Đối Kháng Hoa Tâm Chủ Thượng

Chương 67: Đứa Trẻ Bị Bỏ Rơi



Ba ngày liền, nhiệt độ cao vẫn như cũ, Cố Hiểu Thần đi làm như thông thường, mắt cá chân vẫn đâu như trước.

Buổi chiều thứ năm, lúc này là ba giờ mười phút.

“Trợ lý Cố, Liên thiếu gia nói cô theo anh ấy đi đàm phán với Công ty Vinh Thăng.” Thư ký Hạ đi vào phòng làm việc, nhìn Cố Hiểu Thần nói, “Lập tức chuẩn bị, đừng để Liên thiếu gia đợi.”

Cố Hiểu Thần ngẩng đầu lên, nhẹ giọng nói, “Được.”

Lấy hồ sơ đã được chỉnh lý từ trong tay hai người trợ lý khác, Cố Hiểu Thần cẩn thận xem lại từng chút một, xác định không còn lỗi sai nào nữa, lúc này mới cầm mấy tập văn kiện lên, đeo túi đeo rồi đi vào văn phòng tổng tài báo cáo, “Liên thiếu gia.”

Ngũ Hạ Liên ấn phím gọi điện thoại, trầm giọng nói, “Thư ký Hạ, xe chuẩn bị xong chưa?”

“Liên thiếu gia, đã chuẩn bị xong, đang ở dưới tầng.” Giọng nữ của thư ký Hạ hơi lạnh mang theo một chút nhu hoà mềm mỏng.

Ngũ Hạ Liên cúp điện thoại, đồng thời đứng dậy, đưa cánh tay dài ra cầm áo vest âu phục trong tay. Anh cất bước đi, đi qua bên người Cố Hiểu Thần, một câu cũng không nói. Cố Hiểu Thần yên lặng đi theo, theo anh xuống tầng rồi lên xe, đi đến Công ty Vinh Thăng đàm phán hợp tác.

Sau khi đến Công ty Vinh Thăng, lão tổng của Vinh Thăng nhiệt tình tiếp đón, “Hạ tổng, sao lại đích thân đến vậy?”

“Vinh tổng, khách sáo rồi.” Ngũ Hạ Liên trầm tĩnh nói, hai bên bắt tay chào hỏi.

Ngũ thị và Công ty Vinh Thăng lần này kết hợp lại cùng đấu thầu một khu đất thương mại, thảo luận cũng xem như thuận lợi. Khi Cố Hiểu Thần theo Ngũ Hạ Liên rời khỏi Công ty Vinh Thăng, lúc này vẫn chưa đến bốn giờ.

Hai người ngồi lên xe, tài xế quay đầu hỏi, “Liên thiếu gia, bây giờ đi đâu ạ?”

Ngũ Hạ Liên im lặng một lúc, chậm rãi phun ra mấy chữ, “Bệnh viện gần nhất.”

“Vâng.” Tài xế lập tức nhấn ga, đi đến bệnh viện gần đó.

Mà Cố Hiểu Thần lại hoài nghi, nghĩ đến bệnh viện, chân cô lại bắt đầu đau rồi. Vô thức cau mày, nhìn thấy bóng phản chiếu mơ hồ của mình trên cửa sổ xe, mặt trắng bệch thật là đáng sợ.

***

Bệnh viện toàn mùi nước khử trùng hăng hắc bao phủ, còn có người bệnh mặc bộ đồ bệnh nhân màu trắng, bác sĩ, y tá vô cùng bận rộn. Đi vào tầng trệt bệnh viện, Ngũ Hạ Liên không quay đầu hỏi, “Có mang theo chứng minh thư không?”

Cố Hiểu Thần hoài nghi, đáp, “Có mang.”

“Lấy ra.” Khẩu khí ra lệnh của anh trước sau như một, không cho phép người ta khước từ.

“Làm gì?” Cố Hiểu Thần nhẹ giọng hỏi.

Ngũ Hạ Liên nhìn chằm chằm cô, trầm mặc nói, “Lấy số.”

“Nhưng tại sao lại lấy của tôi?” Trong đầu Cố Hiểu Thần loé qua một suy nghĩ nào đó, nhưng vẫn không chắc chắn.

Chẳng lẽ, anh đến bệnh viện là bởi vì cô?

Ngũ Hạ Liên liền cau mày kiếm, hiển nhiên là không còn kiên nhẫn, “Làm việc cần làm.”

Làm việc cần làm? Cố Hiểu Thần nghe đến câu nói này của anh, những suy nghĩ còn sót lại trong đầu hoá thành bong bóng, cô có chút không tự nguyện “A” một tiếng, một tay cầm văn kiện, một tay tìm trong túi đeo một lượt. Cuối cùng cũng tìm thấy chứng minh nhân dân đưa cho anh.

Ngũ Hạ Liên cầm lấy chứng minh thư, truyền tay đưa cho cấp dưới ở một bên, “Đi lấy số.”

“Vâng.” Cấp dưới nhận chứng minh thư, đi xếp hàng lấy số.

Cố Hiểu Thần lúc này mới hiểu ra vấn đề, nhưng chứng minh thư đã bị cầm đi rồi. Không biết phải làm thế nào, trong lòng không thấy ấm áp, mà còn mang theo một chút mùi vị chua xót, giống như ngậm phải lát chanh.

