Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng
Chương 37: Cô Ấy Giống Như Quả Đào Mật
Trước mắt mơ mơ hồ hồ, Cố Hiểu Thần úp úp mở mở không rõ gọi, “Liên, Liên thiếu gia…”Trán của Ngũ Hạ Liên hơi nhíu lại, cổ tay có lực đem cô ôm vào trong ngực, bỗng nhiên ngửi thấy một mùi hương dầu gội đầu nhàn nhạt lộ ra, không giống với mùi của những loại nước hoa kia, không nồng nặc, thoải mái dễ chịu như vậy. Anh cúi đầu nhìn đến, người phụ nữ đang ở trong ngực anh, thế mà lại là yếu đuối như vậy, đôi má hồng nhuận, giống như là bánh pudding quả đào mật dụ người.Nhìn thấy là anh, Cố Hiểu Thần vội vàng nghĩ phải đứng thẳng dậy, “Liên thiếu gia, tôi tự mình có thể…” Một bên nói, một bên vịn đến bức tường.Nhưng mà cô càng muốn tự lập, chân lại càng mềm nhũn, đầu óc càng thêm chóng váng.“Lúc không cần kiên cường, thì đừng cố tỏ ra mạnh mẽ.” Tay Ngũ Hạ Liên ôm eo cô hơi dùng lực, không có ý định buông ra.“Tôi có thể…” Cố Hiểu Thần phiền muộn cau mày, trong xương cốt vẫn bướng bỉnh như cũ.Ngũ Hạ Liên chăm chú nhìn cô, “Em uống quá nhiều rồi, tôi đưa em về.”Cố Hiểu Thần đã không còn sức để quan tâm có nên bỏ dở giữa chừng không, cô chỉ biết bản thân vô cùng khó chịu. Đến cả sức lực mở miệng để nói cũng đều không có, cô yếu ớt gật đầu. Ngũ Hạ Liên ôm cô đi ra khỏi khách sạn, đem cô nhét vào trong xe. Anh lúc này mới lấy điện thoại di động ra, gọi một cuộc điện thoại thông báo cho Ngôn Húc Đông một tiếng.Màn đêm lờ mờ, Lamborhini màu đen nhanh chóng rời đi.Tốc độ xe chậm lại rồi ổn định, gió mát thổi ngoài cửa xe, Cố Hiểu Thần từ từ điều chỉnh hô hấp, người cũng không còn cảm thấy khó chịu như vậy nữa. Cô không kìm nổi liếc mắt, liếc thấy anh ở một bên.--Truyện được cập nhật sớm nhất tại dtruyen.com và diễn đàn dembuon. Chúc các bạn đọc truyện vui vẻ!!!--Có chút bối rối, phiền muộn nói, “Xin lỗi.”“Xin lỗi cái gì?” Anh trầm giọng hỏi lại.“Xin lỗi…” Cố Hiểu Thần ngẩn ngơ một lúc, phát hiện mình ở trước mặt anh toàn là đuối lý, “Bữa tiệc còn chưa kết thúc, lại phải làm phiền Liên thiếu gia đưa tôi về nhà… dù thế nào đi chăng nữa thì cũng thực sự xin lỗi.”“Ha ha.” Ngũ Hạ Liên thâm trầm cười thành tiếng, đáy mắt cũng nhiễm tia vui vẻ. Góc mặt anh tuấn kiệt xuất của anh rực rỡ chói mắt, thấp giọng nói, “Sau này mỗi ngày về nhà uống một ly rượu đỏ, từ từ rồi sẽ hình thành thói quen.”“Vâng.”“Khi thực sự không chịu nổi nữa, thì phải học cách cười từ chối. Đây cũng là mánh khoé giao tiếp.”“Vâng.”“Người đến đều không từ chối giống như em hôm nay, đổi lại là tôi, tôi cũng sẽ liều mạng mời em uống.”“Vâng.”Cố Hiểu Thần mỗi lần đáp một chữ, đầu cúi thấp càng thêm thấp. Ngũ Hạ Liên quay đầu nhìn về phía cô, nhưng bởi vì động tác trẻ con của cô mà nét mặt hoá dịu dàng, không còn lạnh lùng nghiêm nghị nữa. Anh cho xe dừng lại ở sát lề đường, thăm dò hỏi, “Là chỗ này đúng không? Có muốn tôi đưa em lên không?”“Không, không cần phiền toái như vậy đâu.” Cố Hiểu Thần vội vàng mở cửa xe, tay vừa chạm vào cửa xe, đột nhiên nhớ ra cái gì, cô quay đầu nhìn về phía anh.“Hôm nay… cảm ơn Liên thiếu gia. Sự việc buổi sáng, còn có hiện tại đưa tôi về nhà. Cảm ơn anh.” Cố Hiểu Thần căng thẳng nói lời cảm ơn, bối rối từ trong túi đeo lấy ra hộp sô cô la, do dự một lúc, vẫn là đưa cho anh, “Không biết phải cảm ơn như thế nào, vừa hay có hộp sô cô la, xin anh đừng chê.”Ngũ Hạ Liên nhìn bộ dáng thanh thuần của cô, nét mặt nhát gan mà lại cẩn trọng như vậy, ý niệm xúc động dâng lên ngự trị trong anh, anh cúi người về phía cô rồi dừng lại.
Bạn có thể dùng phím mũi tên
hoặc WASD để
lùi/sang chương