Đời Đời Kiếp Kiếp Chỉ Yêu Em
Chương 58: Cái gì nên buông thì buông
Du Thừa Ân vừa về đến khách sạn, cô liền chạy vào nhà tắm, bật nước lạnh lên xối từ trên đầu chảy xuống.
Biết rồi sẽ có ngày gặp lại anh, không ngờ bản thân lại mất bình tĩnh đến vậy.
Cô phải thật tỉnh táo, không thể vì gặp lại anh mà khiến bản thân lại sa chân vào nó, tiếp tục níu kéo không thể buông bỏ.
Tắm đến da trên đầu ngón tay nhăn lại, cô mới từ từ bước ra khỏi phòng, nằm trên chiếc giường êm ái trắng tinh.
Du Thừa Ân ngoảnh đầu ra cửa sổ, bóng mình phản chiếu trên đó làm cô giật mình, tưởng là anh đang đứng đó.
Cuộc điện thoại của Tô Lam như cứu cô lên từ đáy biển sâu thẳm, Du Thừa Ân nhanh chóng bắt máy.
Tô Lam gọi video call, khuôn mặt tươi cười của cô gái liền xuất hiện trên màn hình.
Khi Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Du Thừa Ân thì nét mặt chuyển qua lo lắng hỏi:"Ân Ân, có chuyện gì buồn sao?"
Đáng ra cô sẽ không sao, thế nhưng bỗng dưng có người hỏi đến cô lại vô thức muốn khóc, muốn được dựa vào.
Cuối cùng Du Thừa Ân khóc đến thương tâm, Tô Lam bên kia chỉ yên lặng lắng nghe.
Sau một lúc lâu, Du Thừa Ân bắt đầu nói:"Mình vừa gặp anh ấy ở đây, Tô Lam mình thấy đau quá"
Là đau lòng.
Tô Lam biết anh ấy là ai, tay nhỏ đưa lên bụm miệng tỏ ra bất ngờ.
"Lại có thể trùng hợp đến vậy"
"Tô Lam, mình phải làm gì đây, mình thật sự rất nhớ anh ấy, suýt chút nữa mình..đã lao lên ôm chầm lấy anh để thỏa mãn khát vọng nhớ nhung của bản thân nhưng.."
May mắn sao Cẩn Dịch đã ở bên kéo những khát vọng ấy trở về để cô tiếp tục đè nén vào bên trong.
Tô Lam an ủi:"Đừng khóc Ân Ân, cậu phải thật bình tĩnh, anh ấy..xin lỗi vì phải nói sự thật, anh ấy có vợ rồi, cậu đừng tự mình làm khổ mình nữa.."
"Ân Ân, bên cạnh cậu đã có Cẩn Dịch, cậu nên mở lòng với anh ấy nhiều hơn, mình tin anh ấy có thể đem lại cho cậu hạnh phúc"
Hạnh phúc ư? sự dịu dàng ân cần của một người có thể đem đến cho người kia hạnh phúc dù không hề có cảm xúc ư?
"Cảm ơn cậu"
Nhưng nó đúng thật là lựa chọn tốt nhất.
Bên ngoài có tiếng chuông, Du Thừa Ân vội vàng nói tạm biệt với Tô Lam, lau qua nước mắt, chạy thật nhanh lấy một chiếc áo khoác ngoài khoác ra ngoài.
Ở đây người đến tìm cô chỉ có thể là Cẩn Dịch.
Khi cô mở cửa, người đàn ông liền xông vào sau đó khóa trái cửa lại.
Du Thừa Ân bất ngờ đến lùi ra sau, sau đó ngã bệt xuống đất, đưa tay bụm miệng lắp bắp:"Anh...anh"
"Ân Ân" Giọng Hàn Thiên Viễn khàn khàn, anh cúi người toan vươn tay đỡ cô lên liền bị cô lơ đi sau đó tự mình đứng dậy.
Bản thân run rẩy nhưng lại phải cố gắng bình tĩnh, cô không dám ngẩng cao đầu, nhìn vào mắt anh.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà lao vào ôm anh mất.
"Anh..anh có chuyện muốn nói với em"
"Là để giải thích chuyện của năm năm trước sao?"
Phải, đã năm năm rồi, không ngờ là đã lâu như thế.
Du Thừa Ân cắn răng, đầu vẫn cúi gằm xuống đất:"Nếu đã ra đi không một lí do, thì cũng đừng quay lại với một lời giải thích"
Hàn Thiên Viễn tiến lên một bước ôm lấy cô vào lòng, anh rất nhớ mùi hương ấy, mùi hương chỉ riêng cô:"Ân Ân, anh thật sự có lí do, em cũng biết anh yêu em, chúng ta yêu nhau như thế nào mà.."
"Vậy thì sao?" Anh là người đã có gia đình, anh quên rồi à?
Hàn Thiên Viễn sững người sau đó lại bị Du Thừa Ân đẩy ra, anh đã nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng khi mở cửa, hẳn là cô đã khóc rất nhiều.
Trên khuôn mặt đó một lần nữa lại lấp ló một giọt nước mắt từ từ lăn xuống má, bả vai cô đang không ngừng run lên.
Giọng nói không một độ ấm vang lên:"Anh đến đây muốn tôi làm tình nhân của anh?"
Hàn Thiên Viễn không nói gì, hai bàn tay siết chặt, đúng là anh đã đến đây vì ý nghĩ đó.
Nhận lại câu trả lời là sự im lặng, Du Thừa Ân từ khóc chuyển sang cười phá lên.
Đây thật sự là một câu chuyện nực cười, còn hài hơn cả chương trình quý ông hoàn mỹ.
Đến danh dự của cô, sự tôn nghiêm của cô anh cũng muốn nhẫn tâm chà đạp.
Không thể nói dối rằng, giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trước cửa nhà mình, cô đã dấy lên một chút ích kỉ muốn giữ anh bên mình, nhưng tam quan của cô không cho phép cô làm người thứ ba.
Trên đời này thiếu gì đàn ông mà con người ta phải đánh đổi cả một nhân cách con người để giành giật một người đàn ông vốn không thuộc về mình chứ?
"Thiên Viễn, trái tim không đủ lớn cho quá nhiều người. Yêu nhau vì một khoảnh khắc nhưng để sống được với nhau cần sự nỗ lực cả đời"
"Anh nói anh yêu tôi, chúng ta yêu nhau, nhưng nhìn đi, có ai đang nỗ lực không? Anh đã cưới vợ, tôi cũng có người mới rồi..cái gì nên buông thì buông"
Du Thừa Ân không thô lỗ mở cửa đá anh ra ngoài mà để anh tự về sau đó xoay người lê thê bước về phòng khóa trái cửa lại,dựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống đất.
Cô không trách anh, cũng chưa từng trách anh, cô thừa biết anh sẽ không bỗng dưng đang hạnh phúc như vậy lại biến mất chỉ vì phải lòng với một người con gái khác.
Anh không phải là người như vậy, nhưng là loại người nào thì anh ấy cũng đã không thuộc về cô.
Tiếng mở cửa vang lên rồi có tiếng đóng lại, anh ấy vậy mà lại đi rồi.
Cô đơn, trống trải, tuyệt vọng.
Ba từ có thể hình dung cô ngay lúc này.
Cô đã ngừng khóc vì anh từ mấy năm trước, vậy mà bây giờ, hình ảnh đêm valentine ngày đó lại hiện lên, nước mắt lũ lượt chảy xuống cho đến khi cô gái bắt đầu chuyển qua gào thét.
Biết rồi sẽ có ngày gặp lại anh, không ngờ bản thân lại mất bình tĩnh đến vậy.
Cô phải thật tỉnh táo, không thể vì gặp lại anh mà khiến bản thân lại sa chân vào nó, tiếp tục níu kéo không thể buông bỏ.
Tắm đến da trên đầu ngón tay nhăn lại, cô mới từ từ bước ra khỏi phòng, nằm trên chiếc giường êm ái trắng tinh.
Du Thừa Ân ngoảnh đầu ra cửa sổ, bóng mình phản chiếu trên đó làm cô giật mình, tưởng là anh đang đứng đó.
Cuộc điện thoại của Tô Lam như cứu cô lên từ đáy biển sâu thẳm, Du Thừa Ân nhanh chóng bắt máy.
Tô Lam gọi video call, khuôn mặt tươi cười của cô gái liền xuất hiện trên màn hình.
Khi Tô Lam nhìn thấy vẻ mặt tiều tụy của Du Thừa Ân thì nét mặt chuyển qua lo lắng hỏi:"Ân Ân, có chuyện gì buồn sao?"
Đáng ra cô sẽ không sao, thế nhưng bỗng dưng có người hỏi đến cô lại vô thức muốn khóc, muốn được dựa vào.
Cuối cùng Du Thừa Ân khóc đến thương tâm, Tô Lam bên kia chỉ yên lặng lắng nghe.
Sau một lúc lâu, Du Thừa Ân bắt đầu nói:"Mình vừa gặp anh ấy ở đây, Tô Lam mình thấy đau quá"
Là đau lòng.
Tô Lam biết anh ấy là ai, tay nhỏ đưa lên bụm miệng tỏ ra bất ngờ.
"Lại có thể trùng hợp đến vậy"
"Tô Lam, mình phải làm gì đây, mình thật sự rất nhớ anh ấy, suýt chút nữa mình..đã lao lên ôm chầm lấy anh để thỏa mãn khát vọng nhớ nhung của bản thân nhưng.."
May mắn sao Cẩn Dịch đã ở bên kéo những khát vọng ấy trở về để cô tiếp tục đè nén vào bên trong.
Tô Lam an ủi:"Đừng khóc Ân Ân, cậu phải thật bình tĩnh, anh ấy..xin lỗi vì phải nói sự thật, anh ấy có vợ rồi, cậu đừng tự mình làm khổ mình nữa.."
"Ân Ân, bên cạnh cậu đã có Cẩn Dịch, cậu nên mở lòng với anh ấy nhiều hơn, mình tin anh ấy có thể đem lại cho cậu hạnh phúc"
Hạnh phúc ư? sự dịu dàng ân cần của một người có thể đem đến cho người kia hạnh phúc dù không hề có cảm xúc ư?
"Cảm ơn cậu"
Nhưng nó đúng thật là lựa chọn tốt nhất.
Bên ngoài có tiếng chuông, Du Thừa Ân vội vàng nói tạm biệt với Tô Lam, lau qua nước mắt, chạy thật nhanh lấy một chiếc áo khoác ngoài khoác ra ngoài.
Ở đây người đến tìm cô chỉ có thể là Cẩn Dịch.
Khi cô mở cửa, người đàn ông liền xông vào sau đó khóa trái cửa lại.
Du Thừa Ân bất ngờ đến lùi ra sau, sau đó ngã bệt xuống đất, đưa tay bụm miệng lắp bắp:"Anh...anh"
"Ân Ân" Giọng Hàn Thiên Viễn khàn khàn, anh cúi người toan vươn tay đỡ cô lên liền bị cô lơ đi sau đó tự mình đứng dậy.
Bản thân run rẩy nhưng lại phải cố gắng bình tĩnh, cô không dám ngẩng cao đầu, nhìn vào mắt anh.
Cô sợ mình sẽ không nhịn được mà lao vào ôm anh mất.
"Anh..anh có chuyện muốn nói với em"
"Là để giải thích chuyện của năm năm trước sao?"
Phải, đã năm năm rồi, không ngờ là đã lâu như thế.
Du Thừa Ân cắn răng, đầu vẫn cúi gằm xuống đất:"Nếu đã ra đi không một lí do, thì cũng đừng quay lại với một lời giải thích"
Hàn Thiên Viễn tiến lên một bước ôm lấy cô vào lòng, anh rất nhớ mùi hương ấy, mùi hương chỉ riêng cô:"Ân Ân, anh thật sự có lí do, em cũng biết anh yêu em, chúng ta yêu nhau như thế nào mà.."
"Vậy thì sao?" Anh là người đã có gia đình, anh quên rồi à?
Hàn Thiên Viễn sững người sau đó lại bị Du Thừa Ân đẩy ra, anh đã nhìn thấy vành mắt cô đỏ ửng khi mở cửa, hẳn là cô đã khóc rất nhiều.
Trên khuôn mặt đó một lần nữa lại lấp ló một giọt nước mắt từ từ lăn xuống má, bả vai cô đang không ngừng run lên.
Giọng nói không một độ ấm vang lên:"Anh đến đây muốn tôi làm tình nhân của anh?"
Hàn Thiên Viễn không nói gì, hai bàn tay siết chặt, đúng là anh đã đến đây vì ý nghĩ đó.
Nhận lại câu trả lời là sự im lặng, Du Thừa Ân từ khóc chuyển sang cười phá lên.
Đây thật sự là một câu chuyện nực cười, còn hài hơn cả chương trình quý ông hoàn mỹ.
Đến danh dự của cô, sự tôn nghiêm của cô anh cũng muốn nhẫn tâm chà đạp.
Không thể nói dối rằng, giây phút nhìn thấy anh xuất hiện trước cửa nhà mình, cô đã dấy lên một chút ích kỉ muốn giữ anh bên mình, nhưng tam quan của cô không cho phép cô làm người thứ ba.
Trên đời này thiếu gì đàn ông mà con người ta phải đánh đổi cả một nhân cách con người để giành giật một người đàn ông vốn không thuộc về mình chứ?
"Thiên Viễn, trái tim không đủ lớn cho quá nhiều người. Yêu nhau vì một khoảnh khắc nhưng để sống được với nhau cần sự nỗ lực cả đời"
"Anh nói anh yêu tôi, chúng ta yêu nhau, nhưng nhìn đi, có ai đang nỗ lực không? Anh đã cưới vợ, tôi cũng có người mới rồi..cái gì nên buông thì buông"
Du Thừa Ân không thô lỗ mở cửa đá anh ra ngoài mà để anh tự về sau đó xoay người lê thê bước về phòng khóa trái cửa lại,dựa lưng vào cửa ngồi bệt xuống đất.
Cô không trách anh, cũng chưa từng trách anh, cô thừa biết anh sẽ không bỗng dưng đang hạnh phúc như vậy lại biến mất chỉ vì phải lòng với một người con gái khác.
Anh không phải là người như vậy, nhưng là loại người nào thì anh ấy cũng đã không thuộc về cô.
Tiếng mở cửa vang lên rồi có tiếng đóng lại, anh ấy vậy mà lại đi rồi.
Cô đơn, trống trải, tuyệt vọng.
Ba từ có thể hình dung cô ngay lúc này.
Cô đã ngừng khóc vì anh từ mấy năm trước, vậy mà bây giờ, hình ảnh đêm valentine ngày đó lại hiện lên, nước mắt lũ lượt chảy xuống cho đến khi cô gái bắt đầu chuyển qua gào thét.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương