Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 244: Vé Máy Bay



Nói lời này, đây có lẽ đã là cực hạn của anh rồi.

Anh ngồi trên sô pha ở phòng khách, cô đứng trước cửa thuỷ tinh phòng bếp, nhưng lại giằng co ngập ngừng. Ngón tay siết lấy tạp dề, sau đó lại thả lỏng, trong lòng Cố Hiểu Thần hỗn loạn, cúi đầu nhẹ giọng nói, “Sau khi suy nghĩ kỹ, em sẽ nói với anh cuối cùng là có đi hay không.”

Em không đi đâu. Vốn dĩ còn nghĩ sẽ nói bốn chữ này, quả thực là đã đè nén xuống.

Ngũ Hạ Liên hút thuốc, im lặng lấy từ trong túi áo vest ra một món đồ, đứng dậy đi về phía cô. Cố Hiểu Thần nhất thời hoá đá tại chỗ, nhìn anh đi về phía mình. Miệng ngậm điếu thuốc, anh cầm tay cô lên, đem món đồ kia đưa cho cô, sau đó thờ ơ xoay người, giọng nam trầm thấp từ phía trước vang lên.

“Đây là vé máy bay của một tuần sau.”

Cố Hiểu Thần đi ra khỏi căn hộ, lặng lẽ về đến căn hộ tầng áp mái của mình. Ngay khi ngã ngồi xuống trên sô pha đơn, cả người ngây ra. Ngồi đờ đẫn hồi lâu, đầu óc quay cuồng giữa “đi” hay “không đi”, cô không thể lựa chọn, cũng không thể đưa ra lựa chọn.

Nhìn chằm chằm tấm vé trong tay, tầm mắt có chút mờ mịt.

***

Ngân hàng thương mại và Hải Thăng sau khi hợp tác, bộ phận ngân hàng đầu tư bắt đầu ở trong trạng thái bận rộn chưa từng có.

Cố Hiểu Thần là trợ lý của quản lý, càng phải giải quyết tất cả những vấn đề nhỏ nhặt. Nhưng trong lúc làm việc, đôi khi lại lơ đãng, không cách nào tập trung trăm phần trăm được. Có lúc lại nhìn chằm chằm văn kiện cả nửa ngày nhưng không biết trên mặt giấy viết cái gì, chớp mắt, thời gian đã trôi qua nửa tiếng.

Hiệu suất làm việc của cô rất thấp, thậm chí ngay cả người bên cạnh cũng nhận thấy được.

“Trợ lý Cố, cô làm sao vậy? Có phải là thấy không thoải mái ở đâu không?” Tiểu Văn bình thường có mối quan hệ rất tốt cũng phải thò đầu sang hỏi.

Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn về phía cô ấy, mỉm cười, “Ừ, có chút đau đầu.”

“Buổi tối ngủ sớm đi. Dạo này công ty bận như vậy, cũng chỉ có thể cố gắng thôi. Nhưng nếu thực sự không chịu nổi nữa, vậy thì đi bệnh viện khám thử đi. Đau đầu cũng không phải là chuyện nhỏ, mẹ tôi lúc trước bị đau đầu đến chết đi sống lại. Tôi pha cho chị ly cà phê để nâng cao tinh thần nhé.” Tiểu Văn nhiệt tình dặn dò rồi đứng dậy đi về phía phòng trà nước.

“Cảm ơn.” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng cảm ơn, nhìn bóng dáng Tiểu Văn rời khỏi, lặng lẽ thở dài.

Buổi sáng nhanh chóng trôi qua, vào buổi chiều, quản lý Thái Hoa có hẹn đàm phán cùng người phụ trách của một công ty khác, vì vậy đối với dự án của Hải Thăng, trách nhiệm nặng nề ra ngoài làm việc được giao cho Cố Hiểu Thần. Cố Hiểu Thần đáp lại một tiếng, nghĩ rằng công việc đang làm vẫn nên tận tâm hoàn thành.

Ít nhất, ít nhất là cho đến khi cô rời đi.

Mặc dù ý tưởng ra đi này còn chưa chắc chắn.

“Tiểu Văn, có thể đi được chưa?” Cố Hiểu Thần cầm túi lên, ngẩng đầu nhìn Tiểu Văn ở vị trí phía trước.

“Được rồi!” Tiển Văn gấp gáp trả lời, lấy túi từ trong ngăn kéo ra, lại ôm một tập văn kiện lên đưa đến trước mặt cô, “Có thể đi được rồi!”

“Tôi cầm giúp cô một ít.” Cố Hiểu Thần thấy trong ngực cô ấy ôm nhiều văn kiện như vậy liền đưa tay ra lấy một ít.

“Cảm ơn.” Sức nặng trên tay nhẹ đi một chút, Tiểu Văn quả nhiên thở phào nhẹ nhõm.

Hai người liền đi ra khỏi bộ phận làm việc, đến sàn giao dịch chứng khoán.

Tháng năm đã bắt đầu vào hạ, tương đối mát mẻ hơn mấy ngày trước, hôm nay trời có vẻ rất nóng. Thêm vào đó trời nhiều mây đen, có lẽ trời sắp mưa lớn, thật là khiến người ta phiền lòng. Nhiệt độ trong xe taxi cũng tăng lên đáng kể, Tiểu Văn không chịu nổi nói, “Bác tài, có thể đóng cửa sổ bật điều hoà được không?”

“Vâng, tiểu thư.” Tài xế áy náy đáp lời.

“Nóng chết tôi rồi.” Tiểu Văn gỡ cổ áo sơ mi của mình, mặt cũng đỏ lên.

Cửa sổ xe chậm rãi nâng lên, chặn bớt ánh sáng mặt trời chói loá, một cơn gió lạnh trong giây lát thổi đến.

Cố Hiểu Thần quay đầu nhìn ra bầu trời đầy mây đen ngoài cửa sổ, im lặng không nói gì.

Xe taxi dừng ở sảnh trước sàn chứng khoán, sau khi thanh toán tiền xong, hai người lần lượt xuống xe.

Lúc trước Cố Hiểu Thần đã từng đến đây với quản lý cũ Chu Trị Thanh, sau đó lại đến cùng Thái Hoa vài lần, cho nên đối với Sở giao dịch không có gì xa lạ. Còn Tiểu Văn lại là lần đầu đến dây, nhìn thấy toà nhà hùng vĩ trước mặt, không nhịn được thốt nhẹ thành tiếng, không giấu được sự kích động.

“Hai giờ bốn mươi phút, giao dịch bắt đầu được mười phút rồi.” Cố Hiểu Thần nhìn đồng hồ trên cổ tay và nói, “Chúng ta đi vào thôi.”

“Vâng.” Tiểu Văn đáp.

Sảnh giao dịch của sàn có 294 bàn giao dịch, diện tích giao dịch rộng hơn 10.000m2, nhìn xung quanh sảnh rất sáng sủa, không khí nhộn nhịp, căng thẳng cũng đủ khiến người ta choáng váng. Có các phóng viên đang thực hiện các cuộc phỏng vấn trong khu vực phỏng vấn truyền thông ở bên cạnh, và các nhân viên trong phòng tin tức trực tiếp cũng đang phát các tin khác nhau bất cứ lúc nào. Màn hình hiển thị điện tử ở trung tâm sảnh giao dịch có thiết kế hình trụ.

Những con số xanh xanh đỏ đỏ hiển thị trên toàn bộ màn hình, nhìn hoa hết cả mắt.

Xung quanh rất nhiều tiếng ồn, hai người đứng ở cửa ra vào, nhất thời không đi về phía trước.

“Trợ lý Cố, tình huống gì vậy?” Tiểu Văn hiếu kỳ hỏi.

Cố Hiểu Thần lướt qua bốn bề, nhẹ giọng nói, “Tiểu Văn, có biết mấy giờ mở cửa giao dịch không?”

“Cái này tôi biết.” Tiểu Văn có chút ngại ngùng đáp.

“Vậy có biết tổng số chứng khoán niêm yết gần đây nhất, giá trị thị trường của chứng khoán và hệ thống giao dịch không?” Cố Hiểu Thần hỏi tiếp, thấy Tiểu Văn lắc đầu nguầy nguậy, cô giải thích ngắn gọn, “Giá trị thị trường mới nhất là 981,7 tỷ đô la Mỹ và tổng số niêm yết gần đây ở Hồng Kông là 1057 công ty.”

“Hồng Kông hiện đang áp dụng hệ thống thanh toán ‘T + 1’. Ngay cả khi hôm nay cô không có tiền nhưng vẫn có thể mua cổ phiếu, vẫn có thể thanh toán được vào ngày mai! Nói cách khác, cô có thể mua cổ phiếu bằng tín dụng.” Cố Hiểu Thần nói, trong khi chen chúc vào đám đông cùng Tiểu Văn, “Nhưng Hồng Kông trước đây là ‘T + 3’. Sau này, để bảo vệ lợi ích của các công ty chứng khoán, nên đã đổi thành ‘T + 1’ vì sợ tín dụng của mọi người sẽ mất quá nhiều thời gian. Nhưng đây đều là nói thời điểm thanh toán, còn cô có thể bán ngay trong ngày sau khi mua được hay không, Sở giao dịch chứng khoán cũng không giới hạn, vì vậy hệ thống giao dịch thực là ‘T + 0’!”

“Nhớ chưa?” Cố Hiểu Thần nhẫn nại hỏi, Tiểu Văn tối nghĩa gật đầu, giống như đã hiểu, nhưng lại cũng giống như chưa hiểu.

Cố Hiểu Thần nhẹ vỗ vai cô ấy, “Không sao, thời gian dài thì sẽ biết.”

Lúc này, giọng nữ trong trẻo nhàn nhạt vang lên bên tai, rất quen thuộc, “Hiểu Thần?”
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...