“Xin nhường một chút ! Tiên sinh tiểu thư phía trước, làm phiền nhường đường một chút !” Y tá đẩy giường bệnh nhân xông thẳng vào đại sảnh, người bệnh hôn mê bất tỉnh nằm trên giường bệnh.

Ngũ Hạ Liên lập tức kéo tay cô qua, đem cô kéo sang một bên. Cố Hiểu Thần còn đang ngẩn người thì đã bị anh đến trước cửa sổ sát đất, tay anh buông ra, cô cũng ngừng bước chân. Thân hình cao lớn của Ngũ Hạ Liên dựa vào bức tường, chân trái hơi thả lỏng, thể hiện phong thái lười biếng, “Tại sao không đến bệnh viện.”

Cô cúi đầu, nhìn chằm chằm chân của mình, nhẹ giọng nói, “Thực ra… cũng không nghiêm trọng như vậy.”

“Đợi đến lúc hoàn toàn không cử động được mới tính là nghiêm trọng?” Ngũ Hạ Liên nghiêng đầu nhìn chằm chằm một bên mặt của cô, ngữ khí lạnh đi mấy phần.

Cố Hiểu Thần mím môi, không nói thêm lời nào.

“Liên thiếu gia, lấy được số rồi.” Cấp dưới đã giải quyết xong các thủ tục và quay lại, Ngũ Hạ Liên cầm lấy, trầm giọng nói, “Để xe lại, cậu có thể tan làm.”

“Cảm ơn Liên thiếu gia.”

Ngũ Hạ Liên trực tiếp nắm cánh tay của Cố Hiểu Thần, kéo cô đi hỏi đường, “Khoa ngoại ở đâu?”

“Tầng ba quẹo trái.” Y tá quay đầu, sững sờ nhìn anh trả lời.

Khoa ngoại ở tầng ba, bác sĩ nói Cố Hiểu Thần tháo giày. Bác sĩ nhẹ nhàng nắn mắt cá chân của cô kiểm tra tình trạng thương tích, lại hỏi mấy vấn đề, lúc này mới nói, “Tiểu thư, chân này của cô bị phù thành như vậy rồi, tại sao không đi khám? Vết thương nhỏ không chữa thì không thể dập tắt được căn nguyên của bệnh tật.”

“Chụp X - quang, kiểm tra kỹ lưỡng một chút.” Giọng nam của Ngũ Hạ Liên trầm thấp từ phía sau truyền đến, Cố Hiểu Thần cả mặt đỏ bừng.

Chụp X - quang xong lại đi lấy thuốc, đi qua đi lại một lúc, chớp mắt đã đến năm giờ.

Cố Hiểu Thần cầm thuốc đi ra khỏi nhà thuốc, xoay người nhìn đến, xa xa nhìn thấy Ngũ Hạ Liên một mình đứng hút thuốc ở khu vực hút thuốc chỗ ngã rẽ hành lang. Lúc anh hút thuốc, thói quen tay trái kẹp điếu thuốc. Cố Hiểu Thần đi đến gần anh, Ngũ Hạ Liên ngẩng đầu nhìn về phía cô, “Xong rồi?”

“Vâng.”

“Tôi đưa em về.” Anh hút mạnh một hơi, rồi đem thuốc bỏ vào trong thùng rác ở một bên.

Cố Hiểu Thần vội vàng xua tay, “Không cần phiền phức như vậy đâu.”

Ngũ Hạ Liên đối với sự từ chối của cô dường như đã trở thành thói quen, anh vừa định cất bước, điện thoại di động trong túi vang lên. Anh lấy điện thoại di động ra, nghiêng người qua nhận điện thoại, Cố Hiểu Thần lần lượt nghe thấy câu trả lời ngắn gọn của anh.

“Biết rồi, tôi lập tức về ngay.” Ngũ Hạ Liên trầm giọng nói, cúp điện thoại.

“Tôi có thể tự mình về được.” Anh vừa cúp điện thoại, Cố Hiểu Thần vội vàng nói.

Ngũ Hạ Liên nghiêng đầu nhìn về phía cô, một chữ cũng không nói. Cố Hiểu Thần bị anh nhìn chằm chằm thì trở nên rụt rè, ánh mắt liếc xung quanh anh, nhưng mà không dám nhìn thẳng vào mắt anh, nửa buổi mới nghe thấy anh tĩnh mịch nói, “Tôi vẫn luôn suy nghĩ, chúng ta có phải là có xích mích gì không?”

“Không có.” Cố Hiểu Thần lúng túng cười, nhưng trong lòng có chút hồi hộp.

Một khắc im lặng, Ngũ Hạ Liên nói, “Đi thôi.”

Hai người đi xuống tầng dưới, Ngũ Hạ Liên đi qua bên kia đường lấy xe, còn Cố Hiểu Thần đi đến chỗ chờ xe buýt. Còn đang đợi xe, chỉ nhìn thấy chiếc xe kia chậm rãi chạy đến, ở bên kia đường nghênh ngang rời đi.

Cố Hiểu Thần cô đơn một mình ôm chặt đồ đạc trong ngực, giống như đứa trẻ bị bỏ rơi.
Chương trước Chương tiếp
Maxvin

W88

Game bài nhiều người chơi
Tele: @erictran21
Loading...