâu, không ai nói gì nữa. Việc nhắc đến những người đã khuất bỗng chạm tới hạnh phúc của họ, tới nỗi đau và sự thiệt thòi, mà chỉ những đứa trẻ có hoàn cảnh như cô với anh mới có thể đồng cảm, có thể thấm thía, có thể thấu hiểu. Chính cô là người đầu tiên phá vỡ sự im lặng đó. Cô hỏi anh tại sao tự nhiên lại muốn đi học tiếp trong khi công việc của anh ở Việt Nam đang rất bận rộn. “Em vẫn nhớ anh làm nghề thợ xây kiêm con buôn đồng nát đấy”, cô cười. “Thì chính vì bận quá nên anh mới đi trốn. Ngoài ra, anh cũng có một vài lý do cá nhân nữa” – Anh hơi ngập ngừng ở cuối câu. Vi định hỏi anh xem có thể chia sẻ với cô “lý do cá nhân” ấy được không, nhưng rồi lại thôi, cảm thấy hình như anh vẫn chưa sẵn sàng mở lòng với cô về việc đó. Khi cô đang chuẩn bị chuyển sang một đề tài khác thì anh đã sốt ruột kêu lên: “Em định hỏi cung anh đến bao giờ? Lúc nào thì mới đến lượt anh?”.– Thế anh còn muốn biết điều gì…?– Em yêu anh từ khi nào vậy? – Anh đột ngột cắt ngang.– Hóa ra anh cũng tò mò gớm nhỉ – Cô khúc khích cười – Bí mật, nhưng chắc chắn không phải từ lúc anh chìa ra cho em hai tờ tiền trong ví của anh đâu.– Em có họ với kẹo cao su à? Thù dai thật đấy! Anh phải làm gì thì em mới cho qua chuyện đó nào? – Anh cười một cách khổ sở.– Sao có thể cho qua được! Thế anh đã làm gì với hai đồng tiền đó? Lại mang tip cho cô nào rồi phải không?– Sở trường của em là đoán mò đấy à? Đây là vụ đầu tư thành công nhất của anh, chả ai dại gì cho đi những đồng tiền may mắn như thế cả. Không tin thì em hãy tự mình kiểm tra đi – Anh với tay lên bàn làm việc lấy chiếc ví của anh đưa cho cô.Cô tò mò mở chiếc ví ra. Nhưng lần này cảm giác hoàn toàn khác với cảm giác tò mò của lần đầu tiên, khi cô mở chiếc ví của một người xa lạ. Ở ngăn chính giữa chẳng có gì cả, nhưng ở ngăn trong cùng là hai trái tim được gấp tỉ mỉ bằng hai đồng đô la quen thuộc. Một nỗi xúc động trào lên trong cô. Hẳn là anh phải yêu cô bằng tất cả tấm lòng chân thành thì anh mới có thể gìn giữ và nâng niu từng kỷ niệm nhỏ nhặt đến thế. Cô cứ nghĩ hành động lãng mạn trẻ con như vậy chỉ có thể có được ở thuở học trò, khi người ta lần đầu tiên biết đến những rung động đầu đời. Nhưng hóa ra nếu đã là tình yêu thì ở độ tuổi nào cũng vậy… Một thoáng im lặng, rồi cô bất ngờ dịu dàng ôm lấy anh, tựa cằm vào vai anh thì thầm:– Anh có thể cho em giữ một trái tim được không? Em nghĩ em đã tìm thấy một nửa của mình.Anh khẽ đẩy cô ra để có thể nhìn thấy khuôn mặt và đôi mắt cô, rồi nói một cách chậm rãi và dứt khoát:– Em đã nói là phải giữ lấy lời đấy nhé. Em có cần suy nghĩ lại không? Sau này em sẽ không hối tiếc chứ?– Love means never having to say you’re sorry[1] – Cô nhìn anh, nhắc lại câu nói nổi tiếng trong một bộ phim kinh điển thay cho câu trả lời.[1] Tạm dịch: yêu là không bao giờ phải hối tiếc.Khẽ hít một hơi thật sâu vào lồng ngực, anh ghì cô trong cánh tay mạnh mẽ, một tay đỡ mái đầu cô, nhìn sâu vào mắt cô, anh nói khẽ:– Em cho phép anh chứ?Rồi chẳng đợi được cô “cho phép”, anh dịu dàng đặt lên môi cô một cái hôn nóng bỏng. Mọi thứ tan biến đi trong phút giây kỳ diệu đó, cô như đang bồng bềnh trôi trong một giấc mơ. Giả như lúc ấy thế giới có sụp đổ, cô cũng không hề hay biết.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương