Đợi Đi ! Rồi Em Sẽ Khiến Anh Phải Yêu Em
Chương 45
Cho dù có phải chịu đựng nỗi đau kinh khủng về thể xác, Sun vẫn phải cố gắng lết ra khỏi đây. Nhìn cô cực nhọc lết chậm chạm, chút lại dừng, chút lại dừng, thấy mà tội. Đôi lông mày thanh tú liên tục nheo lại mấy lần liên tiếp nhau, lộ rõ vẻ khó chịu cùng hàm răng trắng muốt trải đều tăm tắp ghim chặt vào bờ môi căng mọng đến bật máu. Điều đó có thể chứng tỏ cô đã phải chịu đựng đau đớn thế nào để bước đi, cũng như việc nhận lấy nỗi đau thể xác miễn sao tiếng rên không lọt ra ngoài. Đúng lúc vừa đi ra đến cổng, đã đụng ngày khuôn mặt hoàn hảo đến từng đường nét của một thanh niên trạc tuổi đứng dựa lưng vào tường, hai tay đút vào túi quần. Mái tóc tém màu đen nhẹ nhàng phất phơ từng sợi trước gió, đôi mắt hạnh nhân tròn nhìn Sun không rời cùng cặp môi màu phớt hồng khẽ cười gian trá. Mệt mỏi nhích từng bước lại gần, Sun thở dốc, ngước lên nhìn cậu trai cao hơn hẳn mình một cái đầu bằng ánh mắt mệt mỏi, thều thào nói mấy câu. Nhưng Kin lại chẳng thèm nghe, huênh hoang hướng con mắt nhìn Sun như nhìn một con kiến sắp chết thoi thóp trước mũi giày. Cô không còn đủ bình tĩnh đối diện với cái người huênh hoang coi trời bằng vung như này, bèn giận dữ quát tháo liên hồi. Lúc mất bình tĩnh, một câu nói của Sun đã khiến biểu cảm trên khuôn mặt tuấn tú kia chuyển biến. Cậu cười nhạt, cất giọng khinh bỉ: -Cô hỏi tôi tại sao lại làm vậy ư? – Kin bình thản hỏi lại, rồi kéo Sun đi nơi nào đó chẳng hay. Bị ấn dúi vào trong xe, lôi đến một nơi xa lạ, mà Sun chẳng chút nào phản kháng. Xe dừng lại, trước một khu nhà lớn mà không ai không biết, kể cả nhìn từ xa cũng có thể nhận ra được. Nhìn lên trên cao, là một tấm biển khắc chữ đen dày, kế bên là hình chữ thập màu đỏ to đùng mà ai nhìn vào cũng đoán ra. Kin mạnh bao cầm cổ tay Sun lôi vào trong viện. Cô tò mò liếc mắt ngó xung quanh, nhìn bức tường sơn trắng, nền nhà lát gạch hoa đơn điệu cùng màu vẻ thích thú. Không chỉ thế, còn hàng chục vị với chiếc áo blue trắng phất phơ theo từng bước đi. Mà khoan, có điều gì đó không ổn ở đây thì phải??? Sun lí la lí lắc, mãi mới hỏi được Kin một câu, kể từ lúc cậu lôi cô đến nơi này. -Nè, cho tôi hỏi một câu nha? – Nhận được cái gật đầu đồng ý của Kin, cô hỏi tiếp – Đưa tôi đến đây làm gì vậy? – Đáp lại là khuôn mặt lạnh tanh không chút xúc cảm, khiến ý nghĩ đen tối lóe qua đầu cô, nên nhanh nhẹn phản bác – Không, tôi còn là trẻ vị thành niên, tuyệt tối chưa giao du qua lại với ai đâu, đừng dẫn tôi đến gặp bác sĩ – Sun kiên quyết vùng ra, chạy về phía cửa, nhưng vẫn bị Kin lôi đi không chút thương tiếc. -Nè, cho tôi hỏi một câu nha? – Nhận được cái gật đầu đồng ý của Kin, cô hỏi tiếp – Đưa tôi đến đây làm gì vậy? – Đáp lại là khuôn mặt lạnh tanh không chút xúc cảm, khiến ý nghĩ đen tối lóe qua đầu cô, nên nhanh nhẹn phản bác – Không, tôi còn là trẻ vị thành niên, tuyệt tối chưa giao du qua lại với ai đâu, đừng dẫn tôi đến gặp bác sĩ – Sun kiên quyết vùng ra, chạy về phía cửa, nhưng vẫn bị Kin lôi đi không chút thương tiếc. Mọi người nhìn Sun cười khổ mà làm lơ, lạnh nhạt đi lướt qua, vừa đi vừa che miệng vẻ đáng nghi. Còn Kin, khuôn mặt cậu tối sầm lại, ánh mắt trở nên sắc nhọn như dao găm, khiến cô sợ hãi đi theo không chút kêu la. Hai người dừng lại trước một cách cửa gỗ màu trắng giản dị. “Cốc! Cốc!”. Nhận được sự đồng ý của người bên trong căn phòng, Kin lại lôi Sun đi vào không một câu giải thích. Không khí trong căn phòng này kể từ khi Kin bước vào trở nên thật kì lạ. Người ngồi trong phòng là một người đàn ông trung niên, khoác trên mình chiếc áo blue trắng quen thuộc, nhìn Kin không rời mắt. Vị bác sĩ đó và cậu ta cứ nhìn nhau không dứt. Trong một thoáng ngắn ngủi, cô thấy vị bác sĩ đó gật đầu nhẹ nhàng, rồi hướng mắt về phía mình. Thấy cô đang nhìn, đôi mắt to tròn lấp lánh hiện rõ một dấu hỏi chấm to đùng đùng, người đàn ông đó cười hiền từ rồi lạnh lùng quay đi. Sun ngồi một góc nghe hai người tiếp chuyện. Cũng chỉ là mấy câu chào hỏi và hỏi thăm bình thường, thế mà cô lại bị lôi đến đây chẳng rõ lí do sao?Hai người nói chuyện một lúc, rồi, không khí trong phòng trở nên tĩnh lặng đến lạ. Ông bác sĩ đẩy gọng kính, chăm chú nhìn vào tập hồ sơ, thi thoảng lại hướng đôi mắt băn khoăn không ngừng về phía Sun, khiến cô bất giác tò mò, nhưng chẳng dám hỏi han. Mãi lâu sau, vị bác sĩ đó mới chịu dúi vào tay Sun một tập hồ sơ không quá mỏng, cũng không quá dày, ôn tồn giải thích từng câu chữ, để hai người nghe lọt lỗ tai. Càng ngày, khuôn mặt Sun càng ngả trắng, con ngươi to tròn đong đầy vẻ lo lắng, hết lần này tới lần khác liếc nhìn bộ dáng bình thản của Kin. Càng ngày, khuôn mặt Sun càng ngả trắng, con ngươi to tròn đong đầy vẻ lo lắng, hết lần này tới lần khác liếc nhìn bộ dáng bình thản của Kin. Lúc hai người rời khỏi bệnh viện, thì cũng là lúc ngoài trời tối đen như mực. Mặt trăng tròn trịa tỏa sáng trên bầu trời cùng dàn sao nhỏ bé lấp lánh xinh đẹp. Chàng gió đa tình lướt nhẹ qua những cành lá, đung đưa, xào xạc cùng ánh đèn neon nhấp nháy bên vệ đường, khiến buổi đêm trăng hôm nay trở nên đáng sợ một cách kì lạ. Hai người chẳng ai nói ai câu gì, không gian xung quanh lặng thinh tạo dựng chút cảm giác rờn rờn, khiến ai nấy đều cảm thấy sợ hãi. Trong lúc không để ý, cậu đẩy Sun vào tường, làm tấm lưng nhỏ bé kia va vào tường đến sưng đỏ tấy, nhưng cô lại chẳng hề kêu lên một tiếng. Kin đứng chặn ngay trước mặt cô, hướng ánh mắt lạnh buốt như tảng băng mãi mãi không tan. Giọng nói trầm ấm của Kin vang lên đều đều, nhưng cũng đủ khiến Sun úa mồ hôi lạnh. -Chúng ta đã quen nhau một thời gian rồi nhỉ? Thời gian quen biết cũng đã đủ lâu, nhưng tại sao lại không nói cho tôi biết, chúng ta có cùng dòng máu, hở chị gái?
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